Thời gian đúng là một thứ thuốc hiệu nghiệm nhất trong thế giới này. Chỉ bằng dòng chảy thời gian, mọi thứ đều có thể trở nên nhạt nhoà, phai nhạt không còn lại chút gì.

Tình yêu, hận thù, hạnh phúc, khổ đau, tất cả đối với tôi dường như chỉ còn là một màn sương mỏng, tan ra không dấu vết.

Đã ba năm rồi kể từ ngày tôi vội vã biến mất khỏi cuộc đoàn tụ giữa tôi, cha tôi và Khang.

Sau khi báo với cha rằng tôi có việc phải về thành phố, Khang và cha tôi dường như đã đoán ra mọi chuyện. Sau khi tôi gọi điện cho ông, cuối cùng thì cha tôi cũng dò hỏi được và biết rằng tôi đã nghe lén cuộc đối thoại giữa ông và Khang.

Nhắc đến Khang, tôi chợt nhận ra mình đã trốn tránh anh ba năm, chỉ để lại cho anh vỏn vẹn một câu xin lỗi qua tin nhắn, rồi vứt bỏ sim cũ đi, cũng nhanh gọn như rũ bỏ cuộc tình giữa tôi và anh vậy. Sau đó tôi lại cùng Phong ra Hà Nội, cùng Phong đăng ký kết hôn, bắt đầu một cuộc sống mới, cố gắng quên hết mọi thứ đi.

Hôm nay, khi mọi thứ đã chỉ còn là kỷ niệm, cuối cùng thì tôi cũng đã có can đảm mở email cũ ra. Địa chỉ mail này chính là địa chỉ mail duy nhất giúp tôi và Khang liên lạc nhau, cũng đồng thời là địa chỉ yahoo chat mà chúng tôi từng sử dụng để có thể nói chuyện với nhau trước đây.

Hồi hộp chờ đợi, tôi thật sự không biết, Khang đã viết những gì.

Bởi vì, khoảng một giờ trước, tôi đã gọi điện cho anh.

“Anh khoẻ không?” Tôi cảm thấy giọng mình khi đó bỗng trở nên điềm tĩnh đến lạ thường, dù rằng lòng tôi còn đang hồi hộp xen lẫn chút sợ hãi, chờ đợi giọng nói cùng thái độ của anh.

“Anh vẫn ổn. Em và Phong… vẫn khoẻ chứ?” Anh ngập ngừng.

“Ông xã của em đối với em rất tốt.” Gọi Phong là ông xã, tôi muốn anh hiểu, giữa tôi và anh đã không bao giờ có thể trở lại như xưa, mãi mãi.

Khi một khoảnh khắc tĩnh lặng được tạo ra giữa tôi và anh, tôi hiểu, anh vẫn còn tình cảm với tôi.

Giật mình nhìn lại chính mình, tôi tự hỏi bản thân, còn tôi thì sao? Tôi có còn yêu anh nữa không?

“Vậy tốt rồi. Ba năm qua, tuần nào anh cũng viết một email cho em…”

Ngập ngừng một lát, anh lên tiếng: “À mà thôi…”

Anh tiếp tục: “Khi nào có dịp, em nhớ cùng Phong vào thăm anh và chú nha. Chú… rất nhớ em.”

Trở về hiện tại, khi hộp thư đến hiện ra, tôi nhìn thấy một trăm năm mươi bảy lá thư đã được gửi đến cho tôi.

Không giữ được bình tĩnh, tôi run rẩy đặt tay rê chuột, mở ra lá thư đầu tiên, lá thư anh viết cho tôi vào cái ngày tiếp theo khi tôi đột nhiên bỏ trốn khỏi anh, khỏi thế giới mà tôi từng mơ ước.

“Em ở đâu vậy Thu? Em mau liên lạc với anh đi. Anh xin em đó. Em liên lạc với anh đi có được không? Thu ơi, có phải em đã biết tất cả không? À không, em đã nói là em biết hết tất cả rồi mà. Không phải em nói mình sẽ vượt qua tất cả sao?”

Đến lá thư thứ hai.

“Thu, tại sao em lại tàn nhẫn với anh như thế? Tại sao em không cho anh dù là một cơ hội để giải thích với em? Tại sao chứ? Em đã nói chúng ta ở bên nhau mãi mãi mà… Tại sao em lại khiến anh cảm thấy mọi thứ hạnh phúc đều đang trở lại bên mình, rồi lại nhẫn tâm tước đoạt mọi niềm vui, hạnh phúc của anh? Tại sao em lại có quyền phán án tử hình cho anh như thế?

“Thu, em biết không, anh cứ tưởng rằng tình cảm của chúng ta đã vượt qua tất cả, càng có trở ngại thì chúng ta sẽ càng ở bên nhau, sẽ càng yêu thương nhau nhiều hơn. Nhưng anh sai lầm rồi. Tình cảm nam nữ vẫn chỉ là thứ tình cảm nhỏ bé, dễ phá vỡ nhất trên đời. Anh không còn tin vào tình yêu nữa. Thu, em hãy liên lạc với anh đi. Đừng để chỉ mình anh đối mặt với mọi thứ thế này. Tình yêu của em lẽ nào lại nhỏ bé như thế sao? Lẽ nào nó không thể vượt qua thù hận, gia thế, quá khứ hay sao?”

Đến lá thư thứ ba.

“Thu, anh hiểu rồi. Anh cứ tưởng tình yêu của chúng ta sẽ vượt qua tất cả, nhưng anh sai rồi. Lúc chúng ta bắt đầu lại, anh hiểu, tình cảm của chúng ta đã không còn nguyên vẹn. Trong ánh mắt của em, anh biết, đã không còn có hình bóng của anh trong đó nữa. Chỉ là chính anh đã tự lừa gạt chính mình. Chỉ là chính em cũng đã không thể nhận ra. Chính bởi vì vậy nên em mới có thể dễ dàng bỏ đi như thế…”

Đóng cửa sổ mail lại, tôi cố gắng ngăn mình không bật khóc. Ba năm qua, tự bản thân tôi cũng đã không biết bao lần thầm hỏi chính mình, tại sao tình yêu của chúng tôi lại không thể nào vượt qua tất cả? Hoá ra… người tàn nhẫn nhất huỷ hoại cuộc tình giữa tôi và anh lại chính là tôi. Hoá ra tôi là một kẻ yếu đuối hèn kém mà chính bản thân tôi cũng không hề hay biết.

Ba năm rồi, lúc đến Hà Nội với Phong, tôi mới biết được đây là căn hộ hai người mà anh đã chuẩn bị sẵn để có thể sống cùng tôi. Ngay cả vé máy bay, anh cũng đã chuẩn bị từ lâu.

Ngay khi biết được điều này, tôi đã khó chịu đến mức sắp bật khóc nức nở. Nếu như không có tôi, làm sao Phong có thể một mình chống đỡ trong căn hộ này, trong thế giới mà anh đã chuẩn bị cho riêng hai chúng tôi, cho một cuộc sống trong mơ mà anh thầm gầy dựng?

Tôi biết, tôi nợ Phong. Thế nên tôi vô cùng nguyện ý dùng cả đời mình để trả hết món nợ này. Chỉ là, liệu đến bao giờ tôi mới có thể toàn tâm toàn ý yêu anh, ở bên cạnh anh, để sống một cuộc sống hạnh phúc yên ổn cùng anh?

Bởi vì, mỗi ngày khi nhìn thấy ánh mắt của anh lặng lẽ nhìn tôi, tôi biết, anh luôn hiểu được, tôi chỉ xem anh là một người để dựa vào, để nương tựa và chung sống đến suốt cuộc đời, chứ tôi vẫn không hề đặt anh vào sâu thẳm trong trái tim mình.

Chỉ cần nghĩ đến việc anh nhìn tôi bằng một ánh nhìn đau đớn thế thôi, tôi đã cảm thấy cả người mình tê tái khó chịu, cảm thấy tôi lại nợ anh nhiều hơn một chút, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng sâu, mãi đến lúc tôi không thể nào trả được.

Có lẽ, cho đến kiếp sau, tôi sẽ lại tìm anh, lại trả hết cho anh những gì tôi còn nợ.

Tận trong trái tim tôi, tôi không biết mình liệu có yêu anh? Tôi không biết, cũng không muốn biết. Yêu chỉ làm con người thêm đau đớn, khổ sở mà thôi. Vả lại, tôi nào còn tư cách để có thể nói yêu anh. Tôi đã ích kỷ bắt anh gắn cuộc đời mình vào một người như tôi, lại ích kỷ trốn tránh khỏi tình cảm của chính bản thân mình. Giờ đây, tôi chỉ biết, hiện tại, anh đang là một phần của tôi, cuộc sống của tôi, thế giới của tôi. Tôi thật sự không thể nào tưởng tượng đến một ngày không còn anh ở bên tôi nữa.

Lặng lẽ nhìn nụ hoa nhỏ đang đọng sương trong chậu cây đặt bên cửa sổ, tôi tự nói với mình, có lẽ, cũng đã đến lúc trở về. Trở về cùng Phong, trở về với nơi tôi cần đối mặt. Chỉ cần, Phong mãi ở bên tôi, thì mọi thứ, cũng đã đủ lắm rồi. Nơi nào có Phong, thì với tôi, nơi đó sẽ yên bình.

Năm tháng nhạt phai, tình yêu, sẽ chẳng có vĩnh hằng. Chỉ có những khoảnh khắc vĩnh cửu kia, mãi mãi không bao giờ mất…

[END]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play