"Ôi khát vọng xưa đất trời rộng bước

Giận thói thường xích chặt tựa lao tù

Đêm đông lạnh từ giấc nồng mộng ước

Lại bừng sôi huyết thống của hoang vu"

(Trích truyện "The Call Of The Wild" của Jack London)

Cái cầu thang dẫn xuống tầng một chiều nay được một màn mát-xa miễn phí bởi một đống học sinh chăm ngoan chạy ầm ầm xuống. Bầy học sinh này bao gồm bọn Badboy nhiễm máu Gangster và số còn lại là đám "khán giả" cuồng phim kinh dị muốn đi theo góp vui. Tôi vừa ung dung đi xuống vừa thầm nhớ đến cái cảnh lũ chó Eskimo chơi bẩn với nàng chó hiền lành Cơ-li trong truyện "Tiếng gọi nơi hoang dã" của Jack London. Trong thế giới đó, không có một quy luật nào của sự văn minh mà chỉ có sự lừa dối cùng những âm mưu hiểm độc của loài vật. Chỉ cần bạn ngã xuống giữa trận chiến, bạn sẽ không có cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời lần cuối, chứ đừng nói là đứng dậy. Nói vậy cho khí thế, chứ thực ra mấy cái vụ xử nhau trong trường này cũng chả có gì là kinh hoàng cho lắm. Tuy nhiên cũng không thể phủ nhận một điều là những cuộc chiến kiểu "đấu trường thú" mà chúng tôi tham gia rất rất bỉ ổi và đen tối. Và cũng "biết đâu bất ngờ ta lên bàn thờ ăn xôi"...

Đi hết cái cầu thang có tay vịn gỗ trơn tru- mà lũ điên trở trời thường hay trèo lên chơi trò cầu trượt, xui cho thằng nào bị rách quần -đó xong là đến dãy phòng học tầng một, vẫn với tông màu đỏ rực rỡ oai nghi điểm những đường nét hoa văn trắng nổi bật, ở bên trong mấy lớp học là màu xanh tím mát dịu. Từ đây nhìn ra, cả một khoảng sân rộng lớn lúc đầy nắng và gió đủ cho nhu cầu tự kỉ của mọi đứa học sinh, lúc mát lạnh và yên bình đến mức buồn ngủ mở ra trước mắt. Bức tranh được tạo nên từ thảm cỏ xanh mướt trải rộng thành những vòng ô hiền lành, những hàng cây già tán rợp lác đác màu hoa là nơi cư ngụ của lũ ve cứ hè đến là hét inh ỏi cả tai, dãy ghế đá siêu lãng mạn cho mấy cặp đôi ngồi tâm sự hoặc nói chuyện tào lao,...cùng vô vàn góc cạnh khác đủ làm bọn học trò ngơ ngẩn, nhất là lúc có mưa thu ướt át.

"Ế Ế Ế CHỜ TAO VỚI!!!!!!!!!!!", tông giọng đặc trưng của con Liên vang lên từ phía sau làm cả bọn chúng tôi quay đầu lại ngó nó, mà đảm bảo là dù đang ở dãy phòng học của lớp 11 bên kia cũng nghe thấy tiếng hét nội công thâm hậu của nó. Và rồi nó chạy ầm ầm đến, cười hô hố như ngày thường : "Đi oánh lộn đâu thiếu tao được, hô hô!"

"Mày không sợ rách tà áo dài "duyên dáng tuổi me xanh" của mày hở?", thằng Exdi chọc nó. Ờ mà cái con này khoái đánh nhau kinh khủng lắm, chưa bao giờ tôi gọi nó đi choảng nhau mà nó từ chối cả, có khi không đánh được nó cũng đi xem cho đỡ ghiền.

"Đời nào! Tao sẽ vặt cổ nhổ râu cái thằng nào dám đụng đến bạn tốt của tao!", nó chém hùng hồn, tay đập cái bộp vào vai thằng Hải lớp trưởng, vẻ tự tin quá đáng.

"Ờ! Mà khi nào thấy gió mát mát thổi vào thì mày chạy vào wc gấp kẻo làm vẩn đục tâm hồn ngây thơ trong sáng của bọn tao nhé!", tôi dặn nó kĩ càng, không khéo có sự cố kĩ thuật thì mất mặt cho Badboy :)

"Đừng lo! Vải chất lượng cao mà! Hehe!", nó cười hưng phấn.

"RẦM!", cánh cửa lớp 10 Sử, dù đang mở cũng phải oan ức chịu một lực đạp siêu hoành tráng từ cái gót giày mười phân cứng thôi rồi của con Liên. Và ngay sau đó, lũ "con hoang đàng mê bạo lực" là Badboy đi vào làm chật cả cái lớp, cười man dại như thú :D. Đám "khán giả" thì đứng ở ngoài mà xem đông như ruồi bu mật.

"Cái con khỉ gió này! Đạp nhẹ thôi kẻo vỡ kính không có mà đền cho người ta!!!", thằng Hùng cười sằng sặc bảo con Liên. Chẹp, thằng này lại rảnh quá hóa lạc đề rồi!

"Đâu đâu? Vỡ rồi à? Ôi trời ơi thầy giám thị mà biết thì chết tao!!!", con Liên vò đầu kêu trời kêu đất.

"HÁ HÁ HÁ !!!!!!!!!!!!!!!!!!", đám khán giả cười rộ lên như xem hài Mr. Bean. Rõ khùng!

"Có...ch...chuyện gì thế?", một đứa con gái lớp Sử đeo đôi kính Nobita dày cộm lắp bắp hỏi. Có vẻ như nàng này đã từng chứng kiến mấy trò kinh dị của chúng tôi, vì nhìn mặt trông quen lắm.

Đám con gái còn lại thì ngơ ngác, nhìn nhau thoáng sợ hãi và nghi hoặc. Còn lũ con trai lớp này thì vênh cái mặt lên ngạo nghễ lườm bọn tôi.

"You want son monkey what?", một thằng mặt mụn từng xentimet đang ngồi hút thuốc đứng dậy sủa một câu tiếng Anh hoành tráng nhưng nghe như vịt kêu và chẳng ra cái ngữ pháp gì hết, làn khói thuốc bay lên mơ màng như phim Hàn xẻng.

"Phụt! Nó nói cái quái gì vậy?", mấy thằng lớp Toán giương cái mặt ngu ra chả hiểu cái ma gì.

Bọn khán giả cũng gãi đầu gãi tai suy nghĩ, hức, đã ngu lại gặp thằng nguy hiểm!

"Hahaahaa.....", tôi và thằng Exdi phá lên cười sặc sụa vì cách xài tiếng Anh siêu chuyên nghiệp của thằng đó. Vâng, câu đó tạm dịch là...

"Chúng mày muốn con khỉ gì?", tôi nhịn cười, giải đáp thắc mắc cho tụi bạn, "Đại loại thế!"

"Hô hô hô hoooooooooooooo...", đám khán giả lại ôm nhau lăn ra cười một lần nữa. Thực sự là được mở mang tầm mắt vì thể loại tiếng Anh sáng tạo này.

Cơ bản là đến nước nào phải xài tiếng nước đó cho thân thiện, cho nên tôi nhảy lên một cái bàn gần đó ngồi, trả lời: "Who in you are Wood?"

Mấy thằng lớp Sử châu đầu vào hội ý, ra sức dịch, may mà cũng ra được đáp án "Ai trong chúng mày là Lâm?"

"Là tao, mà sao?", một thằng trong số đó, khá to con, cái mặt nhìn muốn đấm tiến ra, hất hàm hỏi.

Ô, cuối cùng cũng có thằng nói được tiếng Việt rồi, tưởng đâu tương lai lớp Sử bị vùi dập nữa chớ! Haha...

Không gian im lặng bao trùm cả lớp học, tụi khán giả chong mắt lên chuẩn bị xem trò gì xảy ra, nửa hưng phấn, nửa thấy tội lỗi. Mấy thằng lớp Sử còn lại thì dè chừng trước thái độ của chúng tôi, dự cảm một điều không may thì phải.

Còn lũ Badboy đây thì bắn tia nhìn laze về phía thằng Lâm, lý tưởng hóa nó thành một cái bao cát đáng iu.

"Rắc!", tôi không kìm được bẻ tay một cái, xé toạc sự im lặng ma mị này. Và liền sau đó là tiếng bẻ tay nổi lên. Có thằng còn xoay cổ, xoay hông, xoay chân làm màn khởi động như học Thể Dục.

"Là nó phải không lớp trưởng?", tôi hỏi thằng Hải, nãy giờ vẫn đứng phía sau. Thằng này có bệnh tự ti hay sao ấy. Đúng là dân mọt sách chỉ biết có học!

"Chính nó!", thằng Hải thấy ánh mắt chán nản của tôi thì hít sâu vào một cái, bước lên phía trước, chỉ thẳng vào mặt thằng Lâm, tuyên bố dõng dạc.

"Woa!!! Tật là dũng cảm!", con Liên cùng tụi chuyên Lý cùng trầm trồ khích lệ, mắt sáng rỡ lên. Có thế chứ! Thằng Hải này xem ra cũng không đến nỗi nào. Good good! Phải nhìn nó bằng một con mắt khác rồi!

"A! Là mày hử? Thằng cù lần! Tao cứ tưởng là ai hóa ra là thằng đàn bà như mày, bị ăn đòn chỉ biết cong đuôi bỏ chạy! Hahaaha...", thằng Lâm cười khinh bỉ, nói như hét vào mặt Hải, ra vẻ thị uy lắm lắm. Thằng này đúng là uống thuốc liều sẵn rồi.

Nhưng ít ai nhìn thấy sau vẻ hổ báo trường mẫu giáo đó của nó là một "trái tim mèo con" sợ sệt chỉ biết run rẩy, và cơ bản là nó đang cầu trời cho hôm nay không phải đi nhập viện.

"Tao không thèm chấp loại người như mày...", thằng Hải giận đỏ cả mặt nhưng vẫn muốn giữ hòa khí nên quay đi chỗ khác, lầm bầm. Nhưng mà nói chuyện với lũ người như này không xài bạo lực thì không được đâu...

"Đánh nó đi! Đập chết nó đi!", mấy thằng Badboy không đủ kiên nhẫn gầm gừ, chỉ chực xông vào cấu xé tên Lâm kia.

"Ok", tôi nhếch môi cười, quay sang hỏi cả lũ trong phòng, "Ai không muốn liên lụy xin mời bấm nút thoát cho!"

Cơ bản là đã đến lúc nhấn nút bắt đầu cho trò chơi không bao giờ chán này rồi. Và thời gian cũng không còn nhiều nữa.

Sau câu đó, tụi con gái lớp Sử lập tức xách dép chạy ngay và luôn, chỉ có nàng đeo kính hồi nãy ngồi lại, nuốt nước bọt cái ực và chờ đợi. Năm trong số mười mấy thằng lớp đó cũng "thoát" luôn, chả thèm can dự vào. Thằng nào ngu thì chết, vậy thôi!

"Rồi, đóng cửa vào!", tôi bảo mấy thằng đứng gần hai cánh cửa lớp.

Bọn nó đóng cửa ngay lập tức, không quên cởi áo ra để che kính lại. Không nên để người ngoài thót tim vì bộ phim kinh dị nóng mắt sắp chiếu.

"Làm cái gì thế?", thằng Lâm lùi một bước, hoangmang hỏi. Đúng rồi, đây là lần đầu tiên nó được tận hưởng trò chơi của Badboy mà. Tốt thôi, cái gì lần đầu tiên cũng rất phê!

"Không có bài nào sôi động hết Assa ơi!", con Liên ngồi trên bàn giáo viên vừa nhăn mặt vừa bảo tôi, cơ bản là nãy giờ nó đang chọn nhạc trên máy tính của lớp này, "...cho nên tao bật bài "con cò bé bé" nghe tạm vậy.

"Hay đó!", thằng Thuận vỗ tay hưởng ứng. À mà quên nói, mỗi khi đánh nhau trong lớp thì phải có nhạc để người bên ngoài khỏi đau tai. Nhưng "Con cò bé bé" hả? Sáng tạo quá! Thật không uổng công tôi đào tạo con Liên mấy năm nay.

Bọn lớp Sử ngơ ngác nhìn nhau nhưng vẫn cố tỏ ra anh hùng, hỏi: "Bọn mày muốn đánh nhau sao?"

"Chính xác là muốn thằng Lâm phải ăn bánh đòn vì tội xúc phạm lớp trưởng của tụi này!", thằng Thuận cười đểu.

"Nói nhiều quá! Bọn mày còn chờ cái gì nữa?", tôi xua tay nói xen vào.

Lũ Badboy chỉ chờ có thế mà xông lên, nhưng thằng Lâm hoảng quá nhảy lui, giơ hai tay ra gào lên: "KHOAN ĐÃ! Đánh hội đồng à? Tao...tao muốn đánh tay đôi thôi!"

"Những đứa con hoang đàng" phanh cái "kít" lại nhòm tôi, ý hỏi sao đây mày. Con Liên tạm thời ngưng việc bật nhạc, càm ràm: "Phải đó! Đánh hội đồng còn gì vui nữa? Để mình tao xử nó được rồi!"

"No no!", tôi cười man dại như sói đói, vẻ ác quỷ kiêm tiểu nhân bỉ ổi hiện rõ ra, "Vì nó đã sỉ nhục thằng Hải cho nên không có tư cách lựa chọn trò chơi. Bọn mày lên hết đi, đánh càng mạnh càng tốt nhưng đừng lôi nó lên xe hoa về nghĩa địa là ok rồi! Haha..."

Với tôi, chơi một trò mà quang minh chính đại thì chẳng có gì vui. Phải dùng thủ đoạn, càng bỉ ổi càng tốt...Chơi bẩn, đó là truyền thống của Badboy.

"Hay!", thằng Exdi xung phong trước, tung một cú đấm bất ngờ vào giữa mặt thằng Lâm đáng ghét đó.

Chỉ nghe "Bốp!" một cái rất ngọt và thằng đó lùi ra xa, lảo đảo vịn tay vào cái bàn, máu từ khóe miệng chảy ra.

"Khốn kiếp!", thằng đó gầm lên, mặt đỏ gay như con gà cồ, tay nắm chặt lại và xông lên phản công.

Nhưng nó chẳng có cái gì gọi là cơ hội cả, vì đây là đánh hội đồng. Cả lũ Badboy máu lửa xông lên rầm rầm, đấm đá túi bụi vào người nó, tạo nên một mớ âm thanh tuyệt vời.

"BINH...BỐP...RẦM...HỰ...BỊCH...RẮC..."

"Ê ê ê chờ tao với!!! Con Liên vừa nhấn nút nhạc xong thì vội vã bay xuống tham gia, nhưng nó không chen vào được vì cả lũ kia đã bao bọc quanh thằng Lâm như bầy chó Eskimo trong câu chuyện hoang dã của nhà văn nổi tiếng kia rồi.

"Á á á........", "Ghê quá aaaaaaaaaaaaaaaa", lũ khán giả rú lên, bọn con gái sợ hãi che mặt lại, níu chặt người nhau.

Nhưng tiếng nhạc thiếu nhi vui nhộn của "Con cò bé bé" đã dội lên, át đi phần nào tiếng ré đó. Cho đến khi thầy cô đến thì tất nhiên sẽ chẳng còn gì để thu dọn, kiểu giống như trong phim Thành Long ấy, khi lũ tội phạm bị xử xong thì cảnh sát chỉ đến "hớt cơm cháy", chắc vậy.

Vụ đánh hội đồng diễn ra nhanh tới mức mấy thằng còn lại của lớp Sử không kịp trở tay, đứng thở dốc nhìn cảnh tượng đang diễn ra, mồ hôi túa từng giọt.

Tôi vẫn ngồi cười nhìn trò chơi ấy như thế. Cái cảm giác lúc này thật sự rất... sướng. Level bệnh hoạn và bỉ ổi lại tăng thêm một bậc.

Chưa đầy hai phút, tụi Badboy đã dạt ra hai bên, để lại một cái thân xác mềm nhũn, rũ rượi đầy máu me trên sàn lớp học. Cái mặt thằng này y hệt tay thủ lĩnh Housen trong phim Crows Zero phần 2, lúc bị Genji của trường Suzuran đánh bại. Chỉ có điều là thằng Lâm không có tố chất như tay thủ lĩnh Housen đó, vì nó là một thằng hèn nhát và ngạo mạn, tuy nhiên không ngạo bằng tôi.

Tôi chưa bao giờ cho rằng mình là người tốt. Và lúc này đây tôi rất thỏa mãn. Niềm vui đó giống như một kẻ ích kỷ và tham vọng không bao giờ chấp nhận người khác cười trên số phận của mình, không bao giờ để người khác nhìn ra con người thật của mình. Máu lạnh, đó chính là tôi. Và tất nhiên là trò vui này vẫn chưa kết thúc, nghĩa là thằng Lâm vẫn còn là nhân vật chính trong cái game này.

"AAAAAAAAAAAAAAAAAA...", tiếng đám con gái lại vang lên sợ hãi.

Và tiếng nhạc vẫn rộn ràng :" Con cò bé bé nó đậu cành tre...đi không hỏi mẹ...biết đi đường nào...."

Ngoài kia, nắng chiều vẫn đang rực rỡ, mang lại cảm giác ấm áp nhẹ nhàng cho đất trời...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play