Không đợi tôi đồng ý, Madi kết luận vội vã kèm theo nụ cười tự sướng: "Quyết
định vậy đi! Cảm ơn cậu nhé! Giờ tớ phải đi rồi. Tớ tuy đẹp trai nhưng
ông thầy giám thị không chấp nhận, cứ bắt mặc áo dài suốt. Tớ chuồn
đây!"
Thì ra ông thầy giám thị già nhất trường đang đi tới phía chúng tôi, với vẻ mặt hình sự thường thấy. Mà con bé này cũng lạ thật, suốt ngày cứ bảo
mình đẹp trai rồi mặc toàn quần áo nam rộng thùng thình. Nhìn cái body
hơi bị chuẩn của nó thế kia chắc mặc áo dài sẽ xinh lắm. Kì thực tôi
chưa thấy nó mặc áo dài lần nào, hề.
"Đẹp trai mà sợ bị phát hiện là con gái sao?", tôi chọc nó. Nhưng mà nó có
bị hoang tưởng không cơ chứ, nhìn mặt nó là người ta biết con gái liền,
đáng yêu thế cơ mà.
Nó không trả lời mà chỉ cười trừ rồi chạy đi. Nhưng sau đó bỗng phanh cái
"kít" lại, quay lại dúi vào tay tôi một...cây kẹo mút.
"Cho cậu đó, coi như mua chuộc, haha"
Trời đất, rõ là trẻ con! Nhưng mà tôi đã đồng ý đâu cơ chứ...
....
Madi vừa chạy về lớp 10 chuyên Anh của nó ở tận xa tít mù khơi gần cầu thang đầu kia thì thằng Exdi ở đâu nhảy ra hỏi lấy hỏi để: "Ey, nó nói gì với mày thế? Có liên quan tới tao không?"
Cái thằng này dại gái vừa thôi chứ, sao cứ phải thể hiện ra rõ ràng như show hàng thế kia?
"Có", tôi nói tỉnh bơ như con muỗi, giơ cây kẹo mút Coca lên khoe, "Nó tặng tao nè, bảo trước đây mày thường mua kẹo cho nó"
Mà khoan, trước đây đúng là tôi đã từng nhìn thấy thằng này mua kẹo mút cho Madi thật. Ack, sến đến thế là cùng!
"Mẹ kiếp! Sao nó lại tặng mày?", hai chữ GATO to đùng bằng cái bánh gato
thật mắc ngay trên trán thằng Exdi, nó trợn mắt nhìn cây kẹo như thể đó
là thứ gì quý giá lắm.
"Đừng có sồn sồn lên thế! Nó đang muốn làm hòa với mày đó con ạ! Mau tận dụng cơ hội đi!", tôi cười xòa, vỗ vai nó khích lệ, "Bọn tao đã giúp mày nói lên nỗi-khổ-tâm rồi, muốn biết thêm chi tiết liên hệ số 1900.000 có,
gặp thằng Nodi, hề"
"Làm hòa? Thật á?", nó ngó tôi dè chừng. Tuy si tình nhưng quả thực cũng có
lúc máu của thằng này hoạt động tốt, dồn lên được các tế bào não, hỏi
tiếp, "Đại ca đã nói gì với nó?"
Tao chưa biết. Và mày đừng trông mong một tương lai tươi sáng cho cái mối tình đầu kinh dị của mày.
"Ừ, làm hòa", tôi đáp, mắt nhìn ra sau lưng thằng Exdi và thấy Nodi đang đi vào lớp Lý, sắc mặt khá tốt, tức là tối qua nó đã làm được một cái gì
đó chứng tỏ mình không phải hội-trưởng-hội-vô-dụng, "Mà mày có tin thằng đại ca không hả Exdi?"
Nếu tin nó, mày nên bắt xe ôm ra cầu Long Biên nhảy xuống cho tan xác, và
nhớ để đôi dép lại cho con Liên bán ve chai, à không, làm kỉ niệm :)
"Tao...", thằng Exdi nhún vai, dài giọng như thể không thích nói mấy thứ liên
quan đến nghĩa khí phim Tàu Khựa, tức là giả sử thằng đại ca bất ngờ lên bàn thờ ngồi ngắm chuối thì nó phải mò lên theo. Cho nên nó đánh trống
lảng ngay khi nhìn thấy con Liên đang đi tới với mấy thằng lớp Hóa: "Bọn mày tới sớm quá nhỉ?"
"Hế lô 2 chú!", con Liên chạy ào ào tới chỗ bọn tôi, mái tóc dài thẳng màu
chocolate tung bay cùng tà áo dài trắng tinh như quảng cáo Tide. Tiếng
đôi giày cao gót chục phân nện ầm ầm xuống như tiếng ngựa gõ móng, thiếu điều làm lủng sàn nhà. Thật là hâm mộ bọn con gái, có thể mang đôi giày cao như thế chạy mà không bị trẹo chân!
"Oh! Chào người đẹp thuộc động vật bộ móng guốc!", tôi cười "chào đểu" con Liên.
"Móng guốc đầu mày í!", nó thở hơi gấp, mắt rạng rỡ một sự hưng phấn, nói
nhanh, "Tin hot đây! Tối qua đại ca đã TỈNH TÒ với bé Madi dễ thương!!!
So shock!!!"
"Gì?", thằng Exdi ngạc nhiên nhưng không có vẻ quá shock. Hình như nó đã lường trước vụ này sau cái hôm được con Liên gieo vào đầu chuyện nó có tình
địch.
Hờ, vậy là đã biết vì sao "chú hề trẻ con" kia lại bảo là ngại, không dám nhờ thằng Nodi.
"Thế còn ai biết chuyện đó nữa không?", tôi hỏi con Liên. Ờ, không biết
thằng chảnh chó Godi kia sẽ phản ứng thế nào khi biết có thằng dám tán
tỉnh báu vật quý hóa của nó.
"Nhiều lắm! Cả trường sắp đồn ầm lên cái chuyện này rồi!!! Hố hố hố cái mồm mấy thằng lớp Hóa tao loa kinh khủng lắm!!!"
"Reeeennnnnnnnngggggggggg................reeeeng!!!!!!!!!!!!", tiếng chuông báo hiệu giờ vào lớp cắt ngang cuộc nói chuyện đang lên
cao trào của chúng tôi.
"Tao về lớp đây! Học chăm ngoan nhá! Đừng quậy quá kẻo thầy cô sôi máu!",
con Liên căn dặn như bà mẹ già nói với con thơ rồi lại phóng vèo vèo về
cái lớp Hóa gần đó của nó.
"Ầy! Ra chơi bọn tao sang lớp mày nhé, hồi nãy thằng lớp trưởng của bọn mày
có vụ gì không hay ấy!", thằng Cường, học chung lớp với Liên và cũng là
thành viên tởm lợm của Badboy bảo tôi, vẻ mặt không được vui cho lắm.
"Sao vậy? Nó bị bồ đá hở?", tôi cười nhạt nhìn nó dò xét. Thằng lớp trưởng
lớp tôi hiền vậy thì có vụ gì chứ? Hay là có đứa nào cả gan chọc nó?
"Đó! Đó kìa!", thằng Cường hất mặt về phía lớp Lý.
Và chúng tôi nhìn thấy thằng Hải, tức tay lớp trưởng mọt sách cao lêu
nghêu đang đi vào. Sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như trên mắt gã này không có một vết bầm to bự xự lự bằng quả trứng gà thế kia...
Thằng nào dám động vào "long thể" của lớp trưởng lớp Lý kiêm học sinh giỏi
quốc gia vậy kìa? Tuy nó không thuộc Badboy nhưng đa phần lớp Lý là
Badboy hết nên động vào nó tức là muốn tuyên chiến với lũ chúng tôi. Hay rồi đây!
Cũng cần phải nói thêm là, hiện nay cái lũ "trời đánh thánh đâm" Badboy đã
trải dài suốt 8 lớp 10, đa phần là lớp chuyên mấy môn tự nhiên, không kể con trai và con gái, vì bọn tôi chơi với nhau từ cấp 2. Cả lũ rất đoàn
kết và sẵn sàng làm bất cứ trò gì dưới sự chỉ dẫn của đại ca, yên tâm là không có đâm thuê chém mướn đâu, chỉ có đánh hội đồng và những trò bỉ
ổi thôi, haha.
....
Tiết đầu tiên của lớp tôi hôm nay là Văn, cái môn mà hỏi đi hỏi lại, hỏi
ngược hỏi xuôi, hỏi đuôi hỏi đầu cả cái trường này thì chỉ được vài mống nói thích. Nhưng mà tôi thuộc trong số cái lũ ít ỏi ấy, vì tôi khoái
hầu hết các môn mà, nhất là Lý.
Dạy văn bọn tôi là một cô giáo "không còn trẻ nữa nhưng trông hơi bị nhí
nhảnh, mặt khá là baby", trích nguyên văn lời em hoa khôi. Cô có một
chất giọng rất nhẹ nhàng, dịu dàng nhưng thường đi với phũ phàng:
"Kiểm tra bài cũ!"
"Ố ố ố.........", cả cái lớp hơn 40 thằng và dưới 10 mống con gái cùng
nhao lên điệu "hoang mang style", mặt đau khổ nhòm nhau rồi năn nỉ cô vì mới mấy ngày đầu.
"Mời em Trần Phan Yến Ly!", cô bình chân như vại hay chính xác hơn là mặt lạnh như tiền, xướng tên nàng hoa khôi của lớp.
Bọn còn lại sung sướng vuốt ngực thở ra nhẹ nhõm vì đã có kẻ tử trận thay
cho mình. Nàng hoa khôi tối sầm mắt lại như mất hũ gạo, lầm bầm gì đó
rồi lục tìm quyển tập dưới ngăn bàn.
"Lề mề quá! Zero điểm! Khỏi cần lên nữa!", cô phán một câu làm em í cùng hầu hết bọn học sinh chết đứng.
"Chậc! Thể loại gì mà kinh dị thế?", thằng Nodi ngồi bên cạnh chép miệng bảo
tôi. Nó đã ghét môn Văn, bây giờ càng có cơ hội để căm thù luôn.
"Haha...vui mà!", tôi phì cười.
Nhưng xem ra cô không dừng lại ở đó mà còn muốn chúng tôi được mở rộng tầm
mắt hơn. Cô bắn tia nhìn nguy hiểm về phía cuối lớp, nơi mấy đứa con gái đang ngồi, xong tiếp tục phát ngôn gây shock: "Có 3 bạn không mặc áo
dài, tức là không tôn trọng giáo viên, trừ lớp 3 điểm trong sổ đầu bài,
riêng 3 bạn đó mỗi bạn một con Zero."
"Hả?????????", cả lớp nhốn nháo lên, tròn mắt nhìn nhau rồi nhìn cô. Không mặc áo dài
thì bị thầy giám thị ghi tên và trừ điểm thi đua thôi chứ, liên quan
quái gì đến sổ đầu bài, mà còn 3 đứa 3 quả trứng ngan nữa chớ! So
amazing...
"Cô ơi, tha cho tụi em đi cô! Hôm nay trời mưa mà cô!", một nàng trong số đó đứng dậy năn nỉ.
"À, trời mưa phải không? Vậy em nhìn xem tôi đang mặc cái gì đây? Em là học sinh mà sao em không yêu trang phục truyền thống của dân tộc vậy hả?"
Màn trừ điểm vẫn chưa dừng lại khi mà ngay sau đó, thằng Phán, chuyên gia
đi trễ chạy hùng hục vào lớp, tuôn một tràng lí do: "Thưa cô em đến trễ, nhà em ở xa mà sáng nay kẹt tàu nên..."
"Mời em ra ngoài cho!", đáp lại màn lí do đầy triển vọng của nó là một ánh
mắt nghiêm nghị đầy quyền uy, "Thà em nói nhà em ở gần cô còn chấp nhận
được! Vì thông thường những bạn ở gần sẽ chủ quan và lắm lúc đến trễ.
Nhưng em ở xa thì em phải chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng nên em sẽ đến sớm.
Không có lí do kẹt tàu gì hết! Hẹn em ở tiết hôm sau!"
"Hahaahaha....", một tràng cười ồ lên dưới lớp, liền sau đó là tiếng nhao nhao bất bình. Lí luận của cô thật là độc đáo!
"Nhưng bạn ấy ở gần mà....", một thằng khác ngu mà tỏ ra nguy hiểm phun một câu cứu vãn tình hình.
Và đáp án là: "Ở gần thì đương nhiên phải đến trường sớm rồi! Sao mà đi
trễ được!", mấy đứa con gái đã hiểu đẳng cấp lí luận siêu cao cấp của cô nên vừa cười bái phục vừa giảng giải.
Tóm lại là thằng Phán phải ngậm ngùi bị đánh vắng, tội nghiệp... Và sổ đầu bài lại bị trừ thêm 2 điểm.
"Tao thích cô này!", thằng Thuận ngồi bàn sau đập vai tôi nói, không quên cười sằng sặc một cách âm thầm...
"Tao cũng thế! Bắt tay cái!", tôi và cả lũ Badboy cùng quay xuống bắt tay nó.
Tiết học đầu tiên trôi qua rất chi là buồn...cười, vì bọn tôi đã nhận ra một vị giáo viên lí luận đẳng cấp, có thể trừ điểm mọi chỗ mà không ai cãi
lại được, giống như lời đồn về cô- "siêu nhân trừ điểm"
...
[Giờ ra chơi]
" OMG! So shock! Sốc toàn tập! Lớp mình bị trừ đến 5 điểm, kì này xếp
hạng nhất rồi, từ dưới lên hahaahaaaaaaaaa", thằng Thuận cầm quyển sổ
đầu bài lên mà cái mặt tỏ ra sung sướng như thể được nghe thầy chủ
nhiệm- một người thầy phong thái lãng tử- kể chuyện tình Lan và Điệp,
hay còn cọn là "ca cải lương" vào giờ sinh hoạt là vui lắm.
"Hic, tớ lên bảng chậm mà cũng bị ăn con zero!", Yến Ly sụt sùi than thở, mặt buồn hiu khi nhớ về em vịt lộn của mình.
"Đừng có lo! Cô sẽ sửa lại điểm sau cho xem! Ai mà nỡ để mấy quả trứng to
đùng trong sổ vậy chứ?", tôi an ủi nàng hoa khôi nhưng cái mặt thì hơi
bị phấn khích nên nó có vẻ không tin lời tôi cho lắm.
"Thôi đi! Loại trâu-đại-hiệp như mày không cần phải an ủi bạn bè theo cách
đó!", thằng Nodi chen vào, mỉa mai tôi, "Cái thể loại gì mà thi vào lớp
10 môn Văn ăn con 9,5 ngon như không!"
"Đó là chưa kể vụ Toán 10 điểm, Anh 10, Lý chuyên 10 nốt! Thật đúng là siêu nhân!", Ly hùa theo, làm tôi thiếu điều gài bom vào người và nổ banh
cái xác ra vì sự hoành tráng của màn thi vào cấp 3.
"Cái gì cũng có giá của nó thôi!", tôi cười đểu một cái, nhìn lên cái bảng
xanh lè -nơi để lại dấu tích của mấy bài toán siêu khó trong tiết vừa
nãy, nói như thể mình đã từng trải rồi.
Nhưng bây giờ không phải lúc để tự hào và tự sướng, mấy cái điểm đó chỉ là
thường thôi, quan trọng là cái vụ của thằng lớp trưởng...
Tôi tiến tới bàn của thằng Hải, tức lớp trưởng gương mẫu của 10 Lý, đập bàn nó một cái "rầm" khiến nó giật mình ngẩng lên nhìn. Vâng, trong mắt nó
lại nhảy điệu "hoang mang style" siêu hot kia.
"Nói đi! Thằng nào đã tốt bụng cho con mắt của mày đi thẩm mĩ viện thế kia?", tôi mỉm cười thật nai, hỏi nó.
"Đúng rồi!!", mấy thằng kia cũng xông tới hỏi dồn, "Là thằng cờ ầy nào làm mày ra thế? Tại sao?"
Thằng Nodi thì chỉ ngồi yên tại chỗ nhìn tay lớp trưởng bằng ánh mắt dửng dưng.
"Đâu có ai đâu!!!", tay lớp trưởng hơi lúng túng nhưng cũng trả lời lưu loát, mắt chớp chớp liên hồi, "Bọn mày đừng bận tâm!"
Nhưng tất nhiên là cái lũ mê bạo lực quanh năm suốt tháng đi quần nhau tơi
bời như Badboy đây thì làm gì có chuyện bị một tay gà mờ mê sách vở qua
mặt được.
"Nói mau! Là bọn nào? Mắt mày tím như cục huyết thế kia!", thằng Thuận nói lớn, phát bực khi cha lớp trưởng không chịu hợp tác.
"Nói đi! Là ai dám động đến lớp trưởng cành vàng lá ngọc, ấy nhầm, cành đá
quý lá kim cương của tụi này?", nhỏ hoa khôi Yến Ly cũng tham gia hỏi
sôi nổi không kém, chắc đang bục chuyện hồi nãy nên muốn tìm người xả
stress.
"Kh...không có ai hết!", thàng Hải vẫn chối, cơ bản là nó không muốn gây sự với ai, hoặc do nó có tính sợ chết bẩm sinh, nếu bạn có suy nghĩ tiêu cực như
tôi.
"Mày đừng có lo! Bọn tao không ép mày vào Badboy! Chỉ là không muốn nhìn
thấy một thành viên của lớp Lý gặp rắc rối mà không làm được cái khỉ gì
hết! Mày hiểu không?", tôi kéo cái ghế ngồi xuống trước mặt nó, nói bằng giọng sặc mùi chân thành, mắt nhìn nó đầy ẩn ý. Mà thực ra trong cái
mớ lí do khỉ gió này của tôi thì cũng có chút đúng sự thật, tôi không
thích nhìn thấy mấy thằng lớp mình bị ăn sẹo...
"Thực ra tao chỉ là...vội quá nên đụng phải tụi nó....", thằng Hải thở dài
cái thượt, nói vẻ uất ức, "Tao đã nói là vô ý rồi mà..."
"Mẹ kiếp!", mấy thằng lớp Toán đi vào kịp nghe thấy câu chuyện liền thốt
lên tức giận, một thằng giậm chân ầm ầm như chính nó bị ăn đòn ấy.
"Là ai? Đừng nói với tao là mày quên bọn nó là ai rồi chứ?", thằng Exdi chồm tới hỏi ngay.
"Tao thấy bản tên một thằng ghi chữ Lâm, lớp 10 Sử, tao đụng bọn nó ngoài
cổng trường", thằng Hải phun ra tên kẻ thù ngay, chắc nó đang tức lắm!
"Tốt rồi! Đi thôi bọn mày!", tôi đứng lên cười thỏa mãn bảo lũ mắc dịch đang hiếu chiến kia.
"Đi đâu?", thằng Hải vẫn còn chút lo sợ. Thằng này gà thế? Thật mất mặt lớp Lý, biết thế trước kia đã không cho nó làm chức lớp trưởng.
"Ngu! Đi tìm lại vị "họa sĩ" đã tô màu mắt cho mày chứ ai?", thằng Exdi cười khùng khục.
"Yeah! Có trò vui rồi!", lũ con trai lớp tôi nhao nhao lên, cười sung sướng.
Gì chứ, bọn tôi rất ghét mấy thằng láo toét đánh người vì mấy thứ lí do
sến xẹt.
"Đừng làm gì quá đáng đấy! Tao bận chút việc nên không đi cùng tụi mày được,
haha!", thằng Nodi lôi quyển sách ra đọc, bảo chúng tôi. Hừm, nó vẫn
quyết tâm làm người lương thiện cơ đấy!
"Okay, đại ca cứ yên tâm!", tôi gật gù hiểu ý rồi bước ra cửa.
Và lũ thành viên Badboy, bao gồm đủ thứ lớp, chuyên Toán có, Hóa có, Tin,
Sinh cũng có nhưng đông nhất vẫn là Lý kéo nhau đi xuống tầng 1, tìm lớp 10 Sử... Để xem lần này là thằng nào lãnh sẹo...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT