Cái máy tính bị yếu sinh lí, đang tính ngon lành bỗng dưng tắt cái phựt, còn trơ lại cái màn hình xanh lét.

Vào phòng thi mà kiểu này thì chết chắc. Tôi vừa đập đập vào nó vừa nhấn nút ON liên tục nhưng chả thấy cái quái gì. Bài Hóa vừa mới nghĩ ra cách làm, vậy mà...

-Em có mang máy tính theo không?-Tôi đành hỏi Madi.

Nó nãy giờ đang làm bài tiếng Anh trong cái xấp đề dày cộm hơn đốt ngón tay. Bọn dân khối D mà cũng cật lực vậy sao?

-Không. -Nó ngóc đầu lên đáp, ngó cái máy trên tay tôi- Hết pin à?

-Ừ, mất cả hứng. -Tôi ném cái máy "cạch!" xuống bàn một tiếng, ngó đi chỗ khác.

Cái thư viện giờ này chỉ có mấy mống, không gian im ắng đến phát ngán, thỉnh thoảng mới có mấy cô thủ thư liệng qua liệng lại, tiếng giày nện xuống sàn cộc cộc soạt soạt đơn điệu. Những dãy bàn bị gò ép cho thẳng hàng có cái màu kem trông cực kì buồn tẻ. Mà nói chung, cái gì ở chốn khỉ gió này cũng tẻ nhạt, gò bó, nếu bây giờ mà là ở nhà thì tôi đã có pin thay cho máy tính rồi, sau đó tha hồ nằm gác chân trên sô pha và học bài tiếp.

Tóm lại là tôi đang chán cái thư viện.

-Anh, "hamonious" trọng âm bao nhiêu vậy? -Madi hỏi, dường như chả quan tâm đến biểu hiện của tôi, nó còn mải mê suy nghĩ về bài nhấn âm chết giẫm.

Tôi lười biếng ném ánh mắt qua trang giấy đầy ắp những câu trắc nghiệm Anh văn của nó.

-Âm thứ hai, -Tôi đáp- cái đó anh nói với em rồi mà, thông thường từ nào tận cùng là "ous", "ate" hoặc "tude" thì nhấn vào âm thứ ba từ sau tới, em học chuyên Anh mà cái đó cũng không biết à?

Phải công nhận là về cái khoản nhấn trọng âm này Madi hơi bị ngu, cái điều đơn giản vậy cũng không nhớ. Trong khi cái phần khó nhất trong đề thi Anh là chọn từ điền vào đoạn văn thì nó lại cực giỏi, mười câu đúng hết chín, hầu như chưa bao giờ sai quá hai câu.

-Anh nói em ngu phải không?-Nó nhăn cái mặt, ra vẻ bị xúc phạm dữ lắm.

-Đâu, hơi kém thông minh tí thôi! -Tôi cười. Không có ý chê bai gì đâu, nhưng mà cái đầu nó kì thật, phần dễ thì ngu, phần khó thì giỏi, đúng là điên có khác.

-Biết anh giỏi rồi! -Nó lẩm bẩm, rồi đứng lên, ôm sách vở sang bàn bên cạnh học, không thèm ngồi chung bàn với tôi nữa.

Nó giả vờ giận đấy, có thú vui tao nhã phết.

Tôi định mò qua bàn đó chọc nó tiếp thì Cún Cún ở đâu nhảy ra, ngồi vào chỗ Madi vừa rời đi, cười với tôi:

-Chăm học thế?

Chiều nay lớp tôi có tiết Thể dục, nhưng chưa đến giờ nên tôi tranh thủ ngồi đây học với Madi. Cún Cún cũng thích cái thư viện chán ngắt này hả?

-Tất nhiên, mà cậu vào đây làm gì thế, sắp đến giờ học rồi! -Tôi vừa ngó cái đồng hồ giống y xì với Madi trên tay mình vừa bảo Cún. Cái vụ đồng hồ đôi này là Madi bày ra đấy, không phải tôi, sến bỏ xừ.

-Tiện đường thôi. -Cún nhún vai, rồi nhích qua chỗ Madi.

Madi đang cặm cụi làm bài, không quan tâm đến kẻ vừa đến và đang nhìn nó soi mói. Kẻ đó ngó được một lúc bỗng nhiên cười khúc khích:

-Há há, làm mười câu sai hết năm câu, học sinh chuyên Anh có khác!

Lại muốn kiếm chuyện rồi, tôi tự hỏi sao Cún thích chọc ghẹo Madi thế, không bị les đấy chứ?

-Kệ tớ, liên quan quái gì cậu mà nói? -Madi đốp lại, đồng thời lấy một tay che cái bài bôi bác nó đang làm, như con nít sợ bố mẹ nhìn thấy con điểm zero. Buồn cười thật đấy.

-Chẹp, còn che nữa! Haha, kiểu này làm sao thi đại học đây cưng? -Cún Cún khoanh tay lắc đầu, vẻ tiếc rẻ lắm.

Em Cún này tự tin thái quá, tôi biết nó không giỏi bằng Madi đâu. Nếu Madi không quá ham chơi để hỗng kiến thức một số chỗ thì nó có thể ăn đứt cả bọn nằm trong đội tuyển của trường rồi, thật đấy. Gì chứ, cái phần đọc hiểu - điền từ trong đề thi Anh văn là cái phần dễ sai nhất, khó nuốt nhất mà Madi làm ngon ơ , không cần tra từ điển , đề nào cũng vậy, tôi phục nó vụ này lắm ấy.

Tuy nhiên, bệnh ham chơi của Madi ngấm vào máu rồi nên bây giờ nó không biết là mình thông minh như thế nào, thành ra bị chọc hoài. Tôi bay qua bàn nó, ngồi đối diện, gạt cái tay đang cầm bút chì của nó sang một bên để nhìn phần bài tập nhấn âm nó vừa làm.

-Sai tòe loe, chậc, cái này lúc nãy tớ vừa nói xong, cậu quên rồi hả? -Tôi tỉnh rụi dìm hàng nó tiếp.

Mà lạ thật, cái từ "hamonious" tôi vừa chỉ cho nó xong, vậy mà nó lại làm sai. Mất trí nhớ ngắn hạn rồi à?

-Chẹp, mất hình tượng quá cưng! -Cún được thể hùa theo.

Madi nhìn tôi, nhưng không nói, ánh mắt nó có gì đó khác thường. Rồi mặc kệ hai đứa tôi, nó cúi xuống làm bài tiếp.

Ê, chảnh bất thình lình à? Hay là, quái, nó giận thật? Bình thường nếu bị chọc kiểu này, nó sẽ giả vờ sửng cồ lên, sau đó chém gió lại cho thắng mới thôi. Đằng này...

"Reng...reng..."

Tôi đang nghĩ thì chuông hết tiết hai vang lên, năm phút nữa là vào học tiết Thể dục rồi.

-Đi thôi! -Cún Cún có vẻ không quan tâm lắm đến Madi, vừa giúp tôi cất quyển sách Hóa và máy tính vừa nói.

-Tớ đi học nhá!-Tôi muốn hỏi xem Madi giận thật hay đùa nhưng không còn thời gian nên đành nói gọn. Đến trễ là ông thầy phạt chạy ba vòng quanh sân chứ chẳng chơi.

Nó vẫn im lặng, thậm chí không thèm nhìn lên.

-Này, đừng giận chứ!-Tôi thấy không ổn, cầm tay nó lắc lắc.

Madi không có phản ứng gì đặc biệt, nó làm tiếp câu trắc nghiệm, rồi mới ngóc đầu lên, nói nhỏ:

-Đi học đi!

Tôi nghĩ nó không giận đâu, nên phắn luôn.

Lúc bọn tôi học xong thì cái sân bóng đã đầy ắp người. Mùa bóng đá của trường ấy mà, lớp nào cũng xâu xé cái sân bóng y như viễn cảnh bọn điên khùng xâu xé cái bàn của tôi hôm nọ, để chuẩn bị cho giải bóng sắp tới.

Tôi đứng nhìn cái sân bóng đã bay mất một mảng cỏ lớn vì sự nghiệp trái bóng tròn của cả ba khối lẫn mấy ông thầy, nổi hứng lên bảo cả bọn BadBoy vừa tụ tập khá đông:

-Không có chỗ cho bọn mình đá, thôi thì chúng ta làm bình luận viên vậy!

-Chơi luôn! -Thằng Thuận ủng hộ ngay, vì nãy giờ người mong ra đây đá là nó, vậy mà cái sân bị chiếm hết mất rồi.

Bọn kia cũng sung sướng lắm, cười man dại như thú. Bởi vì làm "bình luận viên bóng đá" là một trò cực kì thú tính, à nhầm, thú vị.

-Có gì mà vui dữ vậy? -Nhóc AK ngu mặt ra chả hiểu tại sao bọn tôi lại thế.

Cũng cần phải nói thêm là, nhóc này tuy hơi biến thái nhưng hòa nhập với bọn lớp tôi khá nhanh. Một là nhờ nó có cái mặt dày hơn đòn bánh tét, hai là nhờ cái miệng nhiều chuyện như đàn bà của nó, thành ra cái gì nó cũng chĩa mũi vào.

-Thử là biết! -Thằng Hùng nói. Thằng này khá hợp với AK.

Mục tiêu đầu tiên của bọn tôi là cái lớp đang chia phe đá ở gần khán đài. Hình như, à không, đây là lớp 11 Sử. A, lâu ngày quá, thằng Lâm kìa, cái thằng mà năm ngoái đã ăn không ít "hành" và sém trở thành "người đương thời" ấy. Không biết trình English của bọn này sao rồi.

Kéo nhau lên khán đài, cả đám bọn tôi chiếm hết mấy hàng đầu. Cái khán đài này nằm ngoài trời, chỗ ngồi xem bóng là những bậc cầu thang càng về sau càng cao. Chỉ có điều là mấy chỗ này hơi nhạy cảm chút, vì em nào mặc quần màu sáng mà ngồi lên mấy chỗ chưa kịp khô vì nước mưa thì kiểu gì cũng bị...đỏ quần mà không cần phải "đến ngày". Mấy bậc thang này toàn màu đỏ hết mà.

Thằng Thuận mò vào dãy phía trong ngồi cho bằng được, đạp hết thằng này đến thằng khác. Hóa ra là vì trong đó có một con bé trông dễ thương cực, cool lắm cơ. Chẹp, thằng này bùng phát bệnh dại gái bất ngờ à?

Con bé vẫy tay chào bọn tôi, lúc đó tôi mới nhận ra đây là bé Hoàng Anh, thằng Thuận có kể về "thiên tình sử" của nó và bé ấy. Số là hôm nọ trời mưa, nó đi học đội tuyển, thấy bé này bị ông Phương mắng, nó anh hùng xông vào chém giúp vài câu, thế là quen. Bé này vui ghê, gả thằng Thuận cho nó thì hay. Chỉ có điều anh Thuận nhà ta bị điên nặng nên tán gái là một quá trình kinh dị. Nó không thèm giấu căn bệnh điên ấy mà, nhưng cơ bản cũng vì nó chưa từng nghiêm túc thích một đứa con gái nào.

Tôi đang định mở màn cho cái trò bệnh hoạn của mình thì bé Hoàng Anh ngóc đầu qua, tíu tít nói:

-Anh Assa, em có cái này tặng anh!

Nó chìa ra một cặp móc điện thoại hình hai miếng ghép vừa vào nhau, trông quái quái.

-Tặng anh ấy hả? -Tôi hơi ngạc nhiên, thân quen gì đâu mà tặng?

-Em là fan của anh đấy, ha ha...-Con bé cười tít mắt, trông đáng yêu ghê-Tặng anh và chị Madi, chúc hai người luôn vui vẻ!

Đùa chứ, cái trò sến súa gì đây? Làm như tôi là thần tượng của nó vậy? Tởm.

-Vậy thank em. -Tôi vẫn tỏ ra lịch sự nhận lấy mặc dù không khoái cái trò mèo này tẹo nào, kịch cỡm sao sao ấy.

À, vâng, bây giờ thì tôi phát hiện hai cái miếng ghép này mà gắn liền vào nhau thì sẽ đọc được chữ "I love you" khắc trên đó. Sến kinh dị đến thế là cùng.

Trong lúc tôi đang buồn nôn thì cái lũ dở người kia hăng say bình luận màn bóng đá của lớp Sử, theo cái cách chỉ BadBoy mới có. Thằng Nam là người khởi đầu, cầm quyển vở cuộn tròn thành hình cái loa, nói oang oang:

-E hèm, sau đây chúng tôi xin tường thuật cho qúy vị khán giả một màn bóng đá kinh tởm, í nhầm, kinh điển của các bạn chuyên Sủa, í lộn, chuyên Sử.

Bọn còn lại vỗ tay đôm đốp như thể sắp xem MU đá tận mắt không bằng.

Thằng Cường giựt cái loa, chém thẳng vào vấn đề:

-Vâng, bây giờ là hiệp một, trước mắt chúng ta là bạn que tăm đang có bóng, bạn lừa bóng qua hàng tiền vệ của đối phương với một phong cách rất bê đê, bạn định chuyền cho bạn mặt ngựa bên cánh phải, éc éc, bị cướp bóng rồi! Bạn mặt ngựa coi vậy mà còn ngu hơn con ngựa!

-Ha ha ha ha...-Đám con hoang đàng cười rộ lên nhạo báng.

Okay, điều mà bọn tôi đang làm chính là phá cho tụi này hết đá nổi luôn, cho bõ ghét. Mà cũng không hẳn, do BadBoy bị rảnh sẵn rồi mà.

Đám lớp Sử bắt đầu sôi máu, nhưng vẫn đá tiếp. Ồ, lâu không thấy mà tụi này sức chịu đựng tăng nhanh kinh.

Tôi nổi cơn bệnh, chém tiếp:

-Trở lại với trận đấu, ồ, bây giờ thì bạn có đầu tóc cá chép đang dẫn bóng, nhưngndo quần bạn ấy rộng quá nên vừa lừa bóng vừa kéo quần, thành ra mất bóng. Well, bạn ấy đã cho chúng ta một bài học kinh nghiệm trong khi thi đấu, đó là không nên mặc quần quá rộng, và dù có bị tuột quần cũng phải giữ bóng cho bằng được!

Cả đám cười nghiêng ngả, thằng cá chép kia đang vừa kéo quần vừa nhìn bọn tôi căm phẫn. Sao? Anh chém có cơ sở nhá! Ai bảo chú đá ngu làm gì?

-Bây giờ thì bóng đã đến chân bạn mặt lợn, bạn đã lừa sang đến khung thành! -Tôi tiếp tục làm bình luận viên, mặc kệ tụi kia, đang lúc gay cấn mà- Ầy, nhìn mặt bạn ngu thế mà đá giỏi ghê. Bạn đang dứt điểm! Sút! Vào!!! Nhầm, không vào! Bạn sút như lợn nhảy ấy, cực kì gợi cảm!

Qủa thật, tôi phục cái thằng lớp Sử vừa sút bóng quá, nó móc ngược bóng lên trời, mặc dù trước mặt là khung thành rộng mở. Khổ ghê.

Bọn tôi lại bò ra cười vì tài nghệ của đám này.

-Ê, bọn mày có im đi không hả? Muốn cái gì?-Một thằng lớp Sử chịu hết nổi quát ầm lên.

-Ấy, bạn quá lời rồi, bọn mình đang thể hiện lòng hâm mộ mà!-Thằng Hùng đính chính, cười sung sướng vì thấy đối phương giận dữ.

Đời còn gì vui bằng?

-Hâm mộ cái chó gì? Muốn gây sự à?-Thằng khác đốp lại.

-Ơ, mấy bạn nói tụi này gây sự, bằng chứng đâu, đưa ra đây coi?-Thằng Thuận cãi cùn. Đùa dai phải biết!

Hai bên bắt đầu lời qua tiếng lại, sẵn sàng xông vào choảng nhau bất cứ lúc nào.

Cún Cún ngồi xem nãy giờ, bỗng nhiên hỏi tôi một câu ứ liên quan:

-Cậu và Madi là thật đó hở?

Quái, sao nó lại hỏi cái chuyện sến kinh dị đó ở đây? Biết lựa chỗ quá cơ!

-Chứ chẳng lẽ giả? -Tôi cười với nó.

-Tớ thấy Madi có vẻ đa tình. -Nó nghĩ một lát rồi nói, bình thản lạ.

Nó quan tâm đến Madi từ bao giờ vậy?

-Đa tình?- "Chuyện quái gì ở đây vậy?", tôi ngó nó.

-Nhìn kìa! -Cún Cún hất mặt về phía bên phải của khán đài.

Tôi nhìn thấy đám lớp 11 Anh đang túm tụm lại trên sân, hình như chuẩn bị chia phe ra đá. Có cả Xpít cờ hó cùng hai thằng khác của Ladykiller, nhưng người làm tôi ngứa mắt là đứa nhóc đang ôm quả bóng to đùng, cười nói vui vẻ với cả bọn.

Hay đấy Madi, hồi nãy ở trong thư viện tôi rủ nó ra chơi với BadBoy thì bảo bận học, vậy mà giờ lại đứng đó cười cợt với đám lớp nó. "Bận học" của nó đây phải không?

Tự dưng lại thấy có gì đó khó chịu, mình điên rồi, rảnh rỗi sinh nông nổi hay sao?

-Cậu nghĩ giữa cậu và đám bạn đó, ai quan trọng với nhỏ đó hơn? -Cún Cún chợt hỏi tiếp.

-Tớ không quan tâm. -Tôi đáp bừa vì bản thân cũng không biết câu trả lời là gì nữa.

Được rồi, tôi thừa nhận là mình cũng là người quan trọng với Madi, nó đã cho tôi hết mà không đòi hỏi gì. Chậc, nghe sến kinh dị.

Cún Cún cười rất nhạt, rồi huých nhẹ vào tay tôi, nói như kiểu biết tuốt:

-Cậu có quan tâm đấy!

Chết tiệt.

Tôi nhìn đểu nó một cái rồi đứng lên, ngồi đây chém nữa chắc tôi chết vì nôn mất. Tôi bảo bọn kia:

-Chuyển mục tiêu thôi các bạn trẻ!

Lũ con hoang đàng còn đang gườm gườm đấu mắt với đám lớp Sử, chuẩn bị xông vào "băm" nhau thì tạm ngưng, đứng dậy ngó tôi. Thằng nhóc AK bay qua chỗ tôi, hăng hái nói:

-Mục tiêu nào vậy? Để tao trước cho!

Thằng này cũng khoái trò điên này rồi, đúng là dân biến thái gặp dân bệnh hoạn thì còn gì vui hơn! Tôi nhìn nó từ đầu đến chân, hỏi đểu:

-Nhóc biết cái cóc gì về bóng đá mà chém? Cỡ nhóc chỉ được cái nghĩ ra trò sàm sỡ mấy em chân ngắn rồi ngồi cười một mình như con tự kỉ thôi!

Nhóc ta nghe vậy thì nhăn mặt như con bê đê bị bồ đá, gầm lên:

-Đừng có sỉ nhục anh! Gì chứ bóng đá thì anh biết rõ như lòng bàn tay nhá! Thằng bắt bóng là thằng thủ môn, thằng lên tấn công là tiền đạo, có gì ghê gớm đâu?

-Hô hô hô hô...-Cả đám ôm bụng cười vì độ thông thái của nó.

Thằng Exdi vốn dĩ khoái troll mấy đứa biến thái, "E hèm!" một cái hoành tráng rồi làm mặt lạnh lùng, nghiêm túc nói:

-Ít ra chú mày cũng phải như CPU, này nhé,-nó làm một tràng định nghĩa- bóng đá là một môn thể thao được tham gia bởi hai đội chơi, mỗi bên 11 người, dùng chân để đưa bóng vào lưới, bên nào được nhiều quả hơn thì thắng.

Thằng này dạo này EQ tăng lên một nấc này, mùa mưa làm nó thông minh lên đấy. Mà nhắc tới CPU, tôi nhìn qua chỗ lớp Anh, thấy nó đang ngồi bên đám con gái, quan sát bọn con trai chơi bóng. Madi tiến lại ngồi cạnh nó, nói gì đó, hình như mượn điện thoại để lướt Facebook vì máy Madi đi bảo hành do chơi nhiều quá bị đơ.

-Nhìn gì thế? -Con Liên huơ tay trước mặt tôi, cái miệng bô bô -Mục tiêu là lớp Anh à? Hay là định tán cái em CPU, ồ, Madi ngồi đó thì sao mà "hành sự" được?

"Bốp!", tôi đập một cú vào đầu nó. Cái con này lâu ngày không đánh là làm tới, đúng là thú.

-Wa!-Thằng Thuận phát cuồng lên, một tay giựt giựt áo tôi, tay kia ôm tim- Mày, Madi tán CPU kìa. Vậy là mày với thằng Godi là một cặp, Madi với CPU một cặp là chuẩn nhất qủa đất roài! He he he...

-Ý hay! Anh thích điều này! -Tôi "like" cho nó một phát với sự ngưỡng mộ ngút trời.

Quả không hổ danh là bạn tôi. Nó thực sự quá quá quá thông minh, chuyện như vậy cũng nghĩ ra được!

-Con lạy ông! -Cả lũ kia đồng loạt gập người lạy thằng Thuận một lạy, giống như Madi đã làm hôm nọ.

Riêng Cún Cún đang mải nhìn đi đâu đó.

Không hiểu sao tôi thấy Cún không thích đám âm hồn vui nhộn này lắm, nó không hòa nhập với lớp và cả BadBoy. Có vẻ như môi trường ở đây không phù hợp với nó?

Vừa đi vừa cười vật vã một hồi, bọn tôi cũng mò tới bu quanh bọn lớp Anh đang đá. Bọn này công nhận đá hay ghê, mới có mấy phút đã lôi kéo cả đám khán giả, nhất là mấy em khối 10. Sau này mà rớt đại học, chắc bọn nó không sợ thất nghiệp, nhất là anh Xpít đập chai. Nó vừa lừa bóng cực điệu nghệ, hầu như trong lũ này không có đối thủ, thành ra nó đá như đùa, biểu diễn cho người xem lác mắt là chủ yếu. Nhìn cái mặt nó ngây thơ ra vẻ ta-đây-đá-bóng-liên-quan-gì-mấy-người-mà-nhìn của nó mà tôi muốn lượm cục đá ném cho vỡ sọ. Mà không phải chỉ muốn thôi đâu, tôi cúi xuống nhặt một viên đá trên đất thật, để ném nó, dù chưa muốn vào tù.

-Để tao!-Con Liên chìa bàn tay trước mặt tôi, nói.

"Ăn không được đạp đổ", câu này chuẩn với con này. Giỏi lắm, anh có lời khen cho chú!

"Vút!", con Liên vừa nhận lấy cục đá đã chả ngại ngần gì mà ném luôn.

Đáng tiếc, viên đá đó quá nhỏ, không làm tổn hại được trái tim mong manh của Xpít. Nó bắt được viên đá, cầm trong tay, ánh mắt cực kì đau thương hỏi bọn tôi:

-Mấy bạn, mình có làm gì mấy bạn đâu? Sao mấy bạn nỡ ám sát mình?

-Hô hô, mình xin lỗi, mình không cố ý bạn ạ!-Con Liên cười đểu giả nói. Nó muốn vùi dập tình yêu to lớn của mình thật sao?

-Ấy, đâu trách mày được!-Tôi làm mặt nghiêm túc, vỗ vai con Liên, nói cho cả đám lớp Anh nghe- Do bạn ấy đá ngu quá nên sỏi đá cũng không chịu nổi phải bay vào đó mà!

-Đúng rồi! "Đã không ngầu mà còn khoái làm mầu! "-Thằng Thuận nhiệt tình chêm vào.

Cả lũ con hoang đàng còn chưa kịp ồ lên hưởng ứng thì thằng Cradi của Ladykiller đã xắn tay áo lên, cái mặt nghênh nghênh khiêu khích:

-À há, mấy chú GATO à? Mẹ kiếp, suốt ngày rảnh không có việc gì làm hay sao?

Thằng này nóng tính ghê, bọn tôi chẳng qua muốn chọc chơi thôi mà, EQ thấp thế? Exdi ơi, mày lấy bớt EQ của nó hay sao mà độ ngu của mày giảm còn nó thì tăng vậy?

-Ừ đấy, tụi này rảnh đấy! -Nếu thằng đó nóng bao nhiêu thì con Liên liều bấy nhiêu, hơn nữa hình như nó bị cảm xúc điều khiển, đốp lại cay cú- Nhưng tụi này không lăng loàn như mấy người. Cái đồ chỉ được cái mã, còn lại như bãi rác!

Nó chém quá rồi, bị gì thế?

-im đi! Cậu biết cái quái gì mà nói? -Đám fan girl của ba anh đập chai kia lập tức nhao nhao lên cãi lại.

Có em còn giở cái giọng chua lè chua lét:

-Hơ hơ, thích người ta không được thì nói người ta là rác! Ây da, sao có loại con gái kinh tởm vậy chứ?

-Mẹ kiếp! Mày nói gì đó? Nói lại coi!-Con Liên không cần biết đó là trai hay gái, gào ầm lên.

Nó xắn tay áo định lao vào cho em đó một trận, may mà thằng Cường và Hùng giữ lại kịp. Sự vui vẻ nãy giờ của chúng tan biến hết. Thay vào đó là sự ngạc nhiên và shock.

-Mày bị cái khỉ gì thế? -Cả bọn cùng xúm lại hỏi con Liên nhưng nó khôngtrả lời.

Nó điên, điên thật rồi!

-Buông ra, tao phải cho tụi này một trận! -Con Liên dường như không kiềm chế được nữa, một mực đòi xông lên.

Lâu rồi tôi không thấy nó kích động như thế. Nó ghét mấy thằng đó đến vậy à?

-Mấy người bị điên hả? Sao không dưng đi chử.i rồi đòi đánh người ta?-Giữa lúc căng thẳng, bỗng nhiên cái giọng không trong trẻo rất quen thuộc vang lên, với ngữ điệu không giống bình thường.

Madi.

Nó đứng đó, cạnh mấy thằng cờ hó bạn nó, ánh mắt chán nản nhìn bọn tôi.

Oh, chuyện hay đây, nó về phe Ladykiller rồi. Giỏi lắm!

Cả lũ con hoang đàng ngạc nhiên ngó nó, như thể tự hỏi có nghe nhầm không. Nó gọi bọn tôi là gì? "Mấy người" cơ đấy, tuyệt.

-Ừ đấy, tụi này điên đấy, thì sao nào? Làm gì nhau?-Con Liên bây giờ đã điên lên, chả còn kiêng nể ai, vừa gỡ tay cái đám đang giữ mình vừa cất giọng thách thức.

-Đừng có làm quá lên thế, các cậu không thấy như thế là quá đáng à?-Madi hơi cau mày, ánh mắt pha lẫn bực bội, hỏi lại.

Chủ nghĩa tôn thờ tình bạn của nó lại lên ngôi.

Ồ, hóa ra với cưng, mấy thằng bạn của cưng mới là trên hết. Còn BadBoy trong mắt cưng chỉ là một lũ gàn dở và rảnh rỗi, đúng không?

-Cậu sao thế? -Thằng Godi nhận ra điều gì bất thường ở Madi, khều vai nó hỏi.

Tôi cũng muốn hỏi, nó bị cái khỉ gì thế? Không phải giận chuyện hồi nãy rồi bây giờ xoắn lên đấy chứ? Èo, nhỏ nhen vậy?

-Tớ đang-rất-bực! -Madi khôngnhề giấu diếm, nói lớn lên cho cả bọn cùng nghe.

Bực cái quái gì? Lâu lắm không làm người đứng giữa hai phe nên đâm chán à?

-Bực thì biến đi, ai bảo cậu chơi với tụi này làm gì? -Con Liên mỉa mai.

-Chậc, nói rõ đi cưng, cưng về phe bọn đó luôn đi! -Thằng Thuận bỗng dưng hùa theo con Liên với cái giọng dễ ghét. Nó lại troll Madi vì chuyện của đại ca à?

Mấy thằng khác trong bọn thì cười đểu giả sau câu nói đó, kể cả tôi.

Madi nổi cáu, chưa bao giờ tôi thấy nó dễ nổi cáu như thế, nó gào lên:

-Im hết đi! Các cậu chả hiểuncái quái gì cả!

Nó nhìn bọn tôi bằng ánh mắt phẫn nộ, như kiểu thất vọng hay cái chết trôi gì đó.

Nó khiến cả đám im miệng, vì cái sự nổi đóa bất ngờ. Bình thường nó dễ gần bao nhiêu thì khi nổi điên lên lại ghê gớm bấy nhiêu.

-Đừng có nói về tôi và bạn tôi cái kiểu đó! Các cậu chẳng quan tâm quái gì đến cảm giác của người khác cả! Các cậu quá đáng lắm! -Nó nói tiếp, giống như đang gào vậy, cái giọng cực kì châm biếm mới ghê.

Ồ, làm như "tức nước vỡ bờ" không bằng. Đây mới là con người thật của nó đúng không? Nó chẳng vô tư gì hết, chỉ giả vờ ủng hộ bọn tôi thôi, đúng không?

Tôi không biết, cũng không quan tâm nữa. Kệ nó với cái mớ điên loạn đó đi.

-Theo tớ thấy!thì...-Giữa lúc cả bọn im lặng nhìn nhau, tự hỏi sao mọi chuyện thành ra như thế này, tôi lên tiếng bảo Madi -...người không hiểu cái quái gì và người quá đáng là cậu đấy, biết không?

Tôi chả thèm quan tâm nữa, quay lưng bỏ đi. Đồ con nít không hiểu chuyện, làm như mình biết tuốt trong khi chả hiểu cái cóc gì về bọn tôi. Xin lỗi nhé, anh đây cóc cần một đứa như thế nữa! Về với Ladykiller êu quý đi!

Cái đám con hoang kia cũng không ngần ngại đi theo tôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play