Kể từ sau tối hôm đó, mối quan hệ giữa tôi và Madi ngày càng "mất kiểm soát". Ý tôi là theo đánh giá khách quan ấy, còn với cá nhân tôi thì bình thường. Trước mặt bạn bè, thầy cô, bọn tôi vẫn "cậu cậu tớ tớ", chỉ xưng "anh em" khi chỉ có hai đứa. Tuy nhiên, bây giờ thì tôi chẳng ngại điều gì trong cái cách đối xử với nó nữa. Cái gì cần nhìn cũng nhìn rồi, cần làm cũng làm rồi, có gì cản trở nữa đâu?

Thằng nhóc Zim có lần bảo tôi: "Bọn con gái tởm lắm, chỉ cần ngủ với chúng một lần, em cam đoan là lần sau không cần gọi chúng cũng tự mò đến". Thằng này nói câu nào chuẩn câu đấy nhưng lần này không đúng lắm, vì Madi không phải là một đứa dễ dãi, hoặc là nó cố tình tỏ ra thế, họa có trời mới biết. Nhưng tôi cũng chả quan tâm lắm. Nói chung là nó khá bướng, nhưng tôi vẫn đưa được nó lên giường hết lần này đến lần khác. Vì đơn giản, thích là nhích. Và nếu đã có lần một, tất nhiên có lần hai, lần ba,...

Dạo gần đây hai đứa tôi thường tới thư viện trường học chung, vì Madi bảo nó chỉ học bài được khi ở chỗ nào có không khí nghiêm túc hoặc là nhộn nhịp, chứ ở nhà, nó lười học kinh khủng. Thậm chí Dark Sky bar là nơi nó tối tối lôi sách vở đến vừa học bài vừa ngắm chân dài, thì đó coi như là nhà nó mà. Chiều nay thì trời mưa bất ngờ, Madi qua đón tôi đi Thư viện học như tinh thần "ga lăng" của nó. Trời mưa cái ào lúc tôi ra mở cửa cho nó. Hà Nội đôi khi đỏng đảnh lạ, mùa thu lúc thì lạnh gai người, lúc thì mưa to như thể ông trời bí mấy ngày mới xả không bằng. Cái tiết trời đã chảnh là thế mà Madi còn chảnh không kém, không thèm mang theo áo mưa. Nó vào đến trong nhà rồi mà vẫn than ướt.

-Làm gì mà mặt nhăn như khỉ thế? -Tôi vừa phủi phủi tóc dùm nó vừa hỏi. Như đã nói, bây giờ tôi chém gió với nó hình như cũng bắt đầu trở nên phong cách "xoắn não" kiểu với đám bạn rồi.

-Khỉ cái đầu anh ấy!-Madi càu nhàu bằng cái giọng vốn dĩ không trong trẻo của nó, nó đôi khi cũng bị nhiễm cách ăn nói của tôi rồi. Thế mới vui!-Tự dưng mưa, hết cả hứng học!

Nó đứng tựa cái cột nhà, cười nham nhở.

Đấy, lại giở chứng lười, mưa thì liên quan gì chứ? Nước mưa thấm vào đầu làm não nó yếu đi à?

-Lo học hành đi em, sang năm thi Đại học rồi còn gì?

Nó nghe đến ba từ "thi Đại học" là làm cái bộ mặt cau có, nhưng vẫn thắc mắc:

-Anh thi trường nào vậy?

Ồ, có trời mới biết tôi thi cái của nợ gì. Có thể là Ngoại giao, Y hay cái chết rấp gì đó. Nhưng tôi không định cho nó biết dù nó đã hỏi nhiều lần.

-Hỏi làm quái gì? Định đi theo anh hả? -Tôi quay lại hỏi, đúng lúc nó đang lơ ngơ lóng ngóng vừa đi theo tôi vừa ngó lung tung nên đâm vào người tôi.

Khổ, nó làm tôi "nóng trong người", tay từ lúc nào đã giữ lấy eo nó. Mặt nó bất giác đỏ lên, kì thực đáng yêu không thể tả. Nó nhìn đi chỗ khác, nói:

-Ai thèm theo anh? Hỏi vậy thôi!

Tôi giữ cằm nó, bắt nó nhìn lại tôi, cười ranh mãnh:

-Đúng rồi thì nhận đi! Ngại gì chứ?

-Đúng cái...ưm...

Nó nói không xong câu vì đoạn sau bị tôi nuốt lấy. Tay kia của tôi đưa ra sau gáy nó, ép về phía mình. Bên ngoài lạnh thế mà môi nó vẫn ấm lạ, tôi không chần chừ mà tham lam đùa giỡn với chiếc lưỡi mềm ngọt thân quen của nó. Madi vòng tay lên ôm quanh cổ tôi, đáp trả nhiệt tình. Nhịp tim nó tăng dần, người cũng bắt đầu nóng lên. Nói ra thật tởm nhưng dạo này tôi mà gặp nó là không thể không đụng chạm, cứ như thể không ôm hay hôn thì không chịu được hay sao ấy.

Dường như chỉ hôn không thôi thì chẳng bõ, tôi nhấc bỗng nó lên, bế vào phòng mình, trong khi vẫn không ngừng khóa môi nó. Mới mấy ngày thôi mà tôi nhớ nó kinh khủng.

Cứ thế, áo sơ mi, áo thun, rồi cả bra, quần..., tôi thích thú cởi sạch trên người nó như mọi lần. Thân thể mềm mại đầy sức sống, những đường cong quyến rũ của nó làm tôi dường như phát nghiện. Như con nghiện thèm thuốc. Nhịp thở nó ngày càng gấp hơn mỗi khi tay tôi mân mê trên da thịt non mềm. Gò má nó ửng hồng, đôi mắt mơ màng như van nài. Đừng làm bộ mặt đó, tôi muốn nói với nó như vậy, thế chỉ càng làm tôi muốn đi vào trong nó hơn thôi. Sau một vài sự chống cự, nó biết không tránh được, đành ngoan ngoãn để tôi muốn làm gì thì làm.

Madi ở dưới cơ thể tôi khẽ rên, tiếng lọt ra ngoài, tiếng thì tôi nuốt vào. Người nó chốc chốc lại oằn lên theo từng chuyển động, khi tôi vào trong nơi sâu nhất. Tôi thỏa sức "yêu" nó một hồi lâu.

Bên ngoài trời vẫn còn mưa, chắc là khá lạnh, nhưng trong này thì cực kì ấm áp, mặc dù hai đứa chỉ đắp có một cái chăn mỏng. Thân thể nóng bỏng của Madi vẫn ở trong vòng tay tôi. Nó nhắm mắt như là ngủ, hơi thở gấp gáp bây giờ đang dần chậm lại. Trông nó nằm như vậy thật bình yên đến đáng ganh tỵ. Ý tôi là nó như trẻ con, chơi chán rồi lại ngủ ấy.

Nhưng tiếc cho nó là còn chưa xong, tôi kéo người nó vào sát mình hơn, hôn lên chiếc cổ trắng ngần ấm nóng, rồi dần tới bờ vai mảnh mai. Người Madi khẽ run lên, nhưng nó vẫn nằm yên, nhắm chặt mắt, mồ hôi rịn ra trên trán. Tôi nắm vai nó xoay lại, nó mới khẽ mở mắt nhìn tôi, rồi nó đưa tay đẩy nhẹ ra. Mặc kệ, tôi nằm lên người nó, tiếp tục trò vui.

Nó không muốn, nghiêng đầu tránh tôi:

-Đừng mà, em mệt rồi!

-Yên nào, một chút nữa thôi! -Tôi nói, ánh mắt săm soi nhìn từng đường nét gợi cảm bên dưới. Nó đúng là làm người ta thật không thể cưỡng lại được.

-Không...không m...uốn...-Nó thở dồn dập, nói không thành câu vì môi lại bị chiếm lấy.

Ý chí của nó chắc là bảo không muốn thật, nhưng mà thân thể thì ngược lại, tay đẩy, chân khép nhưng chỗ đó thì ngày càng ướt. Làm thế quái nào tôi có thể để yên cho nó đây?

"Rù rù...rù rù..."

Cái điện thoại ở trên tủ đầu giường chợt rung lên bần bật. Thằng chết tiệt nào muốn phá khoảnh khắc tuyệt vời của con người ta thế? Cái đồ phá đám!

Tuy nhiên, tôi vẫn dừng lại để lấy điện thoại, không phải vì muốn nghe đâu, chỉ là tôi muốn trêu Madi vì người ta gọi đến trong lúc nó đang bắt đầu bị cảm xúc lấn át lí trí, một lần nữa để mặc tôi. Tôi thấy "ăn" ngay thì không vui bằng vờn một chút nên một tay cầm cái điện thoại lên, ra vẻ tiếc nuối lắm, tay kia vẫn ôm nó.

"Cún Cún is calling"

Tôi nhìn cái hình Cún Cún cười trên màn hình rồi giả vờ vô tình liếc sang Madi. Nó cũng đang nhìn cái iphone của tôi, mắt thoáng ánh lên tia nhìn kì lạ.

Đùa chứ, nó...ghen với Cún Cún đấy à? Không hiểu sao tôi tự dưng thích nhìn cái biểu cảm đó của Madi quá, vừa trông rất ấm ức vừa có gì đó kiểu như... ghét?

-A lô, Cún hả?...Ừ...gì? Tối nay á?

Tôi cố tình hỏi lại để cho Madi nghe thấy, Cún Cún bảo được tặng hai vé xem phim, rủ tôi tối nay đi với nó. Thì bạn bè thân mà, đi xem phim với nhau là chuyện bình thường. Nhưng cái chính là tôi muốn chọc Madi.

Đúng như tôi đoán, Madi ghen thật, nó gỡ tay tôi ra, lăn sang một bên, điệu bộ giận dỗi như trẻ con.

-Phim đó chắc cũng được, để coi sao!-Tôi gật gù, không nhịn được cười vì đứa nhóc bên cạnh mình.

Madi chả buồn nói gì, ngồi dậy mò mẫm xung quanh, chắc là tìm quần áo.

Tôi vội giữ tay nó lại. Nó quay lại nhìn tôi, ánh mắt sát thương.

-Sao vậy? -Tôi cúp máy, hỏi Madi với vẻ ngây thơ.

Nó không trả lời, trong mắt có gì dâng lên như nước. What the hell? Không đến mức đó chứ? Từ bao giờ nó học được trò vớ vẩn đó vậy? Nhưng tôi không thấy có lỗi mà chỉ thấy buồn cười. Madi lớn rồi này, nó cũng biết ghen này, buồn cười chết được!

Nó giằng mạnh tay tôi ra, cứ như thể tôi vừa làm gì sai trái ấy.

Tôi đành ngồi dậy, ôm ghì lấy người nó. Không biết nó dùng nước hoa hay gì mà mùi hương dễ chịu kinh khủng. Người tôi lại nóng lên.

-Bỏ ra!-Madi lại cố gỡ tay tôi ra, giọng nói có chút lạnh lùng-Đi với Cún của anh đi!

Tôi vẫn ôm chặt không buông, bảo nó:

-Em đừng ghen bừa vậy chứ, Cún là bạn tốt của anh mà, đâu có gì đâu!

Nó cũng chơi với thằng Xpít và lũ bạn đấy thôi, thậm chí còn thân hơn tôi với Cún ấy chứ!

Nó im lặng một lúc, đôi mi cụp xuống buồn buồn, hai tay thả lỏng, mãi mới nói:

-Nhưng em không thích Cún Cún!

Thì dĩ nhiên, nó mà thích Cún thì...les rồi còn gì?

-Cún hơi bệnh thật nhưng không ghê gớm như em nghĩ đâu! -Tôi nói- Chẳng qua nó thích chọc ghẹo người ta, em không phải là người duy nhất không thích nó.

Madi nghe tôi nói, không những không chịu hiểu mà còn độp lại một câu kinh dị:

-Anh hiểu con bé đó quá nhỉ?

Hay lắm, nó lại bắt đầu chọc ngoáy rồi đấy. Lắm lúc, tôi thấy nó rất giỏi làm người khác cụt hứng, bằng cách đào bới những chuyện người ta vô tình để lộ sơ hở. Nó thích xoắn mấy chuyện lặt vặt thế à? Ấu trĩ quá! Và còn nữa, làm thế quái nào mà nó thay đổi thái độ nhanh thế chứ? Đếch hiểu.

Tôi chả buồn cãi, nãy giờ tốn thời gian quá, quay lại trò chơi thôi nào!

Đẩy Madi nằm trở lại giường, tôi ghé sát khuôn mặt đáng yêu của nó, hỏi nhẹ:

-Em muốn troll anh phải không?

Hơi thở trở nên dồn dập, gấp rút, nó đẩy nhẹ tôi, giả điên:

-Không, làm gì có, em chỉ...ưm...

Tôi ép môi mình lên trên môi nó, lại một lần nữa làm nó tắt tiếng. Khổ, nó nói nhiều kinh khủng.

Rời đôi môi xinh bắt đầu đỏ lên vì bị hôn quá nhiều của nó, tôi không muốn vờn nữa, chịu hết nổi rồi, thế nên tuyên bố:

-Em yêu, dạo này em bắt đầu bướng rồi đấy, để anh dạy em học cách ngoan ngoãn!

Nó tròn mắt, chưa kịp hiểu thì tôi đã lại hôn xuống, và lần này không chỉ hôn mà "làm" thêm lần nữa, đến tận sâu bên trong nó, rồi cứ thế tiếp tục cho đến lúc cảm thấy đã đủ.

Nếu có ai hỏi thứ dễ khiến đàn ông phạm tội nhất là gì, tôi sẽ không ngại mà trả lời: "đàn bà". Đàn bà con gái là khởi nguồn của mọi rắc rối, nhưng cũng là nơi khiến bạn ngất ngây con gà Tây.

Và lần này thì tôi thỏa mãn nhưng hình như hơi mạnh tay, khiến Madi một phen lao đao. Nó đã bảo dừng nhiều lần nhưng tôi chẳng chịu. Thành ra sau khi xong việc, nó chẳng còn sức để bước xuống giường. Tội lỗi. Tội lỗi. Chắc nó muốn đâm chết tôi lắm.

Rốt cuộc lại chiều hôm đó, Madi chả học được chữ nào mà ngủ một lèo cho đến tối. Trong thời gian nó chiếm dụng cái giường thì tôi ra sô pha phòng khách nằm học bài Lý. Nếu như Lý là môn yêu thích của tôi thì lại là môn ghét nhất của Madi. Nó bảo nhiều lúc ngồi trong lớp học tiết Lý nghe thầy giảng mà giống như đang nghe rap tiếng Hy Lạp, chả hiểu quái gì. Tội nghiệp.

Lúc tôi học gần xong thì trời đã tối, Madi vừa tắm xong, mặc cái áo sơ mi màu xanh trắng của tôi một cách ngon lành, đã vậy còn than đói bụng và đòi tôi nấu mì cho nó.

-Em biết lựa hàng quá nhỉ? -Tôi hỏi đểu, đành luyến tiếc từ giã cái áo thân yêu của mình.

Mà nó mặc trông ngố kinh khủng, cứ như mặc váy không bằng (may mà còn mặc quần jean), tay áo thì xắn lên đến tận khuỷu, quá cỡ so với tay nó, thành ra nhìn nó rất giống con gấu bông.

-Cho em cái áo này nhá!-Nó dụ dỗ tôi. Nhưng mà không phải đã lấy rồi sao? Trấn lột thì đúng hơn!

Đúng là trấn lột thật, vì không đợi tôi trả lời, nó đã đá lại chuyện chính, lay lay tay tôi nài nỉ:

-Anh nấu mì cho em ăn đi!

Quái, tôi là oshin của nó à? Với cả, nó là "đầu bếp chuyên nghiệp" sao không tự đi mà nấu?

-Anh không biết nấu! -Tôi lắc đầu, đáp bừa.

-Anh đừng có điêu! Nấu đi mà, anh đẹp trai, anh tốt bụng, nhân hậu và nhân từ!-Nó nài nỉ cho bằng được, cái mặt phụng phịu thấy ghét.

Tôi vốn dĩ không được dại gái cho lắm nhưng lần này đành để cho nó dụ dỗ, đi chế mì tôm cho nó thật.

Xét về khoản bếp núc, nói ra thật hãnh diện, nếu tôi xếp thứ hai từ dưới lên thì chắc không ai dám xếp thứ nhất. Tôi cực ghét trò này, và cực tệ nữa, thà bắt tôi đi mổ bò, chọc tiết gà, đóng bàn ghế, sửa đồ điện hay cái khỉ gì tương tự thì tôi sẵn sàng, chứ trò này tôi xin đầu hàng. Tôi thậm chí không biết rửa chén, không biết vo gạo, thật đấy! Không phải vì ngu, là do tôi không đời nào muốn làm nên giả sử đứa nào ép được tôi làm thì tôi sẽ ngứa tay mà ném vỡ hết cho vui tai hoặc đem ra làm trò cười. Còn nhớ hồi cấp hai đi cắm trại, đứa chết chìm nào đó bảo tôi xắt hành, tôi ok liền, cầm cái dao bằm nát bấy củ hành ra như tương, nó trợn mắt vì shock thì tôi bôi hết cái mớ kinh dị đó lên mặt nó. Nói chung, thứ tôi có thể làm tốt nhất trong môn này là...nấu nước sôi, sau đó là chế mì tôm, giỏi ghê chưa?

Madi nhìn hai bát mì nghi ngút khói trên bàn, tôi đã cho đầy đủ hai gói gia vị rồi mà không hiểu sao nó lại lắc đầu ngao ngán. Bố khỉ! Chảnh vừa thôi cưng!

-Em muốn có thêm chanh, ớt, hành, cà chua nữa! -Nó chớp chớp mắt nhìn tôi, nói như đúng rồi-Anh lấy cho em đi!

-Rắc rối thế, em "tự túc là hạnh phúc" đi! -Tôi phẩy tay. Thà giết tôi đi còn hơn!

-Không, anh lấy cho em cơ! Đi mà! Anhhhhh....-Nó nắm áo tôi giựt giựt, đòi cho bằng được.

Hừm, thôi được, nếu mà nó không may bị ngộ độc lăn ra chết thì đừng trách tôi!

Thế là tôi lôi cà chua, ớt, hành...ra rửa rồi cắt, tất nhiên là theo kiểu của tôi: đặt tất cả lên thớt và bằm.

-Ha ha ha...-Madi ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Đáng ghét, sao đứa nào cũng rống lên cười mỗi khi tôi "hành nghề" chứ? Anh đây đâu phải đàn bà mà rành mấy trò đó?

-Có tin anh làm thịt em bây giờ không? -Tôi cầm con dao làm bếp to bự dọa nó.

Nó vội ngừng cười, nhưng vẫn láu lỉnh, chạy lại cầm quả cà chua và một con dao khác lên, bắt đầu cắt một cách thành thạo, giảng giải:

-Anh phải làm như này mới đúng! Dễ mà!

Nó trả lại quả cà cho tôi, ý muốn tôi cắt tiếp theo cách mà nó chỉ, nhưng tôi không chịu:

-Em cắt luôn đi, đưa anh làm quái gì?

-Ứ chịu đâu, anh phải cắt cho em cơ! -Nó lại giở trò nhõng nhẽo như con nít không bằng-Nhanh lên kẻo mì nát hết bây giờ, em sẽ chụp ảnh lại up lên Facebook làm kỉ niệm!

Hóa ra cái mục đích cao cả nãy giờ của nó là chụp ảnh hai bát mì mắc dịch mà tôi làm và up lên Facebook cơ đấy! Tôi muốn lạy nó một lạy quá.

Tôi miễn cưỡng cầm quả cà chua mà chả biết cắt thế quái nào, khổ ghê. Nãy nhìn Madi cắt dễ dàng thế mà sao tôi cắt lại trái khoáy thế nào. Quả cà cứ mềm mềm, thà mà nó cứng như quả xoài thì tôi làm một phát là xong, đằng này...haizz, đứt tay như chơi.

Tôi vừa nghĩ tới từ "đứt tay" là y như rằng cái lưỡi dao sượt qua quả cà chua, cứa một phát vào ngón trỏ. Máu ứa ra, rát. Tôi cho tay vào vòi nước chảy để rửa.

Madi nhìn thấy vậy thì phát hoảng cứ như thể chuyện gì to tát lắm, chạy lại lo lắng hỏi:

-Ấy chết, anh có đau không? Khổ, sao lại đứt tay chứ?

Tôi đã rửa xong, đưa vết thương cho nó xem, có vẻ hơi sâu nhưng không ăn nhằm gì, tất nhiên.

-Do em đấy, đền máu cho anh!

Nó thấy máu chảy ra thì nhăn mặt như kiểu người bị đứt tay là nó ấy, vội cho đầu ngón tay đó của tôi vào miệng ngậm lấy.

Không hiểu sao nó làm tôi bất giác rùng mình, kiểu như bị điện giật ấy, nhanh thôi. Tôi buột miệng hỏi nó:

-Bảo em đền máu chứ có bảo em hút máu đâu?

Madi cười khổ, nhưng vẫn để yên, lát sau mới rút ngón tay đó ra, nhìn chăm chú và reo lên:

-Thấy chưa, cầm máu được rồi!

Nó cười sung sướng nhìn tôi như kiểu vừa trúng số độc đắc không bằng. Ê, có gì mà vui thế chứ? Hút máu của tôi làm nó thọ thêm năm chục tuổi à?

Nó đi lấy bông băng, thuốc sát trùng, băng bó lại mặc dù tôi bảo ứ cần, phiền phức gớm! Bình thường nếu mà bị đứt tay kiểu này, tôi chỉ việc rưới ô xi già lên, xong để đó, tự lành thôi. Nhưng mà nhìn nó nhiệt tình như vậy, tôi cũng không nỡ từ chối. Chậc, mình ngày càng dại gái rồi!

Cuối cùng thì hai bát mì cũng được làm xong, Madi chụp ảnh lại dù trông xấu xí kinh dị, nó up lên Facebook thật, còn chơi cái caption sến súa "My lovely meal". Sau đó hai đứa tôi vừa ăn vừa...chém gió với nhau trên Facebook, chủ yếu là tự khen cái ảnh đẹp. Mà nói đến Facebook thì cũng phải nói cái vụ tôi và nó là một đôi cũng hơi bị hoành tráng: để relationship, avatar đôi, một tá ảnh chụp chung, một đống status cưa bom chém gió. Có lẽ đem ra cân đo đong đếm thì cái Facebook của tôi là bị đảo lộn nhiều nhất vì có Madi chen chân vào.

Ăn xong, chém chán, bọn tôi kéo nhau lên sân thượng hóng gió. Madi nổi cơn ôm theo con White Fang đáng ghét. Sân thượng nhà tôi nằm tít trên tầng sáu, lộng gió, có một cái phòng nhỏ, còn lại là khoảng không rộng và bầu trời đen đặc trên kia, rất phù hợp để ngồi tự kỉ.

Trời tạnh từ lâu, không lạnh lắm nên khả năng ngồi nghĩ ra mấy trò sến súa cao hơn so với ngồi tự kỉ. Madi ôm con White Fang vuốt vuốt, ngửa mặt lên trời nhìn một lúc rồi chỉ tay bảo tôi:

-Anh thấy ba ngôi sao thẳng hàng kia không?

Tôi đang nhìn đểu con White Fang, nghe vậy thì phóng ánh mắt lên trời, hướng theo chỗ nó chỉ, thấy trên cao kia là một đống sao mờ mịt như buồn ngủ, chả biết nó muốn chỉ cái quái gì, ngó muốn lác con mắt mới thấy chòm Orion. Tôi gật:

-Ờ, thấy. Mà sao?

Cơ bản là tôi không khoái cái trò ngắm sao rồi bình luận này, có ngắm gãy cổ cũng chả được cái cóc gì, okay?

-Anh biết đó là sao gì không?-Madi tiếp tục thú vui tao nhã của nó, cười hỏi tôi.

Không muốn ngắm sao tẹo nào nhưng tôi vẫn giảng giải:

-Đó là ba ngôi sao thuộc chòm Orion, chòm đó không chỉ có ba ngôi đó đâu. Nếu em nhìn kĩ vào một ngày ít mây, không mờ mịt như này thì sẽ thấy nó có hình thợ săn rất oai. Còn ba ngôi sao kia chỉ là cái thắt lưng của hình thợ săn thôi!

Nó chăm chú nghe, có vẻ hứng thú lắm, hớn hở hỏi:

-Thắt lưng á? Vậy là ba ngôi sao đó chưa có tên phải không?

Tôi thề là nó vừa nghĩ ra một trò quái đản.

-Có thể nói thế.

-Vậy chúng ta đặt tên cho chúng đi! -Nó búng tay cái "tách", phán như thánh-Chúng ta có ba người, tượng trưng cho ba ngôi sao, đặt tên là "A-M-W" nhá!

Đừng có đùa, ở đây chỉ có hai đứa bọn tôi là người, chả lẽ nó nhìn thấy...ma?

Tôi hiểu ra khi nó ôm con White Fang lên, cười tí tởn. Ôi giời, chữ "W" là White Fang đấy, kinh dị!

-Không, anh không chơi với con chó ghẻ đó! -Tôi phản đối.

Con cờ hó mặt ngu, chực cắn tôi mà Madi nỡ ghép chung tên nó với tên tôi cơ đấy! Tởm.

-White Fang dễ thương thế mà anh bảo ghẻ à?-Nó cười nắc nẻ- Kệ anh, em đã đặt tên rồi, chúng ta là bộ ba Assa, Madi và White Fang, ha ha...

Tôi nhìn ba ngôi sao thẳng hàng chết giẫm trên trời, rồi nhìn xuống con White Fang xấu xí đang cười sung sướng mà muốn đạp một phát cho bõ ghét, nhưng rốt cuộc lại phì cười. Con chó này nhìn kĩ thì cũng không đến nỗi tởm.

-Anh thử ôm nó đi, nó ấm lắm! -Madi lại dụ dỗ tôi, hai tay ôm con chó đẩy về phía tôi.

Không. Có cho vàng tôi cũng không động vào đâu. Con chó điên khùng đó tôi rất muốn vặt sạch râu rồi đem ra quán cầy bán.

Thấy tôi ngó lơ, Madi cầm lấy tay tôi, tôi chưa phản ứng thì đã cảm thấy một thứ mềm mại và âm ấm. Quay lại nhìn mới thấy tay mình đang đặt trên lưng con cờ hó. Còn thứ tôi đang động vào là bộ lông trắng của con White Fang, thứ mà tôi luôn nghĩ là cứng như cái chổi quét nhà. Và điều quan trọng nhất là nó không cắn tôi, chỉ lè lưỡi nằm im! Chuyện lạ Việt Nam nè!

Tôi thử sờ nhẹ vào cái đầu ngố của con chó thì thấy rất mượt và hay hay, nó còn vẫy đuôi nữa.

-Thấy chưa? White Fang dễ thương mà! Anh thích không? -Madi cười hồn nhiên, lại kiểu cười giống trẻ con đó, rồi đưa hai bàn tay vuốt vuốt con chó.

Con chó điên này mà cũng hiền với tôi thế à? Vui ghê cơ!

-Cũng không đến nỗi. -Tôi nói. Chảnh vậy thôi chứ tôi bắt đầu thích con White Fang rồi, tay vuốt mạnh hơn một tẹo trên đầu nó.

Con chó nhảy nhảy, liếm liếm tay tôi, vẻ cũng thích thú, rồi ngồi xuống, đưa một chân trước lên chạm vào tay tôi như muốn...bắt tay?

Tôi nắm lấy "tay" con White Fang, đưa lên đưa xuống và không nhịn được phá ra cười. Vui quá đi mất, nó bắt tay với tôi này! Buồn cười quá!

Tôi chơi trò điên được một lúc thì Madi giành lại White Fang, không cho chơi với tôi nữa, còn nói với con chó như đúng rồi:

-Này White Fang, mày có mới nới cũ đấy à?

Tôi nghĩ là mình đã biết vì sao con White Fang lại thích Madi đến như vậy rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play