Nhóm thái y khổ sở nhìn qua nhìn lại giữa Trương Vân Nguyệt và bảo bảo đang nằm trên giường, cuối cùng mọi người cùng nhau nhìn Đặng thái y, hiển nhiên là muốn Đặng thái y giải thích với Trương Vân Nguyệt chuyện này rồi. Cuối cùng Đặng thái y cũng bất đắc dĩ nói: "Nương nương, không phải là không có dược liệu, mà là thiếu một vị thuốc. Không có loại thuốc này, thuốc sẽ không có hiệu quả."
Câu nói của Đặng thái y không khác nào một tiếng sét giữa trời quang, chuyện này là như thế nào? Có cách chữa nhưng lại thiếu thuốc? Đây là biệt viện của hoàng đế mà! Sao lại thiếu thuốc?
"Đặng thái y, ta nhớ không lầm thì đây là hoàng thượng biệt viện, tuy coi như là hoàng thượng không tới hằng ngày, nhưng trước khi đi hoàng thượng cũng đã cho người truyền tin nói rõ là muốn tới đây, hơn nữa cũng đã cho người sửa sang chuẩn bị chu đáo nhưng chuyện bên đây, thế mà những người này lại không nghĩ tới chuyện chuẩn bị dược liệu? Lại còn là loại thuốc đặc biệt dùng để trị liệu bệnh dịch này hay sao?" Trương Vân Nguyệt nghĩ chuyện thiếu thuốc này chỉ sợ là có liên quan đến sự xuất hiện của An vương rồi.
Bàn tay An vương thật đủ dài, thậm chí ngay cả trong biệt viện của hoàng thượng cũng có người của hắn, chuyện này rõ ràng cho thấy được lúc ban đầu Hoàng đế kiến tạo biệt viện để nghĩ ngơi này An vương cũng đã quyết định có chủ ý muốn đối phó Triệu Khải Hâm rồi.
Trương Vân Nguyệt cũng đã hỏi qua, cái biệt viện này được xây dựng vào lúc Triệu Khải Hâm chưa trở thành Hoàng đế, lúc đó mà An vương cũng đã nghĩ tới chuyện muốn đối phó hắn, xem ra nếu tên An vương này lên làm Hoàng đế, chỉ sợ mệnh của Triệu Khải Hâm cũng đừng mong bảo toàn.
Nhưng nếu suy nghĩ một chút cũng cảm thấy ý tưởng của An vương cũng là chuyện đương nhiên, dù sao thân phận của Triệu Khải Hâm cao hơn hắn, hơn nữa Triệu Khải Hâm còn là con trai trưởng, không có đạo lý nào mà lúc con trai trưởng còn sống lại cho con thứ lên kế vị không đúng sao? Dĩ nhiên nếu như lúc tiên hoàng còn sống có lập thánh chỉ minh xác rõ ràng là truyền ngôi cho An vương vậy thì chuyện lại khác à.
Trương Vân Nguyệt trầm mặc một hồi, "Kê đơn thuốc, rồi đi mua thuốc."
"Vâng" Bọn thái y cũng cùng chung suy nghĩ như vậy, phương thuốc nhất định phải kê ra, thuốc kia cũng nhất định phải mua cho bằng được, dù sao hoàng thượng với bọn họ đều phải cùng nhau còn ở lại bên trong biệt viện này rồi, sức khẻo bọn họ cũng không phải là tệ, nhưng cũng không thể bảo đảm bọn họ thật sự sẽ không bị lây bệnh dịch. Đến lúc đó không phải là cần có dược liệu cứu mạng sao?
Đặng thái y đem phương thuốc đưa cho Ngụy Đình đang đứng ở ngoài cửa coi chừng, Ngụy Đình mang theo phương thuốc rời khởi vườn Thúy Trúc, đi tới viện Xuân Hòa chỗ hiện tại Triệu Khải Hâm đang ở tạm.
Báo cáo tình hình rõ ràng."Hoàng thượng, nhóm thái y đã viết ra phương thuốc, nhưng trong đó lại thiếu dược liệu." Sau khi nói xong Ngụy Đình đem phương thuốc đưa cho Triệu Khải Hâm.
Triệu Khải Hâm vừa nghe đến chuyện thiếu dược liệu, không cần nghĩ cũng biết khẳng định là bút tích của An vương rồi.
"Ngươi đi mua." Triệu Khải Hâm phân phó.
Chuyện mua thuốc một mặt Triệu Khải Hâm công khai phân công một số người đi mua, một mặt trong bóng tối âm thầm đất an bài một số người nữa, những người đi mua công khai coi như là hấp dẫn đám người của An vương chú ý, còn chuyện đi mua được thuốc thì chủ yếu là dựa vào những người âm thầm băng rừng thành công đi tìm dược liệu tốt nhất về.
Sau khi Triệu Khải Hâm an bài xong vẫn ngồi trong thư phòng, trong lòng suy nghĩ tính toán lần này của An vương nói chung hắn cũng nắm chắc mấy phần.
Bên trong vườn Thúy Trúc.
"Vẫn chưa mua về được sao?" Trương Vân Nguyệt nhìn cổng tò vò trống rỗng của viện, trong lòng rất nôn nóng.
"Nương nương, từ biệt viện đi đến thành trấn gần nhất ngựa tốt chạy cũng phải mất ba giờ, cả đi cả về cũng mất sáu giờ, bây giờ mới qua nửa giờ, cũng không nhanh như vậy." Lý Ma Ma cũng lo lắng Trương Vân Nguyệt giống mình nói.
Trương Vân Nguyệt nghe lời Lý Ma Ma nói rồi cau mày, "Ngựa tốt? Ngươi cảm thấy người của An vương biết chuyện lại không tạo ra một chút ngăn trở mà để cho bọn họ dễ dàng đi ra ngoài mua được thuốc sao? Không được, chỉ dựa vào dược liệu mà nói chỉ sợ bệnh tình bảo bảo sẽ vì chậm trễ mà chuyển biến xấu mất."
Trương Vân Nguyệt coi như chưa từng trải qua những chuyện này, nhưng kiếp trước cũng đã xem qua nhiều tiểu thuyết phim truyền hình như vậy những cái này cũng không phải xem không, đây là kế sách gì vẫn có hiểu biết nhất định.
Lý Ma Ma suy nghĩ một chút cũng cảm thấy Trương Vân Nguyệt nói chính xác, nhưng bây giờ có thể làm gì chứ? Họ chỉ có thể đợi .
"Đặng thái y ở chỗ nào?" Trương Vân Nguyệt nghĩ tới một vài biện pháp vật lý trì liệu không dùng thuốc, nàng chuẩn bị dùng một chút.
"Ở gian phòng bên cạnh của điện hạ." Đây là bệnh dịch, ai cũng quý trọng tánh mạng của mình, nhưng mọi người đều rất rõ ràng bệnh dịch lần này lại phát tác từ bên trong biệt viện, bọn họ cho dù muốn rời khỏi đây cũng là không thể được, vậy còn không phải là chỉ còn cách tận lực chăm sóc thật tốt cho nhị hoàng tử.
Nếu nhị hoàng tử chuyển biến tốt, nói không chừng nguyên nhân gây bệnh cũng sẽ biến mất, ngược lại bọn họ có thể thản nhiên sống sót.
"Đặng thái y."
"Nương nương, vì sao ngài lại tới đây?" Tất cả các thái y ở bên trong bao gồm Đặng thái y khi nhìn thấy Trương Vân Nguyệt tiến vào đều đứng lên.
"Các vị thái y chắc cũng biết từ chỗ biệt viện này đến thành trì gần đây nhất tính cả đi cả về nhanh nhất cũng mất sáu giờ, mà nếu như trên đường có chuyện gì xảy ra, hoặc là trước đó An vương đã cho người mua hết dược liệu ở đây, vậy chờ tới lúc mang được dược liệu trở về thời gian sẽ dài hơn rất nhiều, thời gian lâu như vậy, trong tình huống hoàn toàn không có dược liệu chữa trị không biết thân thể bảo bảo có thể có đủ sức chống chịu với bệnh dịch này hay không hoặc do vậy mà ảnh hưởng đến tình mạng chuyện này cũng không thể nói trước.
Ta không muốn đi đánh cuộc với những khả năng này, các vị thái y có phương pháp nào mà không cần dược liệu vẫn có thể ức chế bệnh tình không? Ít nhất có thể bảo đảm bảo bảo nhất định có thể đợi đến khi người mang dược liệu trở lại mới được." Trương Vân Nguyệt nghiêm túc phân tích với các vị thái y.
Các vị thái y vốn cũng lo lắng chuyện này, nhưng bọn họ không thể nói ra được, chỉ sợ ngược lại nếu nhị hoàng tử thật sự xảy ra chuyện gì, bọn họ lại mang trên lưng cái danh tiếng nguyền rủa hoàng tử. Hôm nay lại do mẫu phi của nhị hoàng tử tự mình nói ra những vấn đề này thì không sao rồi.
"Chuyện này. . . . . ." Các vị thái y liếc nhìn nhau, loại phương pháp này có thì có, nhưng có hiệu quả hay không thì không ai biết. Dù sao những phương pháp này dùng trên người một số người thì thành công nhưng dùng trên người một số người khác thì lại thất bại.
"Hà thái y ngươi nói, ta biết ở đây ngươi trên phương diện nhi khoa thì tương đối am hiểu hơn." Trương Vân Nguyệt chỉ Hà thái y nói.
Hà thái y suy nghĩ một chút nói một phương pháp, bệnh dịch này từ lúc phát bệnh ban đầu nóng lên rồi về sau dần dần chuyển thành suy kiệt nội tạng. Hiện tại nhị hoàng tử đang trong giai đoạn nóng lên, nếu như có thể khống chế được nhiệt độ. . . . . .
Nóng lên sau đó suy kiệt nội tạng?
"Nương nương nóng lên là hiện tượng biểu hiện ra bên ngoài thân thể, nội tạng suy kiệt mới là nguyên nhân thực sự, dĩ nhiên trừ hai triệu chứng biểu hiện ra bên ngoài này, còn có những triệu chứng khác, như thân thể nổi bọc mủ thối rữa những thứ này đều là triệu chứng." Hà thái y thấy Trương Vân Nguyệt hình như có chút không hiểu căn nguyên phát sinh bệnh dịch, thì nhanh chóng mở miệng giải thích lần nữa.
Thật ra thì bệnh dịch này quan trọng nhất không phải là hai triệu chứng biểu hiện ra bên ngoài thân thể, mà nghiêm trọng nhất chính là chuyện nội tạng suy kiệt, hơn nữa còn là bệnh dịch có tình lây lan rất cao. Chỉ cần người nào đó sơ ý tiếp xúc thân thể với trang phục hay vật dụng mà người bị nhiễm dịch bệnh đã dùng qua sẽ có nguy cơ lây lan rất cao.
Mà sau khi bọc mủ vỡ ra thậm chí chỉ cần da hơi tiếp xúc một chút xíu với nước mũ này thì sức khỏe dù có tốt cũng sẽ bị lây bệnh, mà nguyên nhân truyền nhiễm cụ thể của bệnh dịch này là gì cũng không ai biết.
"Ta biết rồi, có thể dùng rượu mạnh hay không?" Trương Vân Nguyệt nhìn các vị thái y nói.
Nội tạng suy kiệt nàng không có cách nào ngăn chặn, nhưng hạ thấp nhiệt độ vẫn có thể làm được.
"Có thể dùng, hơn nữa rượu mạnh này còn có tác dụng khử độc rất tốt, một bên còn có thể ức chế những bọc mủ bên ngoài thân thể vân vân." Nhưng loại rượu mạnh này cũng không hiệu quả là mấy.
Ở niên đại này người ta thường thích rượu có cồn từ khoảng 10 độ trở xuống từ trái cây mà ủ thành rượu, rượu mạnh tuyệt đối hiếm thấy.
Trương Vân Nguyệt nghe thấy biệt viện này thậm chí ngay cả rượu mạnh cũng không có, trong lúc nhất thời trong lòng có một loại cảm giác vô lực, tại sao thứ gì cũng không có?
Cảm giác vô lực mới vừa dâng lên liền bị Trương Vân Nguyệt cường ép trấn áp lại, hiện tại nàng phải kiên cường, con trai của nàng vẫn đang chờ nàng giúp đỡ, nàng không thể gục ngã!
"Cất!" Trương Vân Nguyệt nhớ lại cái phương pháp xử lí vừa đơn giản nhất cũng vừa phức tạp nhất này.
Đầu tiên là cho người bên phòng bếp đến học cách cất rượu, mấy thái y thấy Trương Vân Nguyệt nỗ lực nghĩ biện pháp chữa trị cho con của mình, cái bộ dạng điềm tĩnh kia khiến cho mấy vị thái y vô cùng bội phục. Lần này bọn họ đến biệt viện đột nhiên gặp phải bệnh dịch này, nếu nói không hoảng loạn đó là chuyện không thể nào, nhưng bọn họ là thái y, hơn nữa người mắc phải bệnh dịch lần này lại là thành viên hoàng thất, ngay cả cơ hội cho họ trốn tránh cũng không có!
Trải qua một hồi cố gắng cuối cùng cũng lấy được một ít rược có độ mạnh tương đối cao, bên này Trương Vân Nguyệt chăm sóc đứa bé, bên kia sau khi Triệu Khải Hâm biết được tác dụng của rượu mạnh mà trong biệt viện lại thiếu rượu mạnh, cũng liền cho người làm theo cách của Trương Vân Nguyệt bắt đầu ‘ chế luyện ’ cất rượu mạnh.
Trong Xuân Hòa viện, Triệu Khải Hâm ngồi ở trong phòng.
"Hoàng thượng, An vương cùng An vương phi đã trở lại Kinh Thành, Quý Thái phi cũng đã xuất cung bây giờ cũng đang ở trong vương phủ."
"Ừ."
"Nhưng đồ mà trẫm bảo các ngươi chuẩn bị cũng đều chuẩn bị xong?" Triệu Khải Hâm lạnh lùng nói.
"Dạ, đã chuẩn bị xong toàn bộ."
"Được, phân phó người, động thủ." Triệu Khải Hâm thản nhiên nói. Ánh sáng lạnh trong mắt khiến ám vệ quỳ trên mặt đất không nhịn được run lên.
An vương muốn đối phó hắn, hắn cũng không thể cứ vậy mà vẫn làm ngơ không động thủ, trước kia không động thủ chính là chờ An vương động thủ trước, hắn Triệu Khải Hâm đã là Hoàng đế rồi, nếu như lúc trước mình ra tay động thủ trước, chỉ sợ những kẻ thư sinh tri thức lại dùng nước miếng nói chết hắn!
Mặc dù Triệu Khải Hâm cũng không quá quan tâm những chuyện mà mấy tên văn nho nhã sĩ kia nói ra, nhưng dù sao tầng lớp nho sinh vẫn là tầng lớp định hướng cho phần lớn dư luận trong thiên hạ, hắn cũng không muốn chỉ vì một An vương mà làm mất dân tâm đối với mình, huống chi trong hoàng thất những kẻ muốn làm hoàng đế cũng không phải chỉ có mỗi tên An vương này.
Triệu Khải Hâm nghĩ tới chuyện mà mình đã sắp xếp, sắp xếp của hắn thật ra thì cũng rất đơn giản, hắn cũng không muốn ngay lập tức giết chết An vương, dĩ nhiên Triệu Khải Hâm cũng sẽ không làm mấy cái chuyện ám sát kia.
Nữ nhân trong phủ của An vương phủ cũng rất nhiều, trong đó cũng không thiếu những nữ nhân có thân phận địa vị đều không kém ai. Hiện tại phụ thân của các nàng ở trên triều đình cũng có địa vị nhất định, nếu như những nữ nhân này không phải là vào An vương phủ mà là vào các phủ đệ bình thường con em của nhà thế gia không chừng đều có thể làm chánh thê.
Chỉ tiếc lại bị An vương coi trọng, không phải là không có nữ nhân thầm hận An vương, dĩ nhiên vào thời đại bây giờ loại nữ nhân này thật sự cũng ít, loại tư tưởng xuất giá tòng phu này vốn đã ăn sâu bén rễ.
Nhưng chỉ cần có một người thôi cũng đã đủ cho Triệu Khải Hâm lợi dụng, nhờ sự tiếp tay của nữ nhân kia Triệu Khải Hâm cũng đã cắm không ít người ở trong vương phủ, hiện tại những người này liền có thể dùng tới rồi! Khiến hậu viện An vương phủ rối loạn, để xem hắn có bao nhiêu thời gian rãnh mà đi trông nom những chuyện khác.
Hiện tại An vương ngay cả một đứa con trai cũng không có, trong này tự nhiên có công lao của Triệu Khải Hâm, nữ nhân ghen tỵ vốn rất đáng sợ, chiêu này Quý Thái phi có thể sử dụng làm sao hắn lại không thể dùng chứ?
Không quá ba ngày chuyện ở hậu viện An vương phủ liền truyền khắp cả Kinh Thành.
"Các ngươi nói thử xem vị An vương này đã quản lý hậu viện như thế nào vậy? Tề gia trì quốc bình thiên hạ, nhà mình mà cũng cũng thống trị không được, làm thế nào mà quản lý được chuyện triều chính chứ?"
"Có ai không biết chứ, chỉ ngắn ngủn trong vòng một tháng đã chết hết năm thị thiếp, cũng một trắc phi, chậc chậc, hậu viện này thật là đủ loạn."
"Ở đây có ngươi nào lại không biết trong hậu viện của An vương ngay cả một đứa bé cũng không có chứ."
Hết chương 83.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT