". . . . . ." Thái hậu không nói gì, nhưng ánh mắt kia lại hiện lên một cỗ tử khí làm cho lòng người kinh hãi.
"Bà nội, không, khóc khóc, phụ hoàng, không, khóc khóc" Bảo bảo ngồi ở giữa Triệu Khải Hâm với Thái hậu, cái đầu nhỏ quay qua quay lại, thấy nét mặt phụ hoàng khổ sở trong lòng cũng có chút khó chịu, khuôn mặt mềm non cũng nhíu lại. Nhớ tới động tác của mẹ ruột mình lúc an ủi mình, nên cũng làm như vậy đối với hai người.
Thái hậu và hoàng thượng bởi vì hành động bảo bảo mà hai người định thần lại, Triệu Khải Hâm nhìn nhi tử ngây thơ bé nhỏ lại mang theo mắt ân cần có thần, xuyên qua hình dạng của khuôn mặt mềm mại nhỏ nhắn lại như nhìn thấy người nữ nhân đang ở Dao Hoa cung xa sôi kia"
"Mẫu hậu, hoàng nhi hi vọng ngài vẫn có thể sống tốt, ngài quên rồi sao, những người đó còn chưa có chết hết, ngài cứ như vậy mà đi, cam tâm sao?" Triệu Khải Hâm nói Thái hậu, vốn dĩ hắn cũng không nghĩ Thái hậu có thế lại vì việc nhà mẹ bị diệt mà hoàn toàn mất đi hy vọng sống sót, nhưng đến ngày hôm nay hắn suy đoán có thể nguyên nhân là vì vậy.
Mặc dù hắn và người bên nhà mẹ đẻ của Thái hậu tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng hiện giờ những người ủng hộ hắn trên triều tất cả đều là do người bên nhà mẹ đẻ của Thái hậu đã giúp hắn bồi dưỡng từ đó có thể thấy người bên nhà mẹ của Thái hậu có bao nhiêu năng lực"
Thật ra thì trong lòng hoàng thượng cũng cảm thấy rất may mắn, một cường đại gia tộc như vậy cũng đã bị những gia tộc khác hợp lại tiêu diệt rồi.
Hiện tại mặc dù trên triều đình vẫn bị thế gia cầm giữ, nhưng những thế gia kia lại không có bất kỳ một thế gia nào có thế lực mạnh hơn nhà mẹ đẻ Thái hậu lúc trước, mà trên đầu cũng không có một Thái hậu làm cho hắn cảm thấy khó đối phó.
Thái hậu nghe Triệu Khải Hâm nói, trong mắt ánh lên sự sắc bén ngoan độc. Lúc trước rất nhiều gia tộc đã ra động thủ, mà nữ nhi của những gia tộc đó cũng vẫn đều còn sống.
"Mẫu hậu, ngài nên uống thuốc để mau khỏe lại, nhi thần chờ ngài khỏe lại cùng ngài hợp lực đấu với bọn chúng" Hoàng thượng nói như vậy cũng là nói rõ cho Thái hậu biết người của những gia tộc kia là để lại cho Thái hậu đi đối phó.
Sau khi gian nan gật đầu một cái, tử khí trong ánh mắt ngược lại tản đi không ít.
Bạch ma ma đứng ở một bên giường của Thái hậu, trong lòng vui mừng trở lại, thấy Thái hậu lại có ý chí tiếp tục sống, thật tốt.
"Nhi thần đi trước, Thiên nhi nhi thần cũng cho đưa trở về rồi, về sau nếu mẫu hậu muốn mỗi ngày có thể cho Bạch ma ma gọi người ôm tới" Triệu Khải Hâm nói với Thái hậu.
Chuyện lúc trước cũng không phải do tiên hoàng ra tay, nhưng nói đến cùng thì tất cả cũng tại tiên hoàng âm thầm chấp nhận, đây cũng là nguyên nhân tại sao sau này tiên hoàng bệnh không dậy nổi, bởi vì nếu nói trong lòng Thái hậu không có oán hận đó là chuyện không thể nào.
Những chuyện này Triệu Khải Hâm đều biết, chỉ là hắn rất hiểu, nếu không phải mẫu hậu hắn động thủ trước, chỉ sợ cái ngôi vị hoàng đế này không tới phiên hắn, nói trắng ra hắn có thể sẽ không được sống bình yên hoặc cũng sẽ gặp chuyện bất hạnh. Một người là phụ hoàng đối với hắn không có tình cảm gì, một người là mẫu hậu dưỡng dục hắn bảo vệ hắn, đem hai người ra so sánh, đã là người thì ai cũng biết mình chọn người nào.
Sau khi Triệu Khải Hâm rời đi, Thọ Khang cung rơi vào yên tĩnh, Thái hậu lẳng lặng nằm trên giường, ánh mắt mơ màng hình như nhớ lại cái gì đó, lộ ra vẻ mặt cười như không cười giống như khóc mà cũng không phải là khóc.
"Nương nương ngài đừng nghĩ nhiều như vậy, chuyện lúc trước, là tiên hoàng phụ ngài trước. Mà đến hôm nay nữ nhân kia vẫn còn sống, con trai của ả ta cũng vẫn còn đó, tại sao ngài có thể đi trước được chứ? Ít nhất cũng phải sống được cho đến khi thấy được kết quả của nữ nhân kia cùng con trai của ả ta a" " Bạch ma ma ở bên tai chủ nhân mình nhỏ giọng nói.
Hiển nhiên lời nói của Bạch ma ma lại khiến Thái hậu nhớ lại chuyện năm đó, trong mắt Thái hậu tuôn trào oán hận, đồng thời Thái hậu cũng bắt đầu uống thuốc đều đặng, làm theo nhưng điều thái y án bài, bà phải sống bà phải sống cho thật tốt.
"Mẫu thân" Bảo bảo vừa trở lại Dao Hoa cung, đột nhiên phát hiện mình rất nhớ vị mẫu thân đần đần của mình, vì vậy nện cái chân nhỏ bước ngắn hướng nội thất chạy vào.
"Ôi, bảo bảo trở lại. Mau cho mẫu thân nhìn bảo bảo một cái nào, mẫu thân nhớ quá rồi”. Chụt hôn một cái nào. “Bảo bảo có nhớ mẫu thân không?" Trương Vân Nguyệt thật lòng rất nhớ nhi tử, mặc dù nhi tử mới rời xa nàng có mấy giờ thôi, nhưng khoản thời gian này đối với nàng cũng là trôi qua rất chậm, cảm giác như là rất lâu"
"Nhớ " Chụt chụt " Bảo bảo hôn lên gò má của Trương Vân Nguyệt. Mặt cười cong cong.
Triệu Khải Hâm từ bên ngoài đi vào liền thấy hai mẹ con Trương Vân Nguyệt hai ngươi tình chàng ý thiếp hôn nhau, chỉ cảm thấy vạch đen đầy đầu, "Các ngươi là đang làm cái gì đây?"
"Hoàng thượng, sao ngài còn chưa đi?" Trương Vân Nguyệt thấy Triệu Khải Hâm thế mà vẫn còn đứng ở cửa, trong lòng rất nghiêm túc, ý tứ của nàng là đáng lẽ lúc nãy Triệu Khải Hâm đã nên rời đi rồi mới đúng, thế nào lại còn ở đây?
Triệu Khải Hâm nghe Trương Vân Nguyệt nói như vậy vạch đen trên đầu lại càng thêm nhiều, đây là có ý gì ?
"Nàng rất muốn trẫm rời đi sớm một chút sao?"
Dù trong lòng Trương Vân Nguyệt có nghĩ như thế nào đi nữa, thì thực tế cũng là tuyệt đối không thể nói như vậy.
"Hoàng thượng, thân thiếp nào dám có ý này? Thân thiếp chỉ cho là hoàng thượng vốn cũng không muốn ngồi lâu ở chổ thân thiếp. . . . . ." Nói xong tỏ ra rất uất ức nhìn Triệu Khải Hâm một cái, lại cúi đầu nói: "Thân thiếp chỉ là quá mức vui mừng mà thôi" "
Triệu Khải Hâm khóe miệng co quắp một chút, đối với một người không thiên phú diễn trò như nàng mà nói, vẻ mặt có vui mừng hay không hắn có thể phân biệt rất rõ ràng.
"Được rồi, trẫm biết nàng vô cùng vui mừng vậy bây giờ trẫm sẽ ở lại chỗ này, dù sao một lát nữa cũng đã đến giờ dùng bữa rồi." Triệu Khải Hâm thản nhiên nói.
Trương Vân Nguyệt bĩu môi, mấy cái thức ăn bên Ngự Thiện Phòng tuyệt không ngon. Đáng lẽ ăn thức ăn bên Ngự Thiện Phòng phải cảm thấy không tệ mới đúng, nhưng đáng tiếc, mang qua đến đây cũng đã ngụi lạnh hết không còn nóng như lúc mới ra lò nữa, mùi vị thức ăn cũng không có gì phải nói, đáng tiếc lại quá tinh tế.
Nấu thịt gà mà lại không có vị thịt gà, đậu hũ lại không có vị đậu hũ, rau cải không có vị rau cải. . . . . .
Trương Vân Nguyệt mới ăn thức ăn của Ngự Thiện Phòng được có hai lần đã cảm thấy vô cùng đáng thương, từ đó đã khắc sâu trong tâm trí rằng thức ăn của Ngự Thư Phòng có lẽ chỉ có điểm tâm là có thể ăn được. . . . . .
"Thế nào? Mất hứng?" Triệu Khải Hâm nhìn vẻ mặt Trương Vân Nguyệt cũng không thấy vẻ mặt quá mức kích động, liền nhàn nhạt hỏi.
". . . . . ." Trương Vân Nguyệt còn đang suy nghĩ làm sao để nói chuyện này một cách khéo léo.
"Hoàng thượng, thân thiếp rất muốn xuống phòng bếp nhỏ làm cho ngài một ít món ăn" Vừa nói vừa dùng một loại ánh mắt mong đợi nhìn Triệu Khải Hâm"
"Được" " Triệu Khải Hâm thản nhiên nói. Đối với tay nghề của Trương Vân Nguyệt Triệu Khải Hâm cũng không mong đợi, trong ý tưởng của hắn cho dù là làm ra thức ăn quen thuộc Trương Vân Nguyệt cũng không làm nổi, dù sao từ khi có phòng bếp nhỏ Trương Vân Nguyệt cũng chưa có dùng qua phòng bếp nhỏ này.
Đến lúc dùng bữa tối, Trương Vân Nguyệt từ bên trong phòng bếp nhỏ bưng ra mấy món ăn"
Ách, thức ăn Trương Vân Nguyệt có thể làm thật lòng không nhiều lắm, ngược lại những món ăn qua lại rất nhiều, gia thế của nàng kiếp trước rất tốt đối với thức ăn ngon của các quốc gia đều đã từng nếm thử, cách làm như thế nào cũng hiểu rất rõ nhưng chưa bào giờ làm thử. Vì vậy Trương Vân Nguyệt cũng không có làm thức ăn gì phức tạp, chỉ là mấy món ăn gia đình đơn giản không thể đơn giản hơn.
Triệu Khải Hâm nhìn thức ăn Trương Vân Nguyệt bưng ra, kinh ngạc phát hiện bề ngoài của những thức ăn mà Trương Vân Nguyệt làm này cũng không tệ.
Thức ăn từ Ngự Thiện Phòng dành cho Hoàng đế cũng được đưa tới.
Thức ăn mà ngự Thiện Phòng mới vừa đưa tới là dùng hộp đựng thức ăn giữ ấm đặc biệt để chứa, như vậy có thể bảo đảm thời điểm thức ăn từ Ngự Thiện Phòng bưng đến trước mặt Hoàng đế vẫn còn nóng, Hoàng đế cũng là người, cũng không thích ăn những món ân nguội lạnh.
"Hoàng thượng, ngài nếm thử một chút những món ăn mà thân thiếp làm này Hương vị thế nào" Trương Vân Nguyệt mong đợi nhìn Triệu Khải Hâm, khó mà có dịp nàng xuống bếp à.
"Ưmh" " Triệu Khải Hâm vừa ăn thức ăn vừa trầm ngâm, không có trả lời, trong lòng lại nghĩ tới, món ăn mà Trương thị làm mùi vị thật đúng là không tệ, mặc dù không tinh xảo bằng Ngự Thiện Phòng, nhưng lại hơn ở chổ mùi vị tự nhiên.
"Hoàng thượng?"
"Không tệ" Sau khi Triệu Khải Hâm nuốt xuống món ăn trong miệng, hiếm hoi nói được một câu.
Trương Vân Nguyệt nghe Triệu Khải Hâm nói xong, lại cười thật lòng. Đối với một người đầu bếp mà nói, có người khen tặng món ăn của mình nấu cũng là một chuyện rất hạnh phúc, huống chi các món này còn là do nàng làm, cảm giác này còn tốt hơn nữa.
"Mẫu thân, bảo bảo, cũng ăn" Bảo bảo thấy mẫu thân mình chỉ quan tâm phụ hoàng không nhớ đến mình, uất ức quắt cái miệng nhỏ nhắn, uất ức kêu lên.
"Ngoan ngoãn, mẫu thân có làm cho con một món ăn rất ngon a, tới đây ăn bánh ga-tô nè." Bánh ga-tô non mịn trơn bóng ngọt ngào trong nháy mắt nhanh chóng hạ bệ vị giác của tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm.
Dáng vẻ nhi tử ăn rất vui vẻ, Trương Vân Nguyệt không nhịn được cười. Thỉnh thoảng dùng khăn tay lau chùi miệng cho nhi tử, bảo bảo ăn rất cẩn thận, chỉ có đôi lúc nước còn lại trên thìa sẽ dính lên khóe miệng.
Triệu Khải Hâm ở một bên lẳng lặng, nhìn hai mẹ con một người ăn vui sướng một người cười dịu dàng, hình ảnh kia rất yên bình, có một loại cảm giác khiến lòng Triệu Khải Hâm trở nên ấm áp. Cảm giác đó đã ảnh hưởng trực tiếp đến quyết định sau này của Triệu Khải Hâm.
Ban đêm, sau khi Triệu Khải Hâm kết thúc việc xử lý chính vụ ở bên trong Thái Cực Cung "
"Hoàng thượng, tối nay ngài muốn đi đến cung của nương nương nào?" Vương Kỳ hỏi Triệu Khải Hâm.
"Dao Hoa cung" " Triệu Khải Hâm không chút suy nghĩ nói, trong đầu liền hiện lên không khí ấm áp trong bữa tối nay nhớ tới đây liền dịu dàng nụ cười.
"Dạ" Vương Kỳ đi xuống an bài xong.
Trong Phượng Minh cung, Hương Di từ bên ngoài đi tới, "Nương nương, hoàng thượng tối nay đi Dao Hoa cung"
"Chả sao chắc tới chổ con trai của Trương thị a" Hoàng hậu nhàn nhạt cảm khái một câu, “Không cần để ý tới chuyện bên ngoài nữa đi ngủ đi”.
Mọi người ở Phượng Minh cung nhất thời há hốc mồm nhìn hoàng hậu, hoàn toàn không hiểu ý của hoàng hậu là thế nào, sao lại bình tĩnh như vậy chứ?
"Cẩm tú tỷ tỷ nương nương sao lại bình tĩnh như vậy?" Hương Di rất là kinh ngạc hỏi Cẩm Tú đang đứng bên cạnh.
"Ngươi hỏi chuyện này để làm gì, lo làm cho tốt chuyện của mình đi " Trong lòng Cẩm Tú cảm thấy rất kỳ quái, hình như sau khi trãi qua chuyện lần trước hoàng hậu nương nương đã thay đổi đến nổi khiến người ta không còn có thể lý giải được nữa rồi.
Hương Di bĩu môi đi ra ngoài.
Trong Dao Hoa cung chuyện Triệu Khải Hâm đến có thể nói là ngoài suy nghĩ và dự đoán của Trương Vân Nguyệt, nhưng Lý Ma Ma cũng như mấy lão nhân trong cung lại thật bình tĩnh, giống như đây mới là chuyện bình thường.
Sau khi Trương Vân Nguyệt tắm rửa sạch sẽ đi ra ngoài thì thấy Triệu Khải Hâm thân hình cao lớn áo vàng sáng chói đang ngồi chểm chệ trong phòng, vẻ mặt của Trương Vân Nguyệt lúc đó khiến Triệu Khải Hâm cảm thấy thật rất đặc sắc.
"Ái phi có phải là rất vui mừng?" Triệu Khải Hâm cười híp mắt nhìn Trương Vân Nguyệt, hắn coi như đã hiểu rõ, Trương thị này đúng là không có đem hắn để ở trong lòng.
"Ách, thân thiếp, thân thiếp, hoàng thượng ngài còn chưa có tắm rửa phải không? Thân sẽ cho người đi an bài" Trương Vân Nguyệt khẩn trương nói.
Hết chương 68
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT