Dĩ nhiên Trương Vân Nguyệt cũng không phải thật sự nói không lại con trai bảo bối của nàng, chỉ là thói quen của nàng là mỗi khi nói chuyện với nhi tử thì suy nghĩ cũng rất trẻ con, đáng tiếc ngụy nhi đồng so với nhi đồng chân chính là không thể so sánh được. Đầu óc trẻ con người lớn vĩnh viễn không biết giây kế tiếp hắn sẽ nghĩ ra thứ gì .

Yến tiệc mừng sinh nhật đầu tiên ( tiệc thôi nôi) vốn muốn tổ chức ở Dao Hoa cung, nhưng sau đó không biết là Thái hậu nói cái gì với hoàng thượng, yến tiệc này lại đổi lại cử hành ở Thiên Ki điện.

Thiên Ki điện là nơi dùng để cử hành các buổi lễ trọng đại, thế mà lần này tiệc thôi nôi của một hoàng tử lại được tổ chức ở trên điện Thiên Ki, rất khó đoán được chủ ý của hoàng thượng rốt cuộc là gì.

"Ma ma ngươi nghĩ ta nên làm thế nào?" Trong lòng của Trương Vân Nguyệt hoang mang rối loạn quay qua hỏi Lý Ma Ma.

"Ma ma ngươi nghĩ ta nên làm thế nào?" Trong lòng của Trương Vân Nguyệt hoang mang rối loạn quay qua hỏi Lý Ma Ma.

"Ma ma ta đây là lần đầu tiên có kinh nghiệm với chuyện đại sự loại này, trước kia ngay cả số lần đi đến chỗ hoàng hậu thỉnh an cũng ít, hôm nay đột nhiên lại phải đối mặt một đám người như vậy, lúc này cũng có chút khẩn trương, bất quá ta nghĩ ngài hẳn cũng biết lần này ngài không thể phạm bất cứ sai lầm gì được? Hay là cứ cười mà thôi, nếu lúc đó người ta hỏi ngài cứ nói là do rất vui mừng không phải là ổn sao?

"Chủ tử, không phải ma ma nói ngài, ngài bây giờ là mẫu phi của nhị hoàng tử, như vậy sau này những bữa tiệc phải tham gia chỉ sợ là không ít, nếu mỗi lần đều nói nhưng lời như vậy, chỉ sợ đối với danh tiếng của nhị hoàng tử sẽ có trở ngại." Lý Ma Ma nghiêm túc nói.

“Nghĩ đến đến lúc đó không chừng những người đó còn có thể cho là ta kiến thức hạn hẹp." Trương Vân Nguyệt rất bình tĩnh nói.

Trương Vân Nguyệt trầm mặc như cũ, vô luận nàng trả lời như thế nào cũng sẽ làm cho người ta có ý tưởng gấp đôi, vậy không bằng nàng không nói gì, tùy người khác muốn nghĩ gì thì nghĩ. Nàng cũng không muốn lãng phí hơi sức cho chuyện đó.

Trong lòng Trương Vân Nguyệt vẫn rất thấp thỏm, nhưng nghĩ lại mình cũng ít khi bước ra khỏi Dao Hoa cung những người bên ngoài Dao Hoa cung cơ hồ có muốn phản ứng như thế nào nếu như nàng an phận trong này thì cũng chả ảnh hưởng gì, nghĩ vậy nàng đột nhiên liền bình tĩnh lại, chuyện lần này nàng có cố cũng không nghĩ ra lý do là gì, vậy thì không cần nghĩ nữa.

Ngày đại yên thôi nôi cũng đến, trên đường đi Trương Vân Nguyệt dặn dò bảo bảo:

"Bảo bảo a, đợi lát nữa ngươi cũng không thể quào loạn đồ biết không?" Trương Vân Nguyệt cảm thấy chuyện hay là nên cùng con trai của mình nói rõ ràng một chút mới được, tránh bắt phải đồ không nên bắt, cuộc sống này chỉ sợ là. . . . . .

Bảo bảo cái hiểu cái không gật đầu, đi theo sau lưng mẫu thân mình vào trong đại yến.

Vừa ôm đứa bé vào Thiên Ki điện, Trương Vân Nguyệt đã thấy Hoàng đế cùng hoàng hậu hai người ngồi ở vị trí cao nhất, còn lại chính là một ít tôn thất đại thần cùng phu nhân bọn họ, trong cả điện Thiên Ki đứng tràn đầy người.

Bảo bảo đối với việc trong điện Thiên Ki có nhiều người như vậy tuyệt không cảm thấy sợ, ngược lại rất hưng phấn, mỗi một ngày cũng chỉ gặp được có mấy khuôn mặt khó có cơ hội được như ngày hôm này đối với bảo bảo mà nói, những khuôn mặt mới này rất mới mẻ làm cho hắn cảm thấy thật tò mò.

"Nhị hoàng tử có thể so với trăng rằm còn đáng yêu hơn." Đối với đứa nhỏ đáng yêu trong lòng Trương Vân Nguyệt, Hoàng hậu cười ha hả nói.

Vừa nhìn thấy Triệu Khải Hâm bảo bảo liền kêu lên.

"Cha cha?"

Trương Vân Nguyệt nghe bảo bảo nhà mình xưng hô với Triệu Khải Hâm như thế, liền trầm mặc một chút xuống.

Trương Vân Nguyệt đi tới thình an xong thì đến ghế bên người Triệu Khải Hâm để hắn vươn tay ôm bảo bảo.

Trương Vân Nguyệt đứng ở bên người Triệu Khải Hâm, Triệu Khải Hâm ôm bảo bảo, bảo bảo nhìn mẫu thân mình, không khí giữa ba người rất là hài hòa, hài hòa đến nổi khiến hoàng hậu ngồi ở vị trí đầu không thể nhịn được.

"Hoàng thượng, đây có phải là nhị hoàng tử bảo bảo? Đứa bé đáng yêu như vậy thân thiếp là lần đầu tiên được thấy đấy." Hoàng hậu cười nói, đưa tay hướng bảo bảo.

Bảo bảo nghe được lời nói của hoàng hậu ngẩng đầu nhìn hoàng hậu một cái, cúi đầu đem đầu giấu vào trong ngực Triệu Khải Hâm. Không muốn người xa lạ ôm đâu? Bảo bảo nghĩ trong lòng như vậy liền đưa tay ôm thật chặt cổ của Triệu Khải Hâm, ý kiến rất rõ ràng.

Hoàng hậu không ngờ nhị hoàng tử này lại dám làm mất mặt của mình như vậy, trên mặt nụ cười hiền lành mặc dù không thay đổi, nhưng khi cúi đầu trong chốc lát mắt thoáng qua một đạo ánh sáng lạnh.

Hoàng hậu ngồi ở vị trí đầu tiên nhìn phản ứng của mọi người phía dưới rất rõ ràng, bởi vì gia tộc ruồng bỏ mà lòng rất khó chịu tâm tình lại biến hóa lần nữa. Không ai biết đến cùng hoàng hậu đã quyết định cái gì, chỉ là từ đó về sau hoàng hậu đối với tình hình của Đại hoàng tử đã không còn vô tâm như lúc ban đầu nữa, còn đối với phi tử hậu cung cũng không còn tỏ thái độ không ghen tỵ như trước nữa.

"Bảo bảo đi bắt một thứ mình thích." Lúc trước đối với chuyện bắt buộc phải dạy dỗ cái gì cho đứa bé một tuổi, Trương Vân Nguyệt thật sự là không biết. Mà cũng không nghĩ đến là phải dạy dỗ cái gì, đứa nhỏ này đã quá tinh quái rồi, nàng mới đem những thứ đó bày ra, kết quả đứa nhỏ này đã liền đoán được nàng muốn làm cái gì, tiếp đó thì nói với nàng một câu, "Mẫu thân đần, bảo bảo thông minh, nói. Bảo bảo, không chơi, ngây thơ?"

Lúc đó Trương Vân Nguyệt đặc biệt muốn châm chọc một câu, nhi tử, tuổi của con cũng chưa qua được chữ số hai, con không ngây thơ thì người nào mới ngây thơ à? ? Dĩ nhiên Trương Vân Nguyệt không nói, nàng cảm thấy nàng thông minh thì nên nuốt ngược vào trong, nếu không thế nào đứa con nhà mình cũng so đo đến cùng? Trọng điểm là người nói lại chính là con trai của nàng đây? Rõ ràng là con nít mới một tuổi chẳn mà thôi.

Phụ hoàng nói không thể học mẫu thân, nam tử hán đại trượng phu làm sự tình phải có đầu có đuôi.

Bảo bảo ngẩng đầu mình mẫu thân một cái, lại nhìn phụ vương một cái, cúi đầu bò xuống đi, ừ. Mẫu thân nói muốn khiêm tốn, cho nên, bò?

Bảo bảo đem nhưng đồ để trên bàn dùng để chọn đồ vật đoán tương lai gì đó cũng nghiêm túc nghiên cứu một lần, có thật sự là ‘ nghiêm túc ’ nghiên cứu hay sao? Không ai là không thấy cậu nhóc nhếch cái mông nhỏ ngồi lỳ ở trên bàn đôi mắt nhỏ cực kỳ nghiêm túc nhìn chằm chằm những thứ đồ kia, quá nghiêm túc.

Nhưng mà hắn nghiên cứu cũng chỉ là nghiên cứu, cũng không cầm lên.

Nhìn nhi tử Trương Vân Nguyệt cũng chỉ biết cười châm biếm, thử nói một đứa bé đáng yêu lại làm ra dáng vẻ như vậy thật rất khổ não. Nhưng mà bây giờ bộ mặt của nàng bắp thịt cứng ngắc, buồn cười cũng cười không ra được, chỉ có thể mặt không tỏ vẻ gì nhìn đứa con nhà mình.

Tôn thất cùng quan viên đứng bên cạnh cũng có chút buồn bực rồi, trong lòng oán thầm nhị hoàng tử điện hạ ngài rốt cuộc đang nghiên cứu cái gì? Những thứ đồ này ở tuổi này ngài có nghiên cứu cũng không nghĩ ra được ý nghĩa của nó, tùy ý bắt một cái mình thích không phải tốt hơn sao?

Bảo bảo ngẩng đầu nghi ngờ nhìn Triệu Khải Hâm, hắn niên kỷ tuy nhỏ nhưng sớm thông minh a, hắn đã sớm có suy nghĩ, cho nên đối với việc hiện tại phụ hoàng mình để cho mình bắt đồ trên bàn lại không ngăn cấm khiến bảo bảo có chút nghi ngờ.

"Thiên nhi không thích đồ trên bàn sao?" Triệu Khải Hâm nhìn con trai bảo bối của mình chậm chạp không có bắt đồ trên bàn, trong lòng vui mừng. Vậy là nhi tử đã đem những thứ ta dạy cho nhớ kỹ rồi.

Triệu Khải Hâm nhìn biểu hiện của bảo bảo, trên mặt không nhịn được thoáng qua một nụ cười, đối với sự thông tuệ của con trai hắn đã sớm nhận thức được.

"Nhưng đồ trên bàn bảo bảo đều không thích, tới đây phụ hoàng có thứ này con có thích hay không." Triệu Khải Hâm nói xong liền đem Truyền Quốc Ngọc Tỷ đặt ở trên bàn.

Bảo bảo nhà mình thấy phụ hoàng rốt cuộc cũng lấy ra cái đó muốn mình lấy, trực tiếp nhào tới, đem Truyền Quốc Ngọc Tỷ ôm vào trong lòng, về phần đồ trên bàn, chậc chậc, mẫu thân nơi đó có rất nhiều, hắn cũng không cần nữa rồi.

Các vị tôn thất đại thần thấy một màn này mắt đều trợn tròn.

Trong điện Thiên Ki an tĩnh một giây đồng hồ, rốt cuộc khi Triệu Khải Hâm sảng lãng cười to mới hồi hồn.

"Chúc mừng hoàng thượng chúc mừng hoàng thượng, nhị hoàng tử điện hạ thông tuệ. . . . . ."

Phải nói chuyện Triệu Khải Hâm lấy Truyền Quốc Ngọc Tỷ ra đã khiến tôn thất cùng các đại thần khiếp sợ muốn ngăn cản rồi, nhưng quá trình chọn đồ vật đoán tương lai của tiểu bằng hữu nhị hoàng tử Triệu Thiên Sâm lại rất chậm chạp cứ không chịu lấy vật phẩm trên bàn để chọn đồ vật đoán tương lai lại càng khiến các vị tôn thất cùng đại thần cảm thấy nghi ngờ không hiểu, sau khi thấy triều bái Truyền Quốc Ngọc Tỷ không chút do dự nhào qua hơn nữa lại ôm trong ngực không buông tay càng khiến các tôn thất cùng các đại thần trong lòng có rất nhiều suy nghĩ.

Nhắc tới chuyện lấy Truyền Quốc Ngọc Tỷ ra làm đồ vật đoán tương lai này cũng không phải là lần đầu tiên, lần trước chính Đại hoàng tử hoàng thượng cũng đem ngọc tỷ bỏ ra để trên bàn dùng để chọn đồ vật đoán tương lai, nhưng Đại hoàng tử lại đem Truyền Quốc Ngọc Tỷ đặt ở bên chân hắn đá đi, chỉ bắt một quyển Luận Ngữ đếu cuối cũng không động tới những thứ đồ khác.

Hơn nữa cả quá trình cũng biểu hiện rất bình thường, hoàn toàn không nghĩ hôm nay nhị hoàng tử, biểu hiện . . . . . . Đặc biệt như vậy.

Hai hoàng tử cho người cảm giác chính là nhị hoàng tử thông minh khỏe mạnh cơ trí, Đại hoàng tử bệnh yếu hướng nội mộc mạc. Đêm hai người ra so sánh hiển nhiên là nhị hoàng tử càng thêm thích hợp bồi dưỡng làm thái tử.

Nhưng ca từ ca ngợi liên tiếp khiến Trương Vân Nguyệt khóe miệng co giật, quả nhiên những đại thần này miệng chỉ chuyên đi nịnh hót công phu tuyệt đối lợi hại.

Đối với chuyện các đại thần này nói lời tán dương con trai của mình, Trương Vân Nguyệt là rất vui mừng, không có mẫu thân nào lại không thích người khác nói lời khen tặng con của mình.

Với lại như vậy cũng tốt, làm cho người ta cảm giác thấy thông minh vẫn tốt hơn, dù sao đối mặt người thông minh, những người đó tính toán luôn là sẽ cẩn thận rất nhiều.

Sau khi yến tiệc thôi nôi diễn ra một hồi lâu Lý Ma Ma thấy Trương Vân Nguyệt làm y như những gì mà bà đã nói, một chút lỗi nàng cũng không có, chính là vẫn cười dường như dáng vẻ rất vui vẻ, hình như bởi vì hoàng thượng đối với nhi tử mình rất sủng ái làm cho nàng có chút ý niệm liều lĩnh.

Lý Ma Ma vốn muốn trở về sẽ tận tình nói chuyện với nàng một chút, dù sao hiện tại đứa bé vẫn còn nhỏ, nếu nàng thể hiện khoa trương quá mức chỉ sợ nữ nhân hậu cung sẽ bởi vì quá độ ghen tỵ mà làm ra những chuyện ngoài dự đoán.

Lý Ma Ma cùng Cúc Hoa đám người nghi ngờ nhìn hướng Trương Vân Nguyệt đi, chỉ thấy trong đôi mắt của Trương Vân Nguyệt có vẻ kinh hãi, nhưng thái độ lại không có gì?

. . . . . .Miệng Trương Vân Nguyệt cứ luôn mỉm cười, nhưng trên khuôn mặt lại thật sự không thấy được sự vui vẻ, cho nên nét mặt của nàng trong rất quỷ dị.

"Ma ma, ta đang có chuyện cần phải suy nghĩ, lại là lần đầu tiên có nhiều người đến như vậy, cho nên nhất thời khẩn trương, nghĩ tới dùng nụ cười che giấu tâm tình của mình, kết quả là bị như vậy luôn." Trương Vân Nguyệt bất đắc dĩ giải thích, chuyện này thật là làm nàng mất mặt.

Lý Ma Ma nghe Trương Vân Nguyệt nói như vậy không nhịn được khóe miệng nhếch lên muốn cười, nhưng rất nhanh liền ngừng cười, ngược lại cau mày nhìn Trương Vân Nguyệt.

"Tiệp dư chủ nhân hay là ngài cứ đi về phía trước như bình thường đi." Lý Ma Ma nhìn Trương Vân Nguyệt mà đầu đầy vạch đen nói. Lần đầu tiên bà nghe được có người cười đến nổi mặt không cử động nổi, cũng từng nghe người ta nói cười nhiều quá mặt sẽ đau nhức, nhưng lại không nghe ai nói cười đến nổi đơ luôn như vậy.

Sau khi yến tiệc thôi nôi kết thúc, các tôn thất đại thần mang theo phu nhân của mình rời đi hoàng cung. Mà bên trong hoàng cung gần như lần nữa khôi phục được sự yên tĩnh của một năm qua, nhưng ai cũng biết đối với vị thế hiện này của nhị hoàng tử cùng mẫu thân của nhị hoàng tử là Trương thị trong mắt của tôn thất đại thần thì sau này hoàng cung không có cách nào yên tĩnh được nữa.

Mà sau khi những phu nhân này rời đi tin tức Trương thị rất được cưng chiều từng chút từng chút truyền ra ngoài.

Trở lại Dao Hoa cung Trương Vân Nguyệt xác định sau lưng không có người của hậu cung khác, đem bảo bảo thả vào trong ngực Lý Ma Ma, mình đưa tay dùng sức vuốt vuốt gò má của mình.

Nàng rất khẳng định lúc ở trong bữa tiệc mình vẫn biểu hiện rất tốt, mặc dù phải nói thật là cũng không có được cái khí thế ung dung hoa quý đoan trang kia, nhưng tiến lùi có lễ thì nàng vẫn có.

"Ta giống như cười đến cứng đơ rồi." Trương Vân Nguyệt phàn nàn nói, chỉ là nét mặt trên mặt kia cứng ngắc, có vẻ không hợp nhau.

Cúc Hoa vừa nghe lời nói của Trương Vân Nguyệt, cả người ngu ra.

"Chủ tử, ngài chờ, nô tỳ lập tức đi mời thái y?" Nói xong Cúc Hoa hướng bên ngoài Dao Hoa cung chạy như bay.

. . . . . . Trương Vân Nguyệt duỗi duỗi tay muốn ngăn lại Cúc Hoa, muốn nói chỉ cần xoa xoa là tốt rồi, không cần kinh động thái y. Nhưng lúc tốc độ của Cúc Hoa thật sự rất mau, khiến Trương Vân Nguyệt cũng không kịp có cơ hội ngăn nàng ta lại.

Đặng thái y thở hổn hển đi theo sau lưng Cúc Hoa, sau khi Đặng thái y thấy Trương Tiệp Dư đứng yên ổn trước mặt mình, trong lòng than thở, bộ xương già này của hắn không chừng đã bị Cúc Hoa làm cho sợ hãi?

"Tiệp dư chủ nhân nhị hoàng tử đã xảy ra chuyện gì sao?" Đặng thái y thật lòng cảm thấy Trương Tiệp Dư thân thể rất tốt, tại sao bây giờ Cúc Hoa lại chạy tới Thái Y Viện, "Đặng thái y chủ nhân nhà ta đã xảy ra chuyện?"

"Đặng thái y ngài đã tới, mời ngồi." Trương Vân Nguyệt mặt không thay đổi gì nói với Đặng thái y.

Trương Vân Nguyệt ngượng ngùng, không biết nói làm sao, loại chuyện cười quá nhiều như vầy, đoán chừng cũng rất nhiều người chưa từng nghe qua?

Đặng thái y nhìn nét mặt Trương Vân Nguyệt, trong lòng nghi ngờ, chẳng lẽ Trương Tiệp Dư đối với mình có cái gì bất mãn hay sao? Không thể nào?

"Bảo bảo không có việc gì là ta có việc." Mặt Trương Vân Nguyệt vẫn không chút thay đổi nhìn Đặng thái y.

"Ta cười nhiều nên cứng miệng." Giọng điệu này sao lại kỳ quái như thế?

"À? ?" Đặng thái y sững sờ ngẩng đầu nhìn Trương Vân Nguyệt. Tình huống mà Cúc Hoa nói hắn thật đúng là không có chú ý, hắn dù sao cũng là một thần tử làm sao có thể dám nhìn chằm chằm vào mặt phi tử của Hoàng đế chứ?

"Đặng thái y, chủ tử nhà ta mặt cứng, có vẻ mặt cứ đơ như vậy rồi." Cúc Hoa thấy thái y thế nhưng không nói ra được, sốt ruột.

"Này, Tiệp dư mặt của vì sao cứng?" Đặng thái y kinh ngạc đi qua liền bắt đầu chẩn bệnh, thật ra cái chuyện cười đến mặt cứng đơ mà lọt ra ngoài nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nếu nói lớn thì rất có thể ảnh hưởng đến tương lai nhị hoàng tử, nói nhỏ thì không chừng có thể ảnh hưởng đến cuộc sống yên ổn gần đây của Trương Tiệp Dư.

"Chủ nhân ngài ấy quá vui mừng, cười quá nhiều, rồi cứ bị như vậy luôn." Cúc Hoa trực tiếp thay thế chủ nhân nhà mình trả lời, bây giờ nàng đang đi ra ngoài, chủ nhân nhà mình xấu hổ, nếu không thì làm sao từ khi Đặng thái y đi vào vẫn chưa nói ra chuyện mặt của nàng chứ?

Đặng thái y cảm giác mặt mình cũng muốn cứng ngắc, phải vui mừng tới trình độ nào mới có thể cười đến nổi cả khuôn mặt cũng cười cứng ngắc? Trong lòng oán thầm, Đặng thái y nhưng vẫn là nghiêm túc xem xét mặt của Trương Vân Nguyệt.

"Xin Tiệp dư chủ tử vươn tay ra ." Đặng thái y nghĩ rồi nói ra, nhìn mặt mà nói chuyện a, theo quan sát của hắn cảm thấy Tiệp dư chủ tử trước mắt này một chút việc cũng không có, vậy cũng chỉ có thể gặp.

Trương Vân Nguyệt bình tĩnh đưa tay, sau khi Đặng thái y bắt mạch "Tiệp dư chủ tử thân thể rất tốt, cũng không vấn đề."

"Tiệp dư chủ tử, ngài chỉ có cần dùng khăn lông chườm nóng, cho người giúp ngài xoa bóp, những thứ khác, không có biện pháp." Trải qua một hồi suy nghĩ Đặng thái y cảm thấy đây chính là do mặt mệt nhọc, uống thuốc là vô dụng.

"Thái y ngài đi thong thả." Sau khi Cúc Hoa đưa Đặng thái y đi, quay lại cho chườm nóng chủ nhân của mình.

"Ta đã nói không cần phiền toái thái y mà." Trương Vân Nguyệt nhìn Cúc Hoa một cái, mặt không tỏ vẻ gì nói.

Lại không nghĩ rằng lại là bởi vì nàng ta khẩn trương thái quá?

"Đi bảo bảo." bão tuyết ngoài cửa sổ, có chút lo lắng đứa bé ngủ một người có chút lạnh.

"Bình thân" Trương Vân Nguyệt thản nhiên nói. Hiện tại đối mặt với việc đám cung nữ nội thị quỳ lạy, Trương Vân Nguyệt đã rất bình tĩnh rồi.

"Mấy người các ngươi chăm sóc nhị hoàng tử cho đến lúc tỉnh ngủ, đừng làm cho nhị hoàng tử cảm lạnh. Nếu không ta sẽ trị tội các ngươi." Lời nói này của Trương Vân Nguyệt có chút uy hiếp tuy ngữ điệu cũng không ác độc, nhưng lại hợp với vẻ mặt không thay đổi của cô, không chỉ vậy mà hiệu quả còn là rất rõ ràng.

Các bà vú quỳ trên mặt đất bị dọa sợ là không nhẹ.

"Nô tỳ nhất định cẩn thận?"

Đến gian phòng của con, Trương Vân Nguyệt nhìn gương mặt hồng thuận trẻ con nằm trên giường ngủ an lành, trong lòng mềm mại .

Lúc trước Trương Vân Nguyệt là đem bảo bảo vào ngủ chung trong phòng của mình, nhưng từ khi bảo bảo hiểu chuyện, cũng không biết rốt cuộc Triệu Khải Hâm dạy hắn cái gì, mà sau này hắn cũng không nguyện ý cùng nàng ngủ chung nữa.

Mà mùa đông sau bởi vì trời lạnh, Trương Vân Nguyệt vốn là muốn để cho đứa bé cùng ngủ với mình, tránh cho buổi tối những nô tài kia không tỉ mỉ, làm cho hắn cảm lạnh thì sao, thế nhưng dù thế nào đứa bé cũng không nguyện ý. Cho nên chỉ có thể để cho hắn ngủ một người, chuyện này đưa đến việc để những cung nữ nội thị mỗi ngày chăm sóc bảo bảo sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.

Cũng may những cung nữ nội thị này đều là Triệu Khải Hâm tự mình đưa tới, hơn nữa Trương Vân Nguyệt cũng biết, trong phòng đứa bé có ám vệ , đây là do Triệu Khải Hâm sau khi thấy nàng mỗi buổi tối đều ngủ không yên ổn, nói cho nàng biết .

Bên trong Cung Thái Cực sau khi Triệu Khải Hâm biết được chuyện bên Dao Hoa cung, trầm mặc hồi lâu, sau liền xoay người đi xử lý tấu chương.

Trưa hôm sau Trương Vân Nguyệt lại vào xem bảo bảo.

Sau khi Trương Vân Nguyệt vào phòng trẻ rồi vẫn không có rời đi, mà lấy ra vải vóc bắt đầu làm quần áo con nít, dĩ nhiên quần áo của tiểu tử này mặt trên người có tú phường trong cung lo. Nhưng nàng muốn dùng vải vóc tự cắt thành các loại hình dạng động vật trên phim hoạt hình sau đó vá vào trên y phục đứa bé.

Học tập một năm này, nàng tin tưởng chỉ cần là đồ có vấn đề nàng là có thể đoán được.

Mặc dù những thứ này không phải là thứ tinh xảo do tú phường thêu ra, nhưng được cái đáng yêu. Hơn nữa nàng cũng có thể làm.

Gần bốn giờ tối, bầu trời nổi tuyết, mặt đất ngoài cửa sổ vốn đã quét sạch lại một lần nữa bị bão tuyết bao trùm.

"Mẹ." Bảo bảo vừa tỉnh lại liền chạy đến ngồi ở một bên mẫu thân mình, trong lòng thật vui mừng.

"Bảo bảo tỉnh, hôm qua mệt muốn chết phải không?" Trong ngày thường ngủ trưa chỉ ngủ có một giờ, hôm nay lại ngủ một buổi chiều.

"À? hôm nay Bảo bảo vẫn chưa làm bài tập làm sao bây giờ?" Bảo bảo tỉnh lại nhìn bầu trời ngoài cửa sổ đã tối dần, trợn tròn mắt. Từ lúc hắn có thể bắt đầu đi học, mỗi ngày đều làm bài tập, dĩ nhiên bởi vì hiện giờ còn nhỏ hắn cũng không thể viết chữ, bài tập chính là học thuộc lòng một bài thơ.

"Mẫu thân buổi tối con và người cùng nhau học."

Trương Vân Nguyệt gật đầu ánh mắt nhi tử tỏ ra không tin tưởng nhìn nàng, ban ngày nàng phải làm chuyện khác, dĩ nhiên không có cách nào vẫn ở cùng một chỗ với nhi tử cứ như thư sinh đi qua đi lại không ngừng đọc đi đọc lại ngàn chữ Tam Tự kinh.

"Thật?" Bảo bảo rất hoài nghi nhìn mẫu thân mình, mỗi lần mẫu thân nói sẽ cùng hắn cùng nhau đi học, nhưng bình thường đều là đọc được một nửa liền bỏ của chạy lấy người, mỗi lần cũng không thể kiên trì đến cuối cùng.

"Được, vậy ngoéo tay." Bảo bảo đưa tay làm bộ dạng ngoéo tay. Trương Vân Nguyệt khóe miệng nhếch lên, ừ, thật ra thì khóe miệng nàng phải vốn co giật , nhưng là. . . . . .

Nói chuyện còn không liên quán đâu rồi, kết quả là làm nàng cứng họng nói không ra lời, cảm giác kia quá bi kịch. ( nàng tuyệt đối không thừa nhận cái đó thời điểm thật ra thì nàng rất được sắt. )

"Bảo bảo đói bụng chưa?" Trương Vân Nguyệt hỏi bảo bảo.

"Đói bụng." Bảo bảo gật đầu, bụng nhỏ vô cùng phối hợp kêu rột rột hai tiếng. Người bạn nhỏ Bảo bảo cau mày cúi đầu nhìn bụng của mình, "Bụng nhỏ bụng, không nghe lời. Không được mở miệng."

"À? Mẫu thân bụng cũng đã đói, chúng ta đi ăn." Trương Vân Nguyệt đột nhiên phát hiện, không thể cười nổi, cần gì phải kìm nén cho khổ sở chứ.

Quả nhiên buổi tối lúc Trương Vân Nguyệt cùng với bảo bảo trở về đến nơi, khuôn mặt nhỏ nhắn của bảo bảo đã ngủ thiếp đi, Trương Vân Nguyệt lại dặn dò nội thị cung nữ một phen về chuyện của bảo bảo, lúc này mới an tâm có cảm giác buồn ngủ.

Hôm sau, tám giờ, Trương Vân Nguyệt ở bên trong phòng đang làm tiếp các y phục nhỏ ngày hôm qua. Kết quả ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói của Vương Kỳ.

"Vương tổng quản sao lại có thời gian rãnh rỗi tới chỗ của ta?" Trương Vân Nguyệt đối với việc Vương Kỳ đến đây bày tỏ kinh ngạc.

"Dao Hoa cung Tiệp dư Trương thị tiếp chỉ?"

Trương Vân Nguyệt mang theo cung nhân Dao Hoa cung quỳ trên mặt đất chờ Vương Kỳ đọc thánh chỉ, trong lòng lúc này lại nghi ngờ cái vị Hoàng đế này muốn truyền cái chỉ ý gì.

"Dao Hoa cung Tiệp dư Trương thị, thục thận họ Thành, dịu hiền cần cù, hòa nhã đoan trang, ôn nhu hiền thục, khiêm nhường hàm xúc, thục đức thanh nhã. Tấn phong làm sung viện, ban thưởng hiệu Thuần. Thuần sung viện nương nương nô tài chúc mừng ngài." Vương Kỳ cười chúc mừng Trương Vân Nguyệt.

Trương Vân Nguyệt mồm có chút há hốc, nàng thăng chức à? À? Nói như vậy theo lễ nghĩa Hậu cung mỗi ngày phải đi thỉnh an hoàng hậu à? ?

Sung viện mặc dù là phi tần cửu phẩm là thứ hạng thấp nhất, nhưng cũng đã là tần rồi. Huống chi án theo quy định trong cung mà nói, cửu Tần đều không phân chia cao thấp, bởi vì đều là Tần chính thức, chỉ là theo như quy định trong hậu cung thì Chiêu Nghi là người đứng đầu cửu Tần, mà sung viện là cửu Tần cuối cùng.

Không biết là có chuyện gì mà đột nhiên Hoàng đế lại thăng cấp cho nàng từ phi tử hàng cửu phẩm bay một cái vèo thẳng lên hàng ngũ phẩm trong hậu cung.

Trương Vân Nguyệt nhìn nhi tử an tĩnh trong ngực, đột nhiên rất muốn hỏi hoàng thượng, ngài rốt cuộc là muốn làm cái gì? Chẳng lẽ là cảm thấy những người không vừa mắt con trai ngài trong hậu cung không đủ nhiều hay sao? Còn muốn đem con trai của mình trở thành cái tấm bia thật cao làm cho các nàng tận tình động thủ với hắn?

Bảo bảo vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy vẻ mặt quỷ dị của mẫu thân đang nhìn mình, "Mẫu thân?"

"Mẫu thân, không cần lo lắng, phụ hoàng có ý riêng." Người bạn nhỏ Bảo bảo đối với lo lắng của mẫu thân mình cảm thấy rất là bất đắc dĩ, hắn thông minh sớm, cho nên rất nhiều chuyện hắn cũng không phải không biết, ngược lại bởi vì Triệu Khải Hâm cố ý dạy hắn nên những hiểu biết của hắn so với mẫu thân đều nhiều hơn một chút.

Dĩ nhiên biết không có nghĩa là hiểu được. Chỉ là hắn biết rõ một chút, phụ hoàng cha hắn chắc là sẽ không hại hắn. Mà mẹ của hắn cũng sẽ không hại hắn, thế nhưng khi ý tưởng của hai người này trái ngược với nhau, hắn lựa chọn nghe theo phụ hoàng hắn.

Trực giác nói cho hắn biết, nghe phụ hoàng , không sai.

Tâm tư của người lớn bảo bảo không hiểu cũng không quản, hắn chỉ nghiêm túc quan tâm đến chuyện học tập của mình, giống như một học sinh nghiêm túc nhất đang thực hiện một công trình học thuật nghiên cứu vô cùng quan trọng.

Trương Vân Nguyệt nghe bảo bảo trả lời, cũng hiểu đôi chút chuyện. Hoàng thượng cố ý phân phó? Cái này nói rõ mọi chuyện không có cách nào diễn tiến theo hướng nàng nghĩ nữa rồi.

Tần vị lên phi tử mỗi ngày đều phải đi thỉnh an hoàng hậu, Trương Vân Nguyệt vốn là còn muốn mình còn có thể lười biếng một khoản thời gian nữa, không ngờ lại không được nữa rồi.

Chỉ năm phút đồng hồ sau khi Vương Kỳ đi, hoàng hậu liền phái người tới rồi.

"Thuần sung viện nương nương, hoàng hậu nương nương sai nô tỳ tới tặng lễ vật cho ngài, chúc mừng nương nương." Cẩm tú cười rất chân thành đưa đồ vật cho Trương Vân Nguyệt.

"A nha?" "Xoảng?" Đồ trong tay đột ngột rơi xuống.

"Thuần sung viện nương nương? Ngài đây là có ý gì? ?" Cẩm tú nhìn đồ sứ rơi trên mặt đất, sắc mặt rất là khó chịu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play