"Thần thiếp bái kiến hoàng thượng."

"Miễn lễ bình thân." Triệu Khải Hâm nói với hoàng hậu, "Sao lúc này lại tới đây? Bên Lăng Nguyệt cung chuyện sinh đứa bé như thế nào rồi?"

". . . . . . Nàng ấy sinh một công chúa." Vì sao trong nháy mắt hoàng hậu lại trầm mặc hoàn toàn là bởi vì mới vừa rồi nàng ta cũng đã cho người đi qua chổ Hoàng đế báo lại bên Lăng Nguyệt cung Huệ phi đã sinh xong, mà người nọ cũng đã trở về bẩm báo nói hoàng thượng đã biết, kết quả hiện tại hoàng thượng lại hỏi.

Nếu như không phải nàng ta biết rằng không có người nào có gan dám đem loại chuyện này ra gạt mình, hoàng hậu cũng đã cho rằng tên thái giám đó thật sự không nói cho hoàng thượng chuyện này.

"Tốt, hoàng hậu về trước đi, chuyện nơi này trẫm đã để Vương Ngụy Đình xử lý." Triệu Khải Hâm thản nhiên nói, mà theo Ngụy Đình phân phó thì chổ này chỉ có các cung nữ của Lăng Nguyệt cung được phép ra vào.

Nhưng mà hoàng hậu cũng ở đây, không có đạo lý nào không thể ra lệnh cho cung nữ ở Lăng Nguyệt Cung, nếu ngay cả hoàng hậu cũng bị ngăn cản ở ngoài thì dụng ý rõ ràng chính là những người ở Lăng Nguyệt cung được quyền làm theo ý của mình, mục đích không nói cũng rõ, chính là vì đứa nhỏ trong bụng Trương Vân Nguyệt.

Đối với người vốn không hề mong đợi sự ra đời của đứa bé này như nàng ta, Hoàng đế không cảm thấy giao cho nàng ta xử lý là chuyện tốt.

Đối với việc để thế gia đại tộc sinh ra con cho mình, Triệu Khải Hâm cũng không phải không thích, chỉ là hắn thật sự rất ghét ngoại thích. Mà năm đó bởi vì chuyện vương quyền của cha hắn, hắn cùng mẫu hậu vì muốn để cho mình đăng vị đã xảy ra vài tình huống phức tạp, cuối cùng nuôi lớn một ít thế gia đại tộc như hiện nay.

Cũng chính là nhà mẹ của hoàng hậu cùng những vị phi tử kia, hắn không muốn nhi tử của hắn cũng như hắn bị quản chế cùng áp lực của ngoại thích.

Hắn coi như cũng tốt, ít nhất nhà ông bà ngoại bên mẹ ruột của hắn cũng không có trở thành mối lo của hắn, nhưng hiện tại nếu để cho các vị phi tử kia trong hậu cung sinh hạ người thừa kế đời kế tiếp, chỉ sợ Cảnh Hi vương triều này sẽ không còn là thiên hạ của Triệu gia nửa.

Trong lòng Hoàng hậu mặc dù không thoải mái, nhưng vẫn xoay người rời đi, chuyện lần này nàng biết hoàng thượng sẽ không để cho mình nhúng tay vào, nhưng cho tới tận bây giờ nàng cũng không nghĩ đến chuyện nhúng tay vào. Chuyện lần này hai phe liên quan đều không phải là dễ chọc.

Nhà mẹ đẻ của Huệ phi mặc dù không giống như nhà mẹ đẻ của hoàng hậu, nhưng nếu động vào cũng gây tổn thất không nhỏ. Mà sau lưng Trương Vân Nguyệt mặc dù không có nhà mẹ đẻ thế lực hiển hách, nhưng hiện tại trong bụng nàng lại đang mang một đứa bé!

"Nương nương, có muốn phái người hay không?" Trương ma ma nhỏ giọng hỏi.

"Không cần, chuyện lần này chỉ đoán thôi ta cũng có thể đoán được. Hoàng thượng không còn tin ta nữa, bởi vì sợ ta sẽ âm thầm hại người, dù sao chuyện lần này chúng ta không cần manh động, cứ để cho hoàng thượng đi thăm dò tốt hơn." Hoàng hậu thản nhiên nói, trong lòng thật vui mừng, bởi vì nàng biết chuyện lần này nếu để hoàng thượng tra được kết quả thì Huệ phi cùng các phi tử khác tuyệt đối đều không tránh khỏi có liên quan hệ.

Chỉ là trong lòng hoàng hậu đối với phương pháp người đó dùng để đối phó lần này cảm thấy rất kỳ lạ, dù sao cái phương pháp này thật sự là không đáng tin cậy, chỉ cần nha hoàn bên cạnh trung thành một chút, mưu kế lần này cũng không có biện pháp thành công.

Cho dù nha hoàn không trung tâm, chỉ cần nha hoàn có đầu óc thông minh một chút, chuyện này cũng không thành công được. Chủ nhân mà xảy ra chuyện, không có chuyện nha hoàn có thể yên ổn được không đúng sao?

Cho nên hoàng hậu thật lòng cảm thấy đầu óc của người nghĩ ra cái phương pháp lần này cũng không được thông minh lắm.

Trong Dao Hoa cung, Trương Vân Nguyệt thoải mái ngồi ở một bên Triệu Khải Hâm cùng nhau chờ kết quả tra hỏi của Ngụy Đình.

Đợi không tới một canh giờ Ngụy Đình mặt đầy vạch đen trở lại, "Hoàng thượng, là Huệ phi an bài, lúc Huệ phi sắp sanh đã muốn những người đó động thủ, chỉ là bởi vì lúc ấy là buổi tối, họ sợ tới đây quá sớm kinh động hoàng thượng, cho nên chờ đến khi hoàng thượng vào triều mới động thủ."

Theo lời nói của Ngụy Đình, người bên trong bao gồm cả Triệu Khải Hâm tất cả đều cảm thấy vạch đen bò đầy đầu, đầu óc của Huệ phi có phải không được bình thường hay không? Tại sao lại nghĩ ra được một cái biện pháp . . . . . . quái gỡ như vậy chứ?

"Tra một chút rốt cuộc là ai khích bác." Triệu Khải Hâm cảm thấy Huệ phi vội vàng sanh con không có khả năng nghĩ ra một phương pháp thần kỳ đi đối phó Trương Vân Nguyệt như vậy.

"Vâng"

Trương Vân Nguyệt nghe lời nói của Triệu Khải Hâm, trong lúc nhất thời trên mặt không biết nên lộ ra nét mặt gì. Nàng vốn nghĩ là do các vị phi tử khác thiết kế hãm hại Lăng Nguyệt cung, nhưng không ngờ đứng sau chuyện này thật sự lại là Huệ phi tự mình ra lệnh.

Trong trí nhớ ở kiếp trước, Huệ phi cũng không phải là một kẻ ngu ngốc, nếu không cũng sẽ không bò lên được địa vị Huệ phi như bây giờ, được biết thời gian gần đây nhà mẹ đẻ Huệ phi càng lúc càng suy tàn, nhưng biến cố ở nhà mẹ đẻ đối với nàng một chút cũng không bị ảnh hưởng, vậy mà sao lần này đầu óc của Huệ phi lại không tỉnh táo như vậy được chứ?

"Không mệt?"

Trương Vân Nguyệt đang chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, đột nhiên nghe thấy câu hỏi của Triệu Khải Hâm, "A" một tiếng thét kinh hãi, đột nhiên ngẩng đầu hướng Triệu Khải Hâm.

"Hoàng thượng? Sao ạ?"

Triệu Khải Hâm cau mày nhìn Trương Vân Nguyệt, "Nàng đang nghĩ cái gì?"

"Thân thiếp chỉ là đang nghĩ, Huệ phi nương nương làm sao sẽ dùng loại phương pháp này? Thân thiếp hiểu rất rõ, Huệ phi nương nương là người rất thông minh ." Trương Vân Nguyệt không nói chuyện của kiếp trước, chỉ nói ra hoài nghi của mình.

"Tốt lắm, chuyện này nàng đừng suy nghĩ nữa, nàng phải dưỡng sinh thật tốt, bình yên sinh ra một đứa bé thật khỏe mạnh." Triệu Khải Hâm nghe lời nói của Trương Vân Nguyệt xong trực tiếp cắt đứt suy nghĩ của nàng, không để cho nàng tiếp tục suy nghĩ những chuyện này nữa.

Chuyện Huệ phi sinh đẻ đi qua, hậu cung rơi vào một mảnh yên tĩnh quỷ dị, mà chuyện xảy ra ở Dao Hoa cung vào ngày Huệ phi sinh cũng không có giấu giếm, trong ngoài cung điện rất nhiều người đều biết rõ.

Bởi vì Hoàng đế vẫn không có một quyết định nào đối với chuyện này, cho nên tất cả mọi người không dám tùy ý thảo luận.

Thời gian dần trôi, trong nháy mắt, mấy tháng đã qua, Trương Vân Nguyệt hoài thai đến tháng thứ mười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play