Trương Vân Nguyệt không nói gì, nàng cảm thấy Triệu Khải Hâm sẽ nói chuyện này cho nàng biết mới đúng, dù sao nàng cũng không chuẩn bị làm gì cả.
Trong cung Lăng Nguyệt, Huệ phi nằm ở trên giường khổ sở rên rỉ, trong lòng càng hận Trương Vân Nguyệt hơn nữa.
‘Nếu như không phải do ả ta thì ta sẽ không sinh sớm, hiện tại đứa bé mới tám tháng, nếu như con ta không sống nổi, Trương Vân Nguyệt con của ngươi cũng đừng hòng thuận lợi sanh ra được!’
Huệ phi nhịn đau tự nhủ trong lòng.
"Nương nương, hoàng thượng tới, ngài và đứa bé trong bụng ngài nhất định không có chuyện gì. Tuy nói đứa bé tám tháng không dễ sống, nhưng không phải qua ba bốn ngày nữa là đã đủ chín tháng sao? Thời gian chỉ có mấy ngày ai có thể tính chuẩn được chứ? Không chừng bây giờ đã chín tháng rồi. Ngài cũng đừng nghĩ quá nhiều." Trương ma ma bên cạnh Huệ phi thấy Huệ phi bởi vì đau đớn mà sắc mặt tái nhợt thì trong lòng rất là lo lắng, bà thật sự không mong chủ tử mình nghĩ những chuyện mất hứng đó vào lúc này.
Hiển nhiên Trương ma ma vẫn rất hữu dụng, ít nhất lúc này trong đầu của Huệ phi đã không còn suy nghĩ chuyện khác, mà là một lòng một dạ sanh con ra.
Khi Triệu Khải Hâm chạy tới cung Lăng Nguyệt, hoàng hậu và những phi tử khác đã lần lượt đến rồi.
"Tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu."
"Đều đứng lên đi."
"Ah? Sao Trương muội muội không có tới? Huệ phi tỷ tỷ nói thế nào cũng là chủ tử trước kia của muội ấy, Huệ phi tỷ tỷ đang đau khổ sống chết, muội ấy lại không tới sao?"
"Hiền phi nương nương quá không hiểu biết, hôm nay Trương Tiệp Dư đang mang thai mà, không thể mệt nhọc quá mức đâu."
"Cũng đúng, Trương muội muội rất là may mắn. Nhưng cũng do muội ấy may mắn nên mới cần tới đây, dù sao Huệ phi tỷ tỷ cũng đang rất đau khổ, nói không chừng sự may mắn của Trương muội muội có thể khiến Huệ phi tỷ tỷ ít chịu khổ hơn."
"Câm miệng, là trẫm không cho nàng ấy tới." Triệu Khải Hâm nghe phi tử bên cạnh nói, trong lòng không khỏi hừ lạnh, hắn biết rõ mục đích lời nói của họ, không phải vì khiến Trương Vân Nguyệt mất mặt sao?
Nhưng hôm nay hắn thật sự không có tâm trạng nghe các nàng tiếp tục nữa, huống chi nếu quả thật để các nàng ta nói tiếp, rất có thể sẽ không có cách nào ngăn cản họ đi tìm Trương Vân Nguyệt đến, vậy rất có thể sẽ có chuyện mà hắn không muốn xảy ra.
Mọi người trong hậu cung bao gồm cả hoàng hậu chưa từng thấy Triệu Khải Hâm tức giận, mọi người đều quỳ trên đất, vẻ mặt khủng hoảng. Trong lòng từng người lại xác định địa vị của Trương Vân Nguyệt trong lòng hoàng đế.
Tất cả phi tử địa vị cao bao gồm cả hoàng hậu đều quyết định, phải dùng hết tất cả biện pháp trừ khử Trương Tiệp Dư!
Người này mới leo lên long sàng chỉ mấy tháng, số lần nàng ta được ân sủng chỉ hai lần, nhưng thân thể của nàng ta thật sự là quá tốt, hai lần đã mang thai, hơn nữa còn bởi vì thể chất mà bốn tháng sau mới biểu hiện có chửa!
Hôm nay hoàng thượng càng thêm yêu quý đứa bé trong bụng nàng, vượt qua cả đứa bé của Huệ phi, một người như vậy dù không có nhà mẹ cao quý, nhưng lại tạo thành uy hiếp rất lớn với các phi tử có gia thế hiển hách!
Năm tiếng trôi qua, đứa nhỏ trong bụng Huệ phi vẫn chưa ra ngoài.
"Hoàng thượng, đứa nhỏ này chỉ sợ còn phải tốn thêm một khoảng thời gian mới sinh ra, ta thấy ngài nên về nghỉ trước, đợi đến đứa nhỏ trong bụng Huệ phi sinh ra rồi, ta sẽ sai người đi thông báo cho ngài?" (nghe nói khi hoàng hậu đối mặt hoàng thượng tự xưng là ta, cho nên. . . .) hoàng hậu nhìn cửa phòng sanh nhỏ giọng nói ra.
"Như thế liền làm phiền hoàng hậu rồi." Triệu Khải Hâm không hề do dự mà trực tiếp gật đầu đồng ý.
Dù sao hắn là Hoàng đế có rất nhiều đại sự triều chánh phải xử lý, thời gian nghỉ ngơi mỗi ngày vốn cũng không nhiều lắm, hôm nay vì Huệ phi đã đợi đủ lâu, coi như nói ra, trên triều đình thì phụ thân của Huệ phi cũng không có lời gì để nói.
Trong cung Dao Hoa, Trương Vân Nguyệt mệt mỏi ngủ mất, nhưng bởi vì quan tâm Huệ phi trong cung Lăng Nguyệt mà ngủ không ngon.
Sáng ngày hôm sau, Trương Vân Nguyệt bị Cúc Hoa đánh thức.
"Huệ phi sinh chưa?"
"Chưa, lúc sinh có mấy lần mất sức, đã mấy lần nguy hiểm đến sinh mạng rồi." Cúc Hoa nói xong trong lòng rất là lo lắng, Huệ phi này bình thường được hầu hạ kỹ càng như thế mà còn vậy, chủ tử của mình. . . . Không không không! Sao Huệ phi có thể so với chủ tử mình, Huệ phi do nghiệp chướng quá nhiều mới có thể như vậy, chủ tử nhà mình chưa từng hại người.
Nghĩ như vậy Cúc Hoa liền yên tâm, cảm thấy chủ tử nhà mình tuyệt đối sẽ không xuất hiện chuyện khó sanh.
"Chủ tử, ngài muốn ăn sáng món gì? Nô tỳ bảo phòng bếp nhỏ chuẩn bị." Hạ Hoa từ ngoài cửa đi vào, cười hỏi.
"Cháo rau."
"Vâng"
"Các ngươi tránh ra! Mau tránh ra cho ta!" Ngoài cửa chợt truyền đến tiếng ồn ào khiến Hạ Hoa dừng lại bước chân rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT