Triệu Khải Hâm nghe ám vệ báo cáo xong, khuôn mặt sửng sốt, "Thật không ngờ như thế mà nàng lại không bị mê hoặc." Nữ nhân hậu cung nếu gặp phải chuyện giống như Trương Vân Nguyệt thì chỉ sợ đã sớm kích động đến nổi chẳng phân biệt được đâu là nam đâu là bắc mới đúng?
Nhưng Trương Vân Nguyệt lại vẫn có thể đoán được dụng ý trong lòng của hắn, chuyện này đúng là không tầm thường.
Triệu Khải Hâm hiểu rõ hắn sẽ không để cho đứa nhỏ trong bụng Trương Vân Nguyệt xảy ra bất cứ vấn đề gì, nhưng một đám nữ nhân hậu cung ai cũng đều quá mức âm trầm, hoàng đế như hắn nếu chỉ biết đem toàn bộ tinh lực đặt trong việc triều chính chỉ sợ là không phòng được thủ đoạn của những nữ nhân trong hậu cung.
Về phần Trương Vân Nguyệt, Triệu Khải Hâm cho tới bây giờ cũng chưa nắm bắt được suy nghĩ trong đầu của nàng.
Trong lòng Triệu Khải Hâm, Trương Vân Nguyệt cũng được xem là có chút đầu óc, nhưng là tuyệt đối không phải là một nữ nhân cực kỳ thông minh. . . . . .
Cái này nếu để Trương Vân Nguyệt biết được, đoán chừng Trương Vân Nguyệt sẽ buồn bực đến chết. Nàng tuyệt đối sẽ không tự thừa nhận bản thân mình không được thông minh, nhiều nhất thì nàng cũng chỉ có thể thừa nhận mình không có kinh nghiệm cung đấu mà thôi.
Bây giờ trong Lăng Nguyệt cung Huệ phi đã không còn kiềm chế được nửa rồi, nàng ta vốn là muốn dưỡng thai trước đã, đợi đến sau khi đứa bé được sinh ra lại tiếp tục động tay động chân, nhưng bây giờ nàng ta đã không nhịn được nữa!
"Trương ma ma, ngươi đi tìm Lý cô cô đến cho ta." Huệ phi lạnh lùng nói, mắt lộ ra ánh sáng lạnh lùng hung ác.
Trương ma ma nghe thấy lời nói của Huệ phi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn chủ tử nhà cuả bà một cái, kết quả là nhìn thấy được ánh mắt lùng của Huệ phi, lập tức sợ hãi rợn cả tóc gáy.
"Dạ, nô tỳ đi ngay." Trương ma ma nói xong xoay người thật nhanh đi ra ngoài.
Sau khi Trương ma ma rời đi, Huệ phi không nhịn được nắm chặt tay lại “Hừ" một tiếng. Hít thở một hơi thật sâu, "Không được, ta phải tỉnh táo." Trong lòng không ngừng tự nói với mình là phải tỉnh táo lại một chút, sau một hồi lâu Huệ phi mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
"Huệ phi nương nương." Huệ phi cố gắng điều chỉnh lại tâm tình của mình, bà ta đi vào trưng ra khuôm mặt diễm lệ nhưng lại lộ ra tử khí.
"Lý cô cô ngồi." Bà ta vừa đến Huệ phi trong nháy mắt thân thể cứng đờ, tâm tình khẩn trương không ngừng vặn xoắn chiếc khăn trong tay.
"Tạ Huệ phi nương nương." Khuôn mặt diễm lệ của Lý cô cô tuyệt không biểu lộ chút tâm tình nào trả lời một cách máy móc.
"Lý cô cô chắc cũng đã biết Bổn cung gọi ngươi tới là làm cái gì." Huệ phi không muốn vòng vo, mà trực tiếp nói thẳng với Lý cô cô.
"Dạ, đây là đồ mà nương nương cần." Lý cô cô nói rồi lấy ra từ trong tay áo của mình một bọc bột thuốc. Lý cô cô đem bột thuốc trực tiếp để lên bàn, bà ta biết rõ, Huệ phi trước mặt mình chắc chắn sẽ không dại dột mà trực tiếp sờ vào bột thuốc để kiểm tra.
Dù Huệ phi dùng bà ta nhưng Huệ phi cũng không hề tin tưởng bà ta, vị trí của bà ta cũng giống như Trương Vân Nguyệt – người bị Huệ phi gài lên giường hoàng thượng. Huệ phi dùng nàng ta nhưng lại không tin nàng ta sẽ luôn luôn trung thành với mình, cho nên mới lấy xuân dược từ chổ của bà mà đi gài bẫy nàng ta.
"Không biết vật này có hiệu quả gì?" Huệ phi nghiêm túc hỏi Lý cô cô.
"Sẽ không ảnh hưởng tới tính mạng, nhưng sẽ làm cho người đó vĩnh viễn nằm trên giường bệnh." Lý cô cô nói thật với Huệ phi.
Huệ phi rất hài lòng, mấy chuyện giết người như vậy, hiện tại nàng đang mang thai cũng không muốn hại con của mình, chỉ làm cho thân thể nàng ta suy yếu, vậy thì không sao.
"Tốt, đa tạ Lý cô cô, Trương ma ma, đem chiếc vòng đeo tay bằng ngọc xanh cực phẩm ở trong hộp trang sức trong phòng ta lấy đưa cho Lý cô cô." Huệ phi có được vật mình muốn, trong lòng rất là vui mừng, lần này chi ra rất hào phóng.
"Vâng" Trương ma ma đối với việc Lý cô cô được ban thưởng một vật quý báu như vậy trong lòng có chút ghen tỵ, chỉ là không dám biểu hiện ra ngoài, bà ta đi theo hầu hạ bên cạnh Huệ phi, biết rõ Huệ phi là người như thế nào, nếu chỉ bởi vì một lần ban thưởng mà lộ ra vẻ mặt bất mãn, chỉ sợ đến lúc đó Huệ phi sẽ không còn tin tưởng bà ta nữa.
Đối với một nô tài đi hoài nghi chủ nhân của mình Huệ phi không bao giờ tin tưởng!
"Trương ma ma, đem đồ này giao cho người mà chúng ta đã an bài trong Dao Hoa cung." Huệ phi nhàn nhạt chỉ vào bột thuốc mà Lý cô cô đặt ở trên khay trà.
"Dạ, nô tỳ đi ngay."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT