Ở trong cung Thái Cực, Triệu Khải Hâm ngồi trầm mặc, thái độ dưới ánh nến lập lòe không rõ giống như không thành thật.
"Khởi bẩm hoàng thượng, trải qua vi thần và hai ma ma tỉ mỉ kiểm tra phát hiện, những thứ đó phần lớn là đã tồn tại từ rất sớm, còn có một bộ phận thì được bố trí mấy tháng trước." Đặng thái y rất cung kính hồi bẩm, hắn cảm thấy đám nương nương trong hậu cung này thật đúng là nhân tài.
Lúc hắn kiểm tra đã phát hiện rất nhiều cách dùng thuốc kỳ lạ, những thứ này rất nhiều thái y Thái Y Viện đều không biết, nhưng đám nương nương ở hậu cung đã dùng mấy thứ này hại người rồi.
"Hả? Từ rất sớm đã có?" Triệu Khải Hâm nghĩ cũng không cần nghĩ liền biết mấy th1ư bị bỏ vào mấy tháng trước là do nữ nhân hậu cung ra tay khi mình hạ chỉ cho Trương Vân Nguyệt vào Dao Hoa cung ở, nhưng thứ bố trí từ lâu, thì là bao lâu trước kia?
"Việc này, vi thần không tra được năm cụ thể, nhưng có thể suy đoán ra ít nhất không ít hơn năm năm."
"Nói xem có thứ gì." Triệu Khải Hâm không nghĩ đến những thứ được bố trí từ lâu nữa, khẳng định là do người hầu hạ ở tiền triều bố trí, theo hắn nhớ, phi tử cuối cùng ở Dao Hoa cung này chính là sủng phi của phụ hoàng - Lệ Phi.
Nhắc tới thì Lệ Phi ban đầu rất được cưng chiều, có một lần đã khiến tiên hoàng có ý phế hậu, nhưng đáng tiếc, hồng nhan bạc mệnh. Chưa tới ba mươi tuổi đã đi rồi, lúc ấy còn mang thai nữa, một xác hai mệnh.
"Có hai dụng cụ bị ngâm thuốc khiến cơ thể người ta suy yếu, đồ cổ bày biện thì có ba món bị ngâm thuốc làm con nít không hít thở được, một bình phong bị ngâm thuốc xảy thai, một bồn hoa bị chôn vào loại thuốc khiến người ta sinh ra ảo giác. . . ." Đặng thái y nói ra tác dụng của từng loại thuốc, mồ hôi lạnh từ trán Ngụy Đình đã rơi xuống.
Bố trí như thế, nếu Trương Bảo Lâm vào ở, không tới nửa tháng lập tức mất mạng! Đây thật là hung ác!
Ngụy Đình tiếp tục nghiêm túc nghe Đặng thái y nói, sau khi nghe Đặng thái y báo xong từng loại thuốc ngâm dụng cụ mới nói: "Hai dụng cụ trong phòng khiến cơ thể người ta suy yếu và bình hoa khiến sinh ra ảo giác là mới bỏ vào, những thứ khác đều là mấy năm trước rồi."
Ngụy Đình thở phào nhẹ nhõm, cũng may những người đó không muốn trực tiếp đụng vào long tự nếu không hậu cung chỉ sợ không an tĩnh được nữa.
Khi chuyện bên Dao Hoa cung truyền tới bên tai Thái hậu, thì Thái hậu ngẩn người, "Chuyện lén bán đồ cấm trong hậu cung lần trước tra ra sao rồi?"
"Bẩm thái hậu nương nương đã bắt được mấy nội thị và cô cô, còn có một vàitiểu thái giám tiểu cung nữ, những tổng quản và ma ma khác thì không có bắt được, nhưng cấm vệ quân đã bị hoàng thượng đổi sạch, trong đó còn có một số người của vương gia."
"Người của Vương gia đã đụng đến cấm vệ quân rồi hả?" Thái hậu nhướng mày, trong mắt thoáng qua vẻ sầu lo.
"Đúng vậy, người của Vương gia, hơn nữa còn thuộc nhà mẹ của hoàng hậu nương nương."
"Thanh ma ma bà giúp ta chú ý hoàng hậu, xem hoàng hậu rốt cuộc tính toán làm cái gì?" Thái hậu cũng không phải là người bình thường, trải qua nhiều, tự nhiên cũng lo xa, hoàng thượng cảm thấy không có việc gì, nhưng Thái hậu lại cảm thấy khác thường.
"Vâng" Thanh ma ma rất cung kính, bà đi theo Thái hậu từ lúc làm hoàng hậu đến bây giờ, hoàng hậu bị hậu phi đè ép, hoàng hậu bị khi dễ, hoàng hậu nổi lên, hoàng hậu bỏ tất cả quyền thế, bà đều theo, bà rất rõ ràng trong lòng của hoàng hậu nhi tử mới là quan trọng nhất, nếu ai muốn thương tổn nhi tử của người, người có thể liều mạng với người đó!
Quyền thế phú quý cái gì, cũng không quan trọng bằng nhi tử của bà. Tấm lòng này rất ít có trong hậu cung, lúc đầu hầu hạ có lẽ đám cung phi hậu cung sẽ thấy đứa bé rất quan trọng, nhưng so sánh với sự cưng chiều của hoàng đế, họ hiển nhiên chú trọng sự cưng chiều của hoàng đế dành cho họ hơn.
Họ đều nghĩ nhi tử có thể có, nhưng mất cưng chiều của hoàng thượng rồi thì hết, nếu hoàng thượng quên ngươi, vậy thì sẽ không thể sống tốt trong hậu cung.
"Nương nương, bên Dao Hoa cung có cần cho người qua không?" Trương ma ma bên cạnh hoàng hậu hơi lo lắng cho hoàng hậu, họ đã động tay chân trong thiên điện Dao Hoa cung! Hiện tại hai ma ma hoàng thượng phái đến đã phát hiện khác thường.
"Không cần phải để ý, chúng ta chỉ động một đồ vật, Huệ phi và những người khác có ai không động đến?" Hoàng hậu tùy ý nói, đúng là nàng đã ra tay, nhưng nàng chỉ thả một vật trang sức bằng ngọc vào trong món đồ, thuốc ngâm trang sức đó, không có tác dụng gì lớn, chỉ khiến lòng người phiền não mà thôi. . . . . .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT