"Ma ma, những thư sinh kia có phải hay không rất rỗi rãnh?" Sau khi Trương Vân Nguyệt nghe xong Lý Ma Ma sầu lo, không khỏi nghi ngờ hỏi.
Lý Ma Ma ngẩn người, điều này sao có thể đây? Những thư sinh kia mỗi ngày đều phải đọc sách đúng không?
"Cắt! Bọn họ không cần nuôi gia đình phải không?" Trương Vân Nguyệt đột nhiên nhớ tới một câu nói, Trăm việc không dùng được nhất là Thư sinh, thư sinh nơi này không phải là như thế chứ?
"Chuyện nuôi gia đình dĩ nhiên là phải dựa vào người trong nhà của hắn nuôi, những thư sinh kia trong mỗi ngày trừ đọc sách chính là đọc sách." Lý Ma Ma cảm thấy chuyện này rất bình thường không có gì không đúng ?
"Ngươi nói, nhiều thư sinh như vậy, có bao nhiêu người khoa khảo thi đậu? Còn có bao nhiêu người vô ích không trình độ còn sống đây?" Trương Vân Nguyệt nghĩ tới có lẽ nàng nên cho những thư sinh kia tìm một chút chuyện làm, tránh cho bọn họ luôn đến tìm người ta phiền toái.
Lý Ma Ma nghi hoặc nhìn Trương Vân Nguyệt, phải nói người sống vô ích rất nhiều, thật đúng là rất nhiều, người thi đậu rất ít, thời điểm trước kia mặc dù có khoa khảo, nhưng sau khi khoa khảo xong rồi đều là bị tất cả thế gia lôi kéo trở thành môn khách, hiện tại sao hoàng thượng sẽ làm triều đình thu dùng một chút có chân tài thực học. Nhưng cũng không có thiếu không có đầy bụng lý luận nhưng không có cái thực tài gì.
"Ngươi xem, nhiều người vô dụng như vậy, bọn họ làm sao nuôi sống bọn họ đây? Nếu không chúng ta đi tra một chút?" Trương Vân Nguyệt đột nhiên cười Mễ Mễ nói.
Kết quả tra được rất nhanh được đặt vào trước mặt của Trương Vân Nguyệt, trước mặt của Triệu Khải Hâm cũng được đặt một phần.
Trong đó trừ một phần nhỏ là dựa vào chính mình viết thư cho người ta, làm tiên sinh, bán tranh chữ sinh sống bên ngoài, phần lớn là dựa vào người trong nhà nuôi.
Trong đó có dựa vào thê tử nuôi, có dựa vào cha mẹ già nuôi, cũng có dựa vào thân thích nuôi.
"Ngươi xem, ta liền nói rồi, những thư sinh này quá rãnh rỗi! Mỗi ngày trừ đọc sách chính là đọc sách, làm sao lại không suy nghĩ một chút thế nào nuôi sống chính bọn hắn đây? Không phải đều nói nuôi sống gia đình là việc làm sao của đàn ông sao? Nhìn một chút cái này, một nhà sáu miệng ăn, đều dựa vào thê tử ở bên ngoài làm giặt hồ quần áo cho người ta để sinh sống, còn mỗi lần về nhà liền ghét bỏ vợ trong nhà không hiểu văn chương. Có bản lãnh hắn cũng đi cả ngày lẫn đêm giặt hồ quần áo sau đó sẽ trở lại đọc sách? !" Trương Vân Nguyệt nhìn điều tra phía trên, những điều tra này người điều tra vô cùng cẩn thận, từ những thư sinh sử dụng cái thủ đoạn gì sinh sống đến thái độ của người hang xóm, không có gì không đủ.
Triệu Khải Hâm lạnh lùng nhìn lên báo cáo điều tra trước mặt, hắn nguyên tưởng rằng Trương Vân Nguyệt coi như điều tra cũng điều tra không ra cái gì vật hữu dụng, kết quả bây giờ mới biết, những thư sinh này thật đúng là! Khiến người khinh miệt a!
"Hoàng thượng, việc này nên xử lý như thế nào?" Vương Kỳ nhìn Triệu Khải Hâm hỏi, bởi vì chút báo cáo điều tra này đều cần sửa sang lại, mà không phải là báo cáo điều tra rất quan trọng hắn có thể nhìn, nội dung trước mặt hắn cũng nhìn thấy, trong lòng đối với những thư sinh vô dụng này nhìn rất chướng mắt.
Triệu Khải Hâm cùng Vương Kỳ hai người đồng thời nghĩ tới chuyện trước đã xảy ra, những thư sinh này mỗi lần luôn là thích tham dự ở bên trong chính sự, bọn hắn không có bao nhiêu giải thích của mình, đều là nghe người ta khích bác, đều khiến cho rất nhiều chính sách thi hành vô cùng khó khăn.
"Ta phải suy nghĩ một chút. Đi Phượng Minh cung."
"Hoàng thượng ngài tới xem? Mau nhìn xem thiếp lấy đến đồ tốt này, Trăm việc không dùng được nhất là Thư sinh quả nhiên là đúng!" Trương Vân Nguyệt cười Mễ Mễ nói.
"Trẫm nhìn rồi, như thế nào, Tiểu Nguyệt nghĩ đến biện pháp gì khiến các thư sinh này có chuyện làm chưa?" Triệu Khải Hâm nhìn Trương Vân Nguyệt hỏi.
"Hoàng thượng, cái phương pháp này còn cần ngài tới giúp một tay." Trương Vân Nguyệt cười ha hả nói.
Theo điều tra phía trên nàng nhìn thấy rất nhiều người vợ bị bỏ tương lai! Những người kia dùng hai tay của mình cung dưỡng trượng phu cuối cùng lại bị từ bỏ, những người vợ bị bỏ đáng thương!
"Hả?"
"Hoàng thượng, về sau người tham gia khoa khảo, phải đem tình huống gia đình mình viết rõ ràng, có thôn trưởng, nhiều nhà trong thôn người ta ký tên xác nhận, lúc sau quan huyện xác nhận không giả là có thể tham gia thi viện, lấy loại này thôi, phàm là tham gia thi cử. Là phải mang một phần tình huống gia đình mình tỏ rõ. Nếu không đừng nghĩ tham gia thi cử rồi.
Sau khi thi đậu, trong vòng mười năm không thể lấy vợ khác. Nếu có vứt bỏ người tao khang chi thê, là tước đoạt thành tích thi cử kia. Cô gái phải nhận biết, không vợ thất cùng có thê thất, cùng tên tuổi mình. Như vậy không cần lo lắng những thư sinh này làm giả rồi."
Triệu Khải Hâm nghe xong Trương Vân Nguyệt nói, là ngẩng đầu nhìn nàng: "Thế nào? Nàng rất không thích những người đọc sách kia bỏ quên tao khang chi thê?"
"Hoàng thượng, ngài xem những người này, đều là vợ con của bọn hắn, nuôi sống bọn họ cùng con cái bọn họ, nhưng là, ngài xem một chút bọn họ đối đãi vợ con của các nàng đấy như thế nào! Ghét bỏ, coi các nàng như tôi tớ sai bảo. A Phi! Xem thường thê tử có bản lãnh ngươi liền tự mình nuôi sống chính mình đi! Dựa vào người khác nuôi sống không có tư cách ghét bỏ người nuôi sống bọn họ!" Trương Vân Nguyệt đối với những người đọc sách này là cực kỳ ghét bỏ .
"Nhưng coi như điều này chính lệnh ban bố xuống đi, cũng sẽ không khiến bọn họ công việc lu bù lên chứ?"
"Hoàng thượng, người xem a! Chúng ta cộng thêm một cái, nếu thê tử dung một lượng bạc nuôi sống, thì ra là mười năm không thể vứt bỏ thê tử trên cơ sở thêm một năm, mười lượng là thêm mười năm. Hắc hắc. Dĩ nhiên đây không phải là cuối cùng ,còn nữa, thư sinh mười năm chưa đỗ phải nuôi sống mình mới trở lại khoa khảo, nếu không cự tuyệt tư cách thi cử của bọn họ. Ngài nói hình thức thế được không?"
Cái điều lệ này có hay không áp dụng nàng cũng không rõ ràng, nàng chỉ đem suy nghĩ của mình đến mà nói ra mà thôi.
"Không thể dùng điều mười năm chưa đỗ này, điều này có rất nhiều chỗ sơ hở có thể chui. Dùng sau ba mươi tuổi chưa đỗ, là phải tự mình nuôi sống mình." Triệu Khải Hâm nghĩ rồi nói ra.
Trương Vân Nguyệt cười Mễ Mễ đáp.
"Nàng nói nếu như những thê tử này không chỉ có nuôi sống trượng phu của mình còn nuôi sống cha mẹ của trượng phu thì làm như thế nào?" Triệu Khải Hâm nhìn Trương Vân Nguyệt hỏi. Đối với thời điểm Trương Vân Nguyệt đang nói những thứ điều lệ này, trên mặt rất nghiêm túc, còn có thỉnh thoảng nở ra nụ cười xấu xa, cảm thấy rất là mới mẻ, không khỏi dung túng rồi.
"Ưmh, lấy cô gái sau khi gả đến trong nhà kia, nàng kiếm được tiền làm chủ, cho nên, cô gái phải tự mình đem các loại tiền tài nhớ cho rõ ràng rồi." Trương Vân Nguyệt cười ha hả nói, đối với những phụ nữ kia ở phương diện tiền tài, trí nhớ nàng rất có lòng tin.
Rất nhiều nhà có tiền, phụ nữ không nhất định phải nhớ rõ chỗ dùng một đồng tiền, nhưng là những người kia hận không được đem một đồng tiền biến thành hai văn tiền, vậy tuyệt đối sẽ phải nhớ rõ ràng, không nên coi thường trí khôn của phụ nữ nhà nông a!
Hơn nữa cái thế giới này, vật giá là tương đối cao, những người nhà kia nghèo một năm cũng sẽ dùng tới gần ba lượng bạc, thư sinh giấy và bút mực không phải đều muốn dùng tiền sao?
Kiếm tiền cũng không phải chỉ có giặt hồ quần áo coi như là kiếm tiền, làm ruộng trồng trọt cái gì đều là kiếm tiền nha.
Vì vậy đợi đến sau khi điều chánh lệnh này cùng với chánh lệnh bổ sung ban bố, tất cả mọi người trợn tròn mắt.
Những đại tộc thế gia này ngược lại không có cảm giác gì, bọn họ đều có tài sản tổ thượng truyền xuống. Những người trong nhà dựa vào đồ cưới của thê tử sống qua ngày, thê tử quả quyết bắt đầu coi là đồ cưới, không vì cái gì khác, liền vì ở trong nhà địa vị vững chắc a!
Một lượng bạc là mười năm, chậc chậc, những thứ này trong nhà họ dùng đâu chỉ trăm lượng a! Trăm năm không thể bỏ thê a!
Những thê tử này cười thấy răng không thấy mắt, trượng phu còn lại là nhức đầu lắm.
Không thể bỏ thê bày tỏ những thê tử này làm việc đem không cố kỵ gì, vì vậy có người hỏi, này thê tử phạm vào thất xuất thế nào làm?
"Trừ không thuận cha mẹ, dâm nhưng bỏ vợ bên ngoài, không phải bỏ vợ."
"Ghen tị a?"
"Ngươi đều dựa vào thê tử ngươi nuôi sống ngươi còn muốn nuôi tiểu thiếp? Trừ phi đại phu tra ra thê tử không cách nào mang thai, nếu không bốn mươi không con lại vừa cưới vợ bé! Dựa vào thê tử nuôi sống mấy người đàn ông kia, có bản lãnh chính các ngươi nuôi sống mình và tiểu thiếp đi!"
Vì vậy, không ai dây dưa hỏi, ngươi dựa vào thê tử nuôi sống còn muốn bỏ vợ? Bỏ vợ ngươi dựa vào người nào nuôi à? Tiểu thiếp nuôi ngươi sao?
Những người phụ nữ trong nhà đối với sắc lệnh này cao hứng cực kì, chuyên tìm những thư sinh không có tiền lại có tài hoa rồi, vì sao? Không sợ ngươi bỏ vợ a! Dĩ nhiên đây là chuyện những nhà thương nhân kia mới làm, những đại tộc thế gia kia là không thể nào làm như thế.
Thế gia đại tộc kết thân là không thể nào tùy ý bỏ vợ , đó là chuyện đánh vào mặt người, sẽ làm hai thế gia đại tộc hoàn toàn trở mặt.
"Ta nói điều chánh lệnh này là hoàng thượng nghĩ ra được?" Làm sao nhìn không giống đây? Khắp nơi vì những nữ nhân kia suy nghĩ.
"Nghe nói là bởi vì có thư sinh muốn tìm hoàng hậu phiền phức, vì vậy hoàng hậu phải đi kém chi tiết những thư sinh kia, phát hiện những thư sinh này ngay cả mình cũng không nuôi nổi, mỗi ngày liền trộn đều những thứ kia có hay không đều được. Hoàng hậu nương nương nói một câu nói, Trăm việc không dùng được nhất là Thư sinh."
"Chủ tử ngài cái câu kia Trăm việc không dùng được nhất là Thư sinh bị truyền ra ngoài, cái này nếu khiến người đọc sách mất hứng làm thế nào?" Lý Ma Ma mồm có chút há hốc .
Trương Vân Nguyệt tùy ý quay đầu nhìn Lý Ma Ma: "Bọn họ hữu dụng sao? Bọn họ nuôi sống mình sao? Ngay cả mình cũng nuôi không sống được thì người nói có ích lợi gì?"
"Nhưng là, không đi học làm sao thống trị quốc gia?" Lý Ma Ma cảm thấy lời này không thể nói như vậy, nếu không những người đọc sách kia đều không đi học, tương lai người nào làm Tể Tướng à? Người nào làm quan à?
"Tiên Phật mịt mờ hai chưa, chỉ biết một đêm bất bình minh.
Phong oành phiêu tận bi ca tức, bùn nhứ khai ra phụ lòng phụ bạc tên.
Mười phần chín người có thể xem thường, Trăm việc không dùng được nhất là Thư sinh.
Mạc bởi vì thơ cuốn buồn thành sấm, xuân điểu thu trùng tự tác thanh.
[ tạp cảm] Hoàng Cảnh Nhân (còi: câu này ta chẳng hiểu gì...)
Trương Vân Nguyệt đưa tờ giấy trong tay cho Lý Ma Ma: "Cái này a, ta mới phải nói toàn bộ nội dung của câu kia, chỉ là đâu rồi, ta cảm thấy được một ít người thư sinh không có gì chân tài thực học, cho nên cũng sẽ không thể nói cóchí hướng khó khăn."
"Chủ tử, ngài là từ chỗ nào nghe được cái này?" Sắc mặt của Lý Ma Ma có chút khó coi.
"? Chỗ nào? Trước kia làm cung nữ thời điểm giống như nghe một ma ma nhắc tới, nàng nói là nàng trước khi vào cung ở trên đường nghe được một người thư sinh nhắc tới. Ta cảm thấy được cái này rất có ý tứ liền nhớ kỹ." Trương Vân Nguyệt tùy ý nói.
Lý Ma Ma nghe Trương Vân Nguyệt giải thích thở phào nhẹ nhõm, vật này rõ ràng chính là một thư sinh tất bại nên buồn bực viết ra.
Nếu để người cho là hoàng hậu nương nương gặp qua thư sinh này, đến lúc đó danh tiếng của hoàng hậu nương nương là không còn rồi.
"Yên tâm yên tâm, ta từ khi vào cung bắt đầu đã gặp người đàn ông chân chính trừ hoàng thượng chính là chút thị vệ, mà mỗi lần nhìn thấy thị vệ thì các ngươi đều ở đây." Trương Vân Nguyệt cười ha hả nói, đối với chuyện này một chút cũng không có lo lắng.
Đáng tiếc nàng không để ở trong lòng cũng không đại biểu người khác cũng giống nàng không ngại ở trong lòng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT