"Khoảng thời gian gần đây bên ngoài có chuyện gì xảy ra không?" Sau khi đã xác định nhi tử đã khôi phục tốt rồi, lúc này Trương Vân Nguyệt mới có tâm tư đi quan tâm chuyện bên ngoài.

"Đêm qua Trương tiểu thư dưới sự an bài của hoàng hậu đã vào cung Thái Cực, nhưng tới không bao lâu thì bị hoàng thượng đưa về Phượng Minh cung, sáng nay khi trời chưa sáng đã đưa ra khỏi cung rồi." Lý Ma Ma nhỏ giọng nói.

"Hoàng hậu thật là giỏi tính toán." Trương Vân Nguyệt cau mày, trong lòng đối với hoàng hậu rất oán hận, nhằm ngay lúc con trai của nàng bệnh nặng, thế nhưng nàng ta lại nghĩ tới chuyện làm cho mình ngột ngạt, chỉ vì muốn làm cho mình không thoải mái mà lại đưa muội muội của mình lên giường hoàng thượng, thật khiến Trương Vân Nguyệt vô cùng tức giận.

"Nương nương, người quyết định sau này an bài Trương tiểu thư như thế nào?" Lý ma ma nhắc nhở, Trương Ngũ Nha này đã ở trong cung cũng gần hai năm rồi, thời gian dài như vậy mà lại xuất cung, mặc kệ có phải hoàng thượng an bài cho nàng ta ra khỏi cung hay không, người ở bên ngoài nhìn vào liền cho là Trương Vân Nguyệt không muốn nàng ta ở lại!

Nếu cuộc sống sau này của nàng ta tốt đẹp, toàn bộ chuyện này rồi sẽ ổn thõa, nhưng nếu cuộc sống lại không tốt đẹp gì, thì toàn bộ chuyện này có thể sẽ đều đỗ lên trên đầu Trương Vân Nguyệt rồi !

Cho nên phải nói chiêu này của hoàng hậu tuyệt đối cao thâm!

Bất luận thành công hay thất bại đều khiến cho Trương Vân Nguyệt không thể nói gì được, còn có thể làm mất danh tiếng của Trương Vân Nguyệt. Tuyệt đối có thể xem là kế sách một mũi tên trúng hai đích!

Lại còn nếu Trương Vân Nguyệt không có xuất cung đính chính chuyện này, lại hoàn toàn ở luôn trong cung, như thế thì hoàng hậu lại càng sẽ lợi dụng mà đem chuyện này tuyên dương ra ngoài, khiến cho người Trương gia biết rằng Trương Vân Nguyệt không tiếp nhận bọn họ, người Trương gia lại có thể nhịn được mới là lạ! Một đám người kia đều là nhưng kẻ nghèo khó, vốn nghĩ rằng những năm tháng sắp tới của mình rồi sẽ thật sung sướng, kết quả lại bị Trương Vân Nguyệt chặt đứt hi vọng của họ, bọn họ có thể dễ dàng buông tha cho Trương Vân Nguyệt mới đúng là chuyện lạ.

Trương Vân Nguyệt không hề nghĩ tới những chuyện này, mà Lý ma ma cũng không ngờ được, bất quá hiện tại Trương Ngũ Nha cũng đã bị tống xuất cung, hiện tại cũng không cần phải lo lắng chuyện bị người này hãm hại, chuyện quan trọng bây giờ là cần phải an bài cho tốt cuộc sống sau này của Trương Ngũ Nha còn có những người Trương gia khác nữa.

"Lý ma ma bà cho người ở ngoài cung tìm một nhà có tiền của một chút, gả nàng ta vào đó." Trương Vân Nguyệt tự cảm thấy mình khá bao dung, một người luôn mang lòng muốn tính kế mình như vậy, mà mình không chỉ không tìm nàng ta tính toán lại còn vì nàng ta mà an bài một cuộc sống thật tốt về sau.

"Chủ nhân, người nghĩ thử xem, nếu người an bài cho nàng ta một cuộc sống thật tốt, thì về sau cũng không có ai lại đến nói người, còn có Trương gia trước kia đối xử với người như thế, mà nếu người khác biết rõ, mọi người cũng sẽ cảm thấy được người rất rộng lượng, hẳn cũng không ai dám nói người làm không đủ ." Lý ma ma nói ra suy nghĩ của mình, bất quá phương pháp này cũng không phải là tốt lắm, dù sao hiện tại Trương Vân Nguyệt cũng là phi tử của hoàng đế, lại để cho người ta bàn luận như vậy cũng không phải chuyện tốt.

"Không cần, ta đã nghĩ rồi nếu không xuất hiện bất cứ lời đồn đãi bất lợi gì đối với ta cùng hoàng nhi thì tốt rồi, nhưng cái khác toàn bộ cứ tùy ý đi." Trương Vân Nguyệt nói xong, trầm mặc một lát rồi đột nhiên nói: "Ma ma, bà nói xem có phải là ta quá dễ dàng thõa hiệp hay không?" Trương Vân nguyệt đột nhiên nói.

Trương Vân Nguyệt đột nhiên nói ra một câu như vậy, khiến cho Lý ma ma ngây cả người.

"Chủ nhân ý của người là sao?" Lý ma ma nghi hoặc nhìn Trương Vân Nguyệt.

"Bà nói xem, ta chưa từng chủ động trêu chọc hoàng hậu cùng các nàng, cũng chưa từng nghĩ tới chuyện tính kế bọn họ, bà nói thử vì cái gì mà bọn họ lại không chịu an bình mà sống chứ? Mỗi ngày sao cứ mãi nghĩ chuyện làm thế nào để diệt trừ ta chứ?" Trương Vân Nguyệt là thật sự không hiểu cách nghĩ của những người này.

"Cái này. . . . . ." Lý ma ma không biết nên nói cái gì, mục đích sống của nữ nhân hậu cung chính là vì tranh, tranh thủ tình cảm, tranh đại vị, tranh hài tử.

Nữ nhân hậu cung muốn nhất chính là ba cái này, mà Trương Vân Nguyệt thì lại khác biệt, lại muốn nữ nhân hậu cung buông tha nàng, có thể sao? Một đám các nàng cũng chỉ nghĩ được rằng chỉ khi nào nàng chết thì về sau hoàng thượng mới có thể đem lực chú ý dời đến trên người các phi tử khác mà thôi!

Trương Vân Nguyệt nhìn biểu tình của Lý ma ma, đột nhiên phát hiện tư tưởng của mình là sai lầm rồi, nàng không nên dùng tư tưởng của những người kiếp trước mà áp dụng cho những nữ nhân hậu cung ở trước mắt này, nàng cũng không nên bởi vì những hành động trước kia của mình mà cảm thấy áy náy, trong hậu cung này tuyệt đối không có cái thứ gọi là áy náy này.

"Ma ma. Ta hiểu rồi, ta biết ta nên làm như thế nào, bà nói xem những loại thuốc lúc trước của ta kia đã dùng chưa?" Trương Vân Nguyệt đột nhiên nói.

"Dùng rồi, bất quá hoàng hậu nương nương hình như không bị gì cả." Lý ma ma có chút không không hiểu. Tuy nhiên cái tin tức truyền ra rằng hoàng hậu sinh bệnh này, không phải còn có thể dùng thủ đoạn để an bài sao? Vì nhìn thế nào cũng không giống như là bộ dáng sinh bệnh a!

"Bà nói cho hoàng thượng để ngài phái người đi xem như thế nào?" Trương Vân Nguyệt đột nhiên nói.

"Dạ được ." Lý ma ma gật đầu, cảm thấy cách suy nghĩ của Trương Vân Nguyệt rất không sai, cái này cho thấy chuyện Trương Vân Nguyệt tính dùng thủ đoạn cũng không nghĩ muốn gạt Triệu Khai Hâm, ý nghĩ như vậy rất tốt!

Trên mặt Trương Vân Nguyệt mang theo nhàn nhạt ý cười, một đoạn thời gian gần đây Triệu Khai Hâm mỗi ngày đều quá đây thăm nàng, khiến cho nàng cảm thấy cực kỳ vui vẻ.

"Mẫu phi, nhi thần tiến vào được không?" Thời gian gần đây tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm vẫn không được nhìn thấy mẫu thân nhà mình, mãi đến lúc vừa rồi lúc trở về lại nghe nói đệ đệ của mình hết bệnh rồi, hắn mới quá đây.

"Bảo Bảo mau vào!" Trương Vân Nguyệt nghe được các xứng hô của nhi tử của mình lại căng thẳng trong lòng, biết rằng trong khoảng mấy ngày gần đây nàng đã không gặp nhi tử rồi, lại khiến cho nhi tử cho rằng khi nàng có tiểu nhi tử thì lại không yêu đứa con lớn là hắn đây nữa rồi.

"Mẫu phi. . . . . ." Bảo Bảo vốn cho là vẫn không thể gặp, kết quả đang định xoay người đi, thì lại nghe được bên trong mẫu phi nhà mình nói có thể đi vào, điều này làm cho hắn có chút sửng sốt.

"Nhị hoàng tử, mời tiến đi, Thuần Chiêu Nghi nương nương gọi người đi vào a!" Ngọc ma ma đi theo bên người Triệu Thiên Sâm khẩn trương nói.

Triệu Thiên Sâm mở cửa vào phòng, nhìn mẫu thân nhà mình nghiêng người tựa vào đầu giường, trên mặt thần sắc có chút tiều tụy, nhưng xem ra tinh thần vẫn rất tốt.

"Mẫu phi!"

"Có phải Bảo Bảo giận mẫu thân rồi hay không?" Trương Vân Nguyệt ôm nhi tử vào trong ngực thấp giọng nói, trong giọng nói lộ ra ủy khuất.

"Không có." Bảo Bảo trả lời cực kỳ thoải mái, nhưng cũng bởi vì trả lời quá nhanh, cho nên mới làm cho người ta hoài nghi.

"Bảo Bảo, mẫu thân không phải đã giải thích cho con rồi sao? Đệ đệ sinh bệnh, nếu Bảo Bảo đi vào gặp đệ đệ, có thể sẽ lây bệnh cho Bảo Bảo, mẫu thân không muốn Bảo Bảo cũng sinh bệnh, mẫu thân cực kỳ lo lắng cho thân thể của Bảo Bảo, vậy mà Bảo Bảo chỉ vì chuyện này lại giận hờn với mẫu thân, mẫu thân rất đau lòng." Trương Vân Nguyệt ôm Bảo Bảo, vừa nói, vừa một bên khóc thút thít hai tiếng, bất quá trong mắt một giọt nước mắt cũng không có, Lý ma ma ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này cái khóe miệng giật giật! Vị nương nương này vậy mà lại đi giả khóc tranh thủ sự đồng tình của nhi tử, rõ là. . . . . .

"Mẫu thân không khóc, không phải mà, Bảo Bảo không tức giận, mẫu thân đừng khóc mà!" Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm cực kỳ thông minh nhưng vẫn vô cùng ngây thơ, cực kỳ ngây thơ a, dù sao thì hắn vẫn còn quá nhỏ! Nếu không thì làm sao lại bị nương hắn lừa gạt được chứ!

"Là Bảo Bảo nói a nha..., không giận mẫu thân a...." Trương Vân Nguyệt hướng tới Lý ma ma chớp chớp ánh mắt ý nói, vẫn là ta có biện pháp, bà xem, không phải ta đã khiến cho nhi tử không giận ta nữa rồi sao.

Lý ma ma khóe miệng giật giật, thật tình cảm thấy người chủ tử này của bà còn không thành thục bằng nhị hoàng tử.

"Mẫu thân, đệ đệ vì sao lại sinh bệnh?" Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm nhìn mẫu thân nhà mình hỏi, đối với chuyện đệ đệ sinh bệnh này hắn cảm thấy cực kì nghi hoặc.

Hắn cũng từng sinh quá bệnh, bất quá trước kia hắn sinh bệnh đều là do bị người khác hại, điều này tuy những người xung quanh không nói, nhưng thông minh như hắn cũng có thể thấy được, cho nên cho dù Triệu Khai Hâm không tính nói rõ với hắn mấy chuyện này hắn cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng người bên ngoài .

"Bảo Bảo muốn biết cái gì?" Trương Vân Nguyệt nhìn nhi tử nhà mình hỏi.

"Bảo Bảo muốn biết người nào làm hại đệ đệ." Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm có chút lo lắng nhìn mẫu thân nhà mình, sợ mẫu thân mất hứng.

"Bảo Bảo biết cái gì rồi hả ?" Trương Vân Nguyệt nhíu mày, có chút hoài nghi chẳng lẽ là người nào của mình lại nói lung tung cái gì bên tai nhi tử?

"Bảo Bảo biết rõ mà!" Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm nhìn mẫu thân mình thành thật nói, "Bảo Bảo biết chính mình sinh bệnh là do bị người ta hại, lúc trước Bảo Bảo rơi xuống nước, là bị người ta đẩy, bệnh dịch lần đó cũng là có người ám hại, Bảo Bảo đều biết rõ!"

Những câu nói của Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm khiến cho Trương Vân Nguyệt há to mồm, nàng thật không ngờ nhi tử nhà mình vậy mà đều biết rõ mọi chuyện!"Bảo Bảo làm sao mà biết được? Là có người nào bên tai Bảo Bảo nói gì đó sao?"

"Không có, Bảo Bảo chính mình nhìn được." Bảo Bảo chu môi, cảm thấy mẫu thân mình quá coi thường mình, mưu kế đơn giản như vậy hắn làm sao có thể nhìn không ra chứ? Còn nói hắn cũng không phải ngu ngốc.

"Bảo Bảo thật thông minh! Mẫu thân thật là cao hứng!" Trương Vân Nguyệt cười nói với Bảo Bảo.

"Bảo Bảo nói không sai, lần này đệ đệ sinh bệnh là bị người ta hại, nhưng cụ thể là ai thì mẫu thân cũng không biết a, phụ hoàng của con cùng mẫu thân đều đang đi điều tra." Trương Vân Nguyệt nhìn nhi tử của mình nói, con trai của nàng đã trưởng thành rồi, thật là nhanh, cũng không cho nàng có thời gian ở cùng nhi tử thì nhi tử cũng đã trưởng thành.

Tuy thân thể vẫn còn nhỏ, nhưng là tâm trí rõ ràng đã vượt qua bạn cùng lứa tuổi rất nhiều.

"Mẫu thân không cần lo lắng, Bảo Bảo về sau sẽ bảo hộ đệ đệ, còn có cái người hại đệ đệ kia, Bảo Bảo sẽ giúp mẫu thân giáo huấn bọn họ!" Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm nhìn mẫu thân nhà mình nói.

Vốn dĩ hắn vẫn lo lắng mẫu thân mình sau khi có đệ đệ liền không yêu mình nữa, nhưng hắn phát hiện là hắn lo lắng vô ích, mẫu thân vẫn còn có thể làm nũng với hắn, còn có thể ôm ấp hắn, tất cả những cái này cũng không biến mất, có lẽ chỉ là thêm một người đệ đệ mà thôi? Giống như lúc trước mẫu thân từng nói , chỉ là có thêm một người có thể chơi đùa cùng hắn?

Triệu Thiên Sâm cực kỳ vui vẻ, mẫu thân không hề giống như lời người khác nói có đệ đệ liền không yêu thương mình nữa, chính mình lại có bạn chơi, không có chuyện gì có thể tốt bằng chuyện này nữa.

Trương Vân Nguyệt nhìn chăm chú biểu tình của nhi tử mình, cảm thấy cực kỳ uất ức, đứa nhỏ này bản thân mình còn cần người bảo hộ đó, vậy mà còn muốn bảo hộ đệ đệ? Bất quá có được cái ý nghĩ này cũng là tốt.

Đến tối, Triệu Khai Hâm lại tới Vĩnh Ninh cung.

"Ái phi, nàng xem thích không?"

Trương Vân Nguyệt quay đầu nhìn về phía Triệu Khai Hâm đang cầm trong tay cái gì đó, là một cái trâm gài tóc hình mặt trăng cực kỳ đẹp, cái mặt trăng mặt ngoài khảm đã kim cương trong suốt, đặt ở dưới ánh đèn nhìn cực kì chói mắt.

"Thích, cám ơn hoàng thượng." Trương Vân Nguyệt đối với những vật sáng long lanh gì đó vẫn là cực kỳ thích, người thợ làm cái cây trâm này cũng rất khéo léo tinh sảo, hiển nhiên không có cách nào khiến nàng không thích được.

"Tiểu Nguyệt." Triệu Khai Hâm đột nhiên gọi một tiếng.

"Lạch cạch!" Trương Vân Nguyệt bất thình lình nghe được cách gọi đã từ rất lâu này từ miệng Triệu Khai Hâm, khiến cho cây trâm đang cầm trong tay thẳng đường rơi xuống mặt đất.

Hết chương 128.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play