Anh bạn nhỏ Triệu Thiên Sâm bị nói toạc tâm tư liền thấy ngượng ngùng. Cái đầu nhỏ cúi thấp xuống, lỗ tai nhỏ hồng hồng, đôi mắt như hai hạt châu xoay mòng mòng, rõ ràng là đang rất ngượng ngùng.
Nội tâm bé nhỏ của Trương Vân Nguyệt gầm thét. Cậu con trai này của nàng thật giống như một ông cụ non, không mè nheo không làm nũng khiến cho người mẹ như nàng rất không có cảm giác thành tựu.
"Mẫu thân bảo bảo biết sai rồi. Đệ đệ ở nơi nào? Bảo bảo muốn cùng đệ đệ chơi." Anh bạn nhỏ Triệu Thiên Sâm là một đứa bé ngoan, cậu bây giờ đã biết được sai lầm của mình rồi, cho nên cậu quyết định sửa sai, đầu tiên bắt đầu từ việc cùng đệ đệ của cậu chơi.
"Đệ đệ? Bảo bảo thích đệ đệ sao? Tại sao không thể là muội muội chứ?" Trương Vân Nguyệt cười nhìn con trai hỏi, nàng thật ra thì rất hy vọng đứa bé trong bụng này là một bé gái, nếu như đứa bé trai lại gần tuổi với bảo bảo quá, rất có thể sẽ bị những người khác tìm được nhược điểm mà thừa cơ lợi dụng.
"Ah? Không phải đệ đệ?" Anh bạn nhỏ Triệu Thiên Sâm kinh ngạc nhìn mẫu thân mình, không phải là đệ đệ sao?
"Ha ha, mẫu thân cũng không biết sẽ là đệ đệ hay muội muội nha." Trương Vân Nguyệt ôm đứa bé đứng lên đặt vào bên cạnh, Lý ma ma có lòng muốn ngăn cản động tác Trương Vân Nguyệt, lại bị ánh mắt của Trương Vân Nguyệt ngăn lại..
Chuyện nàng mang thai mới chỉ vừa truyền đi, thì con trai trên đường tan lớp về đã nghe được một vài thứ chuyện linh tinh rồi, nếu thật còn không kéo đứa bé vào gần mình, chỉ sợ đứa bé thật cho là mình có đứa bé khác cũng không cần nó nữa.
Lý ma ma cũng là người tinh ý, bà muốn tiến lên ngăn cản hoàn toàn là bởi vì lo lắng cho đứa nhỏ trong bụng Trương Vân Nguyệt, sau khi bị Trương Vân Nguyệt ngăn cản cũng phản ứng kịp, không tiếp tục bước tới, chỉ cẩn thân đứng ở một bên.
Anh bạn nhỏ Triệu Thiên Sâm phát hiện mẫu thân không phải là không cần mình, lại còn ôm mình, còn rất dịu dàng nói chuyện với mình, còn trêu đùa mình, ừ, không có gì thay đổi? Chỉ là bọn người Cúc Hoa rõ ràng đã trở nên thận trọng hơn rồi.
"Mẫu thân, đệ đệ muội muội ở nơi nào?" Anh bạn nhỏ Triệu Thiên Sâm đối với đệ đệ muội muội chưa từng thấy qua đó đột nhiên cảm thấy rất là tò mò.
"Muội muội ở trong bụng mẫu thân, phải đợi tám tháng nữa mới có thể từ trong bụng mẫu thân ra ngoài chơi cùng bảo bảo nha." Trương Vân Nguyệt cười nói với bảo bảo, nàng sẽ không để cho con của mình trở mặt thành thù, nàng sẽ cố gắng bồi dưỡng tình cảm huynh đệ ruột thịt của bọn họ.
"À?" Cái vấn đề mang thai này hiển nhiên quá mức cao thâm, đối với anh bạn nhỏ Triệu Thiên Sâm mới chỉ có ba tuổi mà nói, khái niệm mang thai còn chưa có hình thành trong não của cậu.
"Ha ha"
Trương Vân Nguyệt nhìn bộ dạng ngây ngô khó gặp của con trai mình, trực tiếp nở nụ cười.
"Bảo bảo lúc trước cũng như vậy nha, bảo bảo lúc còn rất nhỏ cũng ở trong bụng mẫu thân, từng chút từng chút một lớn lên, lớn đến một lúc như vậy, bảo bảo cũng mới từ trong bụng mẫu thân ra ngoài, sau đó bảo bảo lại từng chút từng chút lớn được như bây giờ." Trương Vân Nguyệt vừa nói vừa dùng tay biểu hiện cho bảo bảo biết lúc mới ra đời cậu lớn chừng bao nhiêu.
Anh bạn nhỏ Triệu Thiên Sâm nghe được lời mẫu thân mình nói, vô cùng hiếu kỳ nhìn xuống bụng mẫu thân mình, nhưng thế nào cũng không nghĩ ra được sao có thể mang được một đứa trẻ lớn như vậy ở trong đó.
"Mẫu thân, gạt người." Bảo bảo quan sát một phen, xác nhận ở trong đó không thể nào có thể có một đứa bé, nghiêm túc nhìn Trương Vân Nguyệt nói.
"Ách. Không có nha. Không tin con có thể hỏi những người khác, dĩ nhiên hỏi phụ hoàng của con cũng được, phụ hoàng của con nhất định sẽ giải đáp cho con." Trương Vân Nguyệt cười ha hả nói.
Nàng thật sự thật tò mò thời điểm khi Triệu Khải Hâm nghe được con hắn hỏi hắn về vấn đề mang thai, nét mặt của hắn sẽ ra cái dạng gì? Khẳng định rất có ý tứ.
"Phụ hoàng cũng biết?" Anh bạn nhỏ Triệu Thiên Sâm vẻ mặt đầy nghi hoặc hỏi mẫu thân của mình.
"Dĩ nhiên là biết, bảo bảo về đã lâu vậy rồi, có đói bụng hay không?" Trương Vân Nguyệt quyết định chấm dứt dây dưa với con trai về vấn đề rốt cuộc có hay không có đứa bé ở trong bụng nàng, cái vấn đề này hãy để cho cái người làm cha Triệu Khải Hâm tới giải đáp thì tốt rồi.
"Đói bụng." Kèm theo câu trả lời, bụng của anh bạn nhỏ Triệu Thiên Sâm cũng rất cho mặt mũi "ọc ọc" kêu hai tiếng.
"Bụng nói nó rất đói rồi." Anh bạn nhỏ Triệu Thiên Sâm rất nghiêm túc nhìn Trương Vân Nguyệt nói.
Trương Vân Nguyệt ngây ngẩn cả người, nàng là không ngờ con trai của mình còn có một vẻ mặt hút hồn như vậy, thật đáng yêu có phải không nhỉ?
"Đáng yêu quá?" Trương Vân Nguyệt đối với sức hút của đứa con nhà mình một chút sức chống cự cũng không có, trực tiếp ôm người đến bên cạnh, hôn hai cái.
"Dụ dỗ?" Anh bạn nhỏ Triệu Thiên Sâm đỏ mặt. "Mẫu thân, nam nữ thụ thụ bất thân. Không thể ôm ấp."
"Phốc ~ khụ khụ, con trai ngoan, đó là chuyện sau này lớn rồi, con bây giờ còn nhỏ, không cần lo lắng cái gì thụ thụ bất thân. Lại tới cho mẫu thân thơm một cái, ôm hôn là biểu hiện của mẫu thân yêu thương con. Chẳng lẽ con trai ngoan không thích mẫu thân yêu thương con sao?" Trương Vân Nguyệt nói xong mắt liền có ánh lệ đảo quanh, một bộ dáng muốn khóc, khiến anh bạn nhỏ Triệu Thiên Sâm trợn tròn mắt.
". . . . . ." Mẫu thân sao lại khóc? Sao lại khóc?
"Mẫu thân sẽ không khóc nha, bảo bảo cho mẫu thân hôn một cái là được." Anh bạn nhỏ Triệu Thiên Sâm rất nỗ lực đè xuống sự ngượng ngùng trong trái tim nho nhỏ của mình, đồng thời cũng đè xuống kích động trong lòng, ừ, bị mẫu thân ôm hôn gì đó mặc dù ngượng ngùng nhưng là rất thích nha.
"Ai nha, thật đúng là bé ngoan của mẫu thân." Trương Vân Nguyệt vui vẻ thơm hai cái lên gò má của con trai.
Cúc Hoa và Lý ma ma mấy người nhìn thấy Trương Vân Nguyệt như vậy, nhất thời cảm thấy trầm lặng, thế nào cảm giác Trương Vân Nguyệt từ sau khi biết mình có đứa bé xong, tính tình liền đột ngột biến thành một đứa trẻ rồi vậy?
Ở bên trong cung Vĩnh Ninh một mảnh yên bình hài hòa, những chỗ khác của hậu cung có thể nói là đang ẩn giấu gió lớn, người chờ tính toán Trương Vân Nguyệt không phải chí có một vài người.
Dĩ nhiên trước mắt vẫn chưa có người nào dũng cảm tiên phong ra tay với cung Vĩnh Ninh, họ từng người từng người đều đang đợi cơ hội, chờ có người động thủ trước, thật muốn cho cung Vĩnh Ninh không thể yên bình.
Không khí hiện tại của cả hậu cung có thể hình dung bằng một câu "Sự yên tĩnh trước cơn bão táp".
Cứ như vậy qua hai tháng, bây giờ là tháng tám mặc dù nói là cuối thu, nhưng nắng gắt cuối thu vẫn còn rất nóng, Trương Vân Nguyệt bởi vì đang mang thai nên càng thêm sợ nóng.
Ngày hôm đó Trương Vân Nguyệt đang ở trong phòng nghỉ ngơi, thuận tiện nạp năng lượng, đột nhiên có một nội thị vào báo lại, nói là người nhà mẹ đẻ nàng cầu kiến.
Trương Vân Nguyệt cau mày nhìn nội thị tới bẩm báo, "Người nhà mẹ đẻ? Người nào?" Trương Vân Nguyệt kinh ngạc ngước mắt hỏi nội thị, người nhà mẹ? Họ làm sao có thể biết được tình hình hiện tại của nàng ở trong cung? Nàng rất rõ ràng mình không hề truyền ra chút tin tức nào cho mấy người nhà cực phẩm này?
"Thuần sung viện nương nương ngài muốn gặp người nhà của ngài không ạ?" Nội thị nghi ngờ nhìn Thuần sung viện, trong lòng nghĩ không hiểu thế nào nghe được người nhà mẹ đến trên mặt nàng một chút vui mừng cũng không có? Chẳng lẽ là phát đạt rồi nên không muốn dính dáng gì tới nhà mẹ đẻ nữa sao?
"Dẫn người tới đi."
Trong lòng Trương Vân Nguyệt không coi trọng mấy người nhà mẹ đẻ kia, huống chi một đám người thân kia đã sớm đem nàng bán đi, cũng không hề nuôi dưỡng nàng, ngược lại là kiếp trước thân thể này từ trong cung có gửi tiền ra ngoài, nhưng cũng chỉ gởi ba năm, ba năm lúc đó mỗi năm là ba lượng bạc, vừa hết mười lượng bạc.
Đây là do thân thể này tính toán ra, nàng ở bên ngoài được nuôi đến năm bẩy tuổi dùng hết bao nhiêu bạc nàng liền trả lại bấy nhiêu bạc.
Sau khi Trương Vân Nguyệt xuyên qua, dĩ nhiên cũng sẽ không liên lạc với mấy người trong cái gia đình đó, trong lòng của nàng có người nhà của chính nàng, những người nhà của kiếp trước yêu thương nàng kia mới thực là người thân của nàng, kiếp này ngay chính bản thân cỗ thân thể này cũng không muốn thừa nhận người nhà, nàng tự nhiên cũng sẽ không đi thừa nhận.
"Chủ tử ngài sao rồi?" Trương Vân Nguyệt mặc dù có nói qua người nhà nàng không phải rất tốt, nhưng là lấy địa vị ngày hôm nay của Trương Vân Nguyệt mà nói, những người đó có muốn tính toán cũng không đụng được tới nàng
"Ta hi vọng không phải giống như những gì ta đang nghĩ." Trương Vân Nguyệt ngước mắt nhìn Lý ma ma lo lắng nói.
Về chuyện của nàng nếu không phải chính nàng nói ra, Triệu Khải Hâm khẳng định cũng sẽ không đi nói, như vậy chỉ có thể là người trong hậu cung đem những tin tức đó truyền ra ngoài, nếu như cái gia đình này là muốn tiền, vậy thì đám nữ nhân hậu cung kia chắc chắn sẽ không hao phí nhiều tâm tư như vậy? Nếu đã là không muốn tiền vậy thì muốn cái gì? Thân phận hay địa vị?
Trương Vân Nguyệt cảm thấy nếu như chỉ là những thứ này mà nói, nữ nhân hậu cung chắc chắn sẽ không cố ý đi nói cho bọn họ biết. Dù sao hiện tại người nhà của những nữ nhân hậu cung kia không phải đều là vì thân phận địa vị mới đưa bọn họ vào cung sao?
Trương Vân Nguyệt đối với những tính toán của đám nữ nhân hậu cung đó là trăm mối vẫn không có cách giải, chỉ có thể nhẫn xuống sự nghi hoặc cùng lo lắng, lẳng lặng chờ đợi người của Trương gia đến.
Qua gần nửa giờ, nội thị ban đầu tới bẩm báo rốt cuộc cũng dẫn theo hai người đi vào, một là người phụ nữ tuổi đã có chút cao, nói như thế nào đây, nói còn trẻ, dáng dấp bên ngoài cũng đã có chút giống lão bà rồi, nhưng cách ăn mặc của bà ta lại rất trẻ trung.
Ừ, cộng thêm trong nháy mắt Trương Vân Nguyệt nhìn thấy người đàn bà đó, trong đầu một chút ký ức cố ý quên lãng đi giờ lại trồi lên, biết được người phụ nữ trung tuổi trước mặt kia chính là mẹ đẻ của cái thân thể này.
Theo như trí nhớ của thân thể này, người mẹ này tuổi cũng đã ngoài năm mươi gần sáu mươi rồi.
Mà theo sau nữ nhân kia là một thiếu nữ điệu đà, chỉ có điều tướng mạo của thiếu nữ điệu đà kia lại rất bình thường, nhan sắc không thể nào so được với Trương Vân Nguyệt. Khụ khụ, không nên cười? Trương Vân Nguyệt quả thật dáng dấp không tệ, nếu không Huệ phi cũng sẽ không bởi vì lo lắng nàng được Hoàng đế sủng ái mà cố ý bày trận thế khiến nàng biến thành một cung nữ vô xỉ phản bội lại chủ tử của mình mà tìm cách leo lên giường của hoàng đế.
Chỉ là Trương Vân Nguyệt cũng không có ý định mở miệng nói chuyện trước, không phải nàng có lòng dạ tiểu nhân, thật sự là ánh mắt của hai nữ nhân có tuổi tác khác nhau này, quá mức bất chính.
"Tứ nhi? Ngươi làm sao vậy? Nhìn thấy mẹ cũng không gọi một tiếng?" Người phụ nữ lớn tuổi trong lúc nhất thời thiếu kiên nhẫn quát hỏi Trương Vân Nguyệt.
"A, bà là mẹ tôi? Xác định không phải là giả mạo chứ?" Gương mặt Trương Vân Nguyệt một bộ dáng nghi hoặc, vẻ mặt nàng như vậy nếu đổi lại là một người khác còn có thể hoài nghi, nhưng nếu là người biết chút chuyện tình bên trong đều sẽ không nghi ngờ gì, một đứa bé tám tuổi bị bán vào cung sau 13 năm chưa từng thấy qua mặt người thân của mình, quên mất họ cũng là chuyện rất bình thường.
"Cái con nha đầu chết tiệt này? Ngươi bây giờ có tiền địa vị rồi thì liền không nhận cha mẹ nữa rồi phải không? Cái đứa con gái bất hiếu này? Có một người mẹ như ngươi thì có thể sinh ra cái loại nhi tử tốt lành gì? Nhất định cũng là một dạng không đứng đắn như ngươi?"
****
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT