Dịch: Trang Tự
“Thưa bác, cháu ở bên Vũ Hiên không phải vì tiền, bởi vì lâu rồi anh ấy không có hơi ấm của tình cảm gia đình, anh ấy cần được yêu thương để lấp đầy sự cô đơn trống vắng trong lòng….” Cô cần phải nói rõ, bọn họ yêu nhau hoàn toàn xuất phát từ tình cảm, muốn chia sẻ an ủi lẫn nhau chứ không phải dựa vào tiền của Bành gia.
“Đủ rồi! Cô không cần viện cớ để ở bên nó!” Bành Hỉ Trạch lạnh lùng lên tiếng, không muốn nghe thêm bất kỳ lời thừa thãi nào. Ông ta dù sao cũng là người làm ăn trên thương trường nhiều năm, mưu mô quỷ kế đủ cả, làm gì có chuyện tình cảm chân thành ở đây. Nực cười! Đàn bà nghèo thì tất nhiên phải bám dính lấy người lắm tiền như con trai ông, làm sao có thể buông tay dễ dàng như vậy. “Nếu cô chê một ngàn vạn còn ít, cứ ra giá đi!” Chỉ cần Bành Vũ Hiên quay về, phải chi thêm bao nhiêu tiền ông ta không tiếc.
Người đàn ông này quá ngạo mạn, quá khinh người rồi!
Dám dùng tiền nhục mạ lòng tự tôn của chị gái cô?
Chử Nhược Ân lặng người không nói lời nào, còn Chử Nhược Lâm đã tức đến bốc khói đầy đầu, cố gắng đè nén suy nghĩ chạy đến xé nát tấm chi phiếu mà vứt vào mặt ông ta, đuổi ông ta ra khỏi nhà.
“Bác!” Chử Nhược Ân hít sâu môt hơi, bình tĩnh đẩy tấm chi phiếu về phía Bành Hỉ Trạch.
“Tiền, một xu cháu cũng không lấy, bao nhiêu tiền của bác cũng không mua được tình yêu của cháu, cũng không xứng để ra giá cho những niềm vui và hạnh phúc khi chúng cháu ở bên nhau!”
Nét mặt Bành Hỉ Trạch cứng đờ, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Chử Nhược Ân, chân mày nhíu chặt lại.
Người đàn bà trước mặt ông thật sự không cần tiền?
Nhìn thấy Chử Nhược Ân ngồi đối diện dịu dàng nhưng rất kiên định, trong mắt còn có sự dũng cảm quật cường. Bành Hỉ Trạch chớp mắt, ông ta cảm thấy phân vân, Chử Nhược Ân không tham gia tài bạc triệu của Bành gia, mà thật sự yêu Bành Vũ Hiên sao?
Không ngờ người đa mưu túc trí như ông mà cũng có lúc bị dao động….
Vớ vẩn! Chẳng qua cô ta thủ đoạn cao minh, nếu không làm sao có thể thu phục được Vũ Hiên, thuyết phục nó ở lại cái nơi hoang vắng này mà không chịu về nhà? Mặc kệ cô ta có nghĩ như thê nào, mục đích ra sao, Bành Hỉ Trạch ông vẫn dứt khoát không nhận người này làm con dâu.
“Không lấy tiền thì chỉ có cô thiệt thôi, không bao giờ tôi thay đổi quyết định!”
Nói xong, ông ta đứng dậy, bỏ lại chi phiếu trên bàn, trực tiếp đi ra cửa lớn.
“Bác trai!” Chử Nhược Ân cầm tấm chi phiếu đuổi theo, lễ phép đưa chi phiếu lại cho ông ta. “Mời bác mang chi phiếu đi cho, cháu không cần tiền, bác cũng không thể ngăn được cháu ở bên anh ấy!”
Bành Hỉ Trạch không nói lời nào, tím mặt nhìn Chử Nhược Ân. Lát sau, ông ta mới lên tiếng. “Tùy cô, cho dù không lấy tiền, tôi cũng không đồng ý cho Vũ Hiên cưới cô làm vợ! Còn nữa, nếu thông minh thì đừng có nói cho Vũ Hiên chuyện tôi đến tìm cô!”
Nếu tạm thời không thể khiến cô ta rời khỏi con trai mình, cũng không thể để cho Vũ Hiên biết, tránh cha con xung đột. Bành Hỉ Trạch đưa chi phiếu cho trợ lý, anh ta nhanh chóng đem cất vào túi hồ sơ.
“Đi thôi!”
Chử Nhược Ân đứng ở cửa nhìn theo hai bóng người phía trước, lễ phép cúi người chào.
“Chị, nói hay lắm, tiền của ông ta không xứng để ra giá cho tình yêu của chị! Chị gọi cho đại ca đi, nói cho anh ấy biết……..”
“Đừng nói gì cả!” Cô không muốn anh phiền lòng, càng không hi vọng hai cha con anh vì cô mà xung đột.
Cô xoay người, đột nhiên cảm giác trước mặt tối sầm lại, bóng đen bao trùm ngày càng nhanh khiến cô không chịu nổi.
“Chị mệt rồi, chị muốn đi nghỉ sớm…..”
Có lẽ hôm nay cô thật sự quá mệt, vừa đào tạo nhân viên, vừa đối mặt với cha của Vũ Hiên, tinh thần và thể xác cô mệt mỏi đến cực hạn.
Bây giờ, cô nên đi nghỉ ngơi, tốt nhất đừng nghĩ đến chuyện gì cả, cũng đừng gia tăng thêm gánh nặng tinh thần cho Vũ Hiên.
Phòng khách Bành gia, đèn pha lê thiết kế tinh xảo trên trần nhà tỏa ra thứa ánh sáng xa hoa, trong nhà trang hoàng lộng lẫy giống như phòng tổng thống trong khách sạn cao cấp, tráng lệ, quý phái, quả không hổ danh biệt thự của triệu phú Bành Hỉ Trạch.
Một nơi thoải mái như cung điện vua chúa nhưng đối với Bành Vũ Hiên lại không khác gì hầm băng lạnh lẽo, không có một chút ấm áp nào.
Cả ngày anh đều ở công ty cùng đồng nghiệp và đối tác bàn bạc về dự án, đến chiều lại nhận được được điện thoại của mẹ kế nói anh về qua nhà một chuyến. Người cha đáng kính của anh muốn trực tiếp thương lượng về vật liệu xây dựng dự định dùng cho dự án mới.
Anh suy nghĩ một chút, sớm muộn cũng phải gặp nên đồng ý luôn. Anh hy vọng có thể nhanh chóng bàn bạc cho xong dự án này, sau đó giao lại cho đồng nghiệp phụ trách thực thi. Ngay cả khi anh về trên núi cũng có thể trao đổi ý kiến qua thư điện tử, hai bên có thể đồng thời vừa hội ý vừa tiến hành, anh lại có thể ung dung trở về bên Nhược Ân của anh.
Nhưng anh về qua nhà đã được một lúc, vẫn không thấy ai nhắc đến chuyện bàn bạc gì hết,thậm chí còn không thấy bóng dáng cha anh đâu.
Anh đi lên lầu tìm người, đi qua phòng ngủ mà chưa bao giờ anh bước chân vào, lại nghe thấy đoạn đối thoại của hai mẹ con Bành Vũ Thần, khiến anh đột nhiên dừng bước.
“Con phải chú ý một chút, chỉ cần sơ sẩy không cố gắng thì địa vị của con sẽ bị đe dọa, không được nối nghiệp ông ấy đâu, biết chưa?” Giản Quế Hương tuổi chừng năm mươi, ngũ quan bình thường, làn da nhờ hàng ngày chăm sóc tỉ mỉ nên bóng loáng, đang lôi lôi kéo kéo con trai mình nhắc nhở.
“Mẹ, mẹ nói vậy là sao chứ?” Bành Vũ Thần khó hiểu nhìn mẹ mình, không hiểu vì sao tự nhiên bà lại nhắc đến chuyện này.
“Cha con đi lên núi tìm đứa con gái mà nó yêu.” Bà quay đầu nhìn ra cửa, đôi mắt hiện lên tia giảo hoạt rồi tiếp tục nói, bà không tin Bành Vũ Hiên lại không mắc câu.
“Cha lên núi tìm bạn gái của anh trai sao? Cha muốn làm gì vậy?” Bành Vũ Thần tò mò cực độ.
“Hừ! Còn có thể làm gì?” Bà ta khinh thường lên giọng. “Trong lòng cha con chỉ có một mình con trai là Bành Vũ Hiên, lần này lên núi đương nhiên là muốn đứa con gái nghèo kiết xác kia rời xa nó. Chẳng phải ông ấy vẫn luôn mong nó trở về tiếp quản cơ ngơi này hay sao?”
Bà ta không phải ngốc nghếch, cũng cài vài tai mắt trong công ty để theo dõi hoạt động công ty và động tĩnh ông chồng mình. Nhưng khi bà ta nhận được tin này thì trong lòng lo lắng khôn nguôi, thừa dịp Bành Hỉ Trạch chưa quay về, bà điện thoại cho Bành Vũ Hiên. Bây giờ diễn vở kịch này, cũng chỉ mong Bành Vũ Hiên nghe thấy mà đi ngăn cản Bành Hỉ Trạch, phá vỡ mộng đẹp của ông ta.
Ai chẳng biết công ty thiết kế của Bành gia giàu có đến mức nào, mỗi năm cứ thu về hàng triệu đồng tiền lãi, đến lúc Bành Vũ Hiên về tiếp quản công ty, trở thành người nắm quyền sinh quyền sát trong tay thì mẹ con bà ta sẽ đi về đâu? Sự cống hiến của con trai bà ta cho công ty mấy năm nay không thể đổ xuống sông xuống biển được.
Cho nên tốt nhất để Bành Vũ Hiên cũng như vô tình biết được chuyện này, nếu nó cần đứa con gái kia mà không màng địa vị, thì nó ra mặt là êm đẹp nhất.
Bành Vũ Hiên đứng ngoài cửa cả người chấn động, vô cùng sửng sốt.
Thì ra là điệu hổ ly sơn, gọi anh về để tìm cơ hội tiếp cận Nhược Ân.
Thì ra là điệu hổ ly sơn, gọi anh về để tìm cơ hội tiếp cận Nhược Ân.
Đáng ghét! Ông ấy lại đối xử với anh như vậy!
Tức giận đến cả người phát run, Bành Vũ Hiên nắm chặt tay, ngay cả các đốt tay vì quá dùng sức mà cũng trở nên trắng bệch. Anh đẩy cửa xông vào, đi đến trước mặt Giản Quế Hương gằn từng chữ. “Ông ấy tìm Nhược Ân làm gì?”
“Ối…..” Tuy rằng đây là vở kịch bà ta dàn dựng, nhưng Bành Vũ Hiên đột nhiên xông đến rống lên giận dữ như vậy quả thật khiến bà ta giật bắn cả tim, sắc mặt trắng bệch. “Con…Con về khi nào? Đứng ngoài cửa sao không lên tiếng chứ?” Nhìn thấy anh trai mình sắc mặt âm trầm, ánh mắt bốc hỏa, Bành Vũ Thần đứng giữa phòng cũng vô cùng sửng sốt.
“Tôi đang hỏi hai người, có phải ông ấy lên núi tìm Nhược Ân không?” Ngữ khí Bành Vũ Hiên tràn ngập tức giận.
Bành Vũ Thần không biết chắc chắn, nên không dám trả lời.
“Đương nhiên rồi. Chẳng lẽ mẹ lừa con sao? Ai da, con cũng biết tính tình ông ấy rồi đấy, một khi đã quyết thì không bao giờ thay đổi.” Giản Quế Hương vì muốn anh biết chuyện này mà dày công dàn cuộc đối thoại, tuyệt đối phải diễn đến cùng, không thể để lộ ra sơ hở nào.
Rầm!!!
Bình thường trầm ổn nội liễm là thế mà hôm nay Bành Vũ Hiên như một quả cầu lửa, dùng hết sức mở cửa đi ra khiến anh mẹ con Giản Quế Hương sợ tới mức thót tim.
“Mẹ, mẹ cố tình để anh ta nghe thấy sao?”
Giản Quế Hương lấy lại bình tĩnh, kế hoạch được như nguyện mà miệng cười rộng đến tận mang tai. “Con trai ngoan của mẹ, để nó nghe là chuyện tốt, nó nổi điên cũng tốt, chuyện này chỉ có nó ra mặt ngăn cản thì chúng ta mới có lợi!”
“Cũng phải.” Bành Vũ Thần khoanh tay trước ngực, ra chiều suy tư. Quả thật, được lợi nhất vẫn là mẹ con anh ta!
Bành Vũ Hiên tức giận trở về phòng ngủ, gấp gáp mở điện thoại gọi cho Nhược Ân. Điện thoại vang lên vài hồi chuông mới có người bắt máy.
“Nhược Ân?”
“Hiên….” Nhược Ân còn đang nằm trên giường, giọng nói khàn khàn ủ rũ.
“Em sao vậy? Nghe giọng mệt mỏi quá!” Bành Vũ Hiên xót xa.
“Vâng, hôm nay em hơi mệt.”
“Bên đó có chuyện gì à?” Anh thăm dò.
“Không có……..Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì vậy?”
Thính giác Bành Vũ Hiên nhạy bén, một khắc liền nhận ra sự chần chừ trong giọng nói của Chử Nhược Ân. “Hôm nay em nói chuyện lạ quá!”
“À, chắc em hôm nay đào tạo nhân viên mới, lại dọn dẹp cỏ dại sau chung cư nên mệt quá thôi.”
Biết tính cô luôn ôn nhu chăm sóc người khác, có gì ủy khuất cũng giữ trong lòng không nói ra, anh đành hỏi thẳng. “Nhược Ân, hôm nay cha anh có đi tìm em không?”
“Hả…?” Cô giật mình, sửng sốt mất vài giây rồi mới trả lời. “Không có đâu!”
“Thật không? Anh nghe nói ông ấy đi tìm em, ông ấy nói gì với em vậy?”
“Không…….Không có mà!” Chử Nhược Ân không biết làm sao, đối diện với sự truy hỏi của anh chỉ biết lặp lại mấy từ này.
Cha anh đã dặn không được nói chuyện này ra, cô chưa nói mà sao anh lại biết rồi?
“Không có chuyện này đâu!” Để tránh cho anh cùng cha mình lại xung đột, cô vẫn quyết định đem chuyện này giấu đến cùng.
Nghe thấy Chử Nhược Ân kiên quyết phủ nhận, Bành Vũ Hiên ở bên kia điện thoại rơi vào trầm tư. Chẳng lẽ lời của mẹ kế là sai? Là cha anh có việc gì đó đột xuất chứ không phải là lên núi?
“Nếu ông ấy đi tìm em, em tuyệt đối không được đồng ý với ông ấy bất cứ chuyện gì nghe chưa? Nhớ rõ, em đã hứa ở bên anh để cùng kinh doanh chung cư cho tốt, còn phải gả cho anh , chúng ta ở bên nhau hạnh phúc đấy? Em biết chưa?” Tuy tạm thời tin lời cô, nhưng anh vẫn lo lắng căn dặn, sợ cô nhất thời mềm lòng mà dao động.
Trong lòng Chử Nhược Ân dâng lên một trận lo lắng, sống mũi đột nhiên cay cay.
“Kể cả có chuyện gì, em tuyệt đối không được làm trái lời hẹn ước của hai đứa, chúng ta nhất định phải hạnh phúc sống bên nhau, nghe không?”
Bên tai là lời dặn dò khe khẽ đầy ấm áp của anh, khiến trong lòng Chử Nhược Ân vô cùng cảm động. Cô nắm chặt di động, khóe mắt phiếm hồng. “….Em biết!”
Có lẽ càng qua khó khăn thử thách,càng khiến cho trái tim hai người thêm gắn bó, tình càng nồng ý càng đậm. Mặc kệ tình yêu của họ còn phải gặp bao nhiêu cản trở nữa, họ tuyệt đối phải giữ chặt lấy đoạn tình yêu này, không cho bất kỳ ai chia rẽ, ngăn cản.
“Em sao vậy? Tự nhiên giọng ngàn ngạt?” Anh vẫn cảm thấy có gì đó lạ lạ.
Đã nghĩ sẽ cố gắng đè nén lòng tự trọng bị tổn thương, nhưng khi nghe anh an ủi, cô lại thấy tủi thân hơn bao giờ hết. Nước mắt cứ thế lẳng lặng chảy dài trên má.
“Không sao……Chỉ là……bây giờ em rất ……..nhớ anh!”
“Vậy bây giờ anh về với em.” Anh cũng nhớ cô. Mới xa cô có một ngày mà anh có cảm giác như đã xa cả tháng trời vậy.
“Không, không cần đâu. Bây giờ muộn rồi, đi đường núi rất nguy hiểm. Anh cứ xử lý xong công việc đi, không vội đâu.”
“Chỉ là anh muốn em, muốn ôm em….”
Sao cô lại không muốn anh chứ? Nhưng nghĩ đến đây , lồng ngực cô lại cảm thấy ngột ngạt khó chịu, nỗi bất an vừa lắng xuống lại được dịp dâng lên. Hình ảnh cha anh và tấm chi phiếu cùng những lời nói đáng sợ đó vẫn như hình với bóng mà bám theo cô.
Cô không muốn anh mạo hiểm trở về ngay, ít nhất là lúc những bất an trong cô chưa biến mất.
“Anh đừng về vội, em thật sự không sao đâu mà! Với lại hôm nay em quả thật rất mệt, em muốn ngủ một giấc. Có chuyện gì anh cứ gọi điên thoại cho em là được rồi, đêm nay anh cứ ở lại bên đó đi. Vậy nhé, tạm biệt!” Không đợi anh nói thêm lời nào, Chử Nhược Ân vội vàng cúp máy.
Thật sự rất lạ!!! Bành Vũ Hiên nhìn di dộng trong tay, nỗi băn khoăn trong lòng không ngừng lớn dần thêm.
Giọng của cô ấy rất lạ, cứ như đang khóc vậy.
Cô ấy là một người vô cùng hiểu ý lại biết chăm sóc người khác, làm việc gì cũng để tâm đến cảm nhận của anh trước. Cô không muốn anh buồn phiền chuyện gì, mà giọng điệu cô lại mệt mỏi như ngổn ngang bao tâm sự…
Nhược Ân ,rốt cục em định giấu anh chuyện gì vậy???
Hẳn là ông ấy đã tìm đến em, hẳn là bà mẹ kế của anh đã nói đúng. Dã tâm bà ta lớn như vậy, không thể tùy tiện gọi anh về mà lại không có chuyện gì xảy ra.
Em có đáp ứng ông ấy hay không? Sao không cho anh biết, lại khóc một mình như vậy?
Bất an cùng lo lắng cứ thế khiến anh khó thở vô cùng, ngay lập tức Bành vũ Hiên ấn số cha mình.
“Vũ Hiên, cha sắp về tới nhà rồi!” Điện thoại rất nhanh được bắt máy, Bành Hỉ Trạch vui vẻ đưa lên nghe.
Trong khi người bên kia giọng hồ hởi bao nhiêu,giọng nói của Bành Vũ Hiên cứ như là được bao phủ bởi một tầng băng lạnh lẽo bấy nhiêu. “Cha, cha tìm Nhược Ân làm gì?”
Bành Hỉ Trạch cả kinh, sắc mặt liền thay đổi nhưng lại tỏ ra không biết. “Làm gì có chuyện này?”
“Đừng gạt tôi, tôi biết hết rồi!” Anh cố ý thử .
Không ngờ người phụ nữ kia lại không giữ lời hứa!Bành Hỉ Trạch nghiến chặt quai hàm, ánh mắt căm ghét hỏi. “Là cô ta nói cho con sao?”
Ông ấy trúng kế! Quả nhiên, anh đoán không sai!
“Không, là tôi nghe mẹ kế nói chuyện với Vũ Thần, nhưng chuyện này không quan trọng. Quan trọng là, cha, mặc dù cha dùng cách gì đi nữa, tôi cũng không bao giờ nghe theo sự sắp xếp của cha đâu. Không bao giờ có chuyện tôi bỏ Nhược Ân để lấy người mà cha muốn. Lúc tôi còn gọi một tiếng “Cha”, mong cha hãy nghĩ lại đi!” Bành Vũ Hiên nói rõ lập trường, toàn tâm bảo vệ tình yêu của mình.
“Nếu cha vẫn kiên quyết muốn can thiệp vào chuyện này, tôi chỉ còn cách rời xa ông, mong cả kiếp này không gặp lại!”
“Đừng….Vũ Hiên!!!” Bành Hỉ Trạch sợ hãi lên tiếng gọi.
Tút tút tút!!!
Bành Vũ Hiên không cho ông cơ hội nói thêm lời nào, dứt khoát cúp điện thoại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT