Tiết tử

Dịch: Trang Tự

“Happy birthday to you

Happy birthday to you

Happy birthday happy birthday happy birthday to you…”

Trong tiểu khu cũ kỹ, có một ô cửa sổ sáng rực ánh đèn, trong nhà vọng ra những giọng hát vui vẻ, náo nhiệt.

Hôm nay, Chử Nhược Ân vừa vặn tròn 5 tuổi, mẹ của bé muốn cho bé thật niềm vui, nên dù chỉ có những người thân trong nhà quây quần, cũng đặc biệt chuẩn bị cho bé một món quà,tổ chức bữa tiệc sinh nhật cho bé.

Chử Nhược Ân cột tóc hai bên, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, mặc một bộ váy ren màu vàng, trong tay ôm một con gấu bông màu nâu khá dễ thương. Đây là món quà khi xưa ông nội bé còn sống đã tặng cho bé. Xung quanh, mọi người quay quần bên chiếc bánh sinh nhật, cùng nhau hát những bài hát vui vẻ. Ánh nến trên chiếc bánh sinh nhật sô cô la chiếu lên khuôn mặt non nớt không giấu nổi sự háo hức mong chờ.

Nhà Chử Nhược Ân không giàu có lắm, nhưng váy ren xinh đẹp là tự tay mẹ may cho, bánh sinh nhật cũng tự tay mẹ nướng, dù không giống với những chiếc bánh đẹp đẽ trưng bày ngoài tủ kính kia, có chỗ cháy, có chỗ xấu xí, nhưng mọi người trong nhà đều ở bên nhau rất ấm áp, hạnh phúc. Chử Nhược Ân tuy nhỏ tuổi nhưng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

“Ước đi!” Hát xong, Trần Thu Cầm cười cười nhìn con gái lớn nói.

Vì cha của Chử Nhược Ân mất sớm,cuộc sống trong nhà đều dựa vào việc một mình mẹ bé may vá quần áo, miễn cưỡng duy trì được qua ngày. Một tháng trước,ông nội lại bị bệnh tim tái phát, không cứu được nên cũng đã qua đời. Mẹ bé thu xếp xong xuôi tang sự, thể xác và tinh thần vô cùng mệt mỏi, tưởng như không thể vượt qua được nỗi mất mát này. Nghĩ đến kinh tế trong nhà ngày càng túng quẫn, còn phải nuôi hai đứa con gái, trong lòng Trần Thu Cầm lo lắng không thôi,đành cắn răng nuốt xuống đau thương để bước tiếp.

Vừa mồ côi cha, kinh tế lại túng thiếu, mẹ không thể cho hai chị em Chử Nhược Ân một cuộc sống vật chất thượng hạng, đầy đủ, nhưng mẹ bé dành hết tình cảm của mình vào hai đứa con, mong có thể bù đắp phần nào sự thiếu hụt từ người cha quá cố.

Chử Nhược Ân chắp hai bàn tay nhỏ nhắn lại với nhau, nhắm mắt bắt đầu thì thầm lời ước. “Ước mẹ luôn khỏe mạnh, em gái đừng quá bướng bỉnh….”

“Chị mới bướng bỉnh ấy….” Em gái Nhược Lâm hất đầu, chu cái miệng nhỏ nhắn lên phản đối.

“Còn gì không?” Trần Thu Cầm nháy mắt với con gái lớn, hi vọng con chớ quên một người thường mang đồ ăn ngon đến cho hai đứa, thường quan tâm đến hai đứa, hơn nữa hôm nay người ấy còn mua quà sinh nhật đến mừng Nhược Ân, chính là dì Trần Huyên.

“Ước ông nội cũng khỏe mạnh…”

“Ông nội….” Trần Thu Cầm cùng em gái mình thu hồi nét cười trên khuôn mặt, sửng sốt vô cùng. “Nhược Ân, đừng nói bừa, ông nội qua đời rồi!”

“Không phải, ông vẫn đang ở cạnh con đây này!” Chử Nhược Ân chỉ vào chỗ trống bên cạnh mình nói.

Trần Thu Cầm cùng Trần Huyên tái xanh mặt, đưa mắt nhìn nhau.

“Đứa nhỏ này, đừng nói những điều hoang đường thế, ông con mất rồi…” Trần Thu Cầm nhăn mặt trách móc.

“Ông chưa mất, rõ ràng ông vẫn ở ngay đây …” Chử Nhược Ân nhất quyết lặp lại,nhìn thấy mẹ mình tức giận nên không dám nói tiếp.

“Chử Nhược Ân còn nhỏ, cháu nó còn chưa hiểu chuyện…” Trần Huyên nhỏ giọng khuyên nhủ chị gái mình.

Thu Cầm lúc này mới gật đầu, thở một hơi. “Quên đi, cắt bánh ngọt thôi!”

“Bánh nào bánh nào, của Nhược Ân này,của Nhược Lâm này, của mẹ này..” Trần Huyên đem bánh ngọt cắt thành bốn phần, chia cho bốn người.

“Của con phần cho ông nội.” Đây là thói quen của gia đình, có đồ gì ăn vẫn mời ông trước tiên. Vừa nói, Chử Nhược Ân vừa chuyển phần bánh trước mặt sang chỗ ngồi không người bên cạnh.

“Đúng vậy, ông nội thích nhất là bánh sô cô la!” Nhược Lâm cũng vỗ tay đồng ý.

Sắc mặt Thu Cầm trở nên cứng ngắc, nhìn động tác và biểu tình của hai đứa nhỏ trước mặt mà nhất thời sửng sốt. Cô điên lên mất, làm sao để hai đứa con gái nói mấy chuyện ma quỷ trong nhà thế này!

Tuy rằng trước kia từng nghe cha và ông nội của Nhược Ân có khả năng ngoại cảm, có thể nhìn được những thứ mà người khác không nhìn thấy được, thậm chí có thể giúp linh hồn và con người nói chuyện, khiến bọn họ có thể thoải mái yên tâm mà sống. Còn có thể thông qua đụng chạm thân thể con người để đọc tâm, đoán trước tương lai….

Nhưng chồng cô mất sớm, ông nội cũng vừa mới qua đời,chưa bao giờ truyền lại loại năng lực cao siêu này cho đứa nào cả, cho nên đối với những vấn đề tâm linh hay kì lạ cô vẫn bán tính bán nghi. Bây giờ nghe con gái nói, tựa như ông nội đã qua đời vẫn thật sự đang ở quanh đây, dù biết ông sẽ không hại cháu mình ,nhưng trong lòng cô vẫn rất kinh sợ.

“Ăn đi, đừng nhắc tới ông nữa!”

“Xem ra các con nhớ ông quá, nên lúc nào cũng nghĩ ông đang ở bên mình rồi.” Dì Trần Huyên giải thích, thực chất là che giấu đi cảm giác sợ hãi trong lòng. “Chắc là lúc sinh thời, ông hay mang hai đứa đi chơi!”

Sau khi ăn xong phần bánh ngọt, Nhược Ân háo hức mở hộp quà ra xem, thấy trong hộp là một con búp bê vải, bé vui vẻ ôm vào trong ngực. “Ông ơi, ông xem này, em búp bê này rất đáng yêu đúng không?”

Trần Huyên nhìn hành động nói chuyện với không khí của đứa cháu mình, nét cười trên mặt cứng đờ, da gà thi nhau nổi lên, vội vàng nuốt xuống miếng bánh ngọt trong miệng, ngay lập tức lấy túi sách vội vàng đứng dậy. “Chị à, em còn có việc, em đi trước đây!”

“Ừm,chị tiễn em.” Trần Thu Cầm xấu hổ nói, rõ ràng đứa con gái của cô đã dọa người dì này sợ chết khiếp. Cô đành đứng dậy, khoác tay em gái mình đi ra cửa.

Chờ mẹ cùng dì đi khuất, Chử Nhược Ân đột ngột nói với khoảng không bên cạnh. “Ông nội, sao cái gì con nói mẹ và dì đều không tin hết vậy? Sao ông không nói chuyện cùng mẹ và dì đi!”

“Ha ha….” Một ông lão đầu tóc bạc trắng, cả chòm râu cũng bạc phơ ngồi bên cạnh bé, vẻ mặt hiền lành cười với cháu gái mình. “Vì mẹ con cùng dì con không thể cảm nhận được sự tồn tại của ông, cũng không nghe được lời nói của ông.”

“A, tại sao vậy ạ? Vậy thật sự là ông đã qua đời ư?” Bé giương đôi mắt to tròn, ngây thơ hỏi.

“Ừ, nhưng con lại được di truyền khả năng ngoại cảm của ông, chỉ cần con giữ bên người thứ đồ gì từng thuộc về ông, chúng ta sẽ lại gặp nhau.” Con trai ông không được thừa hưởng hoàn toàn năng lực của ông, nhưng hai đứa cháu gái này lại có thiên phú bẩm sinh, cuối cùng ông cũng có người kế nghiệp khả năng ngoại cảm rồi.

Chử Nhược Ân nhìn con gấu bông ông nội tặng ở trên tay mình, không hiểu ông đang nói gì. “Ông ơi, con chỉ biết siêu nhân bay trên trời thôi, khả năng ngoại cảm là gì ạ?”

“À…” Bé còn quá nhỏ để hiểu được những lời giải thích của ông, thật khó để diễn đạt. “Đây là quà sinh nhật ông nội tặng con.”

“Nhưng quà này không nhìn thấy được, có cảm giác được không ông?”

“Bây giờ con thấy được ông , cũng cảm giác được ông ở bên đó, không phải sao?”

Bé con gật đầu cười.

“Vậy đúng rồi, con có vận may được di truyền khả năng đặc biệt này,nhưng không được mang đi hại người, nếu không năng lực sẽ biến mất, sau này sẽ không bao giờ thấy ông nội nữa.”

“Vâng!”

Hai ông cháu vừa nói xong, chợt nghe vang một tiếng cửa đóng. Vậy là dì đi rồi, mẹ sắp quay lại.

“Thôi, ông phải đi đây, lần sau ông sẽ cùng đến nói chuyện với con nha, chúc con sinh nhật vui vẻ!” Ông cười ha ha, yêu thương xoa xoa đầu bé.

“Ông ơi, con có thể đi cùng ông không?”

“Không được, con phải ở lại cùng mẹ và em, nếu con cũng đi theo ông thì Nhược Lâm và mẹ con sẽ rất buồn, rất cô đơn đó!”

Bé gật đầu, dường như hiểu rõ tâm ý ông nội.

Chử Nhược Ân giơ tay vẫy tạm biệt ông, thấy trên người ông xuất hiện một vầng hào quang, sau bóng người cũng dần hóa hư ảo, biến mất cùng vầng ánh sáng đó bên cửa sổ.

Nhược Ân há hốc mồm kinh ngạc. Khung cảnh này nhìn như mấy bộ phim

thần tiên trên ti vi vẫn chiếu, bây giờ được tận mắt nhìn thấy, cảm giác thần kỳ, bay bổng lạ thường.

Ngoại cảm là một khả năng đặc biệt của con người. Người có khả năng ngoại cảm không sử dụng những giác quan bình thường, là khả năng cảm nhận bằng giác quan thứ sáu rõ ràng và liên tục hơn những người thường như khả năng nói chuyện với người chết, khả năng theo dõi con người, tiên đoán tương lai, biết được quá khứ của một thực thể nào đó v.v.

Phân loại theo nguyên nhân, nguồn cơn của ngoại cảm:

Ngoại cảm bẩm sinh: Tức là sinh ra đã có khả năng ngoại cảm.Ngoại cảm hình thành sau khi phải trải qua một biến cố ngoại cảnh : chấn thương, bệnh tật…Ngoại cảm có do rèn luyện theo những phương pháp đặc biệt.(Theo Wikimedia)





Kế cứu chồng – Chương 1.1Hai mươi hai năm sau…

Nằm ở vùng núi phía bắc Đài Loan có một ngôi nhà như trong cổ tích,lại nằm trong vùng Mậu Lâm được thừa hưởng đặc ân của thiên nhiên, xung quanh ngôi nhà là đồi núi xanh mướt. Sáng sớm, từ cửa sổ hướng tầm nhìn ra xa, chỉ có sương mù cùng mây trắng, như một bức tranh thủy mặc, khiến người ta cảm giác như đang ở chốn bồng lai tiên cảnh.

Khu nhà như trong cổ tích này thật ra là một khu chung cư kiểu Âu mới hoàn thành, do kiến trúc sư nổi tiếng Bành Vũ Hiên thiết kế, sử dụng những vật liệu có tính bảo vệ môi trường cao, mái nhà dựng các tấm pin năng lượng mặt trời, các bộ phận khác đều sử dụng thiết bị thân thiện với môi trường.

Bành Vũ Hiên, sở hữu mái tóc vừa đen vừa lộn xộn, lông mày dày in đậm trên đôi mắt đen sâu lấp lánh như đá quý, tản ra một niềm tin kiên định vững chắc. Mũi thẳng, môi mỏng hơi nhếch khiến người khác có cảm giác lạnh lùng khó tiếp cận.

Ngay cả khi mặc trên người chiếc áo sơ mi kẻ ô vuông cùng quần bò rách lỗ chỗ vẫn không thể che giấu một thân hình cao lớn, đẹp đẽ cùng cảm giác nổi loạn, tựa như con ngựa hoang chưa thuần phục.

Việc trang hoàng khu chung cư đến giữa trưa cũng coi như xong, đám công nhân cuối cùng cũng lục tục kéo nhau xuống núi.

Bành Vũ Hiên cẩn thận kiểm tra lại từng chi tiết trong phòng, sau đó mở cửa sổ, tầm mắt lướt qua một loạt hàng cây bách xanh ngắt, dừng lại ở một thân ảnh nhỏ nhắn. Người ấy buộc một chiếc khăn lam trên đầu, đeo tạp dề màu tím đang ngồi loay hoay ở trước sân chăm chút hoa cỏ. Khi tầm mắt anh dừng lại ở người con gái đó, đáy mắt ngay lập tức trở nên nhu hòa.

Đó là người anh vô cùng thương yêu – Chử Nhược Ân.

Dưới ánh nắng rực rỡ của mặt trời, mắt ngọc mày ngài cùng ánh mắt chuyên chú, vầng trán lấm tấm mồ hôi, mặc dù một tay cầm xẻng, trên người dính bùn đất, cả người cô vẫn tỏa ra một nét tươi cười kiều mị mê người.

Cô khéo léo, tỉ mẩn trồng từng cây, nào cúc Marguerite, oải hương, hương thảo cùng húng quế…Những cây lớn hơn khẽ lắc lư theo gió, tỏa ra mùi thơm dìu dịu.

Bành Vũ Hiên chuyển tầm mắt về phía bàn uống nước trong phòng, trên bàn có một cốc nước chanh đã pha sẵn, anh nhanh chóng cho thêm một ít đá rồi cầm lấy, bước đến bên cạnh cô. “Nhược Ân.”

“Sao vậy?” Cô đáp lời, vẫn không ngẩng đầu lên mà tiếp tục xới đất.

“Phơi nắng cả ngày vậy, em không nóng sao?” Anh vừa mới đứng ở ngoài này chưa đến hai phút mà mồ hôi mẹ mồ hôi con đã túa ra ướt đẫm lưng.

“Có một chút!” Cô cười, có vẻ như không để ý đến thời tiết.

“Nghỉ chút đi, nước của em này!” Anh đưa ly nước chanh đến trước mặt cô.

Chử Nhược Ân đang tập trung vào đám hoa cỏ trước mặt, ngẩng đầu thấy cốc nước đá, cô cười cười trước sự quan tâm của anh. “Cảm ơn anh, Hiên!”

Ánh nắng dường như không ảnh hưởng gì đến làn da của cô, hai gò má trắng trẻo được tắm nắng lại phiếm hồng, trông cô càng xinh đẹp động lòng người.

Cầm lấy ly nước, cô uống một ngụm lớn, nâng tay nhìn đồng hồ, khẽ kêu một tiếng, “Ôi, đã mười hai giờ rồi sao?”

Đáy mắt Bành Vũ Hiên khẽ nhuốm tia đau lòng. Anh biết rõ, mỗi khi cô làm việc gì mình yêu thích, sẽ tập trung đến quên cả thời gian, quên cả ăn cơm.

Họ yêu nhau ba năm, tình cảm cũng đã ổn định. Cô là trợ lý thiết kế của anh, năng lực không phải tốt nhất, nhưng tính tình đơn thuần thiện lương, dịu dàng mà lại độc lập, anh thích cô bất kể tính cách cô còn có vài phần trẻ con.

“Anh chắc đói bụng lắm rồi! Em đi làm cho anh món anh thích nhất, đợi em một chút!” Cô vội vàng đứng dậy, đưa cốc thủy tinh cho anh rồi phủi bụi cát trên tay cũng như trên người, xoay người vào nhà.

Bành Vũ Hiên năm nay ba mươi hai tuổi, tài mạo song toàn, gia thế hiển hách, là đời thứ hai của công ty thiết kế nổi tiếng trong nước, đồng thời là kiến trúc sư nổi tiếng thế giới.

Mẹ anh bị bệnh mất khi anh mới ba tuổi, cha anh đi tiếp bước nữa, mẹ kế sinh ra một người em trai, đối với anh lúc nào cũng tràn đầy ghen ghét. Trước mặt cha anh thường giở trò ly gián, khiến anh cùng cha mình tranh chấp nhiều lần, từ đó khiến anh trở nên nổi loạn và phóng túng, có lúc bình tĩnh chín chắn, có lúc lại trở nên quái gở không lường được.

Mỗi khi ở nhà nhìn thấy ba người họ nói cười vui vẻ, anh như trở thành một người xa lạ,chỉ thích trốn trong phòng một mình gặm nhấm cô độc cùng thê lương. Thời gian dần qua, trong mắt mọi người anh trở thành một kẻ ngạo mạn cùng tăm tối.

Nói như vậy nhưng cũng không thể phủ nhận, Bành Vũ Hiên vẫn là một niềm tự hào to lớn của Bành gia.

Anh thông minh từ nhỏ, trầm ổn nội liễm, sau khi tốt nghiệp thạc sĩ khoa kiến trúc đại học Harvard, bằng chính năng lực của mình đặt chân vào công ty kiến trúc Hoa Kỳ Massachusetts , chịu trách nhiệm thiết kế các dự án mang tầm cỡ quốc gia và quốc tế. Đối với việc am hiểu về các vật liệu cùng kỹ thuật xây dựng thân thiện với môi trường, không ai có thể vượt qua anh.

Sau khi trở về Đài Loan, anh cùng vài người có chung sở thích thiết kế thành lập công ty kiến trúc cho riêng mình, chịu trách nhiệm các dự án quy mô lớn trong việc xây dựng các công trình xanh và tiện ích công cộng cho khu vực Đài Bắc, giành được nhiều giải thưởng cho kiến trúc sư xuất sắc, thành tựu vô kể.

Cha Bành Vũ Hiên vẫn mong con trai mình có thể gia nhập công ty thiết kế của ông để trở thành người nối nghiệp sau này, nhưng Bành Vũ Hiên không hứng thú với việc quản lý kinh doanh nên tạm thời công ty của cha anh giao cho người em cùng cha khác mẹ, Bành Vũ Thần giúp đỡ quản lý.

Nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn vội vàng rời đi, trong lòng Bành Vũ Hiên cảm thấy ấm áp.

May mà anh còn có cô.

Gia thế anh tuy rằng hiển hách, nhưng nội tâm lại cô tịch tựa như cỗ băng , cho đến khi gặp một người mang cho anh niềm vui, hạnh phúc cùng ấm áp.

Chử Nhược Ân chăm chỉ, dịu dàng, hiểu chuyện, tính cách ngạo mạn của anh khiến người khác khó chịu, xa lánh, cô chẳng những không ghét bỏ mà còn bao dung và thông cảm cho anh. Chỉ có trước mặt cô, anh mới bỏ xuống mặt nạ băng giá đó, tìm kiếm ánh bình minh trong màn đêm tăm tối.

Bọn họ cùng nói chuyện, cùng sẻ chia về tình yêu, ẩm thực, thưởng thức hương vị của hạnh phúc, cùng chung sở thích về một cuộc sống an bình không màng danh lợi. Chỉ khi ở bên cô, anh mới cảm nhận được sự ấm áp cùng quan tâm chăm sóc, mới có thể hiểu được niềm vui chân thành khi ở cùng mọi người quý giá như thế nào.

Anh thường nghĩ, có lẽ Chử Nhược Ân là món quà ông trời ban tặng cho anh. Sự ôn nhu, lương thiện cùng bao dung của cô không chỉ lấp đầy khoảng trống trong tâm hồn anh, mà còn cho anh thấy trong con người mình vẫn còn những tia nắng rạng rỡ ấm áp, cho anh hi vọng về một mái nhà.

Vì vậy, khi cô đề nghị phải gây dựng sự nghiệp, muốn xây một khu chung cư rời xa sự ồn ào bên ngoài, anh ngay lập tức đồng ý, bắt tay vào làm việc. Đồng thời anh cũng mua một mảnh đất ở vùng núi phía bắc, tự mình vẽ một bản thiết kế về một ngôi nhà đẹp như trong cổ tích, hoàn toàn bằng vật liệu xanh. Chử Nhược Ân chăm lo trồng cây cối hoa cỏ, nấu ăn, pha cà phê, cung cấp cho những khách du lịch dừng chân nghỉ ngơi trên núi những bữa cơm chất lượng tuyệt vời, thoát khỏi ưu phiền thế tục.

Tạo ra niềm hạnh phúc, vui vẻ, làm cho du khách cảm nhận được sự chân thành từ tấm lòng của họ, đây chính là mục tiêu mà cũng là động lực để họ tiếp tục làm việc.

Bọn họ cùng hẹn ước khi nào khu chung cư đi vào hoạt động ổn định, hai người sẽ kết hôn để bầu bạn bên nhau suốt đời.

“Thơm quá!” Vừa bước vào trong nhà, anh đã ngửi thấy một mùi thơm quen thuộc.

Là gà ướp hương thảo nướng, món ăn anh yêu thích nhất.

Biết anh thích nhất món này, trong tủ lạnh cô luôn chuẩn bị sẵn nguyên liệu, hái mấy ngọn hương thảo tự trồng trong vườn làm gia vị, thêm chút rượu đế, tỏi rồi ướp chung với nhau, khi cần đều có thể làm ngay được.

Nửa giờ sau, bốn phía đều tỏa ra mùi chân gà nướng thơm phức, súp bí đỏ, lại thêm một cơn gió nhẹ nhàng từ ngoài cửa sổ thổi vào, cô cùng anh ngồi đối diện nhau chuẩn bị thưởng thức cơm trưa.

“Toàn những món anh thích nhất!” Anh xếp xong chỗ dao nĩa cùng đồ ăn lên bàn, trên mặt như đón mùa xuân tràn về, tươi cười hớn hở. Anh chậm rãi lấy dao cắt một miếng thịt gà rồi đưa lên miệng,hương vị tuyệt vời ngay lập tức tản quanh đầu lưỡi, hòa cùng dư vị hạnh phúc ngập tràn.

Anh lại nhấm nháp một chút nước chấm pha từ dấm táo, nước chanh cùng nước sốt dầu ô liu, liên tục cảm nhận được hương vị thanh thúy ngon miệng.Sự ngọt ngào thỏa mãn nhanh chóng xuất hiện trong lòng.

Anh nhìn Nhược Ân đang ngồi trước mặt mình, ánh mắt tràn ngập tình yêu, cô thật sự là người bạn tâm giao của anh, luôn luôn biết anh muốn gì, cần gì. Có một người hiền dịu và chu đáo như vậy làm bạn đời, anh không hề cảm thấy cô đơn, lúc nào cũng cảm nhận được hạnh phúc cùng ấm áp vây quanh.

Có cô, anh còn cầu gì thêm nữa?

Có cô, anh còn cầu gì thêm nữa?

“Thích không? Em thiết kế menu này thế nào, anh cảm thấy có được không?” Cô hỏi, nhanh chóng muốn lắng nghe ý kiến của anh.

Anh nhìn cô, khóe miệng gợi lên ý cười, vươn người hôn lên môi cô.

“Anh làm sao vậy?” Khuôn mặt cô vì hành động thân mật bất ngờ của anh mà phiếm hồng.

“Đương nhiên là được rồi, chỉ có điều khóe miệng em dính cơm, nếu về sau mang món gà nướng này đi mời khách, ngoài miệng lại dính hạt cơm như thế, người ta lại nghĩ “Bà chủ này ăn vụng cơm của mình”, có phải không?”

Nhược Ân nở nụ cười ngọt ngào. “Đúng ha? Nhiều khi em rất bất cẩn, may mà có anh bên cạnh nhắc nhở, nếu không em sẽ thường xuyên gặp rắc rối mất.”

Chính cô cũng biết,chỉ cần chuyên chú vào chuyện gì đó, cô thường xuyên quên chính bản thân mình, những chuyện vặt vãnh khác lại bỏ qua, trở thành người lơ đễnh.

Cơm nước xong xuôi, Nhược Ân thu dọn đồ ăn tinh tươm rồi quay lại ngồi trước mặt Bành Vũ Hiên.

“Đúng rồi, Hiên, khu chung cư này nên đặt tên là gì đây?” Cô chống cằm hỏi anh.

Bành Vũ Hiên cũng đưa tay lên vuốt cằm, ra chiều suy nghĩ.

Nơi này, có nhà, có cây, đều là dụng tâm của hai người bọn họ, dùng tên hai người để đặt tên cho khu chung cư là phù hợp nhất. “Hay là dùng tên đệm của em, tên của anh ghép lại xem thế nào?”

““Nhược Hiên” à? A, rất êm tai!” Mắt cô sáng rực lên. “Nơi này cảnh đẹp như chốn thần tiên, giống như giấc mộng trong mơ, nhưng giấc mộng ấy lại có thật. Gọi là “Giấc mơ Nhược Hiên”, được không?”

“Được, anh thích tên này!” Bành Vũ Hiên gật đầu cười.

Chử Nhược Ân cầm lấy bút, viết bốn chữ “Giấc mơ Nhược Hiên” lên giấy, khóe miệng cong cong lên góc bốn mươi năm độ.

Đúng vậy, đây là giấc mơ của họ, sắp trở thành hiện thực.

Giấc mơ Nhược Hiên chỉ có 10 phòng, làm bằng gỗ bách, khoảng một trăm mét vuông một phòng, cho người khác cảm giác ấm áp và tinh xảo.

Màn đêm bao phủ, cả tòa nhà chìm trong hỗn hợp ánh sáng phát ra từ đèn LED và đèn màu lam, nhìn vô cùng ấm áp, giản dị mà không thiếu tính thẩm mỹ, thời trang.

Chử Nhược Ân cầm trong tay bản cho phép quyền sử dụng đất và kinh doanh, đang định dán vào mỗi phòng một bản thì một cơn gió bất chợt lùa từ ngoài cửu sổ vào, mang theo hơi lạnh lẽo ghê người.

Không chỉ Chử Nhược Ân cảm giác được có một loại năng lượng bất thường đang tiến vào phòng, mà ngay cả Bành Vũ Hiên cũng cảm thấy kỳ lạ. Anh căng tai căng mắt canh chừng động tĩnh bồn phương tám hướng, cuối cùng thấy Chử Nhược Ân đang đứng nói chuyện với không khí.

“Xin hỏi bà bà là…”

Nhược Ân đang đứng trước một lão bà, bà trùm khăn kín đầu, chống gậy, mặc một bộ quần áo màu lam, chân đi giày gót ngọc ba tấc, rõ ràng so với cách ăn mặc hiện đại khác nhau một trời một vực.

“Ta là tổ tiên của khu đất này!” Bà lão đập đập cây trượng xuống nền nhà, giọng khàn khan đáp.

“A, chào bà, bà có chuyện gì cần cháu giúp không ạ?”

Ông nội trước đây đã nói, chỉ cần cô cầm đồ của người quá cố khi còn sống để lại, sẽ có khả năng gặp lại người đó, dùng khả năng ngoại cảm của mình để tiếp xúc và nói chuyện, Bây giờ cô đang cầm trên tay cuốn sổ chứng nhận quyền sử dụng đất, có lẽ có quan hệ với bà lão đứng trước mặt đây.

Cho tới bây giờ, trong cuộc sống hàng ngày cô cũng gặp qua không ít người âm, giúp người âm và dương nói chuyện với nhau, đạt được mục đich của họ, cũng tuân thủ nghiêm ngặt lời hứa với ông nội, chỉ giúp người chứ không làm chuyện hại người.

Nhưng có được khả năng siêu cảm như vậy, có phải là chuyện tốt không?

Không hẳn.

Nhiều người biết cô có năng lực này, liền bỏ tiền ra thuê cô tìm kiếm giúp họ những của cải mà người thân đã chết của họ cất giấu, nào tiền, vàng bạc,chứng khoán có giá trị… khiến cô không chịu nổi sự phiền nhiễu này, muốn rời xa đô thị đến sống trên núi, hi vọng có thể thanh tịnh một chút.

Bà lão trước mắt này không biết đến có việc gì?

“Mảnh đất này, một trăm năm trước ta cùng chồng ta khai khẩn màu mỡ, sau để lại cho con cho cháu. Nhưng mấy đứa này, chẳng những không biết sử dụng cho tốt, lại để nó trở nên hoang phế, cỏ dại mọc đầy, cuối cùng còn bán với giá thấp nữa. Thân làm tổ tong mà đau lòng thay…” Bà lão vừa nói, hốc mắt cũng rưng rưng. Trước đây bà đã gây nên nghiệt chướng gì, mà lũ cháu con hết đời này đến đời khác cắt xén đem đi bán, ngay cả mảnh đất cuối cùng này cũng dâng đi nốt?

“Bà ơi, chuyện này xin bà yên tâm. Cháu sẽ tận dụng mảnh đất này thật tốt, tuyệt đối không bỏ hoang nữa đâu.”

“Cháu cam đoan sao?” Bà lão hỏi.

Chử Nhược Ân xoay người, giữ chặt tay Bành Vũ Hiên, nói với bà lão: “Cháu cùng bạn trai cháu là Bành Vũ Hiên có giao ước, khi nào khu chung cư này kinh doanh thành công sẽ lập tức kết hôn, sống yên ổn ở đây bà ạ. Đây là giấc mơ từ ngày xưa của chúng cháu.”

“Tiểu tử này trông rất tuấn tú, hẳn là người cháu rất yêu?” Bà lão nhìn Bành Vũ Hiên, tuy rằng ăn mặc không chỉnh tề tươm tất cho lắm, quần bò thì thủng lỗ chỗ, nhưng khuôn mặt lại rất đẹp trai góc cạnh, ánh mắt thách thức mọi chuyện, phong thái kiên định tự tin hơn người. Xem ra không phải là kẻ đầu đường xó chợ.

“Vâng, là người đàn ông cháu sẽ nương tựa cả đời.” Chử Nhược Ân hạnh phúc nói.

“Được rồi, thấy các cháu bỏ tâm bỏ sức cải tạo đất, lại còn xây nhà đẹp đẽ khang trang, hoa cỏ đầy sức sống, khiến cho mảnh đất hoang bao năm được phục hồi sinh lực vốn có. Ta cũng thấy yên tâm hơn…”

Bà lão nghĩ, để cho đám con cháu bất hiếu kia tùy ý vứt bỏ đất đai tổ tiên, không bằng giao cho hai người trước mặt. Họ có thiện ý kinh doanh, không có gì không tốt.

“Chao ôi, nếu ta có đứa cháu đẹp trai như vậy, có phải tốt không?” Bà lão nói ve bất đắc dĩ, ánh mắt hâm mộ vô cùng.

Nghe Nhược Ân đứng đối thoại một mình, Bành Vũ Hiên cau mày, ánh mắt tràn ngập cảnh giác.

Rốt cuộc Nhược Ân cam đoan cái gì với ai?

“Bà” trong miệng cô là người nào?

Tuy rằng anh biết cô có năng lực ngoại cảm từ nhỏ, nhưng anh không giống cô, không thể biết đối phương là thần thánh phương nào, cũng không thể biết dung mạo người đối diện ra sao, tốt xấu thế nào, có đe dọa gì đến an toàn của cô và anh không? Trong lòng vẫn vô cùng lo lắng cùng cảnh giác cao độ.

“Các cháu nhất định phải kinh doanh cho tốt, tuân thủ lời hứa kết hôn, cùng nhau bảo vệ mảnh đất này cho ta, biết không? Nếu không ta sẽ cùng chồng đến đây quấy rối…” Bà lão trước mặt nửa đe dọa nửa uy hiếp.

“Bà bà, bà đừng như vậy, chúng cháu nhất định cố gắng, cũng nhất định kết hôn, bởi vì….” Cô nhìn anh, ánh mắt đầy tình cảm. “Cháu yêu anh ấy.”

Chử Nhược Ân nói xong những lời cuối cùng, hai má lập tức đỏ bừng.

Bành Vũ Hiên nghe được câu nói của Nhược Ân, lại nghe cô kiên định sẽ cùng anh kết hôn, liền đem cô ôm sát vào người.

Tuy rằng không biết đối phương là ai, nhưng nghe thấy cô tuyên bố như vậy, anh cũng hướng về phía cô nói.

“Bà bà, Nhược Ân nhất định sẽ cùng cháu kết hôn, sẽ hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc, hơn nữa còn phải sinh một trai một gái.” Phong thái vẫn kiêu ngạo lạnh lùng như vậy, ngữ khí nói chuyện tràn ngập tự tin cuồng vọng.

“Ha ha…” Bà lão bị lời nói của Bành Vũ Hiên làm cho bật cười. “Đúng là tiểu tử tốt, khẩu khí cũng thật lớn quá, nhưng nói lời phải giữ lấy lời đó.” Nói xong, bà lại quay sang Nhược Ân. “Ta thực hâm mộ cháu, có một người chồng mạnh mẽ như vậy. Chúc hai cháu hạnh phúc!” Lời vừa dứt, bà mỉm cười rồi nhanh chóng xuyên qua bức tường biến mất, để lại một luồng sáng mờ mờ.

Bành Vũ Hiên thấy ánh mắt Chử Nhược Ân di chuyển đến bức tường trước mặt, không nói năng gì, anh nghi ngờ hỏi:

“Bà ấy đi rồi sao? Là ai vậy?”

“Là tổ mẫu của mảnh đất này, một trăm năm trước.” Cô đem toàn bộ lời dặn của bà lão kể lại cho Bành Vũ Hiên nghe.

“Thế, bà ấy có nói gì anh không?” Anh tò mò gặng hỏi.

“Bà ấy nói, anh thật là đẹp trai, nhìn rất có năng lực, nếu anh là cháu của bà ấy thì thật là tốt.” Nhược Ân cười cười trêu chọc.

“Nếu có thể lựa chọn, anh cũng muốn đổi người thân, ha! Bà ấy còn nói gì không?”

“Bà ấy nói, nếu chúng ta không knih doanh cho tốt, bà ấy sẽ dẫn chồng đến đây quấy nhiễu…”

“Anh sẽ không cho họ cơ hội đâu!”

Bành Vũ Hiên vừa nói xong, Nhược Ân cảm giác cả cơ thể mình bị hai cánh tay cường tráng nhấc bổng lên không trung.

“Hiên…muốn làm gì vậy? Em còn chưa làm xong việc đâu!” Cô cầm trong tay quyền sử dụng đất, ở trong lòng anh giãy dụa.

“Anh sẽ chứng minh cho em thấy, chúng ta nhất định kinh doanh thành công “Giấc mơ Nhược Hiên”, cũng nhất định hạnh phúc!”

Chúng ta nhất định hạnh phúc…….

Anh chậm rãi nói nhỏ vào tai cô, ánh mắt ngập tràn tình yêu. Cô thẹn thùng giấu mặt trong lồng ngực anh, trái tim cũng dâng lên niềm ngọt ngào khôn tả.

Anh ôm cô đi ra đằng sau khu chung cư, đẩy tấm biển “Đề nghị khách dừng lại” sang một bên, đẩy tấm cửa đi lên một hành lang. Vượt qua mấy bậc cầu thang lên gác nhỏ, đây chính là căn phòng tình yêu, không gian riêng tư của hai người.

Vào trong phòng , anh tiến tới bật đèn ngủ, ánh sáng mờ nhạt tỏa ra khắp phòng có cảm giác vô cùng lãng mạn. Anh đặt cô lên giường, ánh mắt chăm chú nhìn cô, ẩn chứa thâm tình nồng đậm.

Hơi thở nam tính của anh vờn quanh tai cô, di chuyển lên khuôn mặt, sau đó đặt môi mình lên hai cánh môi mọng nước của cô, chiếm lấy sự ngọt ngào.

Tạm thời vứt bỏ tất cả những rắc rối vụn vặt hàng ngày, anh ôm chặt cô, đắm chìm trong bể tình cuồng nhiệt, bên tai cô vẫn quanh quẩn lời nói của anh

“Chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc….”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play