part 1
Edit: Trang Tự“Ha ha, công lao lớn nhất vẫn là của Nhược Ân, là con bé vẫn luôn ở bên cạnh động viên khích lệ con, làm sao đến lượt chúng ta đây?” Bành Hỷ Trạch cao hứng cười lớn, đứa con trai thoát nạn trở về, đối với cách nhìn người ông cũng có thêm phần thấu hiểu và cảm thông.
“Chuyện đó là đương nhiên chứ ạ, nếu cha không đồng ý để Nhược Ân đến phòng bệnh thăm con, động viên con, làm sao con có động lực để tỉnh lại chứ?”
“Em thì có công lao gì đây?” Bành Vũ Thần cũng không nhịn được tò mò liền hỏi.
“À, ngày đó nếu không có chú đưa đón Nhược Ân đến bệnh viện, Nhược Ân cũng không thể đeo cho anh chiếc nhẫn này, không thể kích thích lên dây thần kinh để giúp anh tỉnh lại. Nên nói đi nói lại, không thể không tính đến công lao của chú được!” Vừa nói Bành Vũ Hiên vừa giơ bàn tay đeo nhẫn lên.
Bành Vũ Hiên cứ nói như vậy, trong lòng Bành Vũ Thần đã sớm phẫn nộ. Hắn giận chính mình rất ngốc nghếch, giận mình không sớm đưa Nhược Ân quay về, khiến anh trai có cơ hội tỉnh lại.
“Còn dì….” Bành Vũ Hiên nhìn về phía Giản Quế Hương đang cúi đầu, bỏ lửng câu nói.
“Dì cũng có phần sao?” Giản Quế Hương bất an nhẹ giọng hỏi lại.
“Vâng, cảm ơn dì đã đặc biệt đến thăm con, sự quan tâm của dì càng khiến con có thêm ý chí để tỉnh lại.” Con mắt Bành Vũ Hiên nhìn chằm chằm vào bà ta, ám chỉ hàm ý sâu xa.
“Thật….thật vậy sao?Đó là….chuyện dì nên làm….” Bà ta chột dạ, đôi môi run rẩy, nói năng lắp ba lắp bắp.
Chỉ cần nghĩ lại cảnh tượng ngày hôm đó, khi bà đang định tiêm thứ dung dịch đó vào người Bành Vũ Hiên, đột nhiên cánh tay bị giữ chặt lại khiến bà ta sợ tới mức xanh cả mặt, tim muốn rơi ra ngoài. Bà ta quả thật không dám nghĩ tới chuyện này mà bị lão gia phát hiện,sẽ có hậu quả như thế nào.
Chắc là không có việc gì đâu! Ống tiêm đã bị mình giấu đi, sẽ không có ai biết chuyện này. Cho dùBành Vũ Hiên tố cáo mình thì đã làm sao? Cũng không có chứng cứ, mình chỉ tự dọa mình thôi!
“Mười hai giờ rồi, Quế Hương, cơm nước xong xuôi hết chưa? Chúng ta đi ăn thôi chứ?” Bành Hỷ Trạch quay sang hỏi vợ mình.
“À, sáng sớm tôi đã mời một đầu bếp có tiếng trong thành phố đến làm một bàn ăn rất thịnh soạn, bây giờ đã xong hết rồi, mọi người đi ăn thôi. Vũ Hiên đưa bạn gái đến đây luôn đi.”
Ăn cơm xong, Bành Vũ Hiên đến thư phòng nói chuyện riêng với cha mình, Chử Nhược Ân một mình đi dạo vườn hoa sau nhà. Đi xuyên qua một hàng cây bách, cô đứng ngắm nhìn vườn hoa hồng đang nở rộ trước mặt.
“Nhược Ân!”
Vừa quay đầu lại, cô liền nhìn thấy Bành Vũ Thần đang đi tới. “Vũ Thần?”
“Em có ở lại đây một đêm không?”
“Không được, bên chung cư còn rất nhiều việc cần em về xử lý. Hơn nữa Vũ Hiên cũng rất muốn quay về đó xem xét. Em đang nghĩ không biết lúc anh ấy nhìn thấy vườn hoa em trồng cho anh ấy sẽ cảm thấy thế nào? Nhất định anh ấy rất vui vẻ!”
“Dường như đối với mấy chuyện trồng hoa cỏ này em rất hứng thú, cũng rất tận tâm. Sau này nếu có một ngày anh xây dựng làng du lịch, có thể nhờ em giúp đỡ không?”
“Chuyện này….Em phải hỏi qua ý kiến của Vũ Hiên đã!”
“Tại sao?” Lại là Vũ Hiên. Cả thế giới của em chỉ có anh trai, hoàn toàn không còn điều gì khác sao?
“Vì anh ấy là bạn trai em, nên em đương nhiên phải hỏi ý kiến anh ấy rồi.” Chử Nhược Ân nói với giọng tất nhiên phải thế.
“Chẳng lẽ có bạn trai thì không được có bạn hay sao? Sao em không thể coi anh như một người bạn của em để giúp đỡ?” Bành Vũ Thần có chút kích động hỏi lại Chử Nhược Ân.
“Chuyện này….Em phải tôn trọng ý kiến của anh ấy, anh ấy không thích em có quan hệ gần gũi với người đàn ông khác.” Cô đơn thuần tường thuật lại lời nói của Bành Vũ Hiên, quả thật đối với cô anh có chút chiếm hữu mãnh liệt.
“Nếu không có anh trai, thì tốt biết bao nhiêu.” Bành Vũ Thần không cam lòng thì thào.
Thật đáng ghét! Nếu anh trai không tỉnh lại, chỉ cần hắn tích cực theo đuổi thì nhất định sẽ thành công.
“Anh nói gì vậy?” Cô hoang mang nhìn phản ứng kỳ quái của hắn ta.
“À, sao em lại thích anh Vũ Hiên như vậy?” Bành Vũ Thần cố ý lảng sang chuyện khác.
“Bởi vì anh ấy rất thông minh, năng lực làm việc hơn người, lại rất biết chăm sóc người khác, nên anh ấy là người quan trọng nhất với em là đúng rồi!” Đối với những ưu điểm của người yêu, cô cứ đắm chìm vào ngọt ngào mà thuận miệng liệt kê ra hết.
“Đúng vậy! Đại ca từ nhỏ đã kiệt xuất, quan hệ giữa cha và anh ấy tuy rằng có phần xa cách, nhưng trong lòng cha anh ấy luôn là một niềm tự hào không thể quên được. Anh rất hâm mộ anh ấy, vừa có được lòng tin của cha, vừa có thể có được một người yêu thật tốt là em.”
Trong lòng Bành Vũ Thần vừa bực tức lại vừa đố kỵ, bởi vì mặc cho hắn có cố gắng thế nào đi chăng nữa, vĩnh viễn đều không đuổi kịp được tài năng, địa vị cùng sự thông minh của anh trai, thậm chí còn không thể thay thế được vị trí của anh trai trong lòng cha, cũng như trong lòng Nhược Ân.
Thế giới này thật không công bằng, đại ca có được nhiều thứ như vậy, Nhược Ân nhường lại cho hắn không được sao?
“Đừng trêu em! Điều kiện của em cũng không tốt, anh cũng biết là bác trai ngay từ đầu không thích em mà! Điều kiên của anh tốt như vậy, tìm một người con gái thích hợp để yêu hẳn là không khó!”
“Tiếc là người trong lòng anh thầm thương trộm nhớ đã yêu người khác rồi.” Bành Vũ Thần yên lặng nhìn Chử Nhược Ân, trong mắt sóng sánh những ẩn ý xa xôi.
Chỉ tiếc là Chử Nhược Ân tâm tư đơn thuần, không hiểu được hàm ý phức tạp của đối phương. “Đối phương đã kết hôn chưa?”
“Chưa”
“Chỉ cần cô ấy chưa kết hôn, anh vẫn còn cơ hội mà, không phải sao?” Cô ngắt một bông hoa hồng đang nở rộ, đưa lên mũi ngửi, cổ vũ hắn dũng cảm theo đuổi tình yêu của mình. “Có yêu hoa thì không hái, nhưng lúc cần cũng phải hái kẻo hoa rụng lại chỉ hái cành không.”
Lời của cô tựa như một liều thuốc kích thích, cổ vũ hắn thêm phấn chấn. “Em nói đúng, em nói đúng rồi!”
Cho dù anh trai hắn thì thế nào? Bọn họ còn chưa kết hôn, hắn phải nắm chắc cơ hội, nắm chắc lòng cô.
“Nếu anh Vũ Hiên không tỉnh lại, em sẽ để ý đến anh chứ?” Hắn bạo gan hỏi cô.
“Cái gì?” Chử Nhược Ân sửng sốt, hai mắt mở lớn nhìn chằm chằm Bành Vũ Thần, hai bên má ẩn hiện núm đồng tiền. “Đừng đùa như thế!”
“Anh nói là nếu như….”
“Không có nếu!”
Đằng sau lưng truyền đến một giọng nói trầm thấp, khiến Bành Vũ Thần nhất thời cảm thấy lạnh sống lưng.
Quay người lại, hắn thấy vẻ mặt anh trai mình sắc lạnh, khí thế bức người đứng ở phía sau lưng bọn họ, hai mắt bốc hỏa bắn ra những tia thù địch. Nếu tên tay anh có đao, không chừng sẽ băm hắn ra làm vài mảnh mất.
Bành Vũ Hiên đi nhanh đến bên cạnh Chử Nhược Ân, vươn tay kéo cô ôm vào lòng bá đạo tuyên bố quyền sở hữu.
“Nhược Ân là bạn gái của anh, không lâu nữa bọn anh sẽ kết hôn, chú phải gọi hai tiếng chị dâu. Phải cư xử thế nào chắc chú tự hiểu!”
Đừng mơ tưởng có được cô ấy!
Cho dù Bành Vũ Thần không cam lòng, nhưng những lời nói cùng ánh mắt ý tứ sâu xa của đại ca cảnh cáo hắn, khiến hắn không dám ở trước mặt anh mà mạo phạm cô.
Hắn bĩu môi, sờ sờ mũi đứng tránh ra một bên.
Sau khi Bành Vũ Thần rời khỏi hoa viên, Bành Vũ Hiên mới thu lại thái độ thù địch, quay sang nhìn Chử Nhược Ân nói. “Vũ Thần thích em, về sau đừng để nó đến chung cư nữa, cũng đừng ở một mình với nó.”
“Có nghiêm trọng như vậy không? Anh ấy thoạt nhìn rất hiền lành, thân thiện mà.”
“Bảo bối, em đừng có đơn thuần như vậy! Em không biết đàn ông đều là sói đội lốt cừu à?” Anh dùng hai tay khóa trụ eo cô lại, xoay người để cô nhìn thẳng vào mình.
Có nhiều người đàn ông mơ ước được gần gũi người yêu anh như vậy, anh thật hy vọng có thể đem cô giấu đi, không để cho người khác nhìn thấy cô, tới gần cô.
“Vậy anh thì sao?”
“Anh à? Anh là cừu khoác da sói.” Nói xong, đầu anh chậm rãi cúi xuống , khuôn mặt tuấn tú càng lúc càng gần, hơi thở tự tin bá đạo lập tức ào ào vây quanh cô, chiếm lấy hô hấp của cô.
“Vậy mới lạ….” Chử Nhược Ân cười hi hi, trốn tránh, cuối cùng tiếng cười của cô đều bị môi anh chặn lại, cả khuôn mặt ngửa lên để đón lấy nụ hôn sâu của anh.
Nụ hôn vừa nóng bỏng vừa ướt át , tràn ngập nhớ nhung cùng những cảm kích một tình yêu chân thực mà say đắm, khiến lồng ngực cô căng đầy dư vị hạnh phúc, bị ngọt ngào vây quanh, suýt nữa hít thở không thông.
Part 2:
Trong hoa viên, hai người đang chìm trong dư vị của hạnh phúc cùng ấm áp , từ cửa sổ tầng hai lại có một đôi mắt hừng hực lửa ghen đang nhìn chằm chằm vào nụ hôn triền miên như muốn đốt cháy tất cả.
Chỉ cần hai người họ chưa kết hôn, hắn vẫn còn cơ hội, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.
Chiều mùa hè, bầu trời trong xanh không một gợn mây, trước đình cây cối xum xuê, màu xanh mát mẻ cùng với sắc màu rực rỡ của hoa cỏ theo gió lay động, tỏa ra không khí chung quanh một mùi thơm dễ chịu giữa trời chiều oi bức.
Bành Vũ Hiên cùng Chử Nhược Ân cuối cùng cũng trở về chung cư, nơi thuộc về thiên đường tình yêu của hai người.
Trở lại chung cư, thứ đầu tiên anh muốn ăn không phải là cao lương mỹ vị gì xa xôi, mà là món chân gà nướng yêu thích nhất từ trước tới giờ.
Khi mà hương vị quen thuộc khiến kẻ khác thèm nhỏ nước miếng đã chân thực ngấm sâu vào trong lòng, ngay cả quãng thời gian phiêu dạt kia cũng khiến anh nhớ nhung tưởng niệm không thôi.
“Đại ca, chúc mừng anh đã trở về nha. Món chân gà chị Nhược Ân làm này, khách đến nếm thử đều khen không dứt miệng đó.” Chử Nhược Lâm bưng khay đồ ăn nóng hổi đến trước mặt Bành Vũ Hiên.
“Nhược Lâm, cảm ơn em thời gian qua đã làm bạn với Nhược Ân!”
“Đâu có, em còn đang chờ kiếm việc, phải cảm ơn chị ấy đã đồng ý chứa chấp em ấy chứ!”
Chử Nhược Lâm vừa nói xong, xung quanh rộ lên tràng cười vui vẻ.
Chử Nhược Ân từ nhà bếp đi ra, tháo tạp dề ngồi xuống trước mặt Bành Vũ Hiên. “Khoảng thời gian này, Nhược Lâm quả thực giúp em không ít việc.”
“Ai bảo em là em gái chị chứ, giúp chị gái cũng là việc nên làm.” Chử Nhược Lâm cười hi ha nói thêm. “Hai người vừa về, nhất định là có rất nhiều lời ngon tiếng ngọt muốn tâm sự với nhau. Em sẽ không ở trong này làm bóng đèn nữa!” Nói xong, cô thức thời tiêu sái bước đến quầy bar.
Bành Vũ Hiên chuyên tâm thưởng thức món ăn yêu thích, Chử Nhược Ân nhìn anh cúi đầu chăm chú ăn nhịn không được đành mở miệng hỏi. ” Có ngon không anh?”
“Ừm, ngon, rất ngon!” Anh kéo tay cô, con ngươi đen chứa đựng đầy thâm tình: “Cha đã đồng ý chuyện kết hôn của chúng ta rồi!”
“Thật sao? Trưa nay anh đi nói chuyện với bác chính là về chuyện này sao?” Hai mắt Chử Nhược Ân bừng sáng, trong lòng có một sự hân hoan không nói nên lời.
“Ừ, cha anh nói, em là một cô gái tốt khó tìm được, ông ấy không nên lấy điều kiện gia thế mà chọn con dâu. Cha còn nói, nếu không phải nhờ em hóa giải cục diện bế tắc của cha con anh, đời này ông ấy sẽ ôm theo tiếc nuối mà chết, nên ông ấy đã đồng ý cho anh lấy em. Nhưng mà ông ấy có một điều kiện tiên quyết, đó là anh giúp ông ấy thiết kế hoàn hảo bản vẽ công trình trước đây, chờ cho dự án thuận lợi triển khai xong, chúng ta sẽ kết hôn.”
Chử Nhược Ân ở bên cạnh nghe thấy vậy liền cười vui vẻ, hai mắt cũng phiếm lệ hồng.
Mọi chuyện thật là khó đoán được. Ngẫm lại trước đây cha Bành Vũ Hiên đối với cô phi thường là khinh bỉ, đùng đùng nổi giận đuổi cô ra khỏi phòng bệnh, không cho cô thăm anh, không ngờ chỉ sau một lần giúp ông ấy nói chuyện cùng Bành Vũ Hiên, đã thay đổi được suy nghĩ của ông, lại còn được ông tôn trọng.
“Những người yêu nhau đương nhiên sẽ thành gia lập thất với nhau, sao em lại khóc chứ?” Anh đưa tay lau nước mắt trên mặt cô.
“Em vì vui quá mà khóc…”
“Bảo bối ngốc!” Bành Vũ Hiên bật cười lắc đầu, ánh mắt ngập tràn sủng nịnh.
Thật vất vả, bọn họ cuối cùng cũng đi đến ngày này, chỉ mong mọi chuyện thuận buồm xuôi gió, chỉ mong….
Ăn cơm chiều xong, hai người trở lại căn phòng quen thuộc, cái gì cũng đều chưa thay đổi.
Trên cửa sổ vẫn đặt một gốc cây hương thảo như ngày trước, đầu giường vẫn để một chiếc loa nhỏ phát bản nhạc Chử Nhược Ân thích nhất, hết thảy mọi thư đều giống như trước, ngọt ngào như trước, hạnh phúc như trước.
Sau khi tắm xong, cô thay áo ngủ, gối đầu lên cánh tay người yêu, hài lòng thở dài một hơi.
“Bà xã, cám ơn tất cả những chuyện em đã làm cho anh.” Bành Vũ Hiên ôm lấy cô, hôn lên trán cô nói.
“Còn chưa kết hôn, bà xã cái gì chứ?”
“Không lâu nữa em đã là người của anh rồi, phải quen dần với chuyện anh gọi em như vậy đi.”
Lời nói ngang ngược của anh khiến trên mặt cô lại nhuộm thêm một màu hồng.
“Đã lâu rồi không ôm em, không biết em có béo lên không nhỉ?” Tay anh tìm kiếm trên người cô, công thành đoạt đất.
Cảm giác ngứa ngáy khiến Chử Nhược Ân cười khanh khách, không ngừng né tránh sự đụng chạm của anh. “Không có, không có mà!”
“Em thích tiếp xúc với linh hồn anh, hay là như thế này….thích cơ thể của anh hơn?” (>_
“Chỉ cần là anh, em đều thích!” Mặt cô đỏ ửng, hô hấp không ổn định mà trả lời.
Những lời này khiến cho toàn thân anh căng cứng, phấn chấn không thôi, đối với khát vọng muốn cô kìm nén bao ngày qua tưởng như sắp vỡ òa.
Bàn tay to lớn của anh thong thả dạo chơi trên những đường cong của cô, nhẹ nhàng xoa nắn mỗi tấc da thịt thơm mát non mềm của cô. “Em gầy thật đấy, đường cong càng ngày càng thon thả rồi!” Anh ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, trong lòng cảm thấy vô cùng xót xa. Mấy ngày nay cô vì anh mà lo lắng, vì anh mà ngược xuôi, anh thật sự mắc nợ cô nhiều lắm. “Những thiệt thòi của em, đời này anh nhất định sẽ đền lại gấp bội cho em!”
“Nếu không đủ thì sao đây?” Ngón tay cô nghịch ngợm vẽ vẽ lên vòm ngực rắn chắc của anh.
Trước sự khiêu khích của cô, anh xoay người đem đặt cô ở dưới thân, con ngươi đen nóng rực nhìn cô chằm chằm.
“Đời này, kiếp này, kiếp sau, cả kiếp sau nữa, anh mãi mãi là chồng của em!”
Nói xong, môi anh tìm xuống dọc theo cổ , má, ngực cô, ấm áp in lên đó những dấu vết của riêng mình, bàn tay to lớn cởi bỏ áo ngủ của cô, dịu dàng xoa nắn hai bên ngực.
Sau một hồi đụng chạm, nhiệt độ cơ thể tăng cao, trong mắt mỗi người đều là lửa tình dày vò lẫn nhau.
Hai người âu yếm lẫn nhau, từng tế bào trên cơ thể vì tình cảm mãnh liệt mà kêu gào, không khí trong phòng đặc quánh mùi của dục vọng. Anh chôn sâu trong cơ thể cô, chặt chẽ kết hợp, đắm chìm trong khoái lạc và ấm áp.
Khoảnh khắc này, hai người ôm lấy nhau, hôn lên môi nhau ,quý trọng từng phút giây hạnh phúc cùng viên mãn khó khăn lắm mới có được này.
Trong nhịp điệu của tình yêu, tâm trí và cơ thể hai người hợp nhất làm một, đạt tới cảnh giới hoàn hảo nhất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT