Lăng Ngọc Song vội vàng chạy đến phòng khách của Tống Vấn Chi. Khi Tống Vấn Chi vừa mở cửa phòng, bà thấy Thanh Hạm vẫn nằm ngủ say trên giường, trong phòng đầy mùi rượu, bà kinh hãi, vội kéo chăn ra, thấy xiêm y Thanh Hạm vẫn còn nghiêm chỉnh, mới thầm thở phào một hơi, những vẫn không nhịn được, nói: “Đoàn thị vệ không hiểu chuyện, quấy rầy Tống đại hiệp nghỉ ngơi, xin thứ lỗi.”

Tống Vấn Chi cười nói: “Phu nhân đừng đa lễ, ta và Thanh Hạm là sư huynh đệ, làm sao lại nói là quấy rầy được, trước kia ở Thương Tố môn, chúng ta cũng hay ngủ cùng phòng, chuyện này vẫn thường phát sinh, phu nhân không cần quá bận tâm.”

Hắn không nói còn đỡ, chứ đã nói vậy rồi làm sao Lăng Ngọc Song có thể không chú ý. Tống Vấn Chi nhìn sắc mặt bà khác thường liền hỏi: “Sáng sớm phu nhân tới tìm sư đệ ta có việc gì sao?”

Lăng Ngọc Song chỉ hận không thể trùm bao lên đánh dập đầu hắn, nhưng lại nghĩ có khi hắn còn không biết giới tính thật của Thanh Hạm là nữ nhân, nên trong lòng cũng thở nhẹ ra, bà cười nói: “Trong trang có chuyện cần ‘hắn’ tự mình tới giải quyết.”

Thanh Hạm bị tiếng mở cửa của họ đánh thức dậy, nàng vừa mở mắt đã nhìn thấy Lăng Ngọc Song và Tống Vấn Chi. Nhìn quanh một hồi nàng mới biết đêm qua ngủ lại phòng Tống Vấn Chi, liền lập tức ngồi dậy, nhưng lại thấy đầu đau kinh khủng. Tống Vấn Chi nhìn dáng vẻ của nàng, cười cười rồi cầm bát canh giải rượu định đút cho nàng, Thanh Hạm vừa định đón lấy, ai ngờ, Lăng Ngọc Song nhìn thấy hành động của hắn, đã vội đón lấy bát canh giải rượu trước, cười nói: “Tống đại hiệp là khách quý của Huyến Thải sơn trang, chuyện đút canh cho người ta đâu thể phiền Tống đại hiệp đích thân làm được. Ký Phong, còn không mau tới đút canh giải rượu cho Đoàn thị vệ!”

Ký Phong đáp vâng, rồi bước tới hầu Thanh Hạm uống canh.

Tống Vấn Chi không khỏi có chút lúng túng: “Phu nhân đa lễ quá, ta và Thanh Hạm là sư huynh đệ đồng môn, trước kia ta cũng luôn đút cho ‘đệ ấy’ mà!”

Vừa nói xong, thì bên tai hắn lại nghe thấy một giọng nói êm tai, trong vắt như nước suối: “Đó là chuyện lúc trước, giờ Thanh Hạm là thị vệ của Huyến Thải sơn trang, mà Tống công tử cũng là khách quý, nếu hai người cứ như vậy, chỉ sợ người đời sẽ nói Huyến Thải sơn trang ta thất lễ thôi.”

Tống Vấn Chi vừa quay lại đã thấy một nữ tử xinh đẹp tuyệt thế mặc y phục màu trắng đứng sau hắn. Tuy trên mặt ‘nàng’ vẫn lộ ra nét tươi cười, nhưng không biết vì sao, Tống Vấn Chi vẫn cảm thấy ‘nàng’ có vẻ rất xa cách, đây liệu có thật là vị Lăng đại tiểu thư đã được hắn chữa trị ngày hôm qua không?! Sắc mặt của ‘nàng’ hơi tái, nhưng lại làm cho ‘nàng’ có một vẻ yếu đuối như cành liễu trong gió khiến hắn ngẩn người.

Nhìn thấy dáng vẻ si ngốc của hắn, Lăng Nhược Tâm lại thầm cười lạnh, nét cười trên mặt vẫn không giảm: “Nhược Tâm tới để đa tạ ơn cứu mạng của Tống đại hiệp! Chờ khi thân thể ta khoẻ hẳn sẽ hậu tạ thật đích đáng!” Dứt lời, hắn nhẹ nhàng cúi người, rồi lại nói: “Còn không mau đỡ Đoàn thị vệ quay về Miên Dung cư, quấy rầy Tống công tử cả đêm rồi!”

Không biết vì sao, nhìn nét mặt của Lăng Nhược Tâm, Thanh Hạm lại hơi chột dạ, giống như thê tử ở bên ngoài lén lút tư tình với người khác, lại bị phu quân bắt gặp vậy. Nghe hắn nói câu “quấy rầy Tống công tử cả đêm”, mà lòng nàng run lên. Có điều, đầu nàng bây giờ vô cùng choáng váng, cũng không đủ minh mẫn để hiểu rõ mọi chuyện, chỉ để kệ Ký Phong đỡ nàng về Miên Dung cư.

Nhìn dáng vẻ của Lăng Nhược Tâm, Tống Vấn Chi cũng cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng cũng không biết kỳ quái thế nào. Hắn thản nhiên nói: “Thương tích của Đại tiểu thư còn chưa lành, cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn.”

Lăng Nhược Tâm gật đầu nói: “Đa tạ Tống công tử quan tâm.” Dứt lời, hắn xoay người rời đi.

Biểu cảm của Lăng Nhược Tâm mặc dù lễ độ nhưng lại ẩn chứa vài phần tức giận. Tống Vấn Chi thật sự không biết cơn giận của ‘nàng’ là từ đâu đến. Nhưng nhìn qua thì bọn họ đều có vẻ lo lắng vì quan tâm đến Thanh Hạm, nên cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, đành mặc kệ bọn họ đưa Thanh Hạm về.

Canh giải rượu của Tống Vấn Chi rất hiệu quả, sau khi Thanh Hạm uống xong, chưa đến nửa canh giờ đã bớt đau đầu, mà thương thế của Lăng Nhược Tâm có vẻ cũng tốt lên nhiều, hắn tái mặt, dựa vào cạnh giường Thanh Hạm.

Thanh Hạm vốn luôn giả vờ ngủ, nhưng trời sinh nàng tính hiếu động, lúc này đã tỉnh rượu đến hơn phân nửa, bắt nàng nằm yên trên giường là chuyện khó chịu nhất trên đời. Nàng liếc mắt nhìn thấy vẻ mặt thâm trầm của Lăng Nhược Tâm, rồi lại nhìn ngược lên khuôn mặt hắn, nàng mới thấy mặt hắn không mềm mại như ngày xưa, lại thêm vài phần cương nghị của nam tử. Thanh Hạm chợt phát hiện, thì ra nhìn từ góc độ này, hắn cũng rất có khí chất nam nhi, khiến nàng không nhịn được lại lén phì cười.

Lăng Nhược Tâm liếc nhìn nàng hỏi: “Không tiếp tục giả vờ ngủ nữa à?!”

Thanh Hạm sửng sốt, ngồi bật dậy nói: “Ta đâu có giả vờ ngủ!” Dứt lời, nàng lại định nhảy từ trên giường xuống.

Lăng Nhược Tâm đưa tay cản nàng lại, khiến nàng đã không nhảy xuống được, lại còn chúi thẳng đầu vào ngực hắn. Vết thương trúng tên của hắn chưa lành, giờ vừa dùng sức đã khiến miệng vết thương như bị xé ra, đau đớn khiến mặt hắn nhăn lại. Thanh Hạm bị hắn ngăn lại, trong lòng vốn có chút không vui, nhưng chỉ trong giây lát nhìn thấy mặt hắn nhăn lại vì đau đớn, thì nàng lại không nhịn được cười: “Đáng đời!”

Nhìn nàng cười xán lạn, rồi ngửi trên người nàng vẫn phảng phất mùi rượu, hắn lại nhớ tới chuyện đêm qua nàng ở lại trong phòng Tống Vấn Chi, cơn giận lại xông lên, hắn đột ngột cúi xuống, hôn lên môi nàng.

Thanh Hạm ngẩn người, không đoán được là hắn sẽ có hành động như thế, nàng trừng mắt giãy dụa muốn chạy trốn, nhưng nàng càng giãy, hắn lại càng ôm chặt. Nhớ tới chuyện vết thương trên người hắn còn chưa lành, nàng cũng không dám giãy dụa nữa, sợ động tác quá mạnh bạo sẽ khiến vết thương bị vỡ ra.

Lúc đầu Lăng Nhược Tâm chỉ định hôn để trừng phạt nàng, nhưng thấy nàng không giãy dụa nữa, sự ngọt lành, mềm mại của đôi môi nàng lại khiến tâm trí hắn rung động, càng hôn sâu hơn. Tuy hắn cũng chỉ mới biết hôn, nhưng cũng không ngại tiến thêm một bước, hắn nhẹ nhàng khép mắt lại, hưởng thụ sự sung sướng cả thể xác và tâm hồn. Một tay hắn khẽ nâng đầu nàng, tay kia nhẹ vòng qua ôm hông nàng.

Thanh Hạm nhớ đây là lần thứ ba hắn hôn nàng, nàng vốn tưởng cũng chỉ là một nụ hôn, chạm môi rồi thôi, chẳng có gì to tát, dù sao hắn cũng đã cứu mạng nàng, nàng cũng không ghét bỏ gì hắn. Hắn thích hôn thì cứ hôn đi. Nhưng khi đầu lưỡi của hắn bắt đầu lách vào miệng nàng, thì nàng bỗng cảm thấy đầu như nổ ầm một tiếng, thân thể như tê dại đi, toàn thân vốn hơi kháng cự cũng trở nên mềm nhũn, dựa cả vào người hắn, hai tay không biết đã vòng qua cổ hắn từ bao giờ.

Lăng Nhược Tâm đột nhiên nhớ ra gì đó, hắn cố gắng tách ra khỏi môi Thanh Hạm. Thanh Hạm nhất thời không hiểu gì, ngước đôi mắt mơ màng nhìn hắn. Hắn nhìn đôi môi hơi sưng đỏ của nàng, trong lòng lại thêm kích động, cố gắng cưỡng chế cảm giác muốn tiếp tục hôn nàng xuống, cười nói: “Nếu tiếp tục nữa, chỉ sợ sẽ không có cách nào làm Lưu Quang Dật Thải mất.”

Vừa nghe hắn nói xong, một lúc sau Thanh Hạm mới hiểu ý hắn, nàng vô cùng xấu hổ: “Huynh đúng là con sói siêu siêu siêu siêu háo sắc!!!!!”

Lăng Nhược Tâm cười nói: “Ta dù có háo sắc cũng thật đáng thương, cả đời này e là cũng chỉ háo sắc có mình muội thôi.” Dùng bộ dạng của hắn mà đi hôn nữ tử khác, chỉ sợ sẽ bị người ta nghĩ là có ham muốn này kia quái dị.

Thanh Hạm hừ một tiếng: “Có quỷ mới tin được!”

Lăng Nhược Tâm nói: “Nếu nói ta háo sắc, thì có khi nói muội háo sắc mới đúng. Muội nhìn bộ dạng của muội hiện giờ đi, để người khác bắt gặp, chắc chắn người ta sẽ nói muội đang cưỡng bức ta ấy!” Dứt lời, hắn cười khẽ, nụ hôn vừa rồi đã làm lửa giận của hắn tan biến.

Thanh Hạm sửng sốt, lúc này nàng mới phát hiện tay của mình vẫn còn đang vòng qua cổ hắn, toàn bộ thân thể cũng đặt trên người hắn, tư thế này, muốn có bao nhiêu mờ ám thì có bấy nhiêu. Vả lại, nàng đang mặc nam trang, còn hắn lại mặc nữ trang, nhìn thế này cực cực kỳ giống nàng đang đùa giỡn hắn. Mặt nàng lại đỏ bừng lên, vội vàng rụt tay về, muốn đứng dậy rời khỏi người hắn.

Nhưng Lăng Nhược Tâm lại nhanh tay ôm lấy nàng, nghiêm mặt nói: “Sau này không được ta cho phép, thì muội không được thân mật quá với các nam nhân khác, càng không cho phép ở qua đêm trong phòng nam nhân khác!”

Thanh Hạm sững sờ, biết hắn đang nói đến chuyện Tống Vấn Chi, nàng liền trừng mắt lườm hắn một cái: “Huynh ấy là sư huynh của ta, chúng ta từ nhỏ đã như vậy rồi.” Dứt lời, nàng mới phát hiện ra một vấn đề, sao nàng lại phải giải thích với hắn chuyện của sư huynh làm gì?!

Nghe nàng nói vậy, sắc mặt Lăng Nhược Tâm lại trầm xuống: “Cái gì? Từ nhỏ hai người đã ngủ cùng phòng?”

Thanh Hạm gật đầu nói: “Đúng vậy! Có gì không được?!” Thật ra là buổi tối nàng sợ ngủ một mình, nên thường hay chạy tới quấy rầy Tống Vấn Chi. Nhưng sau khi nàng biết hai người nam nữ khác biệt thì cũng ít đi hơn. Mà lúc Tống Vấn Chi mười lăm tuổi phát hiện ra giới tính thật của nàng, thì lại cưng chiều nàng lên tận trời. Tuy hai người gần gũi, nhưng cũng chưa bao giờ xảy ra chuyện gì, hành động thân mật nhất cũng chỉ là nàng dựa đầu vào vai Tống Vấn Chi ngủ một chút mà thôi.

Những lời này, qua tai người nào đó thì sẽ có rất nhiều điều không được, trong con ngươi của hắn như nổi sóng to gió lớn, giận dữ nói: “Chẳng lẽ muội không có một chút rụt rè nào của nữ nhân hay sao? Một nử tử lại đi ngủ lại trong phòng một nam tử còn ra thể thống gì!” Hắn cũng không biết vì sao hắn lại giận dữ đến thế này.

Thấy lửa giận của hắn ngập trời, Thanh Hạm cũng hơi kỳ quái nói: “Huynh bệnh à? Lúc trước ta sợ ngủ một mình, nên mới ngủ cùng Đại sư huynh, sau khi lớn là chia phòng ngủ rồi mà.”

Nghe nàng nói vậy, cơn giận của Lăng Nhược Tâm cũng giảm đi một chút. Dù sao, hắn cũng đâu quản được chuyện trước đây của nàng. Hắn đang định nói gì thì ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ, Lăng Nhược Tâm hơi sửng sốt, Thanh Hạm nhân cơ hội đó, chui ra khỏi ngựa hắn, sửa sang lại vạt áo rồi bước ra mở cửa.

Ngoài cửa là Lăng Ngọc Song, bà đến tìm Thanh Hạm về chuyện Lưu Quang Dật Thải, nhưng bước vào phòng thấy không khí hơi kỳ lạ, lại nhìn xiêm y hai người không chỉnh tề, môi Thanh Hạm còn hơi sưng, bà liền biết ngay vừa rồi hai người đang làm gì, liền vui ra mặt nói: “Ta không làm phiền các con chứ!”

Nghe bà hỏi vậy, Thanh Hạm cũng hơi chột dạ, không biết trên trả lời thế nào, Lăng Nhược Tâm liền đáp: “Mẹ, mẹ muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi, đừng quanh co lòng vòng nữa.”

Lăng Ngọc Song cười nói: “Ý của ta là nếu ta quấy rầy các con, thì ta sẽ đi ra ngay bây giờ, để các con tiếp tục.” Dứt lời, bà làm bộ như định đi ra ngoài.

Lăng Nhược Tâm hừ một tiếng nói: “Mẹ, mẹ đừng diễn nữa, mẹ không làm phiền bọn con.” Hắn làm sao không hiểu tâm tư của mẹ hắn chứ.

Lăng Ngọc Song lại cười: “Nếu đã vậy, Thanh Hạm cũng có vẻ tỉnh rượu rồi, hôm nay thời tiết lại tốt, Thanh Hạm, ta đưa con đi làm Lưu Quang Dật Thải.” Dứt lời, bà kéo tay Thanh Hạm định bước ra cửa, thấy Lăng Nhược Tâm cũng định theo, bà cười nói: “Ta biết con luyến tiếc, không muốn xa nương tử của con, nhưng vết thương trên người con vẫn chưa lành, vẫn nên dưỡng thương cho tốt thì hơn. Con cứ yên tâm, mẹ con đây sẽ không bắt nạt nương tử của con đâu.” Dứt lời bà liền nháy mắt với Lăng Nhược Tâm một cái rồi kéo Thanh Hạm đến xưởng nhuộm.

Nghe bà nói vậy, tuy Lăng Nhược Tâm không muốn xa Thanh Hạm, nhưng cũng đành chịu. Thanh Hạm nghe bà nửa đùa nửa thật trêu chọc, mặt vốn đang đỏ lại càng đỏ hơn.

Ở xưởng nhuộm, Lăng Ngọc Song đem phương pháp tinh luyện Thiên Tâm lan dạy hết cho Thanh Hạm, cũng nói cho nàng phương pháp chế Lưu Quang Dật Thải. Nhưng Thanh Hạm không có kinh nghiệm gì về nhuộm màu, tính tình lại hơi tuỳ tiện, tuy vẫn chưa thực sự học, nhưng nhuộm màu vốn cần sự cẩn thận, huống chi lại là nhuộm một tấm vải thượng hạng như Lưu Quang Dật Thải. Cách chế tác cực kỳ phức tạp, mặc dù Thanh Hạm có trí nhớ vô cùng tốt, mà cũng khó nhớ nổi phương pháp chế tạo phức tạp kia.

Nếu không phải là nàng bỏ vải đặc chế vào nhầm thùng nhuộm, thì lại làm sai trình tự đổ thuốc nhuộm, phiền nhất là vẫn không nắm được nhiệt độ cần thiết, vải Kỳ Vân thượng hạng mà bị nàng làm cho thành vừa cháy vừa vàng. Lăng Ngọc Song đứng bên cạnh thì sốt ruột không chịu nổi, nhưng cũng không thể làm giúp nàng. Tuy Lăng Ngọc Song đã dự đoán trước là nàng chưa nhuộm đẹp được, nhưng không ngờ lại tệ đến mức này, cũng may bà đã chuẩn bị trước rất nhiều vải. Lăng Ngọc Song nghĩ, đành phải lấy một ít vải bình thường để Thanh Hạm luyện nhuộm màu trước cho thành thạo đã.

Thanh Hạm lăn lộn ở xưởng nhuộm suốt một ngày, rốt cuộc cũng học xong phương pháp nhuộm màu cơ bản, nhưng cũng khiến nàng mệt đến đau hết cả xương cốt. Nàng cảm thấy, việc nhuộm màu này thật sự không phải là việc mà nàng có thể làm, còn vất vả gấp trăm lần nàng luyện võ, vất vả gấp trăm lần ấy. Có điều, nàng đã đồng ý giúp Lăng Nhược Tâm làm Lưu Quang Dật Thải rồi, đành phải cắn răng kiên trì thôi. Trong đầu nàng lại nhớ lại câu nói của Huyền Cơ Tử: “Tin tưởng vào chính bản thân mình, con làm được!”

Tuy Lăng Ngọc Song cũng biết là khả năng nhuộm màu của nàng không tốt, nhưng không ngờ lại kém như vậy, cũng chỉ thở dài một hơi rồi nói: “Không sao đâu, ngày mai lại tiếp tục. Nhưng hết hôm nay, chúng ta chỉ còn hai ngày. Nếu trong hai ngày mà con không học được cách nhuộm màu, chỉ e là chúng ta sẽ không còn thời gian nữa. Hôm nay con cứ về nghỉ ngơi trước đi!” Tuy bà nói vậy, nhưng trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng. Lúc bà đưa Thanh Hạm đến xưởng nhuộm, bà còn định đùa với Thanh Hạm một chút, nhưng khi nhìn thấy động tác của nàng, bà cũng chẳng thể nói đùa được nữa.

Nhìn vẻ mặt của bà, Thanh Hạm cũng hít sâu một hơi, buồn bã quay về Miên Dung cư.

Vừa nhìn dáng vẻ của nàng, khoé miệng Lăng Nhược Tâm khẽ mỉm cười, hắn cũng đoán được đại khái nguyên nhân khiến nàng ủ rũ thế này. Hắn đứng dậy, rót cho nàng một chén trà, thản nhiên nói: “Phương pháp nhuộm màu vốn rất phức tạp, muốn hiểu rõ, thành thạo không phải là chuyện ngày một ngày hai, tình hình như muội là chuyện rất bình thường.”

Thanh Hạm nhìn hắn ngạc nhiên: “Bây giờ huynh lại còn biết an ủi ta nữa cơ à, đúng là việc đó không dễ dàng gì. Nói thật, hôm nay lúc về, ta còn đang nghĩ liệu có bị huynh giễu cợt hay không đây.” Nàng đón chén trà, uống một hơi hết sạch rồi mới chợt nhận ra, cả ngày hôm nay nàng học nhuộm màu, còn chưa uống một hớp nước nào.

Ý cười trong mắt Lăng Nhược Tâm lại càng đậm thêm: “Ưu điểm của ta còn rất nhiều, thời gian còn dài, càng ngày muội sẽ càng phát hiện ra nhiều điểm tốt của ta hơn.”

Thanh Hạm bật cười: “Cho huynh một chút ánh mặt trời, huynh đã tự mình toả sáng vậy hả?!” Không biết vì sao, nàng đột nhiên cảm thấy Lăng Nhược Tâm hơi đáng yêu, đôi mắt sâu thẳm kia không còn tính kế như xưa, mà tràn đầy vẻ dịu dàng và cổ vũ. Nói dứt lời, nàng bất giác đưa tay lên bóp bóp vai mình.

Nhìn thấy vậy, Lăng Nhược Tâm liền đi tới sau lưng nàng, dùng tay không bị thương nhẹ nhàng ấn vai cho Thanh Hạm. Thanh Hạm cảm thấy vô cùng thoải mái, cười hì hì nói với hắn: “Chẳng lẽ hôm nay huynh đổi tính rồi à, lại đối xử với ta tốt như vậy?!” Có một cảm giác tên là được cưng chiều khẽ lướt qua lòng nàng, khiến trái tim cũng trở nên mềm nhũn.

Lăng Nhược Tâm nghiêm mặt nói: “Muội là nương tử tương lai của ta, ta không đối xử tốt với muội thì đối xử tốt với ai?”

Nghe hắn nói vậy, ngụm trà còn chưa kịp nuốt xuống liền phun thẳng ra. Đây là lần đầu tiên nàng nghe hắn nói chuyện này, thật sự là không quen. Quay đầu lại, nhìn thấy dáng vẻ nghiêm trang của hắn, mặt nàng bất giác lại đỏ bừng lên, định mắng hắn nhưng rồi lại nhớ ra là cha đã sớm hứa gả mình cho hắn từ lâu, nếu muốn mắng, thì phải nói cha mình trước mới đúng, trong lòng nàng lại càng luống cuống, liền đặt chén trà xuống, phi như chớp về phòng mình, vừa chạy vừa nói: “Ta mệt rồi, ngủ trước đây.”

Nhìn thấy nàng trốn nhanh về phòng, Lăng Nhược Tâm lại bật cười. Tuỳ nàng đi, dù sao nàng cũng không trốn thoát khỏi bàn tay hắn. Nghĩ đến sư huynh Tống Vấn Chi của nàng, trong lòng hắn lại hơi cảnh giác, hai người lớn lên bên nhau, liệu hắn ta có biết giới tính thật của nàng không? Nếu biết, chỉ sợ sự tình sẽ có chút phiền toái.

Sáng sớm Thanh Hạm đã đi tới xưởng nhuộm, nhìn đống vải ngày hôm qua bị nàng nhuộm loạn lên, trong lòng cảm thấy rất phiền muộn, nhớ đến những lời tối qua Lăng Nhược Tâm nói, nàng lại càng loạn hơn. Nàng hít sâu một hơi, ngồi ngẩn người một mình dưới giò phong lan ngoài xưởng nhuộm. Đã sang ngày thứ hai rồi, vậy mà giờ ngay cả phương pháp nhuộm cơ bản nhất nàng vẫn không làm tốt được, thì làm sao có thể làm được Lưu Quang Dật Thải?!

Giọng nói trong vắt như nước bỗng truyền đến: “Sao thế? Muội không tự tin à?”

Thanh Hạm vừa quay đầu lại đã thấy Lăng Nhược Tâm mặc một bộ xiêm y trắng đứng trong nắng sớm, mái tóc đen dài chỉ dùng một sợi dây, tuỳ tiện buộc chặt lên. Vết thương của hắn vẫn chưa lành, sắc mặt hơi tái, miệng vẫn nở nụ cười nhẹ, dù nàng đã nhìn thấy rất nhiều lần, nhưng nhìn dáng vẻ này nàng vẫn không khỏi ngẩn ngơ.

Lăng Nhược Tâm đi đến bên cạnh nàng, ngồi xuống, thản nhiên nói: “Sáng sớm đã chạy đến đây, chắc không phải chỉ là để ngẩn người chứ.”

Thanh Hạm hồi phục tinh thần, hít sâu một hơi nói: “Thương thế của huynh còn chưa lành, giờ lại chạy loạn đến đây, nếu vết thương bị nứt ra sẽ nguy hiểm!”

Nụ cười trên miệng Lăng Nhược Tâm càng tươi hơn, ánh mắt cũng đầy ý cười ấm áp, hắn nhìn Thanh Hạm nói: “Muội đang quan tâm đến ta sao?”

Thanh Hạm bĩu môi, phủi phủi bụi trên mông, hừ một tiếng nói: “Huynh bị thương vì ta, nếu huynh vì vết thương tái phát mà chết, ta lo là cả đời này ta sẽ khó sống yên ổn thôi, đừng có ngồi đó mà tự mình đa tình nữa!” Dứt lời, nàng liền quay về xưởng nhuộm.

Lăng Nhược Tâm cau mày, cô nhóc kia nói chuyện kiểu gì thế, nhưng cũng đi theo nàng về xưởng nhuộm. Thấy nàng cau mày nhìn thùng nhuộm to thật to kia, hắn lại thản nhiên nói: “Thật ra, trình tự nhuộm vải tuy phức tạp, nhưng chỉ cần nắm vững một vài điểm trọng yếu thì sẽ dễ làm thôi.”

Thanh Hạm bĩu môi nói: “Huynh đã nhuộm vải từ nhỏ đến giờ, đương nhiên là dễ rồi. Nếu thực sự dễ làm như huynh nói, thì hôm qua ta đã không nhuộm vải thành cái dạng kia.” Dứt lời, nàng đưa tay chỉ đám vải nhuộm hỏng hôm qua còn chưa dẹp đi.

Nhìn một đống vải cháy vàng, Lăng Nhược Tâm không khỏi bật cười, thảo nào cô nhóc này lại có dáng vẻ thất bại như vậy. Hắn lập tức cười nói: “Thật ra, nhuộm vải chẳng qua cũng chỉ có một vài khẩu quyết thôi, đầu tiên là khẩu quyết nhìn thùng nhuộm, màu của thuốc nhuộm và độ đậm đặc của thuốc nhuộm trong thùng sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến tỉ lệ vải nhuộm, thuốc màu càng đậm càng đặc thì thời gian nhuộm vào vải sẽ càng dài. Bởi vì thuốc màu đặc sẽ mất thời gian để thấm vào vải hơn. Những màu bình thường, chỉ cần khoảng một canh giờ là có thể thấm vào vải rồi, còn Lưu Quang Dật Thải, nguyên liệu chủ yếu là Thiên Tâm lan. Chất của Thiên Tâm lan cực kỳ đặc, thời gian nhuộm cần khoảng ba ngày mới được. Tiếp theo là khẩu quyết nhìn vải. Vải vóc càng thô, thì nhuộm sẽ càng dễ dàng hơn. Loại vải dùng để làm Lưu Quang Dật Thải là vải Kỳ Vân, một loại hàng thượng hạng trong các loại vải, vô cùng mềm mại, nhẵn nhụi. Muội cũng từng sờ Lưu Quang Dật Thải rồi nên cũng biết cảm giác sờ vào loại lụa đó thế nào. Nếu nói là vải, có lẽ nói là tơ lụa thì đúng hơn. Cho nên lúc nhuộm cần phải đảo vải thường xuyên để màu nhuộm được thấm đều. Cuối cùng là khẩu quyết lấy vải ra khỏi thùng nhuộm, bước này là quan trọng nhất, dù muội có nắm tốt được hai khẩu quyết trước, nhưng đến thời điểm lấy vải ra mà làm không tốt, thì tất cả công sức lúc trước đều uổng phí hết. Hoặc là muội sẽ nhuộm ra hàng kém chất lượng, hoặc là sẽ nhuộm ra vải loang lổ. Mấu chốt của khẩu quyết lấy vải ra nằm ở chỗ: nhanh, dứt khoát, chuẩn. Nhanh là phải lấy vải ra cực nhanh, dứt khoát là động tác lấy ra phải sắc bén, không được chậm chạp, dây dưa, chuẩn tức là phải trải thật chính xác vải trên bàn đá cẩm thạch, không sai một ly.”

Thanh Hạm trừng to mắt nhìn hắn nói: “Huynh nói thì dễ thế, chứ làm đâu có dễ như vậy.” Hôm qua, lúc Lăng Ngọc Song dạy nàng cách nhuộm màu cũng nói phương pháp tương tự như Lăng Nhược Tâm, nhưng không ít lời nhiều ý như hắn.

Lăng Nhược Tâm cười nói: “Muội dùng khẩu quyết ta vừa dạy, nhuộm lại một lần thử xem.”

Thanh Hạm nửa tin nửa ngờ, dựa theo phương pháp hắn dạy, dùng một tấm vải bình thường, nhuộm một màu vàng sáng bình thường, tuy vẫn hơi kém lửa một chút, nhưng đã tốt hơn hôm qua rất nhiều, không lệch nhiều so với các tấm vải nhuộm thông thường khác trong xưởng. Nhìn thấy nhuộm màu thành công, trong lòng nàng vô cùng vui vẻ, cao hứng nhảy dựng lên. Thấy Lăng Nhược Tâm mỉm cười nhìn mình, nàng phấn khích đến mức tay còn chưa kịp rửa, chạy qua ôm chầm lấy hắn khen: “Huynh thật lợi hại!”

Lăng Nhược Tâm dở khóc dở cười, bộ xiêm y trắng như tuyết này của hắn, không cần nhìn cũng biết, chắc chắn là bị in hai dấu tay to tướng màu vàng rồi, miệng vết thương bị nàng động vào cũng hơi đau, nhưng tâm tình tốt của nàng dường như cũng lây sang cho hắn. Mũi hắn khẽ ngửi được mùi thơm nhè nhẹ từ cơ thể nàng, trong lòng lại càng thêm rung động, nhưng hắn chỉ thản nhiên nói: “Nhuộm được vải thường, cũng không có nghĩa là có thể nhuộm được Lưu Quang Dật Thải, muội đừng quá kích động, tập nhuộm thêm vải tấm nữa đi.” Tuy nói vậy, nhưng ánh mắt tràn đầy niềm vui đã hoàn toàn tiết lộ tâm trạng của hắn.

Lăng Nhược Tâm liếc mắt sang, vừa vặn nhìn thấy Lăng Ngọc Song đang đứng ở cửa xưởng nhuộm, cười với hắn, cũng giơ một ngón tay cái lên với hắn rồi quay người rời đi. Hắn đương nhiên hiểu được suy nghĩ của mẹ hắn, một là tán thưởng hắn dạy tốt, hai là tán thưởng tiến triển của hắn và Thanh Hạm. Ý cười trong mắt hắn càng đậm hơn, có điều, mùa hè chết tiệt này, sao mà nóng vậy, khiến tim của hắn bây giờ cũng nóng quá đi mất.

Suốt một ngày, Lăng Nhược Tâm đều ở xưởng nhuộm giúp Thanh Hạm, nàng hơi phạm sai lầm, hắn sẽ chỉ ra ngay. Có lẽ Lăng Nhược Tâm khéo dạy, hoặc cũng có thể vì tố chất của Thanh Hạm rất thông minh, nên chỉ qua vài lần, Thanh Hạm đã nắm rõ nguyên tắc, coi việc này như việc nhỏ rồi. Đến gần chiều tối, cuối cùng nàng cũng có thể nhuộm được một tấm vải ngang tay với một sư phụ lão làng của Huyến Thải sơn trang.

Nhìn dáng vẻ hài lòng, vui sướng của nàng, Lăng Nhược Tâm cười nói: “Từ ngày mai muội có thể bắt đầu thử nhuộm Lưu Quang Dật Thải được rồi, tính thời gian nhuộm Lưu Quang Dật Thải, thì có lẽ cũng có thể hoàn thành đúng thời hạn.” Dứt lời, hắn cũng không kìm được, khẽ thở phào một hơi.

Thanh Hạm cũng thở phào nói: “Như vậy, cha ta không phải chết, ta cũng sẽ không phải chết nữa rồi.” Nàng vừa vui vẻ nói, vừa chạm chỗ này, động chỗ kia trong xưởng nhuộm, không để ý thùng nhuộm kia rất trơn, nên nàng vừa nhảy lên, đã ngã “tùm” một cái vào trong thùng. Trong thùng đó đang để màu đỏ, chờ đến lúc nàng đứng lên, thì cả người đã bị nhuộm thành màu đỏ hết. Giờ phút này, rốt cuộc nàng cũng hiểu được, cái gì gọi là “vui quá hoá buồn”!

Dù định lực của Lăng Nhược Tâm vô cùng tốt, nhưng khi nhìn dáng vẻ của nàng, hắn vẫn không nhịn được, cười ha hả, hắn cười đến chảy nước mắt, không cả đứng thẳng được người. Thanh Hạm vốn đã cảm thấy thật xui xẻo, giờ thấy hắn cười đáng ghét thế kia, đôi mắt to tròn khẽ đảo một vòng, rồi đi tới bên cạnh hắn, vươn hai bàn tay in thẳng lên mặt hắn, sao đó, lại vòng tay ôm lấy hắn rồi nhanh chóng nhảy ra xa.

Thuốc nhuộm trên người nàng liền dính hết sang người hắn. Dù hắn không rơi vào thùng nhuộm, nhưng cũng chẳng khác gì nàng. Nhất là hai dấu tay đỏ tươi trên mặt kia, nhìn còn đáng sợ hơn cả người đầy màu đỏ của Thanh Hạm. Lúc này thì hắn cũng không cười nổi nữa, quát lớn: “Đoàn Thanh Hạm!”

Thanh Hạm cười hì hì nói: “Huynh có bản lĩnh thì đuổi theo ta đi rồi nói sau! Có điều, ta khuyên huynh một câu, thương thế của huynh còn chưa lành, chỉ sợ là không đuổi kịp ta thôi!” Dứt lời, nàng thi triển khinh công, bay nhanh ra khỏi xưởng nhuộm.

Lăng Nhược Tâm vừa bực mình lại vừa buồn cười, cũng thi triển khinh công bay ra khỏi xưởng nhuộm, nhưng mà chưa được hai bước đã ngã xuống đất, phát ra tiếng kêu thống khổ. Nhìn thấy bộ dạng đó của hắn, lại nhớ đến vết thương trên người hắn, Thanh Hạm kinh hãi vội chạy về đỡ hắn dậy: “Huynh sao rồi?” Sự quan tâm, thân thiết tràn ngập trong ánh mắt.

Lăng Nhược Tâm nói: “Chỉ e là vết thương bị nứt ra rồi.” Giọng nói của hắn hơi yếu ớt.

Thanh Hạm lo lắng: “Nào, để ta xem xem!” Dứt lời, nàng liền đưa tay muốn cởi xiêm y của hắn.

Khoé miệng Lăng Nhược Tâm khẽ nhếch lên một nụ cười xấu xa, thừa dịp Thanh Hạm đưa đầu tới gần hắn, hắn liền ôm cổ nàng, cũng bất chấp môi nàng dính đầy thuốc nhuộm, hắn cúi đầu, hôn luôn lên môi nàng. Thanh Hạm ngẩn người một chút, chợt hiểu ra bị hắn trêu đùa, liền đẩy hắn ra nói: “Sắc lang!”

Lăng Nhược Tâm cười nói: “Ta bị muội biến thành thế này, nếu không đòi lại chút gì đó, chẳng phải là thiệt thòi lắm hay sao!”

Thanh Hạm hừ một tiếng, trừng mắt lườm hắn một cái, nhưng trong lòng vẫn lo lắng cho hắn. Nàng kéo hắn từ dưới đây lên, rồi buồn bực quay về Huyến Thải sơn trang. Trong lòng nàng vẫn đang thầm mắng hắn, đúng là đáng ghét, cực kỳ đáng ghét, từ khi bắt đầu quen biết hắn, dường như bất cứ lúc nào sơ hở cũng bị hắn động tay động chân hết vậy.

Thuốc nhuộm của Huyến Thải sơn trang rất đặc biệt, bị dính vào rồi thì rất khó tẩy rửa, cũng may là có dung dịch tẩy rửa riêng, khó khăn lắm Thanh Hạm mới tẩy hết được màu dính trên người. Khi nàng tắm rửa xong, quay về phòng thì đã thấy Lăng Nhược Tâm sai người mang đồ ăn vào. Bụng nàng đã đói meo từ lâu, nên chỉ lau qua tóc rồi không khách khí ăn sạch cả bàn ăn.

Nhìn mái tóc rối tung của nàng bây giờ, Lăng Nhược Tâm lại cảm thấy có một vẻ phong tình khác hẳn với lúc nàng buộc tóc cao như thường ngày. Nàng không mang yết hầu giả, dù mặc nam trang, nhưng dáng vẻ nữ nhân vẫn lộ rõ. Có điều, bộ dạng ăn no lười biếng dựa vào ghế của nàng lại cực kỳ bất nhã, khiến hắn không khỏi nhíu mày.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa, Lăng Nhược Tâm hỏi: “Ai?” rồi đưa mắt ra hiệu cho nàng cột tóc, đeo yết hầu giả vào.

Dù Thanh Hạm không tình nguyện, nhưng vẫn quay về phòng buộc tóc, nghe tiếng Tống Vấn Chi vang lên ngoài cửa: “Là ta, ta đến để xem tình hình thương thế của Đại tiểu thư có vấn đề gì không.”

Lúc Thanh Hạm chỉnh trang xong thì cũng là lúc Tống Vấn Chi bước vào, vừa thấy hắn, nàng đã vui mừng khấp khởi nói: “Đại sư huynh, huynh đến rồi à!” Hôm nay nàng học được cách nhuộm màu, nên tâm tình rất tốt, lập tức kéo kéo tay Tống Vấn Chi.

Tống Vấn Chi nhéo mũi nàng một cái rồi nói: “Nghe nói hôm nay đệ lại nghịch ngợm, còn nhuộm cả xiêm y của Đại tiểu thư thành màu đỏ nữa.” Tuy hắn trách cứ nhwung giọng điệu lại vô cùng thân mật.

Thanh Hạm hừ một tiếng nói: “Ai bảo ‘nàng ấy’ cười nhạo ta!”

Thấy bộ dạng thân mật của hai người, trong lòng Lăng Nhược Tâm cũng cảm thấy buồn bực, sắc mặt cũng xấu hẳn đi, hắn đứng bên cạnh, hừ một tiếng nói: “Không biết Tống công tử định lúc nào mới xem bệnh cho ta? Đêm đã xuống rồi, Công tử còn ở lại Miên Dung cư này lâu, có vẻ không được hay cho lắm.” Người không biết chuyện thì nghĩ rằng hắn nói vậy vì hắn là nữ tử, đêm đã khuya mà nam tử còn ở lại phòng nữ tử thì thật bất nhã, nhưng Thanh Hạm lại biết, có lẽ hắn đang nói nàng.

Tống Vấn Chi ngại ngần, khẽ gạt tay Thanh Hạm ra, cười nói: “Đại tiểu thư thật vui tính, có điều, hôm nay ta vừa nghe thấy chuyện rất buồn cười, đang muốn thỉnh giáo Đại tiểu thư.”

Lăng Nhược Tâm nhẹ nhàng cười nói: “Tống công tử có chuyện gì xin nói thẳng, chứ dùng từ thỉnh giáo, ta không dám nhận.” Nhìn dáng vẻ hắn lúc vừa bước vào, Lăng Nhược Tâm đã biết ngay hắn đến tìm mình có việc. Ánh mắt hắn lập tức nheo lại, liếc sang Thanh Hạm, nếu hắn đoán không sai, thì chắc chắn Tống Vấn Chi tới đây vì Thanh Hạm.

Tống Vấn Chi nhìn Lăng Nhược Tâm nói: “Đại tiểu thư đúng là có tư chất như thần tiên trên trời, vô cùng trí tuệ, nam tử trên thế gian này có thể xứng đôi với tiểu thư có lẽ là rất rất hiếm. Tại hạ chỉ cảm thấy kỳ quái, tại sao Đại tiểu thư lại tình nguyện muốn gả cho tiểu sư đệ của tại hạ?!”

Thì ra hôm nay Tống Vấn Chi thấy trong trang nơi nơi đều giăng đèn kết hoa, sửa sang phòng ốc, hắn tò mò hỏi tôi tớ trong trang mới biết Lăng Nhược Tâm sẽ gả cho Thanh Hạm. Lúc đó hắn đã cảm thấy vô cùng buồn cười, hai nữ tử làm sao có thể thành thân! Hắn nghĩ tới danh tiếng của Lăng Nhược Tâm bên ngoài, biết ‘nàng ta’ vô cùng khôn khéo, sao có thể không phát hiện ra Thanh Hạm là nữ tử. Cho dù ‘nàng ta’ nhất thời hồ đồ, mê muội không biết Thanh Hạm là nữ, thì Đoàn Lạc Trần cũng không thể hồ đồ đến mức để con gái mình ‘cưới’ người ta chứ. Mà cho dù Đoàn Lạc Trần cực kỳ hồ đồ, để cho Thanh Hạm ‘cưới’ người ta, thì chính bản thân Thanh Hạm cũng sẽ không đồng ý mới đúng. Hắn nghĩ ngợi cả ngày cũng không hiểu nổi, thấy hai người toàn thân đỏ tươi quay về, hắn ước chừng hai người đã tắm rửa xong, liền chạy tới hỏi cho rõ ràng.

Vừa nghe câu hỏi của hắn, Thanh Hạm hơi sửng sốt, sao sư huynh cũng biết chuyện của nàng và Lăng Nhược Tâm? Một suy nghĩ chợt loé lên trong đầu, nếu sư huynh biết, có lẽ là do cha nàng hoặc mẹ của Lăng Nhược Tâm nói cho hắn biết. Trong lòng nàng thầm kêu, hỏng bét rồi, Đại sư huynh biết thân phận thật của nàng, biết nàng không thể nào ‘cưới’ người khác được. Nếu nói tình hình thực tế với hắn, thì càng ngày lại càng có nhiều người biết bí mật của Lăng Nhược Tâm. Chuyện này rất quan trọng, tuy nàng cực kỳ tin tưởng sư huynh của nàng, nhưng chuyện này, càng ít người biết càng tốt.

Bản thân Lăng Nhược Tâm sau khi nghe xong câu hỏi của hắn cũng hơi kinh hãi, cũng tự hỏi liệu có phải hắn đã biết thân phận thật của Thanh Hạm hay không?! Nhưng hiện giờ, việc đó cũng không phải là việc chính, quan trọng là hắn phải hoá bị động thành chủ động. Sắc mặt hắn không chút thay đổi, khoé mắt còn có một vẻ e lệ khác thường, nhẹ nhàng nói: “Từ xưa đến nay, hôn sự đều là do cha mẹ sắp đặt. Từ lúc ta và Thanh Hạm quen biết nhau tới nay, nói chung cũng là tâm đầu ý hợp. Hai bên cha mẹ đều đồng ý gả ta cho Thanh Hạm, xin hỏi Tống công tử, việc này có gì là không thể?”

Tống Vấn Chi nửa tin nửa ngờ nhìn hắn nói: “Đại tiểu thư chẳng lẽ không phát hiện ra sư đệ của ta khác với người bình thường khác hay sao?”

Nghe hắn nói vậy, Lăng Nhược Tâm biết ngay hắn nhất định đã biết Thanh Hạm là nữ nhân, trong mắt thoáng có chút giận dữ, nhưng mặt vẫn tươi cười, nói một câu mà nhiều ý: “Thanh Hạm đương nhiên là khác với các nam tử khác rồi. Trong tim ta, thì ‘chàng’ là người rất đặc biệt, nếu không, ta cũng sẽ không đồng ý ‘gả’ cho ‘chàng’. Đúng không, Thanh Hạm?!” Dứt lời, hắn còn trừng mắt nhìn Thanh Hạm.

Tống Vấn Chi giật mình kinh hãi, hắn vẫn nghĩ Lăng Nhược Tâm là một tiểu thư khuê các, thông hiểu thi thư, lễ nghĩa. Nhưng một tiểu thư khuê các mà nói ra những lời như vậy, thật sự khiến hắn không thể tưởng tượng nổi, liền đứng sững sờ ở đó.

Thanh Hạm dở khóc dở cười, với tính cách của Lăng Nhược Tâm, nếu nói thêm nữa, chỉ e hắn sẽ nói hắn thất thân vì nàng mất! Nhìn Tống Vấn Chi ngốc nghếch đứng ngẩn ở đó, nàng liền kéo hắn ta nói: “Sư huynh, ra khỏi đây rồi ta sẽ từ từ nói cho huynh biết!” Dứt lời, nàng cũng không cần biết Tống Vấn Chi có đồng ý không, kéo thẳng hắn ra ngoài.

Nhìn hành động của nàng, Lăng Nhược Tâm có chút không vui, nhưng cũng sợ là nàng sẽ nói loạn lên với Tống Vấn Chi mất. Hắn lập tức cười tươi, nhưng ánh mắt đầy vẻ cảnh cáo: “Thanh Hạm, chuyện của chúng ta, ‘chàng’ nên nói cho Đại sư huynh cẩn thận, đừng để phát sinh hiểu lầm không đáng có!” Cẩn thận tức là dặn nàng đừng nói lung tung, còn hiểu lầm không đáng có, tức là muốn nàng chặt đứt suy nghĩ, tình cảm vượt quá giới hạn huynh đệ của Tống Vấn Chi đi.

Thanh Hạm vừa kéo Tống Vấn Chi, vừa trừng mắt lườm hắn một cái. Ra khỏi Miên Dung cư, Tống Vấn Chi liền hỏi ngay: “Sư muội, muội rõ ràng là một nữ tử, làm sao đón dâu được?”

Hết chương 57.



***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play