\Tiếng kêu hoảng hốt của Thanh Hạm vừa dứt, thì bỗng đám hắc y nhân kia hét lên thê thảm. Nàng kinh hãi khi thấy bọn chúng đồng loạt ngã lăn ra đất, trên trán đều có một đoá hoa. Ngay sau đó, một nam tử mặc áo tím nhẹ nhàng lướt tới. Nhìn thấy người kia, Thanh Hạm mừng rỡ: “Đại sư huynh, huynh tới thật đúng lúc!”
Tống Vấn Chi đi tới trước mặt nàng, mỉm cười với nàng rồi kéo nàng đứng dậy. Hắn nhẹ nhàng phủi bụi đất trên người nàng rồi nói: “Có chuyện gì thế này? Muội lại gây hoạ gì rồi hả?”
Tống Vấn Chi vốn thân thiết với nàng từ nhỏ, nàng vẫn coi hắn là người nhà thân thiết nhất của nàng. Nhiều ngày nay, nàng đều như đi dạo ở quỷ môn quan, giờ vừa nhìn thấy hắn, nàng cảm thấy vô cùng ấm áp. Nghe hắn hỏi vậy, sự ấm ức trong lòng dâng lên khiến nàng rúc vào lòng hắn khóc oà.
Nhìn dáng vẻ này của nàng, lòng Tống Vấn Chi bỗng cảm thấy đau đớn không thôi, hắn khẽ vuốt lưng nàng, nói: “Bé ngốc, đừng khóc nữa, nói cho sư huynh biết, ai bắt nạt muội, sư huynh sẽ dạy dỗ hắn cho muội!”
Nghe hắn nói vậy, Thanh Hạm lại chợt nhớ ra Lăng Nhược Tâm vẫn đang hôn mê bất tỉnh, nàng vội ngừng khóc, lau hết cả nước mắt nước mũi lên y phục của hắn, rồi nói: “Đại sư huynh, Lăng đại tiểu thư trúng kịch độc, huynh mau giúp muội cứu ‘nàng’ đi!”
Nhìn nét mặt căng thẳng của nàng, Tống Vấn Chi vội vén rèm xe lên, thấy dung mạo của Lăng Nhược Tâm, hắn cũng không khỏi ngẩn người. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một mỹ nhân tuyệt sắc đến như vậy. Hắn thầm mắng mình, tiểu sư muội còn đang đứng trước mặt, vậy mà hắn dám suy nghĩ lung tung tới nữ tử khác, đúng là đáng đánh mà! Hắn lập tức thu lại tạp niệm, đưa tay bắt mạch cho Lăng Nhược Tâm. Thấy mạch của ‘nàng’ suy yếu, sắc mặt tái nhợt, Tống Vấn Chi tiếp tục hơi nhấc mi mắt của ‘nàng’ lên để kiểm tra, rồi khẽ thở phào.
Tống Vấn Chi rút một lọ nhỏ từ ngực áo ra, đút cho Lăng Nhược Tâm một viên thuốc rồi hỏi: “Muội đã từng trị liệu sơ qua cho ‘nàng’ ấy rồi à?”
Thanh Hạm đáp: “Ta đã hút gần hết độc tố ra giùm ‘nàng ấy’, cũng đút cho ‘nàng’ hai viên giải độc mà sư phụ cho ta rồi.”
Nghe nàng nói vậy, Tống Vấn Chi vội vàng kéo tay nàng qua bắt mạch, rồi đưa cho nàng một viên thuốc, trừng mắt lườm nàng: “Muội có biết dùng miệng hút độc cho người khác nguy hiểm đến thế nào không? Nếu làm không tốt, chẳng những không cứu được người mà còn tự khiến mình bị trúng độc! May mà sư phụ biết muội bướng bỉnh, từ nhỏ đã cho muội nếm hàng trăm loại thảo dược, nên cơ thể của muội mới có sức đề kháng nhất định với độc tính, nếu không, lần này không những muội không cứu được người, mà chỉ e là đến tính mạng mình cũng mất luôn rồi!”
Thanh Hạm lè lưỡi: “Có nghiêm trọng thế không? Hơn nữa, ‘nàng’ bị thương cũng vì cứu ta mà!”
Tống Vấn Chi gõ đầu nàng một cái: “Đã làm sai còn dám cãi nữa! Ta vốn đang thắc mắc vì sao ‘nàng’ trúng độc nguy hiểm như vậy mà không chết, thì ra muội đã dùng miệng hút gần hết độc ra, còn cho ‘nàng’ uống giải độc bí truyền của Thương Tố môn nữa. Độc của ‘nàng ta’ chưa vào tới tim, gặp được ta thì chắc chắn sẽ không chết. Trong xe không tiện châm cứu, sau khi về ta sẽ châm cứu cho ‘nàng’, sau đó dùng dược điều trị tiếp vài ngày, chắc chắn sẽ không sao.”
Nghe hắn nói vậy, Thanh Hạm rốt cuộc cũng yên lòng, vội lảng sang chuyện khác: “Đại sư huynh, sao huynh lại ở đây?”
Tống Vấn Chi lại gõ nhẹ vào đầu nàng: “Còn không phải tại muội sao?! Lần trước bị lạc mất muội, ta tìm muội khắp nơi. Mà muội thì cứ như mất tích ấy, ta vẫn nghĩ là muội sẽ không tới Huyến Thải sơn trang, nên ta cũng bỏ qua nơi đó, không tìm, ai ngờ, muội lại chạy tới đó. Lúc ta tới Huyến Thải sơn trang, thì bá phụ nói muội đi núi Lung cùng Lăng đại tiểu thư, ba ngày nữa sẽ về. Nhưng ta chờ bốn ngày vẫn không thấy muội về, ta lo lắng nên chạy tới đây tìm muội, may mà ta tới đúng lúc. Cô nhóc ngốc muội ấy, khi nào mới có thể không gây chuyện nữa để ta được yên ổn vài ngày hả?!” Dứt lời, hắn hít sâu một hơi, hắn biết tính nàng rất thiếu sự tập trung, thích những tháng ngày tự do tự tại, lại không đoán ra là nàng sẽ chạy tới Huyến Thải sơn trang, nếu không phải hắn tìm khắp thành Tẩm Ẩn cũng không thấy nàng, thì hắn đã không chạy tới Huyến Thải sơn trang cầu may rồi.
Nhớ lần trước nàng bỏ rơi hắn, mà hắn lại không hề so đo với những hành vi tuỳ hứng của nàng, còn lo lắng cho an nguy của nàng, Thanh Hạm lập tức cười hì hì: “Thật ra ta cũng không muốn tới Huyến Thải sơn trang đâu, là vì bị Lăng Nhược Tâm kia bày kế đấy chứ. Nếu không, thì bây giờ ta vẫn đang tiêu diêu tự tại rồi!” Có điều, gần đây trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng cũng bắt đầu thấu hiểu giang hồ hiểm ác là thế nào.
Tống Vấn Chi thở dài: “Đến bao giờ muội mới có thể kiềm hãm tính tình của mình lại hả?! Cứ thế này thì sớm muộn gì muội cũng gây đại hoạ mất thôi!”
Thanh Hạm kéo tay hắn, cười hì hì nói: “Ta biết Đại sư huynh hiểu ta nhất mà, ta thề, sau này không bao giờ chạy loạn nữa. Có đại sư huynh ở bên cạnh, chuyện nguy hiểm gì cũng có thể hoá giải được. Lần này không phải là minh chứng rõ nhất hay sao!”
Tống Vấn Chi mỉm cười đầy vẻ cưng chiều, xoa đầu nàng nói: “Ta thật hết cách với muội! Nói gì thì nói, muội cũng phải để ý một chút.” Nhìn đống thi thể nằm đầy dưới đất, hắn cúi người nhặt lên một khối lệnh bài, trên mặt có khắc hình thanh kiếm, liền hỏi Thanh Hạm: “Sư muội, muội lại gây thù chuốc oán với ai thế này?”
Thanh Hạm nghĩ một chút rồi nói: “Tuy ta thích gặp rắc rối, nhưng đây là lần đầu tiên ta gặp mấy người này, nhìn hành động của bọn hắn thì có lẽ mục tiêu là Lăng đại tiểu thư.” Thấy Tống Vấn Chi cầm lệnh bài kia trầm tư, nàng lại hỏi tiếp: “Đại sư huynh, thứ đó là gì?”
Tống Vấn Chi trả lời: “Đây là lệnh bài của tổ chức sát thủ Tàn môn. Đó là một tổ chức mới nổi lên trên giang hồ vài năm gần đây, khi nhận được nhiệm vụ sẽ tìm mọi biện pháp hoàn thành, mấy năm nay chưa từng thất thủ. Cho nên, giá để thuê bọn họ cũng cực cao. Xem ra, các muội đã đắc tội một kể rất lợi hại rồi, hắn ta muốn đưa hai người vào chỗ chết.” Dứt lời, hắn nhíu mày lo lắng.
Thanh Hạm ngẫm nghĩ: “Chuyện này chờ Lăng đại tiểu thư tỉnh lại rồi hỏi là được, giờ chúng ta có đoán mò cũng không ra, nên sớm quay về Huyến Thải sơn trang là hơn.” Với tính cách của Lăng Nhược Tâm, chỉ e là đã đắc tội không ít người. Nhưng kẻ thuê sát thủ này chắc chắn là cực kỳ oán hận Lăng Nhược Tâm, nếu không cũng sẽ không chi nhiều tiền như vậy.
Tống Vấn Chi gật đầu nói: “Lần này nhiệm vụ của Tàn môn thất bại, e là sau này có thể sẽ lại tới, không cần biết mục tiêu của bọn họ là muội hay là Lăng đại tiểu thư, thì muội cũng phải thật cẩn thận, ta không thể thời thời khắc khắc ở bên cạnh muội được.” Hắn cũng rất muốn thời thời khắc khắc ở cạnh nàng, nhưng dù sao nam nữ vẫn có sự khác biệt.
Thanh Hạm thở dài, nàng vẫn tưởng nàng là trùm gây rối, không ngờ Lăng Nhược Tâm dường như còn gặp phiền phức nhiều gấp mấy lần nàng.
Dọc đường đi, Tống Vấn Chi đánh xe, Thanh Hạm vẫn không yên tâm về Lăng Nhược Tâm, nên một mực ngồi trong xe chăm sóc hắn. Tống Vấn Chi nghĩ Lăng Nhược Tâm là nữ tử, nên cũng không quá bận tâm, nếu hắn biết Lăng Nhược Tâm là nam tử, không biết hắn sẽ cảm thấy thế nào.
Ở Thương Tố môn, Tống Vấn Chi ngoài học võ, thì còn học cả thuật ngũ hành và y thuật. Học ngũ hành là vì sở thích của hắn, còn học y thuật, thì mười phần vì Thanh Hạm. Khi còn ở Thương Tố môn, Thanh Hạm rất nghịch ngợm, ngang bướng, thích gây hoạ, tuy nàng thường trêu chọc mọi người đến khóc dở mếu dở, nhưng nàng cũng thường xuyên bị thương. Nàng đã không phân biệt được dược thảo, lại dám ăn linh tinh quả cây trong rừng, có lần còn suýt mất mạng. Hắn thấy nàng thật sự không có khiếu học y, nên hắn đành phải cố gắng nghiên cứu y thuật, không vì mục đích gì khác, chỉ vì muốn cứu nàng.
Y thuật của Tống Vấn Chi thật sự rất kỳ diệu, sau khi uống viên thuốc kia, sắc mặt Lăng Nhược Tâm cũng tốt hơn nhiều. Sau khi quay về Huyến Thải sơn trang, hắn cũng từ từ tỉnh lại. Thanh Hạm đang ôm hắn vào lòng, mũi hắn ngửi được mùi hương nhè nhẹ của nàng, mặt áp vào nơi mềm mại ấm áp, không cần nhìn cũng biết là chỗ nào. Hắn biết nếu lúc này hắn tỉnh lại, nhất định sẽ không được hưởng sự đãi ngộ này nữa, liền tiếp tục giả vờ bất tỉnh, nhưng trong lòng thì ngọt như mật.
Khi mọi người quay về Huyến Thải sơn trang thì cũng đã chạng vạng tối. Thanh Hạm ôm Lăng Nhược Tâm quay về Miên Dung cư. Lăng Ngọc Song vừa nghe chuyện Lăng Nhược Tâm trúng độc bất tỉnh, liền vội vàng chạy tới, nhìn Tống Vấn Chi đang châm cứu cho Lăng Nhược Tâm.
Trong lòng Lăng Nhược Tâm buồn bực không thôi. Vừa mới tranh thủ hưởng thụ sự ấm áp của Thanh Hạm kia được một chút xíu đã phải chịu khổ thế này rồi. Từ bé tới giờ chỉ có hắn dùng kim đâm người khác, chứ chưa bị người khác lấy kim đâm hắn bao giờ! Thì ra, bị người khác đâm vừa đau vừa tê thế này, vì hắn đang giả vờ bất tỉnh, nếu không đã ngăn lại từ lâu rồi. Việc duy nhất hắn có thể làm bây giờ là nhẫn nhịn! Nhưng mà sao đau quá thế này cơ chứ. Lúc này hắn thật sự chỉ muốn ngất đi cho xong.
Sau khi Tống Vấn Chi châm cứu xong, trên đầu hắn đã toát đầy mồ hôi, thấy ánh mắt lo lắng của mọi người, hắn liền an ủi: “Đại tiểu thư đã qua cơn nguy kịch rồi, chỉ cần điều dưỡng một thời gian ngắn, mỗi ngày uống thuốc đúng giờ, sau mười ngày là có thể khỏi hẳn rồi.” Dứt lời, hắn lại đưa cho Thanh Hạm một chiếc lọ sứ nói: “Trong bình là thuốc trị vết thương ngoài da, nam nữ khác biệt, Thanh Hạm, muội bôi thuốc cho Lăng đại tiểu thư đi.”
Vừa nghe Tống Vấn Chi nói xong, Thanh Hạm thật muốn ngất xỉu luôn. Nàng và Lăng Nhược Tâm mới thật sự là nam nữ khác biệt, nàng mới không được bôi thuốc cho hắn ấy! Nhưng nghĩ tới chuyện thân phận của hắn là một bí mật, nàng vừa định nhờ Lăng Ngọc Song hỗ trợ, thì Lăng Ngọc Song đã cười nói: “Thanh Hạm, vậy phiền con bôi thuốc giúp Nhược Tâm nhé, ta đi sắc thuốc.” Dứt lời, bà cũng không cho nàng cơ hội từ chối, kéo luôn Tống Vấn Chi đi để hỏi cách sắc thuốc.
Lăng Ngọc Song biết đệ tử của Thương Tố môn ngoài võ công cao cường còn có y thuật độc bá thiên hạ, Tống Vấn Chi là đại đệ tử của Thương tố môn, y thuật chắc cũng không tệ. Hắn nói Lăng Nhược Tâm không sao thì chắc chắn là không sao. Tuy nhìn sắc mặt Lăng Nhược Tâm hơi tái, nhưng cũng không quá kém. Đây là cơ hội khó mà có được để Thanh Hạm và Lăng Nhược Tâm gia tăng tình cảm, bà làm sao có thể đứng đây làm kỳ đà cản mũi được?! Bà lập tức kéo Tống Vấn Chi ra ngoài, đồng thời đuổi luôn tôi tớ đi, để cho Thanh Hạm và Lăng Nhược Tâm ở lại riêng trong phòng.
Thanh Hạm rất buồn bực. Tuy không phải là lần đầu tiên nàng nhìn thấy thân thể của Lăng Nhược Tâm, nhưng nàng vẫn cảm thấy rất ngượng ngùng. Có điều, nghĩ đi nghĩ lại, thì dù thế nào hắn cũng vì cứu nàng nên mới bị thương, về tình về lý thì nàng cũng phải chăm sóc hắn cho tốt… Nàng bỏ qua những suy nghĩ linh tinh trong đầu, cẩn thận cởi bỏ xiêm y cho hắn, lộ ra tấm lưng trần trắng như tuyết. Trong lòng nàng lại không khỏi ghen tị, làn da của một đại nam nhân như hắn mà còn trắng, còn mịn hơn cả nàng, đúng là không có thiên lý!
Miệng vết thương trên lưng hắn hơi đỏ lên, tuy không sâu, có điều vì trúng kịch độc nên còn hơi mưng mủ, khiến nàng lại cảm thấy đau lòng. Dù nàng hiếu động, nhưng lại hay bị thương nên cũng có chút kinh nghiệm xử lý vết thương. Thanh Hạm nhanh nhẹn lấy thuốc mỡ trong lọ ra bôi lên vết thương trên lưng Lăng Nhược Tâm, sau đó lại lấy băng gạc, cẩn thận băng lại cho hắn.
Có điều, tuy nàng đã rất cẩn thận, nhưng khi thuốc chạm đến vết thương, cũng khiến hắn đau đến cực điểm, dù động tác có nhẹ nhàng đến đâu, cũng khiến người ta vô cùng đau nhức. Lăng Nhược Tâm biết trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, liền không nhịn được, khẽ hừ nhẹ. Nếu hắn mà còn tiếp tục giả vờ, chỉ sợ sẽ đau chết mất thôi!
Vừa nghe thấy giọng hắn, Thanh Hạm vui mừng hỏi: “Huynh tỉnh rồi à?!”
Lăng Nhược Tâm mở to hai mắt nhìn nàng nói: “Muội nặng tay như vậy, ngay cả người chết cũng bị muội làm cho tỉnh lại thôi.”
Nếu là trước đây, Thanh Hạm chắc chắn sẽ cãi nhau với hắn, nhưng giờ nghe hắn nói chuyện, tuy hơi khó nghe, nhưng nàng lại cảm thấy cực kỳ êm tai. Nàng cười hì hì nói: “Huynh còn nói được chứng tỏ huynh chưa chết! Tuy lúc trước ta hay nguyền rủa huynh chết sớm, nhưng giờ ta mới phát hiện, huynh vẫn còn sống cũng không phải là chuyện xấu.”
Nhìn nét mặt nàng đầy mệt mỏi, hai mắt vừa đỏ vừa trũng sâu, hai người vừa vượt qua tử nạn, giờ nàng lại tươi cười xán lạn khiến trong lòng Lăng Nhược Tâm không hiểu sao bỗng dâng lên một nỗi đau khó tả. Hắn biết nàng đã khóc vì hắn, lo lắng vì hắn, cũng biết nàng vì muốn cứu hắn mà không màng tới sự an nguy của mình. Hắn khẽ cười nói: “Muội còn chưa chết, thì ta làm sao chết được. Bắt nạt muội là chuyện thú vị nhất cuộc đời ta, ta làm sao có thể nhanh chóng từ bỏ quyền lợi của mình như thế được.”
Thấy hắn không sao, tâm tình Thanh Hạm cũng tốt hẳn lên, nhưng nàng vẫn giả vờ tức giận, khẽ đập hắn một cái: “Rốt cuộc huynh cũng chịu thừa nhận trước kia huynh toàn bắt nạt ta phải không? Giờ ta cảnh cáo huynh, huynh mà dám bắt nạt ta nữa, ta sẽ dùng một quyền đánh gục huynh luôn!”
Cú đấm kia tuy cực nhẹ, nhưng lại động tới vết thương trên người hắn, khiến hắn đau đớn, cau mày lại. Vừa nhìn thấy mặt hắn nhăn nhó, Thanh Hạm lại nhẹ nhàng hỏi: “Huynh không sao chứ?!”
Lăng Nhược Tâm trừng mắt lườm nàng một cái nói: “Muội xuống tay nặng như vậy, định mưu sát chồng hay sao thế!”
Thanh Hạm trợn mắt nhìn hắn: “Cái gì mà mưu sát chồng chứ?” Mặc dù lúc ở trong Hoàng lăng, nàng đã từng nghĩ tới chuyện gả cho hắn, nhưng giờ hắn đột nhiên nhắc lại, khiến nàng thấy hơi ngượng ngùng.
Lăng Nhược Tâm kéo tay nàng qua nói: “Chính tai ta nghe thấy có người nào đó nói muốn thành thân với ta. Dù sao, hai chúng ta ai là tướng công, ai là nương tử cũng không có vấn đề gì, nhưng gì thì gì ta vẫn là nam nhân, cho nên hành động vừa rồi của muội chính là mưu sát chồng!”
Mặt Thanh Hạm đỏ bừng, đột nhiên nàng ngẩn người, rồi giận dữ nói: “Lăng Nhược Tâm, thì ra huynh đã tỉnh lại từ lâu, còn cố tình giả vờ!” Dứt lời, nàng định rút tay về, nhưng hắn vội nắm chặt lại không cho nàng rút ra, mà nàng thì lại lo lắng sẽ làm hắn đau nên không dám dùng quá nhiều sức, đành để kệ cho hắn cầm.
Nhìn dáng vẻ của Thanh Hạm, Lăng Nhược Tâm cười nói: “Ta không giả vờ, chẳng lẽ muội không biết khi người ta hôn mê, vẫn có thể nghe được tiếng nói xung quanh sao?! Ta có thể nghe thấy tiếng muội nói, nhưng không mở mắt ra được. Nếu lúc ấy ta có thể mở mắt ra, ta đã có thể bắt muội phải đồng ý gả cho ta rồi. Không biết bây giờ có muộn không?” Giả vờ thì có giả vờ, có điều không phải lúc đó, nhưng đánh chết hắn cũng không thừa nhận hắn giả vờ bất tỉnh để hưởng thụ chút ấm áp, mềm mại của nàng.
Giọng điệu của hắn, vừa nhẹ nhàng, vừa thâm tình, đôi mắt sâu như nước hồ thu, khiến người ta không khỏi hãm sâu trong đó. Thanh Hạm chỉ cảm thấy tim đập mạnh, nhất thời không biết nên trả lời thế nào, nàng lúng túng: “Ta… ta…”
Lăng Nhược Tâm trịnh trọng nói: “Dù sao ta cũng đã nghe thấy muội đồng ý gả cho ta rồi. Chờ thương thế đỡ hơn, ta sẽ thưa chuyện cùng mẹ ta và cha muội, để cưới muội vào cửa.” Trong lòng hắn thầm có một chút chờ mong. Với tính tình của nàng, thì sau khi gả cho hắn, cuộc sống của hắn sẽ phấn khích biết bao nhiêu! Từ khi nàng bước vào cuộc đời hắn, mọi thứ đều trở nên có sinh khí, rực rỡ hơn rất nhiều!
Thanh Hạm ngẩn người, mặt lại đỏ bừng lên, nàng ngượng ngùng nói: “Lúc ấy ta nói thế vì sợ huynh chết, giờ biết huynh không chết nữa rồi, đương nhiên không tính nữa!” Có trời đất làm chứng, nàng cũng không muốn hắn chết. Hai người đã cùng nhau trải qua sinh tử, cuối cùng nàng cũng hiểu được vị trí của hắn trong lòng mình. Đó là vị trí chưa từng có ai chiếm giữ, khiến nàng vừa cảm thấy e lệ, lại có chút ngọt ngào. Có điều, chính nàng cũng không hiểu rõ lắm, cảm xúc đó rốt cuộc là gì, làm sao để hiểu được đây?! Nàng chỉ mơ hồ cảm thấy, ở bên hắn là chuyện không tệ chút nào, nếu có thể tiếp tục như thế thì tốt quá.
Nghe nàng nói vậy, sắc mặt Lăng Nhược Tâm hơi tối đi, nàng muốn nguyền rủa hắn chết sao? Hắn hơi bực mình hỏi: “Ý muội là, muội muốn ta chết muội mới đồng ý gả cho ta?!”
Thanh Hạm lại sửng sốt, chuyện gì thế này? Hắn đúng là chỉ giỏi nói linh tinh. Nàng trừng mắt lườm hắn nói: “Huynh nói bậy bạ cái gì thế! Đây không phải là chuyện lấy chồng hay không. Hơn nữa, nếu phải gả thì cũng là huynh phải gả cho ta mới đúng!” Vừa dứt lời, nàng đã lập tức thấy hối hận, nói vậy có khác nào nàng nguyện ý gả cho hắn đâu!
Lăng Nhược Tâm nghe xong, đầu tiên là sửng sốt, sau đó, khuôn mặt lộ ra nét cười, nụ cười ấm áp giống như gió xuân, tiến thẳng vào lòng người, hắn vui vẻ nói: “Nói vậy, là muội đã đồng ý rồi!” Gả cho nàng thì gả cho nàng, doạ người thì doạ người, hạnh phúc là quan trọng nhất! Vào thời khắc nhìn thấy nàng chạm phải cơ quan trong hoàng lăng kia, hắn cũng đã hiểu tình cảm trong lòng mình, hắn chỉ hy vọng, hiện giờ hắn nhận ra vẫn không quá muộn.
Mặt Thanh Hạm càng đỏ hơn, xấu hổ quá đi mất! Nàng dậm chân nói: “Từ xưa đến nay, hôn nhân đại sự đều do cha mẹ làm chủ, huynh đi mà hỏi cha ta!” Dứt lời, nàng cũng không quan tâm có làm đau hắn hay không, vội vàng rút tay ra chạy như bay ra khỏi phòng. Lúc này thì trốn tránh có lẽ là cách tốt nhất, nàng thật sự không biết phải trả lời hắn thế nào, tuy trong lòng nàng cũng nguyện ý, nhưng nàng không thể ngang nhiên mà nói ra được.
Có điều, vừa mở cửa, nàng đã thấy Lăng Ngọc Song và Đoàn Lạc Trần suýt nữa thì ngã sấp xuống, Thanh Hạm giật mình hỏi: “Cha, sư phụ, hai người đang làm gì vậy?!” Chẳng lẽ họ đang nghe lén? Vừa nghĩ tới đây, mặt nàng lại càng đỏ hơn.
Đúng vậy, chính xác là họ đang nghe lén. Đoàn Lạc Trần thấy bị phát hiện, nét mặt cũng không được tự nhiên, ông cười ha ha nói: “Thanh Hạm của ta đúng là một đứa trẻ nhu thuận, biết chuyện chung thân đại sự phải hỏi ý kiến cha mẹ. Nhược Tâm không chê con, thật đúng là chuyện không thể tốt hơn. Hôn sự của các con, ta không có ý kiến gì cả!” Ông cầu còn không được, làm sao có thể có ý kiến gì được chứ. Hơn nữa, chuyện này thuận lợi hơn so với ông nghĩ rất nhiều, miệng cười đến không khép lại được. Vì hạnh phúc cả đời của Thanh Hạm, thì việc ông bị bắt gặp đang nghe lén cũng không phải là chuyện gì to tát lắm.
Thanh Hạm càng xấu hổ, kêu một tiếng: “Cha!” Nàng nói vậy với Lăng Nhược Tâm, chẳng qua chỉ là từ chối khéo, vậy mà người cha bảo bối của nàng lại đứng ngoài cửa nghe lén! Thử hỏi thiên hạ này có người cha nào như thế không, làm như nàng không gả được ra ngoài không bằng.
Lăng Ngọc Song đứng bên cạnh nói: “Thanh Hạm, con cứ yên tâm, ta sẽ chuẩn bị sính lễ thật hậu hĩnh, tuyệt đối sẽ không để con phải chịu ấm ức! Đoàn tổng quản, à mà không, bây giờ phải gọi là ông thông gia mới đúng, ông xem xem cần đặt mua những gì?”
Đoàn Lạc Trần nói: “Việc này cứ tuỳ bà thông gia lo liệu là tốt rồi!”
Lăng Ngọc Song nói: “Ta chỉ có một đứa con trai, hôn lễ nhất định phải làm thật náo nhiệt, nở mày nở mặt! Chúng ta chọn ngày lành trước đã, sau đó chọn một hình thức long trọng nhất thành Tầm Ẩn để tổ chức hôn lễ cho hai đứa nhỏ!” Bà trông ngày trông đêm, cuối cùng cũng chờ được đến ngày này. Nhớ lúc hai đứa nhỏ vừa gặp nhau, ồn ào cãi vã đến long trời lở đất, bà đã biết ngay ngày này sẽ không còn xa mà.
Thanh Hạm thấy hai người thi nhau bàn tán không thèm để ý đến ai, nàng dở khóc dở cười, kéo tay áo Đoàn Lạc Trần nói: “Cha…” Nàng còn chưa đồng ý, mà bọn họ đã bàn tới cả chọn ngày rồi.
Đoàn Lạc Trần không để ý tới nàng, vui vẻ nói với Lăng Ngọc Song: “Tốt quá, mùng tám tháng này là ngày hoàng đạo, bà thông gia thử xem hôm đó có được không?”
Lăng Ngọc Song nói: “Mùng tám là ngày tốt, nhưng chỉ còn có ba ngày, sợ thương thế của Nhược Tâm vẫn chưa lành, qua ngày đó thì mười sáu cũng là ngày đẹp.”
Thanh Hạm vội la lên: “Cha, con đón dâu chứ đâu phải cha, cha vội vàng cái gì chứ!” Không phải chứ, bây giờ mà đã tính chuyện chọn ngày, có phải bọn họ quá vội vàng rồi không? Nàng còn chưa kịp suy nghĩ gì mà!
Đoàn Lạc Trần buồn bã nói: “Con bé này, vừa rồi ta còn khen con, mà giờ con đã không ra sao cả! Tuổi con cũng không còn nhỏ, đến lúc phải đón dâu rồi, không biết kiếp trước con đã tích bao nhiêu phúc, nên mới có thể lấy được Lăng đại tiểu thư. Hơn nữa, chuyện hôn nhân đại sự trước giờ đều do cha mẹ quyết định, khó khăn lắm Đại tiểu thư mới chịu gả cho con, còn không mau đi chăm sóc Đại tiểu thư đi!” Dứt lời, ông đẩy mạnh nàng vào phòng, đưa tay đóng cửa lại, cười tủm tỉm với Lăng Ngọc Song rồi rời đi, vừa đi, họ vừa hào hứng bàn tán chi tiết chuyện thành thân.
Nhìn hành động của cha, Thanh Hạm thực sự không biết nên nói gì. Trong thiên hạ này làm gì có người cha nào như vậy? Chẳng lẽ không sợ con gái mình bị người ta sàm sỡ, giở trò càn quấy hay sao? Chẳng lẽ cha không biết Lăng Nhược Tâm là một tên đại sắc lang hay sao?!
Lăng Nhược Tâm nằm trên giường, nghe ba người nói chuyện mà hắn cười đến suýt thì đau sóc cả hông, mẹ và Đoàn thúc thúc đúng là hai người dở hơi. Có điều, tuy hắn cười nhưng trong lòng cũng hơi chua xót. Vì thân phận đặc biệt của hắn, mà để họ phải lao tâm khổ tứ nhiều rồi. Cái ơn của Đoàn thúc thúc một lòng suy nghĩ vì Lăng gia, hắn thật không biết lấy gì báo đáp, việc duy nhất hắn có thể làm, là chăm sóc, yêu thương Thanh Hạm thật nhiều mà thôi.
Nghe tiếng cười của hắn, lửa giận của Thanh Hạm càng tăng lên, nàng mắng: “Lăng Nhược Tâm chết tiệt, huynh cố ý đúng không!” Có điều, trước đây nàng thầm mắng hắn biết bao nhiêu lời ác độc, nhưng hôm nay lại chẳng thể mắng thành lời, trong lòng hơi có vị ngọt ngào, lại hơi tức giận, khiến nàng như phát điên.
Lăng Nhược Tâm cười nói: “Ta bị trọng thương, nhĩ lực cũng kém hơn rất nhiều, ta thực sự không nghe thấy họ đứng ngoài cửa. Hơn nữa, không phải muội vẫn luôn rất nhạy bén sao? Muội chắc phải biết họ đứng nghe lén bên ngoài từ lâu rồi chứ, hay là vừa rồi muội nói vậy, vì đã muốn gả cho ta từ lâu rồi?!”
Thanh Hạm giận dữ nói: “Ai muốn gả cho huynh! Huynh là cái tên ẻo lả! Chẳng lẽ vừa rồi huynh không hiểu ta nói vậy chỉ là để thoái thác thôi sao! Thật không biết cha ta nghĩ gì nữa!” Nàng càng nói càng giận, cảm thấy không biết phát tiết cơn giận vào đâu, nàng liền tung một chưởng bổ đôi cái bàn ra.
Lăng Nhược Tâm nghe nàng nói, rồi lại nhìn dáng vẻ của nàng, hắn càng thấy buồn cười hơn, hắn nhẹ nhàng nói: “Ta cũng hiểu một chút suy nghĩ của cha muội. Từ khi muội còn nhỏ, ông đã muốn gả muội cho ta, nên mới để muội giả trai rồi đưa tới Thương Tố môn học võ.”
Thanh Hạm kinh ngạc, hỏi: “Ý huynh là, lúc trước cha ta nói ta tới làm thị vệ cho huynh cũng đã muốn gả ta cho huynh rồi?” Nói vậy, là cha nàng đã “tính trước tính sau” ổn thoả rồi?!
Lăng Nhược Tâm nói: “Chuyện đã tới nước này, ta cũng không muốn dối gạt muội nữa. Chuyện cha muội bắt muội đến làm thị vệ cho ta là giả, muốn gả cho ta mới là thật.” Hắn biết tính nàng dễ kích động, chuyện này vẫn nên nói cho nàng biết sớm thì hơn. Nếu không, với sự thông minh của nàng, thì ngày nào đó chắc chắn cũng sẽ phát hiện ra. Vả lại, với tính cách bướng bỉnh của nàng, để nàng tự phát hiện ra, chỉ sợ nàng sẽ huỷ cả Huyến Thải sơn trang này mất.
Nghe hắn nói vậy, Thanh Hạm cảm thấy vô cùng ấm ức, không ngờ cha ruột của nàng đã “bán” nàng từ lâu rồi. Nhớ tới hai lần Lăng Ngọc Song nhắc đến “con dâu”, rồi lại nhớ cha nàng kiên quyết giữ nàng lại, giờ nàng mới thấy mình thật ngốc nghếch, không hề phát hiện ra. Nàng trừng mắt lườm Lăng Nhược Tâm: “Huynh đã biết chuyện này từ trước, có phải không?!”
Thấy sắc mặt nàng khác thường, Lăng Nhược Tâm thở dài nói: “Đúng vậy, ta đã biết từ trước. Ban đầu ta cũng rất phản đối ý kiến này của họ, nhưng sau khi biết muội, ta mới phát hiện ra, ý kiến tưởng như hoang đường ấy thật ra lại không tệ chút nào. Ở cùng với muội một thời gian ngắn, ta mới nhận ra, ta thật sự phải cảm ơn cha muội, đã nguyện ý gả người con gái tốt như vậy cho ta.” Lời nói của hắn rất chân thành, hoàn toàn khác với vẻ trào phúng lúc trước.
Thanh Hạm đi tới bên giường, nhìn hắn nói: “Huynh thật sự cảm thấy ta rất tốt sao?”
Lăng Nhược Tâm nhìn thẳng vào mắt nàng nói: “Đúng vậy, hơn nữa, bây giờ ta càng đặc biệt khẳng định với muội, muội thật sự rất tốt!”
Ánh mắt hắn sâu như nước hồ, chan chứa tình cảm, khiến Thanh Hạm không khỏi ngẩn ngơ, nàng hơi nhếch miệng cười nói: “Có lẽ vậy! Người ta nói đánh là thương, mắng là yêu, giờ ta mới phát hiện câu này thực sự rất chính xác. Ta đang muốn thân cận với huynh một chút.” Dứt lời, nàng cười thật tươi với hắn, nhưng nụ cười đó đầy vẻ nghịch ngợm, không có chút e lệ nào.
Lăng Nhược Tâm cảm thấy nụ cười của nàng hơi kỳ quái, hắn còn đang nghĩ xem nàng định làm gì, thì vết thương sau lưng đột nhiên đau nhức, khiến hắn toát cả mồ hôi lạnh. Thanh Hạm cười hì hì nói: “Không biết phương thức bộc lộ tình cảm của ta như vậy, Đại tiểu thư có cảm nhận được không?”
Thì ra ngay từ đầu bọn họ đã lừa gạt nàng. Thù này không báo thì nàng không phải nữ tử! Tuy mặt nàng vẫn giữ nguyên nụ cười, nhưng lại nghiến răng nghiến lợi mà nói. Nếu không phải nể mặt Lăng Nhược Tâm vì cứu nàng mà suýt mất mạng, thì vừa rồi nàng còn nhấn mạnh hơn chút nữa rồi, đau chết hắn luôn đi!
Lăng Nhược Tâm đau đớn cắn chặt răng nói: “Ta biết trước, nhưng lúc đó đâu có đồng tình, muội đối xử với ân nhân cứu mạng như vậy à?!” Nghe hắn nói vậy, Thanh Hạm lại giơ tay như muốn ấn tiếp vào lưng hắn, hắn vội nói: “Được rồi được rồi, ta sợ muội rồi, vậy muội muốn thế nào?”
Thanh Hạm nói: “Ta chẳng muốn gì cả, chỉ muốn huynh nói với cha ta, sẽ không cưới ta, ta cũng sẽ nói với mẹ huynh, ta không gả cho huynh! Sau khi làm xong Lưu Quang Dật Thải, huynh đi đường huynh, ta đi đường ta!” Nàng hận nhất là bị người khác bày mưu tính kế, kể cả cha ruột của nàng cũng không được. Nếu Lăng Nhược Tâm thực sự yêu nàng, thì hắn phải dùng tấm lòng thực sự của mình để cưới nàng, chứ không phải vì cha mẹ bức ép.
Lăng Nhược Tâm biết nếu hôm nay không đồng ý với nàng, thì chỉ sợ nàng sẽ hung hăng hành hạ hắn, mà hiện giờ hắn lại đang yếu thế, không có sức phản kháng lại nàng. Hắn đành phải gật đầu, nhưng trong lòng thầm nghĩ, giờ cứ đồng ý đã, còn có làm hay không lại là chuyện khác, dù sao, việc nàng gả cho hắn là chuyện đã định rồi!
Thanh Hạm thấy hắn gật đầu nhanh như vậy, trong lòng lại cảm thấy mất mát, nàng hừ một tiếng, rồi phi thân qua cửa sổ ra ngoài. Nhớ tới khoảng thời gian vừa rồi ở bên Lăng Nhược Tâm, lòng nàng không khỏi chùng xuống. Đột nhiên nàng muốn uống rượu, liền chạy vào hầm rượu, lấy một vò phi lên nóc nhà ngồi uống. Giọng Tống Vấn Chi bỗng truyền đến: “Sao thế? Vất vả suốt mấy ngày trời rồi, sao muội không nghỉ ngơi đi, còn ngồi đây uống rượu nữa, có chuyện không vui à?”
Vừa nhìn thấy hắn, Thanh Hạm vui vẻ nói: “Đại sư huynh, huynh tới đúng lúc lắm, ta đang nghĩ uống rượu một mình thật chán chết, có huynh uống cùng thì không còn gì tốt hơn nữa!” Từ trước đến giờ, mỗi khi nàng có chuyện gì, Tống Vấn Chi đều luôn ở bên cạnh nàng.
Tống Vấn Chi ngồi xuống cạnh nàng nói: “Từ bé đến giờ, ta vẫn luôn tham gia vào hơn phân nửa những chuyện muội làm, hôm nay cũng không ngoại lệ.” Hắn thích ở cùng nàng, làm bất cứ chuyện gì, dù bị nàng mắng cũng là một cảm giác hạnh phúc.
Thanh Hạm cười hì hì, nàng nâng chén, cụng ly với hắn. Hắn uống một hơi rồi lại hỏi: “Lăng đại tiểu thư bị thương, muội không ở đó chăm sóc ‘nàng’, lại chạy lên đây làm gì? Có tâm sự gì sao?” Trên mặt nàng có viết một chữ buồn rất to, khiến hắn cũng hơi lo lắng, lại không biết nàng buồn chuyện gì.
Nghe hắn nhắc tới Lăng Nhược Tâm, Thanh Hạm hít sâu một hơi nói: “Đại sư huynh, huynh đừng nhắc tới ‘nàng ta’ nữa, chúng ta uống rượu đi!” Đầu nàng lúc này hơi mơ hồ, nàng nhớ tới “âm mưu sâu xa” của cha nàng, lại cảm thấy buồn bực, cầm vò rượu uống một hớp lớn. Đây là rượu Nữ nhi hồng lâu năm, tuy mới uống vào rất dịu, nhưng lại ngấm sâu, vị cay xộc thẳng vào họng khiến nàng ho sù sụ.
Nhìn dáng vẻ của nàng, Tống Vấn Chi vừa lo lắng vừa buồn bã, nhẹ nhàng vỗ lưng cho nàng nói: “Muội vẫn y như trước đây, đã không biết uống rượu còn tỏ vẻ nữa.” Hắn biết nàng có tâm sự, nhưng hắn lại không đoán ra, có điều, hắn cũng đã bao giờ đoán ra tâm sự của nàng đâu. Khi nàng có ý đồ xấu, muốn gây sự, hắn cũng vĩnh viễn không đoán được, tâm sự của nữ nhân hắn lại càng mờ mịt hơn.
Thanh Hạm cười cười nói: “Ta tỏ vẻ thì đã làm sao? Dù sao, có làm chuyện xấu xa hơn cả hôm nay thì cũng có Đại sư huynh giải quyết giúp ta rồi. Nào, hôm nay chúng ta không say không về!” Dứt lời, nàng cầm vò rượu uống một hớp lớn, lần này tuy uống nhiều nhưng lại không bị sặc như vừa rồi nữa. Nàng nhớ đến thời gian ở Thương Tố môn, vì nàng mà Tống Vấn Chi không ít lần bị Huyền Cơ Tử trách phạt.
Tống Vấn Chi dường như cũng bị nàng dụ dỗ, hắn cười nói: “Nhưng ở đây không phải là Thương Tố môn, nếu muội uống rượu, ta còn phải cõng muội từ trên mái nhà xuống nữa.” Tuy nói vậy, nhưng tay hắn cũng cầm vò rượu uống một hớp lớn.
Nhìn thấy hành động của hắn, Thanh Hạm cười hì hì nói: “Sư huynh vẫn giống như trước, mạnh miệng nhưng mềm lòng!” Cảnh tượng này cực kỳ giống những ngày tháng bọn họ còn ở Thương Tố môn, Thanh Hạm hơi hoài niệm, cũng là ngồi ngắm trăng thanh, gió mát, nhưng sao nàng không cảm thấy thanh thản. Sau khi đến đây, nàng mới biết các sư huynh đệ cưng chiều, bao dung cho nàng biết bao nhiêu.
Tống Vấn Chi cười cười không đáp, hai người ngồi trên mái nhà, anh một hơi, tôi một hơi, uống cạn vò rượu nữ nhi hồng. Tửu lượng của Thanh Hạm rất kém, tuy Tống Vấn Chi đã uống hơn phân nửa vò rượu, nhưng nàng cũng bắt đầu say. Nàng không dùng nội lực chống chọi, chỉ thầm nghĩ muốn say một lần cho thoả thích. Cái cảm giác mông lung, mơ hồ này, có lẽ sẽ làm tiêu tan nỗi phiền muộn của nàng lúc này.
Đêm mùa hè, mát mẻ, khoan khoái, ánh trăng nhô lên cao, gió mát thổi qua mặt, Thanh Hạm dựa đầu vào vai Tống Vấn Chi, điều chỉnh một tư thế thoải mái nói: “Đại sư huynh, có phải con người ta càng lớn thì càng nhiều phiền muộn không?” Trước mắt nàng như hiện lên dung nhan tuyệt mỹ và nụ cười xấu xa của Lăng Nhược Tâm, trong lòng nàng có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng rồi lại chẳng nói được gì. Nàng cũng không biết từ bao giờ, nàng đã không còn chán ghét Lăng Nhược Tâm nữa, cũng không quá bài xích chuyện gả cho hắn. Có điều, khi biết cha nàng đã sớm sắp xếp chuyện chung thân đại sự của nàng từ lâu khiến cho nàng cực kỳ không thoải mái.
Tóc Thanh Hạm bị gió thổi nhè nhẹ, phất qua mặt Tống Vấn Chi, khiến hắn hơi ngứa ngứa, trong lòng cũng không kìm được, có chút ngứa ngứa… Nghe nàng nói vậy, Tống Vấn Chi hơi sửng sốt, thở dài nói: “Nếu được lựa chọn, thì ta tình nguyện vĩnh viễn cũng không phải lớn lên.” Hắn nhớ khi bọn họ còn nhỏ, cả ngày cùng chơi với nhau rất vui vẻ thoải mái, cùng nhau luyện công, nàng gây hoạ, hắn sẽ thay nàng chịu tội. Đến khi lớn lên, nàng vì lời thề của ông nội mà phải xuống núi. Tuy hắn xuống núi cùng nàng, nhưng trong khoảng thời gian hai người thất lạc, hắn bỗng mơ hồ cảm thấy có những thứ đã biến đổi giữa hai người họ, nhưng lại cũng không rõ ràng lắm. Chỉ có điều, những biến đổi này khiến lòng hắn vừa bất an, lại vừa sợ hãi.
Thanh Hạm cười ngây ngô: “Ai cũng phải lớn mà, trưởng thành rồi sẽ phải thành thân, có điều, ta thật sự rất ghét cái cảm giác bị người ta sắp đặt, bày mưu tính kế. Nhưng ta lại không ghét hắn, làm sao đây?” Dứt lời, nàng ngẩng đầu nhìn Tống Vấn Chi hỏi: “Đại sư huynh, huynh nói ta phải làm sao bây giờ?”
Nghe nàng nói vậy, Tống Vấn Chi bỗng kinh hoảng: “Sư muội, cha muội đã chọn vị hôn phu cho muội rồi sao?”
Thanh Hạm nói không được rõ ràng lắm: “Đúng vậy, cũng không phải, đã nói huynh bao nhiêu lần rồi, sau này chỉ được gọi ta là sư đệ, không được gọi là sư muội, huynh có nghe thấy nữ tử nào có thể lấy vợ chưa? Đúng là…!” Dứt lời, nàng lại ghé đầu vào vai hắn.
Tâm trạng Tống Vấn Chi lúc này rất bối rối, lo lắng: “Được rồi, sư đệ, mau nói cho ta biết, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” Chờ mãi cũng không thấy Thanh Hạm trả lời, hắn cúi đầu xuống mới thấy, nàng đã chìm vào giấc mộng. Hắn hít sâu một hơi, cẩn thận ngẫm nghĩ lại những gì Thanh Hạm vừa nói, nhưng nghĩ mãi nghĩ mãi cũng không nghĩ ra được gì cả. Nữ tử đón dâu? Xem ra sư muội đúng là uống nhiều quá rồi, nghĩ vậy, lòng hắn cũng bình yên lại.
Hắn cúi đầu, âu yếm nhìn nàng, dưới ánh trắng, khuôn mặt nàng như được phủ một lớp sáng bạc, lông mi dài như dẻ quạt phủ lên mí mắt, cái miệng nhỏ nhắn khẽ cười, hơi vểnh lên, đáng yêu biết chừng nào. Hắn chỉ cảm thấy nơi nào đó trên thân thể bắt đầu có phản ứng, cổ họng khô khốc, nhìn đôi môi nhỏ xinh đáng yêu của nàng, lại thấy bốn bề vắng lặng, hắn lấy hết dũng khí, muốn hôn nàng một cái. Nhưng vừa định cúi xuống hôn nàng, thì có lẽ Thanh Hạm ngủ không thoải mái, nên động người chuyển tư thế, khiến nụ hôn kia chưa kịp thực hiện đã thất bại hoàn toàn.
Tống Vấn Chi thở dài, cũng không thể hôn nữa, ngay cả khi hắn biết Thanh Hạm say rượu, sẽ không bị nàng phát hiện, nhưng hắn cũng không có dũng khí làm lại lần thứ hai. Hắn thầm mắng trong lòng: “Tống Vấn Chi à Tống Vấn Chi, uổng công bình thường ngươi luôn tự xưng là hiệp nghĩa, giờ lại muốn làm trò lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, đúng là khiến người ta khinh thường!”
Hắn lại hít sâu một hơi, rồi bế Thanh Hạm xuống khỏi mái nhà, hắn vốn định đưa nàng về Miên Dung cư, ai ngờ cửa chính đã bị khoá, khiến hắn nhất thời không biết làm sao. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng hắn đành đưa Thanh Hạm về phòng khách mình đang ở tạm, đặt nàng lên giường, còn mình thì ngồi trên ghế dựa ngủ qua đêm.
Nhìn Thanh Hạm phi qua cửa, Lăng Nhược Tâm cũng thấy buồn cười, hắn ở trong phòng chờ nàng quay lại, ai ngờ chờ suốt đêm cũng không thấy nàng có động tĩnh gì khiến hắn không khỏi lo lắng. Nhưng nghĩ lại, chỉ ở trong Huyến Thải sơn trang chắc sẽ không có chuyện gì, có lẽ cô ngốc kia ngượng ngùng với hắn, nên chạy sang chỗ khác ngủ thôi.
Vì phải vội làm Lưu Quang Dật Thải, nên dù Lăng Ngọc Song không muốn quấy rầy bọn họ cũng vẫn phải đến tìm Thanh Hạm. Vừa mở cửa ra, nhìn thấy chỉ có mình Lăng Nhược Tâm nằm trong phòng, bà liền hỏi: “Thanh Hạm đâu? Sáng sớm đã chạy đâu rồi?”
Lăng Nhược Tâm đảo mắt một vòng, nói: “Còn không phải bị hai người doạ hay sao, suốt cả đêm hôm qua nàng vẫn chưa quay về.”
Lăng Ngọc Song cau mày nói: “Tên nhóc nhà con, nói năng kiểu gì thế, con dâu còn chưa vào cửa mà đã nói đỡ thay nàng rồi, về sau không định nhận người mẹ này nữa phải không!”
Lại nữa rồi, Lăng Nhược Tâm mặc kệ bà. Lúc chuyện của hắn và Thanh Hạm còn chưa đâu vào đâu, thì bà đứng cạnh châm ngòi, thổi lửa, đợi đến khi hai người vừa có chút tình cảm, bà đã ăn dấm chua gì không biết. Chẳng lẽ nữ nhân đều phiền phức như vậy sao?
Thấy Lăng Nhược Tâm không để ý đến mình, Lăng Ngọc Song cũng cảm thấy không thú vị, liền sai người đi tìm Thanh Hạm. Ký Phong nghe nói phu nhân tìm Thanh Hạm liền đi tới nói: “Hôm qua nô tỳ nhìn thấy Đoàn thị vệ lấy một vò rượu trong hầm rượu, lên mái nhà uống cùng Tống đại hiệp. Sau khi uống xong, Tống đại hiệp liền đưa ‘hắn’ về phòng khách. Có lẽ tối hôm qua ‘hắn’ ngủ lại phòng khách rồi.”
Hai mẹ con vừa nghe cô ta nói xong thì đều chấn động, quay sang nhìn nhau, trong mắt hai người đầy vẻ kinh ngạc. Ngủ qua đêm ở phòng Tống Vấn Chi? Có nhầm không vậy?!
Hết chương 56.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT