Thành Tây An, thủ phủ của tỉnh Thiểm Tây, mấy ngày nay bỗng
trở nên náo nhiệt khác thường. Khắp nơi đâu đâu cũng thấy có quan quân đi lại
tuần tra, việc canh phòng vô cùng cẩn mật.
Kim gia trang tọa lạc ở phía bắc thành cũng được sửa sang lại,
trang hoàng lộng lẫy. Các võ sư hộ viện được sắp đặt canh gác nghiêm ngặt xung
quanh trang.
Bọn Lăng Tiêu cũng rất nóng lòng chờ được yết kiến điện hạ,
một nhân vật địa vị cao quý tuyệt luân nhưng cũng thần bí vô cùng.
Riêng Lăng Vân Phượng lại tơ tưởng đến một mối tình tuyệt vọng.
Hình dáng phong lưu anh tuấn của chàng Bạch công tử đã khiến nàng nhớ mãi không
sao quên được. Ngay từ buổi đầu gặp mặt, nàng đã khắc sâu trong tâm trí hình
bóng của chàng. Nhưng nàng cũng biết rằng mối tình này không thể nào thành tựu
được, vì thế nên nàng mới đau khổ.
Vào một buổi chiều tà, ánh dương quang dần khuất nơi cuối nẻo
trời xa. Ráng hồng rực rỡ phía chân trời. Lăng Vân Phượng đang thẫn thờ dạo bước
trong hoa viên, tâm trí nàng đang bay bổng tận đâu đâu. Mấy hôm nay, tinh thần
nàng không sao tập trung được. Ai ! Hỏi thế gian tình là vật gì ?
Bỗng nhiên, nàng nghe thấy đâu đây có tiếng đàn văng vẳng
bên tai. Âm giai khi trầm khi bổng, lúc nhặt lúc khoan, cung điệu nhẹ nhàng
thanh thoát, lại hiền hòa sâu lắng như lời tự sự của người quân tử. Nàng bị tiếng
đàn cuốn hút, liền nổi tính hiếu kỳ, lặng lẽ theo tiếng đàn tìm đến.
Chợt có giọng ca trầm ấm cất lên :
“Thủy, trúc, vân, sơn, địa,
Phong, hoa, tuyết, nguyệt, thiên,
Hữu danh nhàn phú quý
Vô sự tiểu thần tiên
Xử thế nhược đại mộng
Hồ lao vi kỳ sinh
Hải đường vương ngọc nữ
Đào kiểm lộng giai nhân
Vũ trụ giai ngô phận sự
Hành tàng bất nhị kỳ quan
Lộ diệc vũ trùng trung chi nhất
Yên hà khước thị xuất nhân gian.”
Giọng ca trong trẻo nhẹ nhàng, thanh thoát cao nhã nghe thật
vui tai, nhưng Lăng Vân Phượng lại nhận thấy thanh âm kia rất quen thuộc. Đó
chính là thanh âm của chàng Bạch công tử, mà tiếng nói giọng cười của chàng lúc
nào cũng luôn hiện hữu trong trái tim nàng.
Nàng lặng lẽ đến gần, thì thấy chàng đang ngồi gảy đàn trong
tòa lương đình tọa lạc bên một cái hồ nhỏ. Xung quanh chàng có bốn nàng thiếu nữ
vận cung trang đứng hầu. Một nàng vận áo tím, một nàng vận áo xanh, một nàng vận
áo vàng, còn nàng kia vận áo màu hồng phấn. Cả bốn nàng đều xinh đẹp kiều diễm,
thiên tư linh tú, khí độ cao khiết, đều là những trang tuyệt sắc giai nhân.
Nàng thấy tê tái cả cõi lòng khi chợt nghĩ đến câu nói của Bạch
Thiếu Huy khi trước : “Tiểu sinh đã quen gần gũi quá nhiều tuyệt sắc giai nhân
nên cũng chẳng có cảm giác gì”. Nàng cũng tự nhận thấy mình không thể nào sánh
được với bốn cung trang thiếu nữ kia. Bỗng dưng nước mắt nàng chảy dài xuống
đôi gò má.
Trong lúc nàng đang lặng người theo dòng suy nghĩ, tiếng đàn
chợt dừng lại, rồi Bạch Thiếu Huy mỉm cười lên tiếng :
- Lăng cô nương đã đến rồi đấy ư.
Lăng Vân Phượng nghe chàng gọi, liền gạt nước mắt, từ sau bụi
hoa bước ra, tiến đến trước tòa lương đình, chăm chú nhìn chàng không chớp mắt,
nhưng dưới vành mi nàng long lanh, dường như vẫn còn ẩn ướt đôi dòng lệ.
Bạch Thiếu Huy khẽ thở dài, đoạn chàng quay sang bốn thị nữ
khẽ nói :
- Các người hãy về trước đi.
Bốn nàng cung kính vâng dạ, rời khỏi lương đình. Nơi đây giờ
chỉ còn lại hai người. Bạch Thiếu Huy nhìn Lăng Vân Phượng hỏi :
- Cô nương có điều gì muốn nói với quả nhân chăng ?
Lăng Vân Phượng ngập ngừng hỏi :
- Công tử … công tử chính là … điện hạ.
Bạch Thiếu Huy khẽ gật đầu, nhưng không lên tiếng. Lăng Vân
Phượng cũng lặng lẽ đứng yên, hay tay vân vê tà áo, cúi mặt nhìn xuống đất chẳng
nói lời nào.
Không gian thật nặng nề.
Bạch Thiếu Huy lại buông tiếng thở dài, dạo lại đàn, khe khẽ
ngâm nga :
“Thiên Đài Sơn đạo quan tĩnh mịch
Vạn Tú Viên hoa lạc vô thanh
Bách Cầm Cốc không sơn tịch tịch
Vong Tình Nhai lãnh nguyệt minh minh.”
Mỗi người đang theo một dòng suy nghĩ thì bỗng nghe có thanh
âm vọng đến :
- Thần Kim Chấn Sơn xin được triệu kiến.
Bạch Thiếu Huy ngừng dạo đàn, nhẹ nhàng nói :
- Khanh bất tất phải đa lễ. Có việc chi thế ?
Từ phía xa có người đi đến, chính là Vạn Lý Tài Thần Kim Chấn
Sơn. Kim Tài Thần đến trước Bạch Thiếu Huy cung kính trình lên một phong thư,
nói :
- Khải tấu điện hạ. Có biểu chương từ Quan Đông đưa đến. Xin
trình điện hạ ngự lãm.
- Giang hồ sắp khởi phong ba. Quả nhân tuy không muốn nhúng
tay vào chuyện giang hồ, nhưng lại không nỡ nhìn cảnh sinh linh thọ hại.
Dứt lời, chàng từ từ đứng dậy, nhẹ bước rời khỏi hoa viên.
Kim Tài Thần kính cẩn theo sau. Để lại Lăng Vân Phượng một mình ngẩn ngơ lẩm nhẩm
lời ca của chàng :
“… Vạn Tú Viên hoa lạc vô thanh …
… Vong Tình Nhai lãnh nguyệt minh minh …”
Màn đêm đã phủ xuống khắp mặt đất. Đây đó trong hoa viên lấp
lánh mấy ngọn phong đăng, ánh sáng nhạt nhòa mờ ảo lung linh.
Quan đạo nối liền Hà Nam và Thiểm Tây cũng rộng thênh thang
như bao quan đạo khác, nhưng vì phải vượt qua nhiều đồi núi nên có những đường
đèo hiểm trở. Nổi tiếng nhất là các đèo Vũ Quan nằm trên quan đạo phía nam, và
Hàm Cốc, Đồng Quan nằm trên quan đạo phía bắc, hai cửa ngõ chính dẫn vào đất
Quan Trung.
Từ thời Chiến Quốc, nước Tần đã xây dựng những quan ải kiên
cố trên đỉnh những ngọn đèo ấy. Những quan ải hiểm trở này đã bảo vệ nước Tần
khỏi những cuộc tấn công của sáu nước phía đông.
Ngày nay, thiên hạ thái bình nên các quan ải không còn quân
trú đóng, người xe tấp nập qua ải, nhưng địa hình hiểm tuấn phi thường cũng là
một mối lo cho khách hành nhân. Chỉ cần một chút sơ suất là hậu quả rất thảm khốc.
Trời đã chập choạng tối, ánh hoàng hôn rực hồng cuối nẻo
chân trời.
Gió đêm se lạnh thổi đùa. Những tàn cây rung động, cành lá
khua xào xạc. Lúc này, Bạch Thiếu Huy đã đến dưới chân đèo Hàm Cốc.
Nhìn lên đoạn đèo hiểm trở, Hoa Nhi nói :
- Điện hạ. Trời tối không nên vượt ải. Cũng đã muộn quá rồi.
Hay là chúng ta quay trở lại tìm chỗ nghỉ ngơi.
- Ta xem bên kia sát khí rất nặng, chẳng lẽ là cường đạo chặn
bắt hành nhân. Chúng ta sang đó xem thử.
Năm người giục tuấn mã tiến lên đèo. Thiểm Tây nằm trên cao
nguyên nên địa hình cao hơn Hà Nam. Nghĩa là đoạn đèo phía Tây ngắn hơn phía
bên kia nhiều. Chẳng bao lâu là năm người đã lên đến quan ải trên đỉnh.
Địa thế quan ải hiểm trở phi thường, thật xứng với câu : “Nhất
phu đương quan, vạn nhân nan quá”. Đường đèo phía Đông có độ dốc khá lớn, hai
bên là vách đá sừng sững, khách hành nhân đi vào đấy chẳng khác nào chui vào rọ
nếu như gặp phải phục binh trên đỉnh đèo.
Lên đến đỉnh đèo, Bạch Thiếu Huy chợt ngửi thấy mùi máu. Tứ
phía vẫn im lìm. Màn đêm đen phủ trùm mọi nẻo. Chàng khẽ thở dài :
- Muộn mất rồi.
Mọi người cho tuấn mã xuống đèo, nhưng không còn vội vã như
lúc lên đèo.
Đi đến lưng chừng, nhãn quang tinh tường của chàng nhìn thấy
gần chục thi thể nằm la liệt vắt ngang đường. Nhiều kẻ thịt nát xương tan, chỉ
còn một đống máu thịt bầy nhầy. Xung quanh còn sót lại vài tảng đá to bị vướng
lại. Xem ra đám người này đã bị phục kích khi lên đèo, bị đối phương từ trên
cao lăn đá xuống mà uổng mạng.
Bạch Thiếu Huy khẽ thở dài, xuống ngựa đến gần xem xét. Ánh
sáng từ những viên minh châu trên y phục chàng cũng đủ soi sáng thảm trạng.
Xem qua từng thi thể, chàng chợt chú ý đến một đồng tử nằm
bên dưới thi thể một đại hán. Đồng tử hãy chưa chết, vẫn còn thoi thóp thở. Có
lẽ nhờ đại hán dùng thân mình che chở nên đồng tử mới giữ được sinh mạng, tuy
hơi thở yếu ớt như tơ nhưng vẫn còn chút sinh cơ. Xem y phục thì có lẽ đại hán
là một gia nhân, đã liều thân cứu chủ. Chàng cả mừng, cúi xuống bế cậu bé lên.
Hoa Nhi hỏi :
- Điện hạ. Hài tử này thế nào ?
Nhìn cậu bé tuổi chừng mười hai, mười ba, xinh đẹp đáng yêu
đang nằm bất động trên tay, chàng khẽ thở dài. Hoa Nhi kinh hãi hỏi :
- Điện hạ. Chẳng lẽ không cứu được sao ?
Bạch Thiếu Huy nói :
- Hãy còn chút sinh cơ lẽ nào không cứu được. Chỉ tội nghiệp
hài tử này bị tiên thiên bất túc, nếu không gặp quả nhân thì chỉ có thể sống đến
mười sáu tuổi mà thôi.
Hoa Nhi nói :
- Vậy là hài tử này trong cái không may vẫn còn có cái may.
Bạch Thiếu Huy hơi mím môi, ra chiều suy nghĩ. Sau khi quan
sát kỹ hiện trường, Tiêu Nhi bỗng nói :
- Điện hạ. Tiền bạc vẫn còn ở đây. Vậy là không phải bọn cường
đạo giết người đoạt của.
Bạch Thiếu Huy khẽ gật đầu. Có lẽ kẻ gian sau khi hạ độc thủ
xong thì bỏ đi ngay, không kịp phi tang các tử thi. Hay là bọn chúng cố ý lưu lại
để thị chúng, nhằm hăm dọa ai đó. Tiêu Nhi lại nói :
- Gã này liều thân cứu chủ, thật đáng khen. Chúng ta mai
táng cho họ chứ ạ ?
Bạch Thiếu Huy nhìn hài tử đang bế trên tay, nói :
- Cứu người quan trọng hơn. Chúng ta xuống tiểu trấn dưới
kia tìm chỗ trọ để quả nhân chữa trị cho hài tử này. Còn các thi thể ở đây, khi
xuống dưới trấn, cho ai đó ít bạc bảo họ mai táng là được.
Mọi người lên ngựa, gấp rút xuống đèo. Đưa mắt nhìn hiện trường
lần cuối Bạch Thiếu Huy khẽ thở dài.
Chân đèo phía đông có một tiểu trấn, tập trung nhiều khách
điếm, tửu quán, và có cả thanh lâu, đổ trường để phục vụ những lữ khách, thương
đoàn lỡ độ đường, đến đây khi trời vừa tối nên chẳng dám qua đèo.
Vào trấn, mọi người đi thẳng đến khách điếm có vẻ sang trọng
hơn hết để thuê phòng trọ.
Quang cảnh trong trấn có vẻ khác thường. Dù trời đã tối
nhưng trên đường phố hiện có khá nhiều người tụ tập bàn tán, chỗ thì sôi nổi,
nơi chỉ thì thầm với nhau, nhưng tóm lại đều có vẻ khác lạ. Bọn họ thấy mọi người
từ trên đèo đi xuống đều nhìn với vẻ tò mò.
Bỗng đâu, từ trong một ngôi tửu điếm có một gã đại hán trên
dưới ba mươi bước ra chắp tay nói :
- Chủ nhân của tại hạ có lời mời công tử.
Bạch Thiếu Huy đưa mắt nhìn gã, cau mày nói :
- Chúng ta còn phải cứu người, không rảnh đi lo những chuyện
không đâu.
Nói đoạn chàng vẫn rảo bước đi tới. Từ trong tửu quán lại có
một người chạy ra, nói lớn :
- Công tử. Xin hãy lưu bộ. Lão phu mạo muội có đôi lời muốn
hỏi.
Bạch Thiếu Huy dừng bước, quay nhìn lại. Người kia là một
lão già lối ngoại lục tuần, vận y phục theo lối người làm nghề bảo tiêu, chắp
tay thi lễ, hỏi :
- Công tử từ trên ấy xuống chẳng hay có thấy chuyện gì lạ
hay không ?
Bạch Thiếu Huy nói :
- Trên ấy có gần chục thi thể do bị phục kích bằng loạn thạch
mà chết. Chỉ có hài tử này được một người lấy thân mình che chở cho nên còn được
chút sinh cơ. Chúng ta còn phải lo việc cứu chữa cho hài tử. Nếu các ngươi có
lòng thì hãy lên đó mai táng cho bọn họ.
Lão già giật mình hỏi :
- Chẳng còn ai sống sót ư ?
Bạch Thiếu Huy nói :
- Trừ hài tử này thì chẳng thấy ai cả.
Lão ta nghe chàng nói thế liền vội vái tạ rồi lập tức quay
vào tửu quán gọi một đám người cùng lão lên đèo. Tất cả đều là người của tiêu cục.
Chàng lại cùng bọn Hoa Nhi tiếp tục đi đến khách điếm. Tại
các trấn thành trên những trục đường chính, những nơi thường xuyên có nhiều lữ
khách qua lại thường vẫn có những khách điếm chuyên để phục vụ khách hạng sang,
người bình thường không dám ghé chân. Bình An lữ điếm là một khách điếm như thế,
hiện vẫn còn phòng trống. Chàng thuê hẳn một gian lớn có cả phòng khách.
Trong lúc bọn Hoa Nhi lo thu xếp việc ăn ở thì chàng lo cứu
chữa cho cậu bé. Cậu bé trông rất đáng yêu. Chàng rất thương mến nên dốc sức chữa
trị, chẳng ngại hao tổn nguyên khí. Bọn Hoa Nhi lo lắng nói :
- Điện hạ. Xin hãy bảo trọng ngọc thể.
Bạch Thiếu Huy nói :
- Không sao đâu.
Chẳng mấy chốc mà hơi thở cậu bé đã trở lại bình hòa, sắc diện
hồng hào hơn trước, đang chìm vào giấc ngủ say. Vẻ mặt tuấn tú thông minh, mũi
thẳng, môi hồng, mái tóc đen mượt, hai má bầu bĩnh xinh đẹp dễ thương. Ngắm
nhìn cậu bé, chàng mỉm cười nói :
- Hài tử thật khả ái.
Hoa Nhi hỏi :
- Điện hạ định an bày cho hài tử này thế nào ạ ?
Bạch Thiếu Huy nói :
- Hài tử này gặp quả nhân ở đây cũng là do duyên phận. Quả
nhân rất yêu thích. Kể từ giờ, hài tử sẽ là thiếu quân của bản cung.
Thiếu quân là truyền nhân của chàng, sẽ có địa vị rất cao cả,
có thể ngang hàng với bọn Cửu U Diêm Quân, Ngạo Thiên Đế Quân, Bách Độc Chân
Quân. Bọn Hoa Nhi giật mình :
- Điện hạ …
Bạch Thiếu Huy nói :
- Quả nhân chẳng có huynh đệ, được tiên vương hết lòng chăm
sóc thương yêu, lòng nhớ mãi không quên. Có một hài tử khả ái để chăm sóc vỗ về
là một niềm vui, niềm hạnh phúc lớn lao. Năm xưa tiên vương cũng từng nói vậy.
Đoạn chàng lại bảo Hoa Nhi :
- Quả nhân xem vụ phục kích này ngầm chứa âm mưu trọng đại.
Khanh hãy truyền chỉ của quả nhân cho hai trấn Hà Nam, Thiểm Tây cùng phối hợp
tra xét.
Hoa Nhi phụng mệnh đi ra ngoài. Nơi này khá gần Đồng Quan
thuộc địa phận Thiểm Tây, do đó nàng sẽ đi thẳng đến đấy truyền chỉ cho quân
binh trong thành, rồi họ sẽ truyền về cho Kim Tổng Đốc. Với khinh công của nàng
thì chỉ cần hơn canh giờ đi lại.
Bạch Thiếu Huy ngồi xuống bên giường ngắm nhìn hài tử đang
say ngủ. Trong lòng chàng dâng lên một cảm giác khác lạ, vừa háo hức vừa vui vẻ.
Lát sau, bên ngoài đường phố nghe có nhiều tiếng quát tháo ồn
ào, chàng khẽ cau mày. Kiếm Nhi vâng mệnh ra ngoài xem xét, lát sau trở vào bẩm
báo :
- Điện hạ. Bọn ngoài kia là người của Phi Long Tiêu Cục ở Lạc
Dương. Trong số những người chết trên kia có cả người của bọn họ nữa.
Ngắm nhìn cậu bé tướng mạo quý phái, y phục lại sang trọng,
chàng nói :
- Quả nhân xem hài tử này không thể là người của tiêu cục được.
Vì sao có sự liên quan này.
Kiếm Nhi nói :
- Lúc trời mới chập choạng tối, bọn họ nghe trên đèo có tiếng
nhiều quát tháo nên cử người lên xem xét, không ngờ số người đó cũng đồng chịu
thảm cảnh. Hiện bọn họ đang tìm mua áo quan để khâm liệm cho người của họ.
Bạch Thiếu Huy nói :
- Khanh ra trao cho lão chưởng quầy ít bạc nhờ lão lo mai
táng cho số người kia thật đàng hoàng.
Kiếm Nhi vâng mệnh đi ngay. Chàng lại bảo Tiêu Nhi :
- Khanh đi tìm trong trấn một thợ may khéo tay bảo họ gấp
rút may y phục cho hài tử, sáng mai phải xong. Kiểu dáng cứ theo như y phục của
quả nhân.
Tiêu Nhi vâng dạ thi hành. Chỉ còn lại Cầm Nhi, thấy chàng vẫn
ngồi bên giường liền nói :
- Điện hạ. Xin điện hạ hãy nghỉ ngơi. Hài tử này cứ để thần
chăm sóc cho.
Bạch Thiếu Huy nói :
- Không sao. Quả nhân không thấy mệt. Khanh bảo bọn tiểu nhị
chuẩn bị ít món ăn mang vào đây. Đợi lát nữa Tiêu Nhi, Hoa Nhi, Kiếm Nhi về
chúng ta sẽ cùng ăn.
Cầm Nhi vâng dạ đi dặn dò bọn tiểu nhị. Trong khi đó, chàng
bế cậu bé đi tắm rửa. Cầm Nhi, Kiếm Nhi trở vào cũng xúm lại giúp chàng. Cậu bé
không có y phục. Chàng cho cậu mặc y phục của chàng. Với bộ y phục dài rộng quá
khổ, trông cậu bé thật ngộ nghĩnh nhưng cũng thật đáng yêu.
Lát sau, Tiêu Nhi trở về, dắt theo một phụ nhân làm nghề thợ
may để bà ta đo kích cỡ y phục cho cậu bé. Bạch Thiếu Huy thưởng cho bà ta trăm
lượng, dặn bà ta cố gắng may cho nhanh. Với người bình thường, trăm lượng bạc
là một tài sản lớn nên bà ta cảm tạ rối rít, hứa sẽ thức suốt đêm may cho kịp,
sáng mai sẽ có cả hai bộ y phục cho chàng.
Trong tiểu trấn này vốn không có sẵn những loại gấm lụa thượng
hạng. Cũng may trong số các thương đoàn trú trong trấn có cả bọn lái buôn gấm lụa,
nhờ đó mà Tiêu Nhi đã mua được mấy khúc gấm trắng loại tốt nhất.
Sau đó, Hoa Nhi cũng trở về, thức ăn cũng được đưa vào. Bạch
Thiếu Huy đối với Tứ Đại Thị Nữ rất ưu ái, trước nay vẫn cho phép bọn họ cùng
ngồi ăn uống với chàng.
Sáng hôm sau …
Phụ nhân đã may xong hai bộ y phục, đích thân mang đến. Bà
ta quả khéo tay, cả hai bộ y phục đều rất đẹp, đường may khéo léo tinh xảo. Bạch
Thiếu Huy rất hài lòng, thưởng cho bà ta trăm lượng bạc nữa khiến bà ta hớn hở
khom lưng sát đất mà vái tạ.
Sau khi cho bà ta lui, ngắm nhìn hai bộ y phục, chàng lại bảo
Hoa Nhi :
- Còn phải kết minh châu vào nữa.
Hoa Nhi vốn khéo tay, xưa nay vẫn đảm nhận việc may vá nên
vâng dạ làm ngay. Y phục của chàng có kết minh châu thì y phục của cậu bé không
thể không có. Mà minh châu thì chàng vốn có sẵn, lại rất nhiều.
Lát sau, khi đã kết xong, chàng đích thân mặc vào cho cậu
bé. Vận y phục sang trọng hoa lệ, minh châu lấp lánh, trông cậu bé càng thêm
xinh đẹp đáng yêu. Cũng như nghĩa phụ khi xưa, nay chàng nhìn cậu bé mà cảm thấy
khoan khoái trong lòng.
Hồi lâu …
Cậu bé khẽ cử động, đôi môi hơi mấp máy, rồi thở nhẹ một hơi
dài, từ từ mở mắt. Người đầu tiên cậu bé nhìn thấy là Bạch Thiếu Huy.