Cả ngày hôm đó Windy bám chặt lấy Shin, còn theo chân
anh đến tận công ti.
Trong phòng làm việc, Shin ko thể tập trung được khi
cái đứa hám trai kia cứ mè nheo anh.
- Đi mà anh Shin, nốt lần này nữa thôi mà. - nó lôi
kéo đến nỗi áo anh sắp bật chỉ.
- Windy trật tự ko anh đá em ra khỏi phòng bây giờ. -
anh nhíu mày.
- Đi mà. Anh ấy nói hai người là bạn mà, là bạn
thì phải có số điện thoại chứ?
- Em coi cậu ấy giống những anh chàng đẹp trai em quen
ư?
- Ko phải. Anh ấy khác. Hình như em bị trúng tiếng
sét ái tình rồi! - nó cười, chẳng hiểu sao lúc thấy anh ấy, tim nó
như ngừng đập đến khó thở.
- Thôi được, ngày mai chính là sinh nhật của Hữu Duy,
nếu em muốn gặp cậu ấy thì theo anh về Việt Nam.
- Anh còn phải hỏi sao. Tất nhiên là em yêu trai đẹp
rồi.
- Em...! - Shin trừng mắt nhìn nó, đẩy nó ra - Em mau
biến khỏi đây cho anh.
"RẦM". Nó phấn khích tới nỗi dập cửa thật
mạnh sau khi ra khỏi phòng làm Shin và mấy chị thư kí phải giật
mình.
Windy đi rồi, Shin thở dài tựa người vào ghế, đôi
mắt khép lại đưa anh về thời điểm cách đây 3 năm.
- Bác sĩ, cô bé sao rồi?
- Chúng tôi xin lỗi. Chúng tôi đã cố gắng hết sức
nhưng việc có tỉnh lại hay ko phụ thuộc vào cô bé.
Anh vào thăm nó, nó vẫn nằm đấy bất động. Cứ thế,
thấm thoát một năm trôi qua, nó tỉnh lại khiến anh và mẹ rất vui
nhưng cũng rất buồn bởi vì nó là một con người hoàn toàn mới, nó
ko hề nhớ bất kì một điều gì về người thân cũng như tình yêu của
nó. Phải mất một thời gian dài nó mới thích nghi được với mọi
người. Vì thế anh và mẹ đã quyết định định cư ở Mỹ, 2 năm, 2 năm nó
là con người của hiện tại. anh sẽ giúp nó trở lại với con người
của chính mình.
Đã đến lúc anh phải làm điều đó, đến lúc anh phải
trả nó về bên cạnh người ấy.
Một tin nhắn được thực hiện.
" Ngày mai, ông nhất định sẽ thích món quà tôi
tặng ".
Tập đoàn Thiên Duy. Tầng cao nhất.
Bên cửa kính, người con trai dáng người chuẩn chỉnh,
từng khuôn mặt góc cạnh đẹp như điêu khắc. Anh đứng dựa người vào
cửa kính tuy đẹp nhưng vây quanh anh là một không khí lạnh lẽo, cô
độc.
Liếc mắt vào tin nhắn hiển thị trên màn hình điện
thoại. Quà ư? Anh đâu còn thích thứ gì nữa. Sinh nhật sao? Xin lỗi,
đây là ngày mà anh ghét nhất. Có ai biết rằng, vào ngày sinh nhật
của anh, món quà mà người con gái anh yêu thương dành tặng cho anh
chính là sự ra đi của người ấy- người con gái chiếm trọn trái tim
anh.
Không phút giây nào anh ko nhớ đến nó, ngay cả trong
giấc mơ, anh chỉ thấy mình nó, anh cố gắng chạy theo nó, cố nắm tay
nó thật chặt nhưng rồi mọi thứ chỉ là hư ảo. Đã 3 năm rồi, anh đã
bao lần thức dậy mà ko thấy cô, anh chỉ biết vùi đầu vào công việc
để có thể xua tan đi nỗi cô đơn trong lòng. 19 tuổi, anh đỗ Đại học
Kinh tế nhưng lại đến công ti ba làm việc. Chỉ với 3 năm thôi, anh đã
đưa tập đoàn cũng như tên tuổi của mình xếp vào top đầu của thế
giới, là một giám đốc trẻ tuổi, tuấn tú và tài giỏi như anh là
ước mơ của bao cô gái nhưng anh chẳng quan tâm vì đơn giản, cánh cửa
trái tim anh đã khoá lại và chỉ giam giữ duy nhất một người....
- Tổng giám đốc, 30phút nữa cuộc họp với K bắt
đầu. Chúng ta nên đi thôi.
Anh ko trả lời, chỉ thờ ơ gật đầu. Đưa tay lấy chiếc
áo vec xám trên ghế, anh cùng người thư kí kia rời khỏi phòng.
*Dưới đại sảnh chính.
- Thuỳ An, hôm nay em trang điểm xinh nha! - Mai Ngọc
tấm tắc khen.
Cô gái tên Thuỳ An được khen nên cười duyên, vuốt nhẹ
hàng kim cương xanh ở đuôi mắt, kiêu hãnh nói:
- Chị đã biết gì chưa?
- Biết gì?
- Hôm trước em lên phòng Tổng Giám Đốc nộp báo cáo,
em thấy trong đó có treo ảnh một cô gái.
- Chuyện đó thì có liên quan gì?
- Em nghe anh Huy em nói Tổng Giám Đốc yêu cô gái đó
rất nhiều. Trên mắt cô ta có một hàng kim cương nên em....
- Thì ra là vậy. Em chắc mình thành công chứ? - Mai
Ngọc nhếch miệng cười.
- Em rất tự tin.
Đúng lúc đó, cửa thang máy mở ra, Hữu Duy bước ra
cùng với anh thư kí đang nói bên cạnh.
- Tôi đã đặt tiệc sinh nhật cho giám đốc vào tối mai
ở nhà hàng Âu.
Anh vẫn im lặng và tiếp tục bước. Chợt anh khựng
lại, ánh mắt nhìn người con gái đứng trướt mặt mình.
- Chào Tổng Giám Đốc!- Thuỳ An cúi đầu chào anh,
thấy anh ko có phản ứng mà vẫn nhìn cô chằm chằm, cô cười thầm xem
như kế hoạch đã thành công. Thuỳ An giả bộ lại gần anh, cố nâng cao
mặt để anh thấy rõ. Nhưng rồi anh cười nhạt, đôi chân dài tiếp tục
bước đi, từng câu chữ lạnh lùng phát ra từ anh:
- Sa thải cô ta.
Thuỳ An nghe xong mà tái mặt, chân tay run run đứng ko
vững. Cô đâu biết rằng mình thật ngu ngốc khi làm trò này, đó là
một điều cấm kị của anh, anh ghét kẻ nào dám mang người con gái ấy
ra so sánh, những kẻ đó, anh sẽ ko tha thứ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT