Xuôi về hiện tại.

- Long, Trung,chỗ này giao lại cho hai người-Hữu Duy vội vàng bỏ lại một câu nói rồi rời đi, cậu ko thể trốn tránh mãi được. Cứ cho là cậu có lỗi vì ko bảo vệ được nó đi, cậu tin nó sẽ tha thứ cho cậu. Cậu yêu nó, vậy thì việc gì có thể ngăn cản cậu ở bên nó chứ?

Bảo Long thở dài, thấy thái độ của Hữu Duy như vậy là đủ biết Thiên Chi chính là cái người tên Tiểu Mỹ kia rồi. Từ lúc nói ra tên thật của nó, Bảo Long tự cười chính mình, trên đời có bao nhiêu người, chỉ một cái tên thôi cũng có hàng ngàn người trùng nhau. Nhưng cậu thật sự bất ngờ về trường hợp này, đúng là trái đất rất tròn.

- Chào bạn Công chúa. - Long bước tới ngồi trên ghế sopha.

- Biết điều thì mau thả tôi ra.

- Oh no! Thực ra thì tôi cũng muốn lắm nhưng mà....

- Mau nói điều kiện ra đi.

- Điều kiện? Tiền ư? Tôi ko thiếu. Trách cô ko biết tốt xấu động tới bạn tốt của tôi. Cái giá mà cô phải trả sẽ gấp mười lần những tổn thương mà Chi phải chịu. - giọng Long bỗng lạnh hẳn, con ngươi hằn lên giận giữ. Một lúc sau Những tiếng roi bắt đầu vang lên cùng với tiếng hét.

-----------

Đứng trước cửa phòng bệnh, Hữu Duy đẩy cửa bước vào, hình ảnh đầu tiên cậu thấy ko phải là nó mà là bà Hạ và Hoàng Dương đang nắm tay tâm sự

- Cô Hạ... Hai người.....

- Hữu Duy, bà ấy chính là mẹ ruột của tôi. - Hoàng Dương ko cầm được lòng, khoe luôn với Hữu Duy.

- Sao? Cô Hạ là mẹ ông? - cậu ngạc nhiên, đây là điều bất ngờ thứ 2 trong ngày.

- Phải. Mà cháu là... - bà nhìn cậu con trai anh tuấn trước mặt, có nét quen quen.

- Cô Hạ. Cô còn nhớ cháu ko? Cháu là Tiểu Duy đây. Ngày nhỏ...

- Tiểu Duy, Duy con ba Kỳ mẹ Vân đúng chứ? - Bà thốt lên.

- Vâng. Là cháu.

- Và bây giờ cậu ấy chính là bạn trai của Chi nhà mình đó mẹ. - Anh cười nháy mắt với mẹ - Chúng ta nên ra ngoài một chút đi mẹ.

Sau khi hai mẹ con Hoàng Dương ra ngoài, Hữu Duy mới nhẹ nhàng đến bên giường bệnh nơi nó đang nằm, khẽ nắm lấy bàn tay đang ấm dần trở lại của nó. Người con gái này, nó có biết nó quan trọng với cậu tới mức nào ko, nó luôn làm cho cậu điên đảo nhớ nó ngay cả lúc nhỏ ko? Đặt một nụ hôn lên trán nó, ghé tai nó thì thầm :

- Dậy đi gà ngốc. Đừng giả vờ. Em ko lừa được anh đâu.

Khoé mắt nó tràn ra một giọt nước trong suốt, đôi mắt nhắm nghiền mở ra, nó đã tỉnh từ rất lâu rồi,đang chưa hết sốc vì biết Hoàng Dương là anh trai mình thì cậu đến. Bất chấp cánh tay đau nhức thế nào, nó vòng tay ôm chặt lấy Hữu Duy rồi oà lên khóc:

- Đồ đáng ghét. Anh đi đâu? Sao giờ mới tới hả đồ khốn?

- Ngoan nào. Đừng khóc nữa. Anh xin lỗi. Anh sẽ ko đi đâu nữa.- Cậu vuốt nhẹ tóc nó, chưa bao giờ cậu thấy nó có biểu hiện trẻ con như vậy.

- Anh hứa đi.

- Ừh. Anh hứa. Mà em dám nói anh là đồ khốn ư? - Hữu Duy giả bộ nhíu mày đẩy đẩy nó ra nhưng nó cứ túm chặt lấy cậu.

- Em nói anh là đồ tồi mà.

- Em...em. Được lắm, đợi em khỏi bệnh, xem anh xử em.

- Ai xử ai chứ?

- Lúc đó khắc biết, thôi nào, giờ em ngủ đi.

Cậu kéo chăn đắp cho nó, nó cũng tự nhiên nghe lời hẳn, ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ nhưng tay vẫn nắm chặt tay cậu. Có lẽ do cơ thể đau nhức và cái đầu nhói đau liên tục nên nó đến với giấc ngủ dễ dàng hơn.

Ngồi ngắm nhìn nó ngủ, nhìn thật sâu vào khuôn mặt nó, cậu mặc kệ vì sao nó ko nhận ra cậu. Chỉ cần giờ đây nó sẽ mãi ở bên cậu là đủ rồi, chuyện gì đã qua tốt nhất nên để nó qua luôn đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play