Anh hoảng hốt phóng xe đi thật nhanh. Bà Hoa nhìn theo bóng anh mà
nhói lòng, bà đã quyết định ko giấu anh bất kỳ điều gì nữa,
bà ko mong anh tha thứ cho vợ chồng mình , chỉ mong anh mãi còn
coi bà là mẹ thôi.
.
Hoàng Dương chạy nhanh tới phòng cấp cứu, em gái anh, anh mong nó đừng xảy ra chuyện gì.
- Huy, em ấy sao rồi? - anh túm chặt lấy Đinh Huy đang dựa lưng vào tường.
- Đang cấp cứu!
Anh buông thõng tay khỏi vai Huy, ngồi sụp xuống. Lúc này tất cả
đều đang hi vọng, cầu nguyện cho nó. Còn có một người nữa,
cậu đang ngồi trên ghế chờ, hai tay nắm chặt đau đớn, ánh mắt
hoang mang nhìn về phía cánh cửa kia, người con gái cậu yêu đang sống chết ra sao ai hay. Cậu tự hận bản thân mình, nếu như cậu tới sớm hơn thì nó đã ko phải khổ.
Nó có biết rằng trái tim cậu đang ghẹt thở ko?
.
Qua 3 tiếng đồng hồ, cuối cùng đèn cấp cứu cũng tắt. Trên băng ca xanh, nó được mấy cô y tá đưa ra, sắc mặt vẫn tái nhợt, tay
đang truyền nước và máu.
Mẹ nó là người đầu tiên chạy đến bên nó, nhìn khắp người nó bị thương mà lòng bà quặn đau xót xa vô cùng.
Tất cả đều vào phòng hồi sức thăm nó, duy chỉ có một người ko
vào. Cậu đứng đó, tay đặt nhẹ lên cửa sổ.. " Xin lỗi vì tôi
đã ko ở bên cạnh bảo vệ em những lúc em cần. Tôi xin lỗi"
- Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi? - Hữu Duy nhìn bác sĩ từ trong phòng đi ra.
- Cô bé đã qua tình trạng nguy hiểm, do bị lạnh quá lâu nên bị
suy nhược cơ thể, có thể cô bé sẽ hôn mê vài ngày.
Biết được nó đã ổn, cậu mới yên tâm rời khỏi bệnh viện, có một việc quan trọng nhất định cậu phải làm.
- Hữu Duy nghe nói cậu tìm được cô nhóc ấy rồi? - Huy Minh thấy
Hữu Duy tới đột ngột nên lạ vì cái vẻ mặt lạnh băng vô cảm
kia, nhưng anh cũng vui vì biết cô bé ấy đã được cứu.
- Cháu sao vậy? Hay ko khoẻ chỗ nào? - Bà lại gần, bàn tay gầy
xanh xao đặt lên trán anh kiểm tra. Bà ko biết tên anh, cũng ko
biết anh là ai nhưng thấy anh đã ở đây từ lúc đó tới giờ đã
đủ cho bà hiểu anh rất quan tâm đến Tiểu Mỹ.
- Mẹ! - Tiếng gọi cất lên cũng là giọt nước mắt anh rơi xuống.
- Cậu...cậu...
- Cho con ôm mẹ một lát thôi, mẹ nhé! Con xin lỗi vì đã ko thể
ở bên mẹ trong những năm tháng qua, con xin lỗi, con bất hiếu. -
Anh nghẹn ngào.
Bà Hạ run run đôi tay gầy, người đang ôm
bà sao lại nói như vậy, anh có thật sự là đứa con trai bị mất của bà ko?
- Mẹ. Dù thế nào đi nữa thì mẹ vẫn sẽ mãi là mẹ của con. Con yêu mẹ.
Và rồi những giọt nước mắt rơi ko phải vì buồn mà vì tràn ngập trong vui mừng hạnh phúc gia đình ấm áp.
*****
- Bọn mày là ai? Thả tao ra. - Tống Hùng dẫy dụa khi đang bị
2người thanh niên tống vào xe đen. Biết chuyện con bé đó được
cứu thoát, lão nhanh chóng đi trú ẩn một thời gian nhưng ai ngờ người nào cao tay hơn vẫn tìm ra hắn.
- Cô im đi. Đừng tưởng tôi ko biết cô tiếp cận tôi là
vì điều gì. Năm đó, ngỡ cô giống Tiểu Mỹ mà tôi đang tìm kiếm nên
tôi mới yêu cô. Nhưng tôi sai rồi.
- Vậy Thiên Chi thì sao? Cô ta cũng đâu phải Tiểu Mỹ.
Anh đang lừa dối cô ta đấy thôi.
- Tôi nói đều là sự thật! Nhưng trước kia cô ấy có
quen ông hay ko thì tôi ko biết.
- Ba mẹ cô ấy là chủ tịch tập đoàn SHAPHIRE? - Đây
là điều duy nhất cậu biết về cô bé Tiểu Mỹ.
- Phải!
Nghe câu trả lời của Long, Hữu Duy biết mình ko hề
nghe nhầm, cũng ko phải mơ. Là thật. Chẵng lẽ cô bé ngày xưa lại
chính là người con gái dang bên cạnh cậu đây sao? Tại sao cậu lại ko
nhận ra cô ấy,và cô ấy cũng ko hề nhận ra cậu, chẳng lẽ ghét cậu
đến nỗi ko muốn nhớ. Cậu đã yêu nó và trong suốt thời gian qua cậu
chỉ biết yêu nó mà ko quan tâm xem nó là ai, nhưng cho dù nó là ai đi
nữa thì người cậu yêu cũng chỉ riêng nó mà thôi.
Quay trở lại quá khứ.
Giữa vườn cỏ xanh mướt, trên chiếc xích đu trắng có
hai đứa nhóc con. Con nhóc miệng đang ngậm kẹo mút kia vặt những ngọn
cỏ nhỏ lên cắm vào làn tóc tơ của cậu nhóc ngồi kế bên, cậu nhóc
dù đang chơi game trên chiếc điện thoại nhưng vẫn liếc nhìn quỷ nhỏ:
- Này, sao ko thấy ba cậu đến chơi với cậu? Sao cậu
lại sống cùng mẹ ở đây.?
Nghe thấy cậu nhóc nhắc đến ba, con nhóc thở dài như
bà cụ non lắc đầu:
- Tại ba mẹ giận nhau, mẹ mang tớ đến đây làm tớ ko
được chơi với ba và anh Hải.
- Cậu có anh à?
- Ừ. Anh Hải tớ đẹp trai lắm nhé. Anh Hải bảo thương
tớ nhất cơ. - Con nhóc cười tít mắt.
Ko thấy cậu nhóc nói gì, nó tò mò nhìn sang rồi nhướn
người qua hỏi: