Trên đường tới bệnh viện, nó có tỉnh một lần, nó khẽ cười khi nhìn thấy bộ dạng lo lắng của Hữu Duy, cậu ôm nó thật chặt, miệng ko ngừng gọi tên nó. Nó luôn ước trong bất kỳ hoàn cảnh nào, khi mở mắt ra, người đầu tiên nó muốn được nhìn thấy là cậu. Mới xa cậu có một ngày thôi mà nó nhớ cậu đến phát điên, nó mong người đến cứu mình ko phải là cậu, sợ cậu bị bọn người xấu đó hại. Nó rất muốn nói với cậu vài điều như thế nhưng ko thể, nó ko đủ sức.

- Em ko được ngủ đâu đấy! Trung, tăng tốc đi!

Hữu Duy gào lên, chiếc BMW vội vàng lao nhanh trên quốc lộ.

***

Cánh cửa sau bao sự chờ đợi cũng được mở ra.

- Con trai, mẹ.....

- Mẹ đừng nói gì cả? Con ko muốn nghe.

- Mẹ biết nhưng cô bé đó là em gái con. Huy vừa gọi báo cô bé đang cấp cứu tại bệnh viện.

- Chuyện gì đã xảy ra với cô ấy vậy mẹ? - Hoàng Dương lo lắng hỏi.

- Nghe nói cô bé vừa được cứu thoát khỏi vụ bắt cóc..

- Con phải tới đó.

Anh hoảng hốt phóng xe đi thật nhanh. Bà Hoa nhìn theo bóng anh mà nhói lòng, bà đã quyết định ko giấu anh bất kỳ điều gì nữa, bà ko mong anh tha thứ cho vợ chồng mình , chỉ mong anh mãi còn coi bà là mẹ thôi.

.

Hoàng Dương chạy nhanh tới phòng cấp cứu, em gái anh, anh mong nó đừng xảy ra chuyện gì.

- Huy, em ấy sao rồi? - anh túm chặt lấy Đinh Huy đang dựa lưng vào tường.

- Đang cấp cứu!

Anh buông thõng tay khỏi vai Huy, ngồi sụp xuống. Lúc này tất cả đều đang hi vọng, cầu nguyện cho nó. Còn có một người nữa, cậu đang ngồi trên ghế chờ, hai tay nắm chặt đau đớn, ánh mắt hoang mang nhìn về phía cánh cửa kia, người con gái cậu yêu đang sống chết ra sao ai hay. Cậu tự hận bản thân mình, nếu như cậu tới sớm hơn thì nó đã ko phải khổ.

Nó có biết rằng trái tim cậu đang ghẹt thở ko?

.

Qua 3 tiếng đồng hồ, cuối cùng đèn cấp cứu cũng tắt. Trên băng ca xanh, nó được mấy cô y tá đưa ra, sắc mặt vẫn tái nhợt, tay đang truyền nước và máu.

Mẹ nó là người đầu tiên chạy đến bên nó, nhìn khắp người nó bị thương mà lòng bà quặn đau xót xa vô cùng.

Tất cả đều vào phòng hồi sức thăm nó, duy chỉ có một người ko vào. Cậu đứng đó, tay đặt nhẹ lên cửa sổ.. " Xin lỗi vì tôi đã ko ở bên cạnh bảo vệ em những lúc em cần. Tôi xin lỗi"

- Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi? - Hữu Duy nhìn bác sĩ từ trong phòng đi ra.

- Cô bé đã qua tình trạng nguy hiểm, do bị lạnh quá lâu nên bị suy nhược cơ thể, có thể cô bé sẽ hôn mê vài ngày.

Biết được nó đã ổn, cậu mới yên tâm rời khỏi bệnh viện, có một việc quan trọng nhất định cậu phải làm.

- Hữu Duy nghe nói cậu tìm được cô nhóc ấy rồi? - Huy Minh thấy Hữu Duy tới đột ngột nên lạ vì cái vẻ mặt lạnh băng vô cảm kia, nhưng anh cũng vui vì biết cô bé ấy đã được cứu.

- Mỹ Quyên ở đâu?

- Nó ra nước ngoài thăm bạn rồi. Có chuyện gì ko?

- Đi mà hỏi người cha hiền từ và cô em gái thánh thiện của anh.

Nói rồi cậu bỏ đi làm Huy Minh nhíu mày khó hiểu.

1 cuộc gọi được thực hiện. Hữu Duy biết thực ra Mỹ Quyên chưa đi đâu cả, chỉ là nói dối mà thôi. Dám làm người yêu cậu ra nông nỗi này rồi bõ chạy sao, ko có dễ như vậy đâu.

- " Tóm cô ta và cả lão già đó nữa".

.........

Quay trở lại bệnh viện cũng đã là chiều tối, mọi người ai cũng mệt nên đều đi về, trong phòng bệnh chỉ còn lại 3 người.

- Cháu cũng mệt rồi, nên về nghỉ ngơi sớm đi.

Anh ko trả lời, vẫn đứng trân trân nhìn khiến bà Hạ có cảm giác là lạ, lại có cảm giác thân thuộc.

- Cháu sao vậy? Hay ko khoẻ chỗ nào? - Bà lại gần, bàn tay gầy xanh xao đặt lên trán anh kiểm tra. Bà ko biết tên anh, cũng ko biết anh là ai nhưng thấy anh đã ở đây từ lúc đó tới giờ đã đủ cho bà hiểu anh rất quan tâm đến Tiểu Mỹ.

Ở khoảng cách gần thế này, Hoàng Dương mới thấy rõ được khuôn mặt phảng phất lo lắng của bà, tại sao thế?

Ko cầm được lòng, anh ôm chầm lấy bà.

- Mẹ! - Tiếng gọi cất lên cũng là giọt nước mắt anh rơi xuống.

- Cậu...cậu...

- Cho con ôm mẹ một lát thôi, mẹ nhé! Con xin lỗi vì đã ko thể ở bên mẹ trong những năm tháng qua, con xin lỗi, con bất hiếu. - Anh nghẹn ngào.

Bà Hạ run run đôi tay gầy, người đang ôm bà sao lại nói như vậy, anh có thật sự là đứa con trai bị mất của bà ko?

- Tất cả là sự thật! - Ngoài cửa xuất hiện thêm bóng dáng một người.

- Chuyện...chuyện này là sao? - Bà Hạ buông anh ra, run rẩy hỏi.

- Dương, con ra ngoài trước đi.

Anh hiểu ý vâng lời mẹ ra ngoài chờ.

Anh đi rồi, bà Hoa mới thở dài từ từ kể lại tất cả mọi chuyện cho Như Hạ nghe.

Ngày đó, trên đường đi nghỉ mát, vợ chồng bà ko may gặp mưa. Vì tính cẩn thận, bà đã ko cho ông Nhật lái xe trong mưa vì rất nguy hiểm. Đành phải đợi mưa ngớt, họ tấp vào một mái hiên ven đường. Nơi đây rất vắng vẻ, thỉnh thoảng mới có một chiếc xe chạy qua, còn căn nhà có lẽ đã bị bỏ hoang.

Bỗng từ trong đó vọng ra một tiếng quát tháo và tiếng khóc thét của trẻ con. Qua khe cửa nhỏ, vợ chồng bà nhìn thấy có 2 người đàn ông mặt mũi bặm trợn, một gã đang quát tháo:

- Mày có im đi ko thì bảo, khóc lóc cái nỗi gì? - vừa nói gã vừa nhằm đầu đứa bé mà đánh.

Cậu bé kia thật đáng thương làm động lòng 2 vợ chồng bà.

Vốn từng là một đại ca nay đã ẩn danh, 2 tên này mà nói thì ko phải đối thủ của Hoàng Nhật. Bị phát hiện chúng vội vàng nổ súng nhưng hai phát súng của ông đã nhanh hơn. Xử lý 2 tên đó xong, 2người quyết định hoãn kỳ nghỉ lại, nhanh chóng đưa cậu bé vì tiếng súng đã sợ đến ngất đi.

Về nhà, sau sự chăm sóc của Lệ Hoa, cậu bé đã tỉnh. Ngước đôi mắt long lanh trong veo lên nhìn 2 người, cậu bé nhẹ gọi:

- Ba...mẹ!

Rất bất ngờ nhưng sau đó là cảm giác hạnh phúc tràn ngập. Biết mình bị vô sinh nên bà luôn ước được ai đó gọi một tiếng mẹ từ rất lâu rồi. Đến bên cậu bé, ôm cậu bé vào lòng, nước mắt tràn ra, bà nghẹn ngào nói:

- Ko sao, có mẹ ở đây rồi.

- Tất cả mọi chuyện là như vậy đấy. Nếu chị ko tin, có thể làm xét nhiệm ADN. - Bà Lệ Hoa nói rồi quay đầu bước ra khỏi phòng bệnh, những việc cần làm bà đã làm hết rồi, bà ko dám mở lời xin ai tha thứ vì biết lỗi lầm của mình rất lớn.

Hoàng Dương sốt ruột đứng ngồi ko yên trước cửa phòng. Thấy mẹ bước ra, bà ko nhìn anh, chỉ nói một câu rồi quay vội đi, bà sợ anh biết mình đang khóc:

- Bà ấy cần con. Hãy vào trong đi.

Khẽ mỉm cười, anh chạy về phía bà ôm lấy bà từ phía sau.

- Mẹ. Dù thế nào đi nữa thì mẹ vẫn sẽ mãi là mẹ của con. Con yêu mẹ.

Và rồi những giọt nước mắt rơi ko phải vì buồn mà vì tràn ngập trong vui mừng hạnh phúc gia đình ấm áp.

*****

- Bọn mày là ai? Thả tao ra. - Tống Hùng dẫy dụa khi đang bị 2người thanh niên tống vào xe đen. Biết chuyện con bé đó được cứu thoát, lão nhanh chóng đi trú ẩn một thời gian nhưng ai ngờ người nào cao tay hơn vẫn tìm ra hắn.

- Bọn mày..,tao mà thoát khỏi đây, chúng mày đừng hòng sống nổi.

- Vậy thì ông đi chết đi. " bốp ". - Một đòn vào gáy của Trung khiến ông ta bất tỉnh.

Khi tỉnh dậy, thấy mình đang ở đâu ko biết, phía trước mặt là một người đang ngồi trên ghế quay lưng về phía lão.

- Mày là ai?

Ko có tiếng trả lời, chiếc ghế từ từ theo người đang ngồi xoay lại, miệng nhếch lên cười lạnh:

- Bác Tống nhận ra cháu chứ?

- Hữu...Hữu Duy. Tốt quá. Cháu giúp ta mau bảo lũ điên này thả ta ra nhanh đi. - Lão thở phào nghĩ mình gặp người quen.

- Giúp? Ông đã đối xử với người con gái tôi yêu như thế nào? Có cần tôi nhắc lại ko? .

- Ta...ta ko liên quan đến việc đó.

- Ông chắc chứ? Có cần cô con gái yêu của ông làm nhân chứng ko? - Nói rồi Hữu Duy hướng phía Trung hất mặt- Mang cô ta ra đây đi!

Từ sau bức tường, Mỹ Quyên bị Trung lôi ra, miệng cô ko ngừng kêu thét chửi mắng.

- Tiểu Quyên...Quyên...con...

- Ba? Hữu Duy, anh là đồ khốn, anh dám động tới ba tôi?

- Tôi chỉ muốn giúp ông ta thôi mà.

- Giúp sao?

- Phải. Giúp ông ta được nghỉ ngơi và sớm về với tổ tiên thôi!

-Anh.......

- Trung, chăm sóc Bác Tống thật "tốt" nha.

Trung nhận lệnh,cùng hai người nữa lôi Tống Hùng ra sau bức tường làm Mỹ Quyên đứng tim, tiếng kêu thét vang lên.

- Hữu Duy!

Ngoài cửa Bảo Long xuất hiện, trên tay cầm một cặp giấy tờ.

- Chuyện gì vậy Long?

- À ko có gì, tôi chỉ muốn đến xem náo nhiệt thôi, tiện thể nhờ cậu xử lý giùm cái này. - Cậu liếc nhìn Mỹ Quyên, sau đó đưa cặp giấy tờ cho Hữu Duy.

- Đây là toàn bộ chứng cứ mà Chi thu thập được. Tống Hùng chính là kẻ đứng sau cái chết của ba cô ấy.

Hữu Duy gật đầu, đã là thù của nó thì cũng là thù của cậu, có thù thì nhất định phải trả.

- Hữu Duy, tôi xin anh hãy tha cho ông ấy, xin anh đấy! - Mỹ Quyên khóc lóc van xin.

- Tha sao? Nếu đã biết hậu quả là như vậy thì sao vẫn hành động ngu ngốc?

- Vì...vì em yêu anh, em ko thể chịu nổi khi thấy cô ta ở bên anh.

- Yêu ư? Cô hiểu thế nào là yêu? Nếu yêu tôi thì sao 2 năm trước lại bỏ tôi chạy theo người khác.? Tôi rất nghi ngờ tình yêu đó đấy. - Hữu Duy cười nhạt.

- Ko phải thế. Em thật sự yêu anh mà.

- Yêu tôi hay tiền của tôi?

- Em.....

- Cô im đi. Đừng tưởng tôi ko biết cô tiếp cận tôi là vì điều gì. Năm đó, ngỡ cô giống Tiểu Mỹ mà tôi đang tìm kiếm nên tôi mới yêu cô. Nhưng tôi sai rồi.

- Vậy Thiên Chi thì sao? Cô ta cũng đâu phải Tiểu Mỹ. Anh đang lừa dối cô ta đấy thôi.

- Cô ấy khác. Tôi đã vất bỏ quá khứ xuống vực sâu rồi. Cô ấy là người duy nhất tôi yêu.

- Khoan! Tên thật của Chi là Tiểu Mỹ. - Nãy giờ nghe tới nghe lui làm Long cũng muốn cãi cùng.

- Long, cậu nói linh tinh gì vậy? - Hữu Duy ngỡ ngàng.

- Tôi nói đều là sự thật! Nhưng trước kia cô ấy có quen ông hay ko thì tôi ko biết.

- Ba mẹ cô ấy là chủ tịch tập đoàn SHAPHIRE? - Đây là điều duy nhất cậu biết về cô bé Tiểu Mỹ.

- Phải!

Nghe câu trả lời của Long, Hữu Duy biết mình ko hề nghe nhầm, cũng ko phải mơ. Là thật. Chẵng lẽ cô bé ngày xưa lại chính là người con gái dang bên cạnh cậu đây sao? Tại sao cậu lại ko nhận ra cô ấy,và cô ấy cũng ko hề nhận ra cậu, chẳng lẽ ghét cậu đến nỗi ko muốn nhớ. Cậu đã yêu nó và trong suốt thời gian qua cậu chỉ biết yêu nó mà ko quan tâm xem nó là ai, nhưng cho dù nó là ai đi nữa thì người cậu yêu cũng chỉ riêng nó mà thôi.

Quay trở lại quá khứ.

Giữa vườn cỏ xanh mướt, trên chiếc xích đu trắng có hai đứa nhóc con. Con nhóc miệng đang ngậm kẹo mút kia vặt những ngọn cỏ nhỏ lên cắm vào làn tóc tơ của cậu nhóc ngồi kế bên, cậu nhóc dù đang chơi game trên chiếc điện thoại nhưng vẫn liếc nhìn quỷ nhỏ:

- Này, sao ko thấy ba cậu đến chơi với cậu? Sao cậu lại sống cùng mẹ ở đây.?

Nghe thấy cậu nhóc nhắc đến ba, con nhóc thở dài như bà cụ non lắc đầu:

- Tại ba mẹ giận nhau, mẹ mang tớ đến đây làm tớ ko được chơi với ba và anh Hải.

- Cậu có anh à?

- Ừ. Anh Hải tớ đẹp trai lắm nhé. Anh Hải bảo thương tớ nhất cơ. - Con nhóc cười tít mắt.

Ko thấy cậu nhóc nói gì, nó tò mò nhìn sang rồi nhướn người qua hỏi:

- Ê. Cậu chơi gì thế? Có hay ko?

- Đây là trò đào vàng, tớ sắp phá đảo rồi nha.

- Cho tớ mượn, tớ cũng muốn chơi nữa.

- Không.

- Đi mà. Chơi xíu thôi!

- Đã bảo là không mà.

- Đi mà. Tớ đổi kẹo cho cậu nha- Con nhóc nài nỉ, rút cây kẹo đang ngậm ra đưa về phía cậu nhóc.

Cậu nhóc nhìn chiếc kẹo, dịch tay đẩy tay con nhóc ra.

- Eo. Tớ ko thích kẹo mút, lại ko thích ăn đồ thừa của người khác.

Để im cho tớ chơi.

- Hứ. Ứ thèm. Tớ ghét cậu. Đồ khỉ đáng ghét.

- Cậu dám bảo tớ là khỉ?

- Tớ ghét nhất là khỉ.

- Nhưng tớ ko phải khỉ.

- Cậu là khỉ.

Rồi 2 đứa cứ chí choé cãi nhau khỉ khỉ vượn vượn, cậu một câu tớ một câu ko ai chịu nhường ai. Cho đến khi mẹ con nhóc từ nhà bên sang đón nó về, nó nguýt cậu nhóc rồi ôm chặt lấy cổ mẹ nó đòi bế. Mẹ nó khẽ cười:

- Tiểu Mỹ ngoan, chúng ta về nhà với ba và anh Hải nha.

- Thật ko mẹ? A được về chơi với ba và anh Hải rồi. Hihi.

Con nhóc reo lên vui mừng.

- Tiểu Duy. Cô Hạ và bạn Tiểu Mỹ phải đi rồi. Tạm biệt cháu nha. - mẹ nó quay ra cười, nhẹ chào cậu nhóc.

- Vâng. Tạm biệt cô. Khi nào rảnh cô tới chơi với cháu nhé. - Cậu nhóc vẫy tay chào, rồi lại nhìn sang phía con nhóc, nó cũng nhìn cậu, hoàn toàn quên hết giận, cười tươi vẫy tay với cậu.

- Tớ đi nha. Tạm biệt khỉ!

Bóng dáng hai mẹ con cô nhóc đi vào chiếc xe màu trắng rồi biến mất cuối ngõ.

Cậu nhóc mỉm cười, khẽ thì thầm : " Đồ ngốc ạ, tớ sẽ khiến cậu ko ghét tớ nữa".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play