Sau khi đi chơi lòng vòng, tất cả quyết định kéo về nhà Hoàng
Dương, đây là chủ ý của anh, cũng lâu rồi 2 tên bạn thân cũng ko tới chơi, nhân đây anh cũng muốn nó và Long biết nhà anh, thân
nhau lâu rồi mà chẳng ai biết nhà nhau cả, thế là ko hay.
3 xe thể thao dừng chân trước căn biệt thự rộng lớn màu trắng.
Do đã quen với nơi này lâu rồi nên Huy và Hữu Duy ko có vẻ gì
gọi là hào hứng như 2 đứa kia, hết chạy lung tung rồi lại
nghịch hết cái này đến cái kia. ( toàn cái đẹp tội gì ko xem
).
- Mẹ! Con về rồi!
Đây là câu nói quen thuộc của Hoàng Dương mỗi khi về đến nhà.
Sau câu nói đó sẽ là tiếng người mẹ đầy yêu thương đáp lời
anh - " Con trai của mẹ về rồi sao ", rồi mẹ sẽ hỏi anh đủ thứ xem hôm nay anh làm gì, có vui ko, muốn ăn món gì,.....
Nhưng kỳ lạ hôm nay anh ko thấy mẹ đâu.
Nghe tiếng anh, biết anh về, dì Mai mới từ trong bếp chạy ra:
Phải nói là tự nhiên như ở nhà. Giường nệm của anh bị Hữu Duy và Đinh Huy chiếm đóng.
Anh ngồi phía cuối giường nói chuyện với 2 người.
- Hoàng Dương, ko ngờ hồi nhỏ cậu cũng tham ăn gớm. - Long cầm
tấm ảnh trong quyển album giơ lên, trong ảnh là một cậu nhóc
khoảng 6, 7 tuổi đang bê 1 chiếc bánh gato, miệng vẫn còn dính
mấy vệt kem.
- Cái đấy là tôi bị lừa rồi người ta chụp lén đấy chứ! - Anh giải thích.
- Ai lừa?
- Còn ai khác ngoài 2 tên trời đánh này nữa?
Anh chỉ tay về hướng 2 người nào đó đang nằm huýt sáo, vẻ mặt tỉnh bơ.
Còn nó, đang mân mê với bộ truyện Manga của Hoàng Dương trên bàn học nên ko có để ý tới mấy người kia.
- Ý. Ảnh 3 tên nhóc nào đây? - Long đặt cuốn album sang 1 bên, cầm khung ảnh quay ra hỏi Hoàng Dương.
- Bọn này đấy - cả 3 đồng thanh.
- Vậy là 3 cậu chơi với nhau từ nhỏ cơ à?
- Ừ. Đây là ảnh chụp sinh nhật lần thứ 7 của tôi.
Anh cười, nhớ lại những ngày thơ ấu khi mà vui vẻ là bộ 3 quậy phá nhất khu.
Thực ra là cả 3 quen nhau khi sống trong 3 ngôi biệt thự cùng
một khu. Đặc biệt, nơi đây vùng đất rộng nhưng chỉ có riêng 3
ngôi biệt thự mà thôi. Cả 3 đều được học thầy cô riêng, ít
tiếp xúc với bên ngoài. Sau do có chút thay đổi, năm 11 tuổi, 3
người chuyển nhà, ra ngoài tiếp xúc xã hội nhưng vẫn học cùng trường từ tiểu học cho tới cấp 3.
- Cả nhà cũng ko có lấy 1 chiếc ấy chứ. Anh là ko có thói
quen xem TV từ nhỏ, mẹ cũng ko cho anh xem, bảo hại mắt. - anh
giải thích.
- Ra vậy! - Nó gật đầu ra vẻ hiểu lắm nhưng
lại đang có dấu hỏi chấm hjện lên " xem TV hỏng mắt? , cái này xưa rồi mà! Kỳ cục ".
Thấy con trai đến, Tống Minh Hùng tiễn Trần Đình ra về.
- Con trai, con đổi ý muốn trở về tập đoàn hay sao mà tới đột ngột thế? - Ông Hùng cười, thực sự Huy Minh rất có khả năng
kinh doanh, phải nói là nếu như ông có anh trợ giúp thì quả
thật rất tốt nhưng thử qua nhiều cách rồi mà ông ko thu phục
được anh.
- Ko bao giờ đâu ba à? Con tới thăm ba thôi, con ra ở riêng lâu rồi nhưng chưa về thăm ba. Ba khoẻ chứ?
- Công việc hơi nhiều nên cũng mệt.
- Ba, ba hợp tác với Shaphire 6 năm rồi, họ có vẻ gắn bó với ba quá nhỉ?
- Một con cá lớn và ngon như vậy, bỏ qua sao được.
- Con ko hiểu tập đoàn của ba thu hút họ ở điểm gì?
Biết lời ba nói là ý giáo huấn kinh nghiệm nhưng Huy Minh mặc
kệ, tất nhiên kinh doanh phải dùng đến mưu nhưng anh khác ba, ko
nhất thiết vì 1 mối làm ăn mà phải mất tình kinh doanh.
.
.
.
Trước cửa phòng cấp cứu, 4 chàng trai đi qua đi lại, mặt ai
nấy lộ rõ vẻ lo lắng, riêng mặt ai đó có khó coi hơn một
chút, lòng nónh như đang đứng trong đống lửa.
Nói rồi cậu ra khỏi phòng. Nó nhìn theo bóng lưng cậu mà có chút tiếc nuối.
Quay lưng đi rồi, mặt Hữu Duy mới được dịp bùng nổ,thực ra
lúc mà nó rút tay ra đã làm cậu tỉnh giấc, định hỏi thăm vài câu nhưng ai ngờ gà ngốc này lại thừa lúc cậu ngủ mà làm
càn trên mặt cậu khiến cậu đỏ mặt tía lịa như say rượu, cũng
may mà nó ko nhận ra.
Đợi cho y tá tiêm thuốc xong, Hữu Duy
uy hiếp bắt nó ăn hết hẳn một bát cháo đầy, ko cam lòng nhưng
nó ko đủ sức đấu lại tên này nên đành ngậm ngùi ôm hận mà ăn.
- Muốn ăn gì nữa ko?
- Ko. No bể bụng rồi đây nài. Tôi muốn về nhà.
- Ko được, bác sĩ bảo 2 ngày nữa cô mới được xuất viện.
- Tôi ko sao nữa mà. Nếu ko về mẹ sẽ lo.
- Bây giờ trông cô như con gà hen thế này mà về, bác gái sẽ càng lo lắng thêm.
- Nhưng mà.....
- Yên tâm. Về phần bác gái đã có Long lo liệu ổn thoả rồi.
Giọng Hữu Duy có chút nghiêm nghị, chính nó cũng ko hiểu vì
sao tính khí mình ngang ngạnh như thế mà giờ đây phải chịu lép vế thế này.
" yêu quá hoá điên " là như vậy sao???
Bà Lệ Hoa đang cùng cô giúp việc mua đồ tại siêu thị. Là người có tiền, đi mua sắm tất nhiên ko cần xem giá nên xe đẩy đồ
nhanh chóng đầy ắp. Biết ở siêu thị có một khu bán trang sức
nam nữ rất đẹp nên bà ko về vội mà tạt qua đó xem.