1 Tuần sau.

Cuối cùng thì ngày thi học kì cũng đã đến.

Thiên Chi rất tự tin mang lượng kiến thức của mình vào phòng thi.

Nó,Hữu Duy và Hoàng Dương ngồi chung phòng, Đinh Huy và Bảo Long ngồi phòng khác. Suốt thời gian ngồi làm bài, chẳng ai có biểu hiện gì là lo lắng cả và còn làm bài rất tốt.

Không hẹn mà gặp, cả 5 cùng nộp bài rồi bước ra để lại bao "sĩ tử " khác đang ngồi hăng say ngậm bút, gạch gạch ra nháp " sao đề khó quá vậy trời ".

Đang tính rủ nhau đi uống nước thì phía cửa phòng thi khác, Mỹ Quyên cũng bước ra.

- Chào mọi người, làm bài tốt chứ?

Ngoại trừ 4 người nào đó im lặng ra thì Huữ Duy vui vẻ đáp lại

- Rất tốt. Còn em thì sao?

- Cũng tốt ạ. Toàn bài quá dễ.

- Tiện đây đi chung với tụi anh cho vui.

- Dạ thôi. Em có việc phải làm. Mọi người đi vui vẻ.

- Vậy bọn anh đi đây! Bye.

Hữu Duy vẫy tay chào

- Mọi người đi.....

Cậu quay ra sau thì chẳng thấy mấy người kia đâu, nhìn lên phía trước mới biết mình bị bỏ rơi một đoạn khá xa nên đành phải chạy theo.

Nét cười trên mặt cô công chúa tắt ngấm, khuôn mặt lạnh ko cảm xúc của ác quỷ đi ra phía sau trường, một người mặc áo đen đã đứng đợi sẵn ở đó, trên tay cầm phong bao màu gỗ.

- Việc tôi giao anh làm tới đâu rồi?

- Những gì liên quan tới cô gái đó tôi đã thu thập ở đây rồi thưa cô chủ,

Nói rồi anh ta đưa phong bao cho Mỹ Quyên.

- Tốt.

Người áo đen đi rồi, cô mới lặng lẽ ngồi lên ghế đá, ngón tay lật dở từng trang giấy kèm theo cả ảnh có trong phong bao. Dường như mỗi chữ cô đọc đều làm cho gương mặt thiên thần trở nên xấu đi qua những điệu cười khinh miệt

- Trẻ mồ côi?

- Có em trai và em gái?

- Vào Đại Vương nhờ học bổng?

- Nhân viên quán nước?

......

" Thiên Chi, cô còn bình thường hơn những gì tôi nghĩ ".

_______

- Duy này! Quan hệ giữa ông và nhỏ Quyên đó là thế nào? - Đinh Huy hỏi.

Hữu Duy bình thản trả lời: - Anh trai em gái thôi.

- Vậy tức là ông "ế" rồi hả?

- Cái gì? Có mà ông ế thì có.

- Không, tôi mà ế á, chỉ có ông Dương ế thui. - Huy cãi, thẳng tay chỉ mặt Hoàng Dương.

- Này này, sao lại bảo tôi chứ?

Hoàng Dương véo tai Huy ngồi cạnh, can tội ko dưng tự nhiên lôi anh ra nói vớ vẩn.

Thấy mấy người này cứ chí choé làm mình mất ngon miếng, Bảo Long bỏ cuốc trà sữa xuống, đập bàn:

- Chung quy là mấy người đều ế. Có thế thôi!

- Cậu nghĩ cậu ngoại lệ sao? - Hoàng Dương đá đểu.

- Mà tôi có ế hay ko thì chưa biết được đâu!

Hữu Duy thản nhiên nói tới mức khiến Thiên Chi đang cắm cúi uống trà sữa bên cạnh cũng giật mình ho sặc sụa.

Tất nhiên là nhận được mấy ánh mắt nhìn mình cháy da cháy thịt.

- Gớm, bà uống từ từ thôi, cứ như sợ người ta ăn mất ko bằng. - Long vỗ vỗ lưng giúp nó đỡ ho.

- Ko đúng à? Chi sợ con heo nhà cậu ăn mất đấy. - Huy châm chọc khiến Long tức đen mặt nhưng ko dám phản bác gì bởi vì sự thật là từ đầu tới giờ cậu đã ăn hết 3 cốc rồi và cốc thứ tư đang trong tình trạng cạn dần cạn mòn.

Hoàng Dương ko nói gì cả, chỉ cười nhẹ nhìn nó, có lẽ anh đã biết lý do vì sao nó ho.....

Ngày đó.

Vào chiều mùa đông lạnh lẽo, trên sân thượng trường Đại Vương.

- Tôi...thích em!

Người con trai mái tóc đen ngắn, tựa lưng vào người con gái. Cả hai đang nhìn lên bầu trời xám lạnh.

Nghe anh nói mà cô gái giật mình, ngây ngô hỏi:

- Anh nói gì kỳ cục vậy?

Ai đó nghe thấy còn phải giật mình hơn nữa khi mà lời tỏ tình của mình đã bị chính người mình thích coi là kỳ cục.

- Lời tôi nói là thật. Em làm bạn gái tôi nhé!

- Tôi...

- Cho tôi được theo đuổi em!

- Tôi cầu thời gian suy nghĩ. Đột ngột quá tôi....

- Tôi nhất định chờ dù cho là bao lâu.

- Tin nhắn là câu trả lời của tôi.

Do đang ngồi quay lưng về nhau nên không ai thấy được nụ cười của đối phương.

Thực ra nếu như ở đây ko có người, cô gái nhảy phá lên vui sướng. Người đó liệu có biết, câu nói này cô đã chờ lâu lắm rồi. Người mà cô thương thầm đã vừa mới tỏ tình với cô sao?

Dù là trong giấc mơ thôi cô cũng đã thấy vui rồi.

Anh đã ko còn quan hệ với người yêu cũ nữa, việc cô và anh đến với nhau ko có gì là sai cả, thật sự cảm giác là người thứ 3 sẽ ko tồn tại trong cô nữa. Cô thậm chí có thể gật đầu đồng ý ngay lập tức nhưng danh dự của 1 đứa con gái thông minh và cứng đầu ko cho phép cô làm vậy, nếu ko trong mắt người khác cô sẽ trở nên quá dễ dãi và làm họ mất lòng tin vào cô.

Một ngày thật hạnh phúc.

Có đôi khi lời tỏ tình thật đơn giản không cầu kỳ, lãng mạng như người khác nhưng đối với ai đó thì nó rất chân thật và xuất phát từ lời nói của trái tim.

*

*

*

- Con trai, con làm rất tốt!

Bà Hạ mỉm cười hài lòng với cậu con trai của mình.

- Con mong là như vậy!

Phải thừa nhận rằng Hải Phong rất có tố chất của 1 nhà kinh doanh, chỉ trong 1 tuần ngắn ngủi, cậu học hỏi rất nhanh hơn nữa còn giúp bà đưa ra ý tưởng mới khiến đối tác rất hài lòng.

- Mẹ, con có chuyện muốn hỏi mẹ.

- Chuyện gì vậy con?

- Hải là ai vậy mẹ?

Nghe tên Hải, bà Hạ giật mình run nhẹ.

- Sao con lại hỏi thế?

- Lúc mẹ tỉnh lại ở bệnh viện, con đã nghe thấy mẹ gọi tên ba và người tên Hải, con rất muốn biết về người đó.

- Mẹ sẽ nói nếu con hứa ko để cho chị hai con biết.

- Vâng!

- Vậy được. Thực ra Hải là đứa con đầu tiên của mẹ và ba con và cũng là anh em sinh đôi với Tiểu Mỹ.

- Vậy anh ấy đâu mẹ, sao con ko nghe chị kể gì hết?

- Chuyện xảy ra năm 2 anh em nó mới 5 tuổi, mẹ còn nhớ đó là một buổi chiều mưa. Ba mẹ do còn đang dở cuộc họp ở công ty nên ko tới đón 2 đứa nó được, nên nhờ 1 chú thư ký đi đón hộ. Nhưng rồi bọn bắt cóc đã xuất hiện. Chúng bắt Hải đi, còn chị con dù sợ nhưng tính nó ương ngạnh, muốn giữ anh trai lại nên bám chặt vào chân bọn đó, chúng đánh đập con bé ko thương tiếc, nó đã phải chịu nguyên 1 đòn gậy sắt vào đầu.

Lúc ba mẹ nhận được điện thoại của chú thư ký, mẹ tới đã thấy chị con nằm đó, giữa trời mưa, mình đầy máu.

Ba mẹ đã liên lạc với bọn bắt cóc, chúng cần tiền , chúng doạ nếu ba mẹ làm lớn vụ này, anh con sẽ ko lành lặn trở về.

Nói tới đây, nước mắt bà đã rơi ướt má, nỗi đau xé tan nát cõi lòng bà chỗi dậy.

Lau nước mắt cho mẹ, Phong hỏi tiếp.

- Sau đó thì sao hả mẹ?

- Sau đó ba mẹ mang tiền tới chỗ hẹn chuộc anh con về nhưng tất cả chúng đã chết, anh con đã mất tích từ đó. Ba mẹ cho đăng tin lên truyền hình tìm kiếm nó nhưng ko hề có bất kỳ tin tức nào.

Chị con sau nhiều ngày hôn mê, khi tỉnh dậy đã ko còn nhớ gì hết, thậm chí ngay cả ba mẹ nó cũng ko nhận ra. Bác sĩ nói do tuổi còn nhỏ, lại bị chấn thương ở đầu nên bị mất đi trí nhớ, nó còn sống được là may mắm lắm rồi. Mẹ nghĩ thế cũng tốt, nó sẽ ko phải nghĩ đến những điều đau khổ đó, 1 đứa bé 5tuổi còn quá non nớt như nó sẽ ko đủ sức chịu đựng nỗi đau đó.

Từ đó trở đi, nó đã sống rất vui vẻ bên ba mẹ mà ko hề biết nó còn có 1 người anh trai yêu thương nó nhiều lắm và nó cũng vậy.

Để nói ra những điều này, bà Hạ đã cố gắng ko cho nước mắt lần nữa rơi nhưng ko sao làm được. Đâu đó trong bà vẫn là cơn đau chưa bao giờ êm dịu xuống mà vẫn luôn tồn tại dày vò bà khi thấy cơn mưa.

___________

Gấp lại bản hợp đồng, Huy Minh đưa tay day nhẹ thái dương, đôi mắt tỏ rõ sự mệt mỏi bao ngày qua của anh, thư ký đắc lực nghỉ việc về quê thăm ba mẹ già, tất cả mọi việc đều đổ dồn lên anh nhưng anh kiên quyết ko tuyển trợ lý vì có lẽ tìm ai phù hợp với phong cách làm việc của anh thật là khó.

Anh - người con trai trưởng trong nhà nhưng lại mặc người ba quản lý tập đoàn, còn mình chạy đi mở công ti riêng, thế mới làm anh cảm thấy thoải mái khi ko phụ thuộc vào bất cứ ai cả.

Đang nhắm mắt ngả người vào ghế, tiếng mở cửa phòng đột ngột làm anh phải nhíu mày mở mắt ra.

- Anh hai! - người con trai chẳng thèm gõ cửa mà cứ thế xông vào.

- Huy Cương. Sao em tới đây mà ko báo trước cho anh? - Huy Minh nhìn cậu em trai ngang ngổ của mình.

Nếu như ai đó nhìn vào thì 100% sẽ ko tin họ là anh em đâu, tất cả mọi mặt về diện mạo, tài năng, tính cách hoàn toàn trái ngược nhau.

- Em tới chơi mà cũng cần phải báo à?

Huy Cương trề môi, ngồi gác chân lên ghế, tướng ngồi rõ là xấu.

- Em đó, suốt ngày chơi bời đàn đúm gây lộn, anh đã bao lần anh phải giải quyết việc của em rồi hả?

- Sống là phải biết hưởng thụ chứ, đâu như anh suốt ngày vùi đầu vào công việc, chẳng biết yêu đương gì cả.

- Là một người đàn ông phải có sự nghiệp trước, yêu đương mới tính sau. Em còn ko lo mà cải tạo đi về giúp ba cai quản tập đoàn.

- Cái đó là trách nhiệm của con trưởng là anh, em dù có ngổ ngáo phá phách đến mức nào thì cũng ko dại gì đâm đầu vào mấy vụ làm ăn phi pháp của ba đâu. Em đâu ngu tới cỡ đó.

- Cái gì? Em nói ba làm ăn phi pháp?

Biết mình lỡ lời, Cương nhanh chóng lảng sang chuyện khác.

- Sắp sinh nhật Quyên Quyên rồi, anh lo mà chuẩn bị tiệc cho nó đi.

- Trả lời câu hỏi của anh!

Ngữ khí lạnh lùng vang lên rất trầm, anh muốn biết sự thật Huy Cương vô tình nói.

- Em biết gì đâu mà hỏi em. Em về. Chào anh.

Nói rồi hắn ta nhanh chóng rời khởi không khí lạnh đang bủa vây căn phòng.

Đóng cửa phòng lại, Huy Cương thở hắt, đặt tay lên ngực ổn định nhịp tim, nói như thì thầm - " suýt chết, may mà mình nhanh nhẹn thoát được ".

Cương đi rồi, trong phòng làm việc chỉ còn mỗi Huy Minh. Anh ko thể nào tập trung vào công việc nữa, tâm trí của anh đang phân tích câu nói của Cương, phi pháp nghĩa là sao?

Đứng ngồi ko yên, anh quyết định cầm áo choàng rời khỏi phòng tiến hành 1 cuộc thăm dò nhỏ nơi ba mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play