Thiên Chi rất tự tin mang lượng kiến thức của mình vào phòng thi.
Nó,Hữu Duy và Hoàng Dương ngồi chung phòng, Đinh Huy và Bảo
Long ngồi phòng khác. Suốt thời gian ngồi làm bài, chẳng ai có biểu hiện gì là lo lắng cả và còn làm bài rất tốt.
Không hẹn mà gặp, cả 5 cùng nộp bài rồi bước ra để lại bao
"sĩ tử " khác đang ngồi hăng say ngậm bút, gạch gạch ra nháp "
sao đề khó quá vậy trời ".
Đang tính rủ nhau đi uống nước thì phía cửa phòng thi khác, Mỹ Quyên cũng bước ra.
- Chào mọi người, làm bài tốt chứ?
Ngoại trừ 4 người nào đó im lặng ra thì Huữ Duy vui vẻ đáp lại
- Rất tốt. Còn em thì sao?
- Cũng tốt ạ. Toàn bài quá dễ.
- Tiện đây đi chung với tụi anh cho vui.
- Dạ thôi. Em có việc phải làm. Mọi người đi vui vẻ.
- Vậy bọn anh đi đây! Bye.
Hữu Duy vẫy tay chào
- Mọi người đi.....
Cậu quay ra sau thì chẳng thấy mấy người kia đâu, nhìn lên phía trước mới biết mình bị bỏ rơi một đoạn khá xa nên đành phải
chạy theo.
Nét cười trên mặt cô công chúa tắt ngấm, khuôn
mặt lạnh ko cảm xúc của ác quỷ đi ra phía sau trường, một
người mặc áo đen đã đứng đợi sẵn ở đó, trên tay cầm phong bao
màu gỗ.
- Việc tôi giao anh làm tới đâu rồi?
- Những gì liên quan tới cô gái đó tôi đã thu thập ở đây rồi thưa cô chủ,
Nói rồi anh ta đưa phong bao cho Mỹ Quyên.
- Tốt.
Người áo đen đi rồi, cô mới lặng lẽ ngồi lên ghế đá, ngón tay lật dở từng trang giấy kèm theo cả ảnh có trong phong bao.
Dường như mỗi chữ cô đọc đều làm cho gương mặt thiên thần trở
nên xấu đi qua những điệu cười khinh miệt
- Trẻ mồ côi?
- Có em trai và em gái?
- Vào Đại Vương nhờ học bổng?
- Nhân viên quán nước?
......
" Thiên Chi, cô còn bình thường hơn những gì tôi nghĩ ".
_______
- Duy này! Quan hệ giữa ông và nhỏ Quyên đó là thế nào? - Đinh Huy hỏi.
Hữu Duy bình thản trả lời: - Anh trai em gái thôi.
Do đang ngồi quay lưng về nhau nên không ai thấy được nụ cười của đối phương.
Thực ra nếu như ở đây ko có người, cô gái nhảy phá lên vui
sướng. Người đó liệu có biết, câu nói này cô đã chờ lâu lắm
rồi. Người mà cô thương thầm đã vừa mới tỏ tình với cô sao?
Dù là trong giấc mơ thôi cô cũng đã thấy vui rồi.
Anh đã ko còn quan hệ với người yêu cũ nữa, việc cô và anh
đến với nhau ko có gì là sai cả, thật sự cảm giác là người
thứ 3 sẽ ko tồn tại trong cô nữa. Cô thậm chí có thể gật đầu
đồng ý ngay lập tức nhưng danh dự của 1 đứa con gái thông minh
và cứng đầu ko cho phép cô làm vậy, nếu ko trong mắt người
khác cô sẽ trở nên quá dễ dãi và làm họ mất lòng tin vào cô.
Một ngày thật hạnh phúc.
Có đôi khi lời tỏ tình
thật đơn giản không cầu kỳ, lãng mạng như người khác nhưng đối
với ai đó thì nó rất chân thật và xuất phát từ lời nói của
trái tim.
- Lúc mẹ tỉnh lại ở bệnh viện, con đã nghe thấy mẹ gọi tên
ba và người tên Hải, con rất muốn biết về người đó.
- Mẹ sẽ nói nếu con hứa ko để cho chị hai con biết.
- Vâng!
- Vậy được. Thực ra Hải là đứa con đầu tiên của mẹ và ba con và cũng là anh em sinh đôi với Tiểu Mỹ.
- Vậy anh ấy đâu mẹ, sao con ko nghe chị kể gì hết?
- Chuyện xảy ra năm 2 anh em nó mới 5 tuổi, mẹ còn nhớ đó là
một buổi chiều mưa. Ba mẹ do còn đang dở cuộc họp ở công ty nên ko tới đón 2 đứa nó được, nên nhờ 1 chú thư ký đi đón hộ.
Nhưng rồi bọn bắt cóc đã xuất hiện. Chúng bắt Hải đi, còn
chị con dù sợ nhưng tính nó ương ngạnh, muốn giữ anh trai lại
nên bám chặt vào chân bọn đó, chúng đánh đập con bé ko thương
tiếc, nó đã phải chịu nguyên 1 đòn gậy sắt vào đầu.
- Sau đó ba mẹ mang tiền tới chỗ hẹn chuộc anh con về nhưng
tất cả chúng đã chết, anh con đã mất tích từ đó. Ba mẹ cho
đăng tin lên truyền hình tìm kiếm nó nhưng ko hề có bất kỳ tin
tức nào.
Chị con sau nhiều ngày hôn mê, khi tỉnh dậy đã ko
còn nhớ gì hết, thậm chí ngay cả ba mẹ nó cũng ko nhận ra.
Bác sĩ nói do tuổi còn nhỏ, lại bị chấn thương ở đầu nên bị
mất đi trí nhớ, nó còn sống được là may mắm lắm rồi. Mẹ
nghĩ thế cũng tốt, nó sẽ ko phải nghĩ đến những điều đau khổ đó, 1 đứa bé 5tuổi còn quá non nớt như nó sẽ ko đủ sức chịu đựng nỗi đau đó.
Từ đó trở đi, nó đã sống rất vui vẻ
bên ba mẹ mà ko hề biết nó còn có 1 người anh trai yêu thương
nó nhiều lắm và nó cũng vậy.
Để nói ra những điều này,
bà Hạ đã cố gắng ko cho nước mắt lần nữa rơi nhưng ko sao làm
được. Đâu đó trong bà vẫn là cơn đau chưa bao giờ êm dịu xuống
mà vẫn luôn tồn tại dày vò bà khi thấy cơn mưa.
___________
Gấp lại bản hợp đồng, Huy Minh đưa tay day nhẹ
thái dương, đôi mắt tỏ rõ sự mệt mỏi bao ngày qua của anh, thư
ký đắc lực nghỉ việc về quê thăm ba mẹ già, tất cả mọi việc
đều đổ dồn lên anh nhưng anh kiên quyết ko tuyển trợ lý vì có
lẽ tìm ai phù hợp với phong cách làm việc của anh thật là
khó.
Anh - người con trai trưởng trong nhà nhưng lại mặc
người ba quản lý tập đoàn, còn mình chạy đi mở công ti riêng,
thế mới làm anh cảm thấy thoải mái khi ko phụ thuộc vào bất
cứ ai cả.
Cương đi rồi, trong phòng làm việc
chỉ còn mỗi Huy Minh. Anh ko thể nào tập trung vào công việc
nữa, tâm trí của anh đang phân tích câu nói của Cương, phi pháp
nghĩa là sao?
Đứng ngồi ko yên, anh quyết định cầm áo choàng rời khỏi phòng tiến hành 1 cuộc thăm dò nhỏ nơi ba mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT