Akira cầm trên tay tờ giấy mà ở đó là đoạn cuối của câu chuyện “Ác quỷ & Thiên thần”. Hôm qua, đang đọc nửa chừng thì tự dưng Ahin đến và nói những câu khó hiểu làm Akira phải suy nghĩ mãi mà vẫn chẳng hiểu Ahin muốn nói gì. Sau đó, khi định đọc tiếp thì Hina và Hime đến kéo cô đi đến vườn Hoàng Gia nên cuối cùng vẫn chưa đọc hết được.

Akira thở dài rồi mở tờ giấy ra, chậm rãi đọc từng dòng chữ trong đó. Xong, cô gấp lại, ném sang một bên, mặc cho mây bay gió thoảng cuốn tờ giấy bay đi mất. Kết thúc này, Akira quả thật không thích chút nào.

Tờ giấy được cơn gió cho đi dạo khắp một vòng quanh hoàng cung và cuối cùng dừng lại ở khu vườn Hoàng Gia.

Hime đang chơi với Ahin và Hina thì bỗng nhận thấy sự xuất hiện của ‘vật thể lạ’ liền nhanh chóng chạy lại nhặt nó lên. Sau đó, Hime đi đến chỗ Ahin và Hime, đưa tờ giấy cho Ahin xem.

_Em mới nhặt được một tờ giấy này, chị mở ra xem nó ghi cái gì.

Ahin cầm lấy tờ giấy từ tay Hime, từ từ mở ra xem. Thứ đầu tiên đập vào mắt Ahin là hai cái tên rất quen thuộc – Eliza và Astris.

Đây là… đoạn cuối của câu chuyện cổ tích mà Akira kể.

Ahin quay sang nhìn Hina và Hime. Vẻ mặt của hai cô bé lúc này nhìn háo hức cực kì. Cứ liên tục kéo tay áo Ahin đòi nghe kể. Ahin nhìn vào tờ giấy một hồi lâu mới bắt đầu đọc.

_Eliza…

~~o0o~~ “Ác Quỷ & Thiên Thần” ~~o0o~~

Eliza luôn nghĩ rằng chỉ cần loại bỏ được Astris thì hoàng tử sẽ thuộc về mình. Vì thế, Eliza đã đến gặp Haize – một phù thủy rất nổi tiếng về độc dược.

Hiaze đưa cho Eliza một con dao. Chỉ cần dùng nó đâm chết Astris thì Astris sẽ biến thành bọt biển và không còn ai nhớ đến Astris nữa. Nhưng phép thuật nào cũng có cái giá của nó. Vào bình minh, nếu như Eliza không giết được Astris thì chính cô sẽ tan thành bọt biển và cũng lúc đó Haize sẽ đến để lấy đi trái tim cô.

Eliza cầm chặt con dao trong tay, gật đầu đồng ý rồi rời khỏi đó trở về hoàng cung.

Vừa mới đặt chân bước vào trong cung điện thì Eliza đã nhìn thấy Astris với một giỏ hoa trên tay đang đứng trên cầu thang. Được rồi, nhân cơ hội này hãy chấm dứt tất cả. Astris từ từ bước xuống, tiến lại gần và đưa giỏ hoa cho Eliza, cô cười tươi rồi nói:

_Hôm nay bọn em đã đi hái hoa và bọn em đã phát hiện một nơi có trồng rất nhiều hoa bồ công anh, loài hoa mà chị thích nhất, đúng chứ?

Eliza cầm lấy giỏ hoa rồi nhìn vào bên trong. Quả thật, Astris đã hái được rất nhiều hoa bồ công anh. Eliza rất thích loài hoa này, vì nó được tự do, không bị gò bó bởi nơi này giống như cô. Nhưng quan trọng là tại sao Astris lại có thể nhớ được loài hoa cô thích nhất chứ? Lần đầu tiên và cuối cùng Eliza nói cho Astris biết là lúc hai đứa đang đứng giữa cánh đồng bồ công anh, từ đó đến nay đã hơn mười năm rồi mà.

Astris như đoán được suy nghĩ của Akira liền nói:

_Chị đừng ngạc nhiên thế chứ, bởi vì lúc đó Eliza đã cười rất tươi, hôm đó được ở cùng chị cũng rất vui nữa nên em nhớ, vậy thôi – Astris cười nói.

Nụ cười của Astris rất đẹp, như ánh bình minh đang chiếu vào nơi sâu nhất và tối nhất trong tâm hồn Eliza vậy. Nó khiến Eliza không thể giết Astris được.

Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó, đừng cười với ta như thế, bởi vì… nếu cứ tiếp tục như thế ta sẽ không thể làm hại ngươi.

_ Eliza, chị sao thế? – Astris thắc mắc nhìn Eliza hỏi.

_Đi đi… nếu ngươi cứ đứng đây, ta sẽ không thể tự chủ được mà giết ngươi – Eliza đưa một tay lên ôm đầu, lúc này thật khó xử.

_Hả, chị nói gì thế? – Astris nhìn Eliza bằng ánh mắt khó hiểu.

_ TA NÓI LÀ ĐI ĐI ! – Eliza giờ đã không chịu nổi nữa mà hét lên.

Điều này làm Astris cảm thấy sợ, vội vàng bỏ chạy đi mất để lại Eliza vẫn cứ mãi nhìn theo bóng dáng của Astris.

Tối nay, khi ta đã có thể gạt bỏ đi mọi cảm xúc đối với ngươi, ngươi sẽ phải biến mất, để hoàng tử có thể thuộc về ta. Thứ lỗi nhé Astris.



Trong bóng đêm tĩnh mịch, khi tất cả mọi thứ đã dần chìm vào giấc ngủ sâu, có một bóng đen đang di chuyển rất nhẹ nhàng như không muốn ai nghe thấy cả. Eliza cầm chặt con dao mà phù thủy đã đưa cho, tiến vào phòng của Astris rồi bước đến bên cạnh cái giường mà Astris đang nằm. Đưa con dao lên cao, chỉ một chút nữa thôi, ước mơ của cô sẽ trở thành sự thật, nhưng đôi mắt Eliza sao lại buồn đến thế.

Ánh trăng ngoài cửa sổ đưa chút ánh sáng yếu ớt chiếu vào căn phòng. Eliza nhìn Asris. Trông con bé thật đẹp với làn da trắng và đôi môi đỏ hệt như Bạch Tuyết. Tay Eliza bắt đầu run lên. Cô không thể giết Astris, bởi vì nó là em gái cô và đặc biệt… nó là người cô yêu thương nhất trên đời.

Eliza ngồi xuống, cứ ngồi như thế mà nhìn Astris. Thời gian dần trôi qua. Ông mặt trời bắt đầu nhô lên cao. Bình minh, nó đến rồi.

Astris ngồi dậy và vươn vai một cái. Bấc giác, cô nhìn sang phía bên cạnh giường. Ở đó, một vài giọt nước đang dần bốc hơi. Trong phút chốc, Astris cảm thấy như mình vừa đánh mất thứ gì đó, một thứ rất quan trong, quan trọng nhất cuộc đời cô.

~~o0o~~ “Ác Quỷ & Thiên Thần” ~~o0o~~

Ahin sau khi kể xong liền quay sang nhìn Hina và Hime, hai cô bé lúc này nước mắt và nước mũi chảy thành 1 hàng dài =.=

_Câu chuyện hay quá! – Hina nói rồi ngẩng đầu lên nhìn Ahin – Chị thấy sao?

Nhưng đáp lại câu hỏi của Hina là một câu trả lời rất là ngắn gọn và biểu cảm trên gương mặt Ahin cũng chẳng phong phú là mấy.

_Nhàm chán – Ahin nói vỏn vẹn hai từ rồi bỏ đi.

Thực ra, câu chuyện này cũng sẽ chẳng bị Ahin chê là nhàm chán nếu Eliza giết Astris, đó là điều Ahin muốn. Cô nhìn ra ngoài vườn hoa anh đào, nơi Akira đang ngồi. Đôi môi khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong tuyệt đẹp nhưng cũng không kém phần đáng sợ.

“Nếu em và chị là Eliza và Astris…

Thì Eliza này sẽ không nương tay đâu!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play