Mọi chuyện giống như một giấc mơ, tất cả xảy ra quá nhanh làm tôi không kịp suy nghĩ cũng như kiểm soát. Ngay ngày hôm sau, người của ba Quân
đước cử đến ký túc xá dọn dẹp đồ đạc của tôi.
“À... khó giải thích. Nhưng mà chúng ta sẽ còn gặp lại nhau.” – Tôi nghĩ càng ít người biết chuyện này càng tốt.
“Còn hai tuần nữa là Ngọc trở về Trung Anh rồi.” – Xem ra thời gian
sống cùng làm cô bạn này nảy sinh tình cảm bạn bè sâu đậm mất rồi. Tôi
chỉ chuyển ra ngoài sống mà đã nước mắt ngắn nước mắt dài.
“Còn sống cùng một đất Đà Lạt mà.” – Tôi đưa tay lau nước mắt cho Ngọc, mỉm cười
tươi tắn. Chúng tôi đâu phải không còn cơ hội gặp lại nhau. Nhưng lời
Ngọc nói nhắc cho tôi một điều. Hai tuần nữa Diệu My sẽ trở về Đông Anh.
Tôi mau chóng tạm biệt Ngọc. Đồ đạc không nhiều nên dọn chỉ mất mười
lăm phút. Người của ba Quân lái xe đưa tôi tiến về nhà mới.
Nhà Quân nằm trong một khu đất rộng lớn đến mấy ngàn hecta cùng với ba căn biệt
thự khác. Khu đất này giống như một lãnh địa riêng biệt của quý tộc ngày xưa, một đất nước thu nhỏ. Bên trong còn có hồ bơi, sân thể thao, khu
bắn súng. Tóm lại là một quần thể kiến trúc hoành tráng mà tôi chưa
từng nghĩ mình sẽ đặt chân đến.
Chiếc xe dừng lại trước căn biệt thự màu trắng ba lầu, ước chừng rộng khoảng một ngàn mét vuông. Đứng đón
tôi trước cửa là ông Hùng, bà Hạnh cùng với Ngạo Quân. Phía sau còn có
rất nhiều gia nhân mặc váy đồng phục đen.
Tôi xuống xe, lạ lẫm tiến lại gần phía họ, suýt bị làm cho giật mình khi các gia nhân cúi đầu: “Chào cô chủ.”
Tôi lúc này thật giống nhân vật chính trong những bộ phim thần tượng,
một bước đã trở nên giàu sáng và sống trong cảnh nhung lụa, xung quanh
là kẻ hầu người hạ.
“Mừng con về nhà.” – Ông Hùng tiến lại gần, ôm chầm lấy tôi như thân quen lắm, bà Hạnh cũng góp phần vào cái ôm ấy.
Tôi nhìn Ngạo Quân vẫn đang đứng tại chỗ, hai tay bỏ túi quần. Cậu tốt
nhất đứng im đó cho tôi. Đừng có làm tôi chết cóng bằng vòng ôm của
mình.
Sau màn chào hỏi ngoài sức tưởng tượng, tôi được một gia nhân
dẫn đến căn phòng nằm ở tầng trệt. Căn nhà này quả thật rộng quá mức cần thiết. Xây lớn như vậy làm gì? Đi cảm thấy rất mỏi chân.
Phòng của
tôi rộng như một căn nhà, chiếc giường lớn quá khổ cho một người ngủ, bộ ghế sofa sang trọng, tủ áo phải nói là khổng lồ, còn có một chiếc dương cầm nằm mà theo tôi nghĩ là để trang trí. Tôi đâu có biết đánh đàn. Ở
cạnh bàn học, một kệ sách chứa nhất nhiều đầu sách hay cùng với dàn máy
tính bàn cao cấp, thế nhưng bên cạnh lại còn có một chiếc laptop. Đối
với những thứ này tôi không cần. Tôi còn không có thời gian ngủ đủ tám
tiếng thì lấy đâu ra giờ dùng máy tính.
Đang loay hoay cùng với lạ
lẫm trong căn phòng của mình, tôi nghe có tiếng cửa mở sau lưng, xoay
người lại bà Hạnh liền xuất hiện trong tầm mắt.
“Cô không lừa con đúng không.” – Bà ta nhìn tôi, nét mặt mỉm cười mĩ mãn.
“Sau này còn chưa biết.” – Ai biết được bà ta lật mặt lúc nào.
“Thời gian sẽ cho con câu trả lời.” – Bà Hạnh điềm tĩnh cười. Vẻ hốt
hoảng lạy van hôm qua biến mất không còn dấu vết. So với khi còn sống
cùng ba con tôi, bà ta đẹp ra nhiều, cao sang quý phái hơn nhiều.
“Ra ngoài đi!” – Tôi xua xua tay, thẳng thừng đuổi. Tôi cần ngủ một giấc sau đó học bài, tối còn đi làm.
Bà Hạnh đối với thái độ của tôi vẫn mỉm cười ôn nhu, quay người đi ra ngoài không quên đóng cửa lại.
Còn lại một mình, tôi đưa mắt nhìn quay căn phòng. Có thật là sau này
tôi sẽ sống ở đây? Sẽ không cần phải lo từng đồng, cũng không cần phải
sợ hãi khi nghĩ về tương lai? Hy vọng là sau khi nhắm mắt ngủ, tỉnh dậy
tôi không thấy là mình vừa mơ.
*
Sống ở nhà Quân một tuần, tôi
biết được rằng khu đất này thuộc sở hữu chung của nhà Quân, Khoa và
Nhật. Những ngôi biệt thự còn lại chính là nhà họ. Ba mẹ họ vốn là bạn
thân từ khi còn nhỏ, cùng học với nhau suốt mười hai năm cho đến đại
học, sau đó lại cùng làm ăn và rồi cùng mua đất xây nhà. Quả thật tình
bạn như vậy rất hiếm có. Đến giờ họ đã ngoài bốn mươi nhưng vẫn là những người bạn thân thiết.
Một tuần trôi qua, tôi đã bắt đầu tin mình
đến sống cùng nhà với Ngạo Quân mà không phải là mơ. Tin rằng mình một
bước giống như lọ lem nghèo khổ trở thành công chúa. Tuy nhiên tôi vẫn
tiếp tục làm việc ở Hoàng Gia. Người đàn bà đó không biết khi nào sẽ trở mặt, tôi phải luôn sẵn sàng tự lo cho chính mình.
Đối với chuyện
“tìm được mẹ ruột”, tôi giấu mọi người nhưng với Khoa thì không. Nghe
tôi nói mình tìm thấy mẹ, cậu ấy chỉ ậm ừ, không hỏi thêm gì. Gần đây
Khoa khá lơ là với tôi. Vì mọi chuyện thay đổi nên việc mang thức ăn
sáng hay chăm lo cho tôi từng bữa ăn không còn nữa, đưa rước tôi đi làm
cũng không. Những tin nhắn của chúng tôi ngày một ít đi rồi mất hút. Tôi có thể cảm nhận được, Khoa đang muốn tránh tôi.
Chủ nhật rảnh rỗi,
tôi chủ động hẹn Khoa cùng đi xem phim sau đó ra hồ Xuân Hương đạp vịt.
Qua điện thoại cậu ấy có vẻ ngẫm nghĩ, sau đó cũng đồng ý.
Chín giờ
sáng, Khoa đón tôi sau đó cùng nhau đi xem phim. Ngày cuối tuần nên rạp
phim rất đông người, Khoa lạnh nhạt đi trước thỉnh thoảng ngoái lại nhìn tôi phía sau, chúng tôi không nằm tay nhau cùng đi nữa.
Nhìn bóng
lưng Khoa, tôi cảm thấy tim mình trùng xuống. Có một lần tôi từng hỏi
cậu ấy: “Có khi nào đến một lúc nào đó cậu không còn thích tớ nữa
không?”. Khi ấy Khoa mỉm cười rất hiền, nhẹ nhàng hôn lên chán tôi, rồi
chóp mũi, sau đó phớt qua môi, giọng nói đầy chân thành trả lời tôi
rằng: “Mỗi ngày trôi qua tình cảm gom góp lại phải nhiều lên chứ làm sao ít đi được.”
Lời Khoa nói khi ấy, tôi hoàn toàn tin tưởng, trong
lòng âm thẩm mỉm cười hạnh phúc. Khoa à! Cậu biết không? Tình cảm của
cậu dành cho tớ lúc này có lẽ đã sắp về không mất rồi.
Tôi và Khoa
cùng xem một bộ phim hoạt hình vui nhộn, thế nhưng từ đầu đến cuối cả
hai không cười chút nào. Trong lòng tôi không rõ là vui hay buồn, chỉ
thấy trống rỗng hốc hác cùng hụt hẫng. Thật ra thì tôi biết tình cảm học trò rất khó thành đôi bởi vì qua lứa tuổi khác chúng tôi sẽ suy nghĩ
khác, nhìn nhận khác. Thế nhưng những hành động của Khoa tạo cho tôi một lòng tin rằng cậu ấy sẽ không bao giờ thay đổi. Có lẽ trong chuyện này
là tôi tự huyễn hoặc mình quá nhiều. Con gái vẫn thường như thế, có đôi
lúc hành động của chàng trai chỉ là vô ý, thế nhưng lại từ đó tự suy
diễn ra rồi nghĩ rằng mình đang được yêu thương thật nhiều. Thực chất
đối với đám con trai, cái bọn học cần là gái, sau đó mới là tình yêu.
Bộ phim kết thúc lúc nào tôi cũng không hay biết, chỉ đến khi mọi người lật đật ra về, Khoa nhẹ nhàng lay vai tôi nhắc nhở.
Theo đúng kế hoạch đã vạch ra, chúng tôi đến hồ Xuân Hương để đạp vịt.
Người chơi trò này đa số là các cặp đôi, không phải là yêu sông nước
hay thích thể thao, thực chất chỉ là muốn tìm kiếm lãng mạn và có thể ở
riêng với nhau mà thôi.
Tôi và Khoa cùng đạp ra giữa hồ, trên đường
đi bắt gặp rất nhiều cặp tình nhân đang ôm hôn nhau. Lúc trước khi ở
cạnh nhau, Khoa cũng luôn muốn hôn lên môi tôi mọi lúc có thể. Thế nhưng bây giờ cả hai chỉ ngồi im, để ở giữa là chiếc áo khoác của Khoa.
Điện thoại của Khoa bất ngờ reo lên phá vỡ bầu không khí im lặng, cậu ấy nhìn màn hình sau đó đưa ngón tay trỏ lên môi ra hiệu cho tôi im lặng.
“Alô.” – Giọng Khóa nói chuyện rất hiền, giống như những ngày đầu nói chuyện điện thoại với tôi.
“....”
“Đang ở nhà chứ có đi đâu đâu.” – Lần đầu tôi thấy Khoa nói dối. Trong
ký ức mà tôi nhớ, cậu ấy luôn rất thành thật. Đối với cảm xúc trong lòng đều nói cho tôi biết. Còn rất hay hỏi tôi đang nghĩ gì.
“....”
“Gái đâu ra mà có. Đang ở nhà mà.”
Tôi tự cảm thấy mình không nên nghe cuộc điện thoại này. Lấy tai phone
trong túi áo khoác, tôi cắm vô điện thoại, mở bài nhạc duy nhất trong
máy. Tôi từ lâu đã nói không với âm nhạc bởi vì đa số nó đều rất buồn,
những mất mát cùng chia ly ướp đầy ca từ. Betrayal là bản nhạc duy nhất
có trong máy vì tôi dùng nó làm nhạc chuông. Và nó cũng rất buồn.
Khoa mải miết nói chuyện điện thoại. Tôi tự một mình đạp cho con vịt
chạy về bờ cũ. Đến khi cập bờ, tôi mồ hôi nhễ nhại mà Khoa còn chưa nói
chuyện điện thoại xong.
Tự biết bản thân ở đây đã trở nên vô hình
và thừa thãi, tôi đi vào bờ trước. Khoa lúc này mới nhìn tôi, ánh mắt
tội lỗi, áy náy cùng thắc mắc, cái nhìn vô cùng phức tạp. Tôi mỉm cười,
chỉ tay về phía con đường, ý nói mình đi về trước sau đó tự ý quay đầu
bỏ đi. Có một câu nói rất đúng: “Khi người ta thờ ơ lạnh nhạt với mình
là lúc họ đang có một người khác để quan tâm”. Khoa à, đây là lấn cuối
cùng chúng ta còn đi chơi với nhau, cũng là ngày cuối cùng tớ là bạn gái cậu.
Tôi giữ nguyên bản nhạc bên tai, bước chân thẳng hướng trạm xe bus mà đến.
Trong lòng tôi giờ chỉ là trống rỗng cùng hụt hẫng. Cũng giống như khi
người ta ngã xe, ban đầu sẽ không cảm thấy đau. Tôi nghĩ mình lúc này
cũng vậy. Sau này tôi biết mình sẽ rất đau đớn. Đối với Khoa, tôi đã có
tình cảm mất rồi.
*
Lúc yêu đương, thề non hẹn biển cùng chăm
sóc quan tâm là thói quen của các cặp đôi. Sau đó khi chia tay sẽ ngoảnh mặt xa lạ thờ ơ. Thế mới nói, tình cảm làm con người ta trở nên phũ
phàng với nhau.
Điều tôi đang nói chính là từ trường hợp của mình.
Đương nhiên tôi không trông mong Khoa đối với mình tỏ ra cắn rứt hay
thương hại mà dây dưa, thế nhưng thái độ tránh mặt và xem như không quen biết ấy dù ít hay nhiều cũng làm tôi hụt hẫng.
Vì cùng một lớp,
không cố tình cũng vẫn có lúc chẳng may chạm mắt. Chẳng thà ngay từ đầu
là người dưng, nếu đã đi qua một đoạn tình cảm rồi lại về mốc người dưng thì sẽ rất khó đối diện với nhau. Loại người dưng quen thuộc này, không thể vô tâm như không quen biết, cũng không thể hỏi thăm như muốn làm
quen.
Nhưng phải nói, đối với hành động tuyệt tình của Khoa, trong
lòng tôi hoàn toàn tán thành. Chia tay rồi, tốt nhất nên phũ đến cùng,
không ngó ngàng cũng đừng bận tâm. Không nên vì vớt vát chút đạo đức mà
làm người ta ngộ nhận, hy vọng để rồi lãnh thêm một lần tổn thương. Hai
người chúng tôi, không ai nói tiếng đoạn tuyệt hay trách móc, chính là
bởi vì không còn gì để nói với nhau.
Sau khi chia tay, có đôi khi
người ta không phải nhớ người đã bước đi, mà là nhớ những kỷ niệm cũng
như thói quen khi còn bên cạnh nhau. Như tôi là một ví dụ. Ở chỗ làm vẫn giữ thói quen hay nhìn đồng hồ, giống như trước đây lúc Khoa đưa rước.
Mỗi một lần vòng tay lên xem giờ lại là một lần hụt hẫng cùng nhắc nhở,
vì vậy tôi quyết định không đeo đồng hồ đi làm nữa.
Hôm nay tôi
được nghỉ sớm một tiếng vì khách về sớm, cũng đã quá giờ nhận khách nên
chúng tôi có thể đóng cửa ra về. Mười giờ so với mười một giờ có một
khác biệt rất lớn. Chỉ cần thêm một tiếng nữa, đường phố sẽ lập tức vắng vẻ hiu quạnh, còn lúc này đây người ta đang núp trong những chiếc áo
ấm, cùng nhau đi ăn đêm rất vui vẻ.
Có một vài hành động rất bình
thường nhưng mang lại cảm giác rất tích cực. Tôi cũng thích được cùng
một hai người bạn thân thiết đi ăn đêm, cười nói nơi một quán cóc mà
khói bếp than sưởi ấm còn đồ ăn thì rất thơm. Hoặc là cùng bạn bè ngồi
áp tay vào ly sữa nóng bán bên đường, quan sát dòng xe cô, cùng bàn luận về bất tận chủ đề. Những điều đơn giản ấy, tôi không thể thực hiện vì
còn phải đi làm. Chỉ có thể nhìn người ta sống như thế, trong lòng có
chút ngưỡng mộ cùng mất mát.
Cho xe chạy chầm chậm, tôi nhìn ngắm
những gương mắt cười nói bên những quán cóc ấm áp, những con người tất
bật bưng bê cùng rao gọi. Cuộc sống có những điều, bản thân trải qua cảm thấy rất nhàm chán cùng bình thường, nhưng đứng từ bên ngoài nhìn ngắm ở một góc khác thì đó là những khoảnh khắc vô cùng đẹp đẽ. Như tôi lúc
này, nhìn họ như vậy thầm cảm thấy ngày tháng trong cuộc đời họ rất đẹp, rất ý nghĩa.
À phải rồi, nói một chút về chiếc xe máy điện tôi
đang chạy. Đó là quà của ông Hùng tặng tôi khi về đó sống cùng với mọi
người. Có nó cũng tốt, từ Hoàng Gia về nhà không hề gần. Từ nhà đến
trường có thể đi xe bus, nhưng nếu có xe riêng sẽ đỡ mệt hơn rất nhiều.
Còn vì sao lại là một chiệc xe máy điện thì là vì tôi chưa có bằng lái.
Tôi về đến nhà, điều đầu tiên là cho xe tiến và gara. Chiếc xe máy điện bé nhỏ đáng thương của tôi ở trong này rất thấp cổ bé họng. Bên phải là chiếc Audi của ông Hùng, bên trai là chiếc xe thể thao phân khối lớn
của Quân, còn có vô số xe máy tay ga các loại cho bà Hạnh đi lại khi
không có tài xế.
Giờ này mọi người trong nhà đã ngủ, bà Hạnh và ông Hùng thì còn đang mải miết đi trăng mật chưa về, căn nhà rộng thênh
thang vắng lặng.
Tôi về phòng, thưởng cho mình sự thư giãn thoải mái trong bồn tắm, nước nóng làm gân cốt dãn ra và mệt mỏi biến mất.
Ở trong căn nhà này, có thể nói là tôi đang sống một cuộc sống hưởng
thụ. Bữa ăn có người lo, việc nhà không phải làm, lại còn có thể sở hữu
một căn phòng đẹp đẽ sang trọng, những tiện nghi đang mơ ước. Không biết bà Hạnh đã vẽ ra một câu chuyện như thế nào và kể cho ông Hùng nghe để
hợp lý hóa quan hệ của chúng tôi cũng như nguyên nhân thất lạc, có điều
dù không nói gì nhưng tôi vẫn là kẻ lừa đảo trong căn nhà này. Tôi không nghĩ có lời nói dối nào có thể tồn tại mãi mãi. Chuyện này không sớm
thì muộn cũng sẽ bị vạch trần. Đối với điều này, tôi thừa nhận mình có
lo lắng.
Tắm xong, tôi thấy cả người khoan khoái, hai mắt bắt đầu nặng trĩu nên quyết định lên giường ngủ.
Giấc ngủ đến với tôi lúc nào không biết. Những giấc mơ của tôi vẫn chỉ
quanh quẩn bên những kỷ niệm khi còn bé, có lẽ vì tôi càng lúc càng hay
hồi tưởng về tuổi thơ và tiếc nuối nó.
Tôi mơ thấy mình tập xe đạp,
phía sau có đến bốn cậu bạn cùng xóm chạy theo sẵn sàng đỡ. Chiếc xe đạp tôi tập là xe dành cho người lớn, đương nhiên không có hai bánh phụ và
tôi thì chưa cao tới cổ xe. Năm đứa chúng tôi mày mò cột một cái gối nhỏ lên khung xe làm yên, sau đó tôi ngồi hẳn lên đó, nhắp đạp từng cái nửa vòng.
Buổi tập đầu tiên, cô có bốn người đỡ. Qua đến ngày thứ ba,
tôi đã vừng hơn nên chỉ cần hai người. Đến ngày thứ năm, chỉ còn lại
một. Và sau một tuần, tôi có thể giữ cho chiếc xe đạp thăng bằng mà
không cần ai giữ, có điều chỉ có thể đạp được nửa vòng.
“Đứng hẳn người lên đạp cả vòng đi An.” - Bảo, cậu bạn nhà ngay sát nhà tôi đứng bên đường hét lên.
Liền sau đó, ba cậu nhóc kia cũng đồng tình.
Được cổ vũ, tôi mạnh dạn đứng lên khỏi cái yên tự chế, đạp đủ một vòng
xe. Kết quả là vì tốc độ của một vòng và nửa vòng có sự chênh lệch rất
lớn, tôi không làm chủ được tay lái đã lao thẳng vào bụi hoa dại bên
đường, bị mấy cái gai làm cho chảy máu, đầu gối và lòng bàn tay trầy
cùng bầm tím.
Khi bốn cậu bạn đỡ tôi ra khỏi chiếc xe đạp và bụi
hoa, tôi đang nước mắt ngắn dài cùng tức giận. Nếu không phải bọn họ xúi bậy thì tôi đâu có ngã.
Nghĩ vậy, tôi vùng vằng giận dỗi đi về nhà khóa chặt cửa, hai hàng nước mắt rưng rưng, tiếng khóc cũng không phải là nhỏ.
Khi đi lên phòng tìm dầu xanh bôi vào vết bầm ở đầu gối, tôi thấy bốn
gương mặt của bốn cậu bàn cùng xóm đang dòm qua cửa sổ. Nhìn thấy tôi,
cả bốn đều ỉ ôi xin lỗi, tôi lại càng được đà khóc to.
Để tôi hết
giận, bốn cậu bạn đã thực hiện một hành trình xa xôi là đi bộ lên đầu
con dốc mua bánh kẹo. Tạp hóa ấy đa phần bán toàn bánh kẹo con nít, có
thứ một trăm đồng, có thứ rẻ đến một trăm đồng hai cái. Chính vì vậy
lượng kẹo bánh được mua về trông rất nhiều. Nhìn thấy chúng tôi cũng vui vẻ hết giận.
Tuổi thơ giống như một viên kẹo ngọt ngào nhiều màu
sắc mà đứa trẻ nào cũng nếm qua. Tất cả những ngu ngơ đều đáng quý. Đối
với tôi khi ấy, thế giới có nghĩ là khu xóm của tôi, thứ lạnh nhất chính là nước đá. Sau này lớn lên rồi mới biết, thế giới là thứ đủ nhỏ bé để
luôn phải gặp lại những điều không muốn, cũng thật rộng lớn để có những
thứ không thể tìm thấy lần nữa, còn thứ lạnh nhất không phải nước đá, mà chính là lòng người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT