Ở nhà nó…

- Điều tra cho tôi người tên Nguyễn Như Ngọc Khánh, học ở…

Nó tức tối vì vụ bị đánh hôm bữa, còn bị nhỏ Khánh lên mặt.

Reng… reng…

- Chuyện gì? … Tốt lắm, bằng mọi cách hãy làm công ti đó phá sản cho tôi.

Đúng là nhỏ đã đụng lộn vào ổ kiến lửa rối. Vì một thằng con trai mà làm cả nhà phá sản. Haizz, không biết nói sao về nhỏ nữa.

Về nó và hắn, hôm nay là buổi đi chơi đầu tiên của hai đứa.

- Ông chờ tui lâu chưa?

Nó chạy lại chỗ hắn ở băng ghế trước nhà. Hôm nay nó cực xinh với áo thun trắng có hình con bò cười, quần jeans bó, tai đeo hai chiếc khuyên hình ngôi sao, mang bốt cao đến mắt cá chân, tóc cột lệch sang bên. Dù nó không chút son phấn nhưng vẫn mang nét đẹp khó tả.

Hắn cười nhìn nó

- Lâu quá trời luôn.

- Mới có 15 phút à.

Hắn lắc đầu, cốc đầu nó một cái rõ đau. Nó lườm hắn một cái. Chậc, hai anh chị này yêu nhau mà cứ như muốn giết chết nhau không bằng. Nói rồi, hắn kéo tay nó đi, nó chỉ biết cười mỉm, giờ phút này thật hạnh phúc.

- Đi đâu giờ?

- Ưm… mình đi ăn đi.

Nói rồi hắn dẫn nó tới một nhà hàng gần đó. Tuy đây là nhà hàng bình thường thôi nhưng menu rất độc đáo với tên món ăn được đặt theo chủ đề của tháng. Chủ đề tháng này là halloween. Nó cười khi nhìn vào menu, toàn những cái tên kinh dị nhất dành cho halloween. Một chị phục vụ tiến gần lại chỗ hai đứa. Nhà hàng này đúng là rất đặc biệt, các nhân viên đều hóa trang theo chủ đề của quán, ngay cả cách trang trí quán cũng vậy. Hắn đưa menu cho nó rồi hỏi

- Bà ăn gì? Kêu đi

- Ưm… dạ chị lấy cho em “cánh tay máu” và “ huyết tử” nha chị.

Chị phục vụ gật đầu, cười với tụi nó

- Quý khách có muốn dùng thử “ Bao tử dồi nội tạng” không? Đây là món đặc biệt của hôm nay.

- Dạ được, chị cho em hai phần nha.

Cô phục vụ gật đầu. Quán này rất đặc biệt, và đặc biệt hơn nữa là sẽ có một chương trình ca nhạc phục vụ cho tất cả mọi người. Thức ăn của tụi nó vừa dọn lên thì nhạc cũng bắt đầu vang lên cả nhà hàng. Bài hát vang lên cùng với một giọng ca trầm ấm của một người con trai. Anh ta tầm 20 tuổi (theo nó đoán), dáng người cao nhưng cơ thể rất chuẩn, nước da ngâm đen nhìn rất nam tính. Mặc một chiếc áo sơ mi trắng để lộ thân hình rắn chắc, quần bò đen bó, tai đeo huy hiệu S.M.

- Anh ta là người của S.M sao?

Hắn quay qua nhìn nó.

- S.M?

- Phải, anh ta có huy hiệu.

Hắn nhìn kĩ lại tên vừa rồi, đúng là tên đó có huy hiệu S.M

- Bà không biết anh ta sao?

Nó nhăn mặt, tinh thần bất an

- Chưa từng.

Tên đó là ai? Tại sao nó lại có tâm trạng bất ổn như vậy chứ? Thấy nó có vẻ biến sắc. Hắn liền kéo nó rời khỏi nhà hàng. Trên đường đi, nó không nói câu gì.

- Bà muốn đi đâu nữa không?

- Ưm tui… tui…

Thấy thái độ của nó, hắn thêm lo lắng. Hắn dừng xe ở một công viên gần đó, kéo nó vào lòng hắn

- Có chuyện gì bà không thể kể tui nghe được sao?

Nó bất giác khóc, khóc như chưa từng được khóc. Hắn bối rối vì hắn không biết làm sao để nó nín khóc. Hắn ôm nó chặt hơn, giá như nỗi lo của nó chuyển sang hết cho hắn thì hay biết mấy. Bây giờ hắn cảm thấy mình thật vô dụng. hắn không biết bất cứ điều gì về người mà mình yêu cả. Rồi, hắn khẽ nâng cằm nó lên và đặt lên môi nó một nụ hôn, nó dừng khóc hẳn rồi chuyền sang đỏ mặt. Hắn nhìn thẳng vào mắt nó

- Bà khóc xấu lắm bà biết không? Bà hãy cứ cười tươi như ngày đầu tiên tui đến lớp vậy đó. Tui luôn ở bên cạnh bà. Vì thế xin bà đừng khóc nữa.

Nói rồi hắn lại ôm chặt nó.

“ Kill me in the dark…”

Tiếng chuông điện thoại xé tan bầu không khí lãng mạn của tụi nó. Nó bắt máy

- Vâng… dạ con tới liền.

Nó quay sang hắn, vẫn chưa hết ngượng ngùng, hắn cười nhìn nó

- Như vầy phải dễ thương hơn không?

- Tui biết rồi… Tui có chuyện phải ghé qua S.M, tui xin lỗi, ông về nhà trước đi nha.

Nó hôn lên má hắn một cái rồi chạy vụt đi. Hắn chỉ biết nhìn nó mà lắc đầu. Đúng vậy, người hắn yêu là nó, đến lúc phải từ bỏ công việc ở F.M rồi.

Tại trụ sở S.M…

Nó vừa được nhận một nhiệm vụ mới. Đó là giải quyết một tên chuyên lừa gạt phụ nữ rồi bán cho đường dây buôn người. Nhiệm vụ này hơi khó do tên đó cũng từng là một người trong tổ chức mà cũng không phải hạng thường. Hắn tên Macus. Nó được giao nhiệm vụ này vì Macus chưa bao giờ gặp nó nên sẽ không nghi ngờ nó. Nhưng có một điều quan trọng. Chủ tịch S.M đã cử một người đi theo giả làm thuộc hạ tên đó, nên việc lần này, nó và tên đó phải phối hợp với nhau để hoàn thành công việc này.

- Đây là tấm hình của JD.

Ông chủ tịch đưa tấm hình cho nó. Người trong tấm hình tên là JD, tuổi tác thì tương đương nó nhưng kinh nghiệm nhiều hơn nó, mặt trông rất là baby, nước da ngâm đen do đi nắng, có một đặc điểm rất dễ nhận biết đó là trên cổ JD có một hình xăm.

- Con hãy cố gắng thực hiện nhiệm vụ này.

- Con biết rồi. À, papa này…

Ông ngước mặt lên hỏi. Nó ấp úng không biết nói sao. Nó không biết có nên nói với chủ tịch biết về cái tên có huy hiêu S.M hồi sáng gặp không. Tất cả hội viên S.M nó đều biết nhưng chưa chắc người ta đã biết nó. Nhưng có một người mà nó không biết. Đó chính là tên Ken mà ba mẹ và cả papa nuôi của nó bắt nó cưới làm chồng. Nó sợ nếu đúng là tên đó thì tình yêu của nó sẽ chấm dứt. Nó không muốn. Tình yêu của nó và Phong chỉ mới chớm nở, nó không muốn phải kết thúc như thế này.

- Dạ không có gì đâu.

Nó vội bước đi. Ông chủ tịch chỉ biết lắc đầu. Ông lấy điện thoại ra, nhấn số gọi:

- À, Ken đấy à? Bác có chyện muốn nói…

Ở nhà nó, nó đã nhận được chỉ thị là phải hành động ngay. Nó mặc chiếc áo sơ mi trắng kín cổ, quần jeans thường và không trang điểm. Đặc biệt nó mang thêm cặp kính to đùng cho ra vẻ thư sinh và dễ dụ. Nó đi tới bar Queen. Lảng vãng gần đó tận hai tiếng mà vẫn không thấy tên đó đâu. Bây giờ, hai tay nó mỏi lừ và phải ôm thêm mấy quyển sách. Nó chợt nghĩ đến hắn và chuyện ban sáng. Câu nói của hắn cứ vang lên trong đầu nó. Nó khẽ mỉm cười. Bỗng một tên đi tới

- Chào cô em, đi một mình à? muốn đi với anh không?

Nó ngước lên. Tên đó có mái tóc hun đỏ, mặc áo thun đen có hình đầu lâu cùng quần jeans bạc màu. Và đặc biệt, hắn có hình xăm trên cổ.

- Ông là JD?

Tên đó cũng khá ngạc nhiên, nhưng sau đó cười.

- Thì ra là người S.M. Nhưng trông cậu có vẻ hơi ngố thì phải.

JD nói rồi đưa tay xoay mặt nó qua lại. Nó hất tay hắn ra khỏi mặt mình.

- Haizz, không ngờ, trong S.M có loại người thế này.

- Thì sao nào? Đâu có làm mất miếng da nào của mấy người đâu.

Hắn cười khinh khỉnh, nó tức tối, nhăn mặt. Hắn cúi người xuống gần tai nó.

- Mặt bà… giống khỉ thiệt đó.

Nó trợn mắt, tức đến nỗi mặt đỏ cả lên. Mọi người đi xung quanh tưởng hắn mới hôn nó nên nó đỏ mặt ngại ngùng. Và có một tên đang quan sát hai đứa cũng cười mãn nguyện.

Hắn bỗng nắm lấy tay nó, cười. Nó giật mình

- Làm gì vậy? Buông ra coi.

- Ừa thì buông nếu bà muốn bị phát hiện. Tên đó đang quan sát.

Nó biết đang trong tình cảnh làm việc, cuối cùng cũng không làm gì được hắn. Đúng là tên này ăn gan trời, trong lịch sử của nó chưa từng có hai từ thất bại nhưng hôm nay, nó đã bị gã tên JD này hạ đo ván.

Hắn đưa nó tới một chung cư gần đó. Nơi này khá tiện nghi vì cũng thuộc loại dành cho giới thượng lưu. Hai đứa bước vào căn nhà nhỏ trong khu chung cư. Tuy nhà nhỏ nhưng điều đầu tiên khiến người ta ấn tượng là sự sạch sẽ của ngôi nhà này, phòng chỉ vỏn vẹn hai băng ghế sofa, và một chiếc ti vi. Trên băng ghế đó, một người đàn ông khoảng 34 tuổi, mặt loang lỗ những vết sẹo, thân hình rất ốm và đang nhâm nhi ly rượu. JD cúi chào hắn nhưng tay vẫn nắm chặt tay nó

- Anh, đây là “ bạn gái mới” của em.

Ông ta ngước lên nhìn nó. Ánh mắt rất hung tàn. Nó cúi đầu theo hắn.

- Được rồi, đi đi.

Nói rồi hắn kéo tay nó vào một phòng trống, đưa nó máy nghe lén và dặn nó phải im lặng. Hắn ra ngoài.

- Anh thấy sao?

- Nhìn con bé cũng được. Làm cho đẹp đó. Mai tụi mình giao hàng.

Hắn gật đầu. Định quay về phòng thì chợt nhớ

- À, sáng nay có người bám đuôi em, nhưng anh yên tâm, em đã cắt cái đuôi đó rồi.

Macus đập bàn, gằn lên từng chữ

- Tụi S.M chết tiệt, đã bao năm rồi mà vẫn không chịu tha… thôi chú em vào đi, không thôi nó nghi ngờ.

Hắn trở lại phòng, nó nằm ở đó nhưng không ngủ. Mấy cuốn sách của JD bị nó lôi ra đọc. Hắn tiến lại gần nó, cởi bỏ những nút áo đầu. Nó hoảng:

- Ông, ông định làm gì vậy?

Hắn tiến lại gần hơn, thì thào vào tai nó

- Bà không nghe hắn nói gì sao? Tui phải giải quyết cho đẹp.

Nó đỏ mặt, lấy tay ôm mình lại. Hắn sau một hồi kiềm chế, cười nghiêng ngả. May thay đây là phòng cách âm nên tên đó không nghe thấy.

- Haha… con khỉ như bà thì ai thèm đụng tới chứ.

Hắn giật phăng cái mềnh thẩy xuống đất

- Nè khỉ, xuống đất ngủ đi.

Hắn đạp nó xuống một cái không thương tiếc. Người gì mà không biết thương hoa, tiếc ngọc gì hết. Bỗng nhiên nó nghĩ đến Phong “ Người gì mà bắt ghét, chả bủ cho Phong của ta. Mà không biết Phong đang làm gì ta?”

Nó rút điện thoại ra

“ Số máy quý khách vừa gọi…”

Nỗi lo lắng bỗng tràn trong nó. Phong làm sao thế? Không biết có gặp chuyện gì không?

Sáng hôm sau…

Nó cảm thấy bị đau nhức kinh khủng. Nhưng không thể nào cử động tay chân được. Nó tỉnh dậy thì mới biết, tay chân mình đã bị trói chặt. Rồi dần hai cái bóng xuất hiện. Nó vẫn nghe rõ từng lời hai tên đó nói.

- Tên đó sắp đến rồi. Chú mày có chắc là không có ai bám đuôi không?

- Vâng ạ. Em đã kiểm tra kĩ lắm rồi ạ

- Tốt. Đây là đợt hàng đầu tiên của chú mày, nên làm cho cẩn thận.

Hắn cúi đầu cung kính. Nó đang quằn quại, không biết như thế nào. “ Tên chết tiệt, trói người ta mà không chịu nói. Giờ làm sao đây? Ủa, trong tay mình có cái gì…?!”

Một mảnh sắt. Nó tận dụng thời gian, dùng mảnh sắt cắt dứt sợi dây. Được một nữa thì có một giọng nam khác

- Hàng?

- Đây.

Nói rồi, nó thấy một người đàn ông xuất hiện, Dáng vẻ cao, đeo đôi kính mát màu đen, tay cầm diếu thuốc là, trên thắt lưng của hắn có một cây súng.

- Bao nhiêu?

- Hai trăm USD.

Tên đó đưa một cái cặp cho Macus, rồi bất ngờ, tên khách rút súng ra. Là huy hiệu S.M ở trên súng. Ông ta vội vụt chạy thì bị JD chặn lại. Ánh mắt hắn kinh hoàng, không tin vào sự việc diễn ra trước mắt.

- Mày, mày phản bội tao.

- Xin lỗi, nhiệm vụ thôi.

Hai người đứng im, Macus rút khẩu súng ra, nhưng hắn đã nhanh hơn, bắn một phát, tiếc thay, không trúng. Macus thừa dịp, bắn cho hắn một phát vào chân, Rồi quay sang bắn tên giả làm khách hàng một phát ngay bụng làm ông ta không kịp trở tay. Macus tiến tới chỗ hắn. Dậm mạnh vào bụng hắn.

- Mày, phản bội tao thì không có đường sống đâu.

Ông ấy chĩa thẳng súng vào đầu hắn. Hắn nhắm tít mắt. Không còn cách thoát, cây súng ở xa kia rồi, hắn cũng đang bị thương. Thế là hết.

Đoàng…

Một phát súng vang lên…

Sao thế này? Hắn vẫn còn sống? Còn Macus…?!

Ông ta khụy xuống, Máu bắt đầu chảy khắp, nhỏ từng giọt trên người hắn. Macus bị trúng một phát ngay đầu. Chết không nhắm mắt.

Ai? Là ai chứ?

JD dáo dát nhìn xung quanh, là nó, nó đứng sau ông ta, ánh mắt vô hồn, lạnh lẽo. Nó còn ở đó, chiếc áo sơ mi trắng biến thành màu đỏ tươi của máu. Khẩu súng rơi xuống đất. Nó ngất đi. Nó đã bị trúng phát đạn của JD lúc hắn bắn hụt.

Chẳng mấy chốc sau, cảnh sát cùng S.M ập tới. Nó, hắn và người kia được đưa vào bệnh viện để hồi sức.

Hai tuần sau…

- Chán thật, không biết thằng Phong đi đâu mà không thấy đi học.

Nó lo sốt gió lên vì đã nhiều ngày, Phong không đến lớp. Chuyện gì đã xảy ra khi nó rời đi chứ? Mọi người không ai biết, điện thoại hắn cũng không bắt máy. Thật ra hắn đã đi đâu?

Cô Vân bước vào. Lâu quá mới gặp cô, cô trông xinh hẳn ra. Cô vừa kết hôn nên nghỉ để đi hưởng tuần trăng mật. Còn tuần trước thì nó vẫn còn ở viện.

- Chào các em, mấy tuần cô vắng có quậy phá gì không đấy?

Cả lớp cười hì hì với cô. Cô chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm

- À, cô vừa nhận được thông báo là bạn Phong đã chuyển đi nơi khác rồi.

Nghe tới đây, nó không còn tin vào tai của mình nữa. Phong đi rồi sao? Sao không nói cho nó biết? Mà Phong đi đâu? Nó muốn tự nhủ là đó không phải sự thật nhưng…

- Cô biết các em rất buồn nhưng, Chúng ta sẽ có một bạn mới. Em vào đi!

Cánh cửa bước mở ra, cả lớp nín bặt. Một cậu con trai bước vào, tóc đỏ hun, quần áo không hề nghiêm chỉnh, tai đeo khuyên và đặc biệt nhất là hình xăm trên cổ.

- Á… Tên điên kia… mi làm gì ở đây?

Nó đập bàn đứng dậy, không tin vào mắt mình nữa, JD, là hắn. Hắn lúc đầu cũng rất ngạc nhiên vì không nhận ra nó. Nếu lần trước, nó là một con mọt sách chính hiệu thì lần này nó khác một trời một vực. Khuôn mặt trắng hồng, đôi mắt to và đen láy. Tuy nó đang trong bộ đồ học sinh nhưng rất cá tính. Hắn ngơ ngác một hồi rồi cười với nó

- Khà khà… không ngờ gặp khỉ ở đây. Mai mốt có gì thất lễ mong khỉ cô nương kia niệm tình tha thứ.

Cả lớp được một phen bể bụng vì giọng điệu của hắn. Nó thì tức vì bị tên chọc mà không thể cãi lại. Một phần to lớn khác là… Phong đang ở đâu?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play