Về đến nhà, hắn nằm vật ra giường, suy nghĩ về mọi chuyện. Đúng là phiền phức thật, nhưng tại sao hắn lại cảm thấy khó chịu khi bị nó hiểu lầm như vậy? Nhưng thật sự thì trong đầu hắn chẳng còn nghĩ được gì nữa.

Reng… reng…

- Vâng, tôi nghe… vâng, tôi sẽ qua gặp ông ngay.

Nói rồi, hắn diện bộ đồ vét của ba hắn ngày trước mua cho hắn.

Tại một nhà hàng…

- À… Phong bên đây này…

Người đàn ông lớn tiếng kêu hắn. Hắn tiến lại gần. Trước mặt hắn là hai người đàn ông. Một là chủ tịch F.M, một là ba hắn. Bên cạnh là một người đàn bà khoảng 22 tuổi, thân hình rất đẹp, đang ỏng ẹo bên ba hắn. Nếu nhìn kĩ thì có thể thấy được bà ta đánh lên mặt cả tấn lớp phấn, mặt áo hai dây và váy ngắn, nhìn rất cuốn hút. Phong ngồi xuống cạnh chủ tịch. Tuy là mụ đàn bà đó đang trong vòng tay của ba hắn nhưng hai con mắt cứ dán vào hắn. Đúng là mê trai.

- Con ông làm việc rất tốt.

- Haha…

Ba hắn cười mãn nguyện. Bắt tay ông chủ tịch.

- Cảm ơn ông đã dạy bảo con tôi

Rồi cả hai trò chuyện rất vui vẻ. Nhưng Phong không thấy hứng thú lắm với cuộc gặp gỡ này. Hắn đang ngồi để ý xung quanh thì thấy…

Là nó? Nó đang làm gì ở đây? Lại còn ôm ấp một tên tầm chừng 40 tuổi, mặc bộ đồ vét xám, tay đeo nhẫn kim cương. Còn nó thì phong cách khác hoàn toàn: Khuôn mặt được trang điểm đậm hơn. Bộ váy màu hồng hai dây, được đính những hạt bé tí hai bên eo làm tăng vẻ đẹp cũng như người mặc, đôi giày cao gót màu trắng làm nó trông nữ tính hơn. Nó hôm nay có vẻ già dặn, chững chạc hơn, nếu ai không biết chắc tưởng nó khoảng hai mươi mấy chứ không ai nghĩ nó lại là học sinh cấp ba.

Hắn không hiểu tại sao nó lại tới đây với tên đó nhưng khi nhìn thấy nó ôm ấp tên khác thì hắn lại khó chịu hơn. Chờ cho hai người đó đi ra thì hắn cũng xin phép về nhưng thật chất là đi theo hai người họ. Đến một khách sạn thì hắn không kiềm chế nổi bản thân, bất ngờ chạy vụt ra khòi xe, nắm lấy tay nó, kéo lại và gằn từng chữ:

- Thì ra cô nổi giận với tôi là để ngang nhiên đi với tên này chứ gì?

Thấy hắn nó cũng hơi bất ngờ rồi sau đó cười chua chát

- Ừ đấy, trước giờ tôi chưa từng thích anh.

Lời của nó như sét đánh ngang tai, hắn hụt hẫng trong ánh mắt. Vậy những lời mà nó nói, tất cả đều là giả dối hay sao? Hắn không tin, hắn kéo nó lại, đặt lên môi nó một nụ hôn, nụ hôn cưỡng ép. Nó giật mạnh hắn ra…

Bốp…

Nó tát mạnh vào mặt hắn. Ánh mắt như muốn xé tan hắn. Rồi nó quay lại với người đàn ông đó.

Trên xe…

- Người đó là người quen của em à?

Nó không hề lúng túng trước câu hỏi của ông ấy, làm một dáng vẻ tôi nghiệp:

- Dạ, đó là người yêu cũ của em, thật ra thì lúc trước do anh ta nói anh ta sắp chết nên em mới giả vờ yêu anh ấy, nhưng đến khi gặp anh thì em không tự dối lòng mình được nữa.

Tên đó cười rồi khoác vai nó

- Em yên tâm đi, anh mà còn sống thì không tên nào đụng được và em đâu

Nó khẽ vẽ một nụ cười

- Em nghĩ, anh không còn sống được bao lâu đâu

- Em nói gì vậy?

Tên đó vẫn không hề biết mình đang nói chuyện với thần chết, cho đến khi nó rút khẩu súng ngắn ra chĩa thẳng vào đầu ông ta.

- Cô… cô làm gì vậy? Dừng xe… dừng xe mau.

Chiếc xe dừng lại. Vẫn tưởng sẽ thoát khỏi cái chết nhưng không, chiếc xe đậu ở một nơi vắng vẻ và thật không ngờ, tên tài xế cũng là một người trong S.M.

Đoàng…

Một phát súng vang cả khu vực, tên đó bị trúng một phát vào tim và vẫn còn đang hấp hối. Đôi mắt kinh hoàng của người sắp chết chĩa thẳng vào nó. Nó cười khinh bỉ

- Hãy xuống dưới đó mà suy ngẫm lại mình đã làm gì.

Nó rồi, nó cho hắn thêm một phát nữa vào đầu. Máu hắn văng khắp người nó. Nó có thể cảm nhận rõ mùi máu tanh đang hòa vào miệng nó.

Lúc gặp Phong nó biết làm sao để giải thích vì nếu nói ra, tính mạng của nó và cả hắn sẽ không an toàn nên nó đành diễn kịch nhưng không ngờ lại mang đến kết quả mĩ mãn như thế. Tên mà nó vừa giết là Pone, trùm ma túy với hơn tám tỉ USD trong tay, còn là đầu mối buôn bán người bất hợp pháp.

Sáng hôm sau, bản tin đưa đầy các tấm hình chết dã man của tên Pone. Mọi người cũng rất bất ngờ.

Hôm nay là chủ nhật nên nó không đi đâu mà ngủ ở nhà. Nó vẫn còn bứt rứt vụ hôm qua không nói rõ với Phong. Hắn đang hiểu lầm nó thì làm thế nào? Nhưng hắn cũng đang có lỗi mà. Vì thế nên nó… kệ.

Còn với Khánh, nhỏ hôm nay cứ tưởng sẽ được đi chơi với hắn nên nhỏ hôm nay diện đồ đẹp hẳn lên: áo hai dây màu hồng, quần short, tóc cột lệch sang một bênh. Đứng ở chỗ hẹn mãi mà không thấy hắn.

- em chờ có lâu không?

Nghe có tiếng gọi, nhỏ tưởng là hắn, bèn ỏng ẹo

- Anh biết em chờ lâu lắm không?

Nhưng Khánh hố một vố khi tên gọi nhỏ không phải là hắn mà là Long. Nó thay đồi sắc mặt một trăm tám mươi độ

- Phong đâu?

- Ủa, ảnh chưa nói cho em hả? ảnh đi không được nên nhờ anh đi chung. Anh tên Long. Chào em.

Nét mặt nhỏ đỏ lên vì giận, bỏ tấm vé xuống đất và giậm giày bỏ đi. Trong lúc đó, Long và hai mươi tám đứa đang nấp ở đằng xa kia cười sằng sặc khi thấy nó bị cả bọn chơi một vố thật đau. Long khẽ mỉm với cả bọn:

- Lộ bộ mặt thật rồi.

Tối đó, Khánh nhắn tin cho hắn (không biết sao con bé này có được số hắn nhỉ?)

- “ Anh ngủ chưa?”

- “ Ai vậy?”

- “ Em Khánh nè anh, hôm trước anh cứu em đó. Mà giờ anh rãnh không, anh ra công viên nói chuyện với em một chút”

- “ Ừm”

Nói xong, hắn lấy xe ra công viên. Nhưng không ngờ toàn bộ kế hoạch của Khánh đã bị cả lớp “ yêu quái” này nắm gọn trong tay. Trên đường đi thì…!

Ở công viên…

- Anh, em ở đây nè…

- Có chuyện gì?

Nhỏ tiếp tục “ đóng phim”, nhỏ ôm lấy cánh tay hắn, cố ý để ngực mình chạm vào hắn, nhỏ nói

- Anh à, anh có yêu chị Ngọc thật lòng không?

Hắn cười khinh khỉnh

- Loại người như vậy thì tôi không cần.

- Vậy, sao anh không quen với em đi, em chắc chắn anh sẽ không phải đau khổ.

- Ưm… được thôi.

Được sao? Hắn đang làm gì vậy? Ngay cả Khánh cũng không tin rằng hắn đã đồng ý.

Sáng hôm sau…

Nó bước từng bước mệt mỏi lên lớp. Đang đi thì có cánh tay kéo nó lại. Là Khánh. Nhỏ hôm nay cực xinh với mái tóc uốn xõa ngang lưng. Nhỏ nhìn nó, cười khinh khỉnh rồi nói:

- Chào chị, em là Khánh, bạn gái mới của anh Phong, em biết chị vẫn còn yêu anh Phong nhưng hiện giờ, anh Phong là của em, xin chị đừng làm phiền ảnh nữa.

Câu nói của Khánh như tiếng sét, nó không tin, nhưng tới khi Hà đi tới và xác nhận tin đó thì nó không còn là chính mình nữa. Ánh mắt hụt hẫng đã biến thành ánh mắt như muốn giết người. Ngay cả Khánh khi nhìn thấy thái độ của nó như vậy cũng giật mình, lúng túng. Phong đúng lúc đó liền đi tới. Nhỏ thấy vậy, liền “ bay” lại ôm Phong, chỉ thẳng mặt nó:

- Anh Phong, chỉ đòi đánh em kìa.

Nó không ngờ Khánh lại diễn đạt đến như vậy. Nó không nói gì, vào lớp cất bìa và leo thẳng lên sân thượng. Nhìn nó, Phong thấy bứt rứt. Hắn đang biến người hắn yêu thành cái gì đây? Khánh đứng bên cạnh hắn mà vẫn cảm nhận rất rõ: hắn vẫn còn yêu nó. Nhỏ không cam tâm.

Trên sân thượng…

Nó đang bình tâm, không suy nghĩ thì từ đâu, cả đám bạn nhỏ Khánh xông ra. Nhỏ dữ dằn nhất ra mặt:

- Mày liệu hồn mà tránh xa anh Phong ra, mày nhớ rõ, Khánh mới là người yêu của Phong.

Nó nhìn cả bọn, không nói gì, cười khinh khỉnh. Nhỏ đó tức tối.

- Đánh nó cho tao tụi bây.

Nói rồi cả đám xông lên đánh nó. Với sức của nó thì nó có thể cho cả đám này nhập viện không thương tiếc nhưng vì nó không được làm lộ thân phận nên nó chịu những cú đánh của cả bọn. Đánh xong, cả đám bỏ đi, chỉ còn nó. Nước mắt nó bỗng giàn ra. Nó không hiểu vì sao hắn lại làm nó đau như vậy? Nó cứ khóc.

Đến chiều thì…

- Mời em Vũ Như Ngọc, lớp 11A lên phòng hiệu trưởng có việc cần…

Cả lớp hoảng hốt, nó đã làm gì?

- Em ngồi đi.

Nó ngồi xuống trước mặt ông thầy giám thị. Ông ấy là một người khó tính hiện rõ trên vẻ mặt.

- Em là đàn chị mà không biết nhường nhịn đàn em gì hết, sao lại đánh Khánh chứ?

Nó nhìn qua nhỏ Khánh đang khóc nức nở. Những vết bầm có từ khi nào chứ? Nó mới là người bị đánh mà. Nó im lặng một lúc lâu rồi lên tiếng khẳng định

- Em không hề đánh hay đụng gì tới Khánh cả.

Ông thầy hiệu trưởng im lặng nãy giờ, ngước lên nhìn nó. Nó nói tiếp

- Thầy không tin em thì em cũng không biết làm sao, muốn đình chỉ hay đuồi học thì tùy thầy

Thầy giám thị nhăn mặt, thật sự ông rất tức tối. Thầy hiệu trưởng đứng dậy. Thầy rất trẻ, tầm 30 tuổi nhưng trông thầy rất già dặn và đẹp trai.

- Tôi nghĩ chắc có hiểu lầm ở đây, nếu em ấy làm chuyện này thì sẽ không trả lời tự tin như thế. Tôi tin ở em ấy.

- Nhưng thầy à, em này học lớp 11A đấy, sao mà tin được.

Nó cười nhạt, mọi chuyện xảy ra quá đột ngột với nó nên giờ nó chẳng thể khóc hay có nụ cười hồn nhiên được.

- Thầy, em xin lỗi nhưng lớp 11A không phải học sinh của trường à? Chúng em cũng có quyền của công dân đấy chứ, vì vậy xin thầy cân nhắc trước khi nói hay so sánh tụi em với bất kì ai.

Nói rồi nó bỏ ra mặc cho sự tức tối của thầy giám thị. Thầy hiệu trưởng chỉ biết cười rồi lắc đầu với con bé ngang bướng này thôi.

Chiều chiều bóng ngả về Tây…

- Nè, tui đã nói với chị là đừng đến gần anh ấy mà sao chị cứ chống đối tui hoài vậy?

Nó không thể nào nhịn được nữa. Nét mặt nó thay đổi, có chút khinh bỉ, xen lẫn là chút kiêu hãnh vốn có của mình

- Nếu như cô em không muốn mất hắn ta thì về nhà lấy dây mà cột lại cho khỏi chạy vì cái bộ mặt giả tạo của cô em. Nhìn cô em tôi thấy dị ứng thật, chắc phải đánh chục lớp phấn mới được khuôn mặt giả tạo này. Xin lỗi, tôi không hề hứng thú với chuyện của cô em đâu. Vì vậy đừng cản đường cản lối nữa.

Nói rồi, nó nhìn sắc mặt của Khánh mà cười nhạt. Khuôn mặt nhò từ đỏ do giận háo thành tím do những lời nó nói quá đáng sợ và chính xác.

- Nói đúng thật, mấy hôm nay tôi nhìn cô mà muốn phát ốm.

Phong từ đâu đi tới, phe phẩy mấy tấm hình mà hắn có được. Là hình lúc nhỏ đưa tiền cho bọn đã chặn đường nhỏ, còn cả lúc mà nó nhờ người đánh nó… tất cả, đang nằm trong tay hắn. Khánh vụt chạy đi vì xấu hổ. Không ngờ hắn đã biết mọi chuyện.

Lúc này, chỉ còn nó và hắn. Nó không có gì để nói hay định nói với Phong bất kì điều gì, nên nó quay lưng lại và bỏ đi. Chợt, hắn kéo nó lại, đặt lên môi nó một nụ hôn. Nụ hôn này ngọt ngào, chứ không phải nụ hôn cưỡng ép giống lần trước. Người nó như mềm nhũn ra, mặc cho hắn xâm chiếm đôi môi mình.

- Tui xin lỗi, về tất cả mọi chuyện. Tui không biết lúc đó bà đang làm nhiệm vụ và những hành động tui làm làm cho bà khổ tâm đến như vậy.

Hắn ôm nó vào lòng, khẽ hôn lên mài tóc và nói với nó.

- Tui yêu bà.

Giờ hắn đã biết, điều thật sự quan trọng với hắn chính là nó, không có nó, hắn như người vô giác, lúc nào cũng nghĩ tới nó… Hắn yêu nó thật sự.

Nó khóc giàn giụa trong lòng Phong. Giờ phút này không còn gì ngăn cách được hai đứa. Có một thứ đã tràn ngập trong giây phút ấy. Tình yêu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play