Hai đoàn mỹ nữ ấy ước độ hơn bốn mươi người, hơn phân
nửa là gái đất Ô Qua, kỳ dư là gái đất Tây Vực lưng eo ngực đẫy, thân
hình đều đặn dong dãi, giữa tháng chạp trời đông mà trên thân hình của
các mỹ nữ kia, mỗi người chỉ mặc có lớp lụa trắng mỏng tanh lả lướt hiện ra những đường cong diễm ảọ Cô nào cũng mắt liếc đong đưa môi đào hé
nở. Nụ cười xinh lơi lả gợi tình!
Bọn họ sắp theo hàng một chạy nhanh ra, rồi hô lên một tiếng,
uyển chuyển lượn quanh chỗ Trùng Dường đứng như một đàn bướm trắng phấp
phới giữa hoa tuyết, bày thành một "Mỹ nhân trận" vây chặt Trùng Dương
vào trong.
Đám mỹ nữ sau khi sắp thành một hình tròn bao xung quanh Trùng
Dương, bèn tay nắm lấy tay uyển chuyển múa lên điệu vũ mê người, mấy
mươi gã thiếu niên áo trắng lúc nẫy nương theo bước chân rập rờn của
đoàn vũ nữ thổi lên nhịp điệu nhẹ nhàng hòa tấu bả n Nghê thường Vũ Y
khúc. Đoàn Mỹ nữ gót sen tha thướt theo tiếng phách của nhịp khúc ẻo lả
quay cuồng. Khiến đôi gò bồng đảo lờ mờ trong lớp áo mỏng như sương nhấp nhô lên xuống theo sóng nhạc êm đềm, đôi chân ngà ngọc chuốc khi cao,
khi thấp theo chiều xiêm y phấp phới, nếu chẳng có đạo hạnh kiên trì,
hay những kẻ huyết khí sôi động, thấy điệu vũ nhạc thể quyến rũ như thế
này với những thân hình nõn nà ngất ngây dục tình kia tất đã như si như
dại, máu nóng bừng bừng mà quên cả tính mạng nhào tới vồ vập, dù có phải chết dưới móng vuốt của lưới bẫy sắc tình cũng cam tâm tình nguyện miện thỏa được thú tính nhứt thờị
Nhưng Giáo chủ Toàn Chân phái đâu phải con người dễ luyến sắc si hoa, chàng vừa nhìn thấy đoàn mỹ nữ đã hiểu được độc kế của Âu Dương
Phong dùng mỹ nhân trận làm mồi câu, đặng phá Thuần Dương Đồng Tử Công
của mình, khiến cho nội gia bản lĩnh của mình bị suy nhược, y sẽ thừa cơ hội thanh toán mình.
Trùng Dương nội giận tràn sôi, nhưng sực hồi tâm nghĩ lại, lòng
mình bình lặng như mặt nước, đạo lực kiên bền dù là Tây Thi tái thế hay
Hằng Nga giáng trần, sắc đẹp thiên kiều bá mỹ cũng xem như xương trắng
thịt hôi, sợ gì thuyền tình đắm đuối trí loạn tâm mê? Trùng Dương nghĩ
như thế xong, tâm khí bình tĩnh trở lại như cũ. Chàng ngồi xếp bằng tròn dưới đất trơ trơ như hình cây tượng rồi mặc cho đoàn mỹ nữ tha thướt
như tiên nương kia lơi lả tống tình bày trò quyến khách, chàng dường như kẻ mắt đui, tai điếc vậỵ
Bọn mỹ nữ thấy Trùng Dương không chịu rơi vào bẫy tình của mình, đều sốt ruột cả lên, cầm đầu trong bọn là một thiếu nữ mũi cao tóc vàng bỗng vỗ tay ba tiếng, đám vũ nữ kia liền đưa tay cởi phăng chiếc áo lụa trắng mỏng trên người phơi bày đôi nhũ hoa tròn lẳn mịn màng như hai
trái tuyết lê cùng tất cả vẽ mỹ miều khêu gợi trên thân hình đều đặn nở
nang như pho tượng ngọc của mình ra, khiến Trùng Dương tuy là một đạo
gia ngoài vòng trần lụy cũng phải đỏ mặt tía taị
Chàng không ngờ Âu Dương Phong lại bày trò vô sỉ như thế, lửa giận nung gan, định tìm cách trêu phá đám mỹ nữ nầy cho bõ ghét.
Bất thần, từ trên ngọn cây trong rừng có một điệu tiêu dìu dặt
vang lên, trong êm như tiếng phụng gáy đầu non, đám mỹ nữ đang múa lượn
xung quanh Trùng Dương bỗng dừng ngay nhịp vũ, đứng ngơ ngẩn như kẻ mất
hồn.
Thì ra bao nhiêu mỹ nữ kia đều là những thiếu nữ mà Âu Dương
Phong đã dùng bạc mua từ Tây Vực trở về, có người thì bị Âu Dương Phong
dùng cường lực bắt cóc lên Bạch Đà Sơn, bọn họ phận sự nô tì ra, còn
phải luyện tập ca múa để giải khuây cho Âu Dương Phong. Y tự biết nội
công của y thua sút Trùng Dương rất nhiều nên mới dùng mỹ nhân sắc trận
để dụ dỗ Trùng Dương vào tròng.
Toán mỹ nữ trước khi từ trong trại gấm xuất hiện, Âu Dương Phong đã ép bọn họ uống một loại xuân dược kích dục, thuốc ấy sau khi uống
vào khỏi cổ, trong người phát ra sức nóng như lửa, dù ở giữa trời tuyết
cắt da cũng chẳng cần mặc áo ấm.
Âu Dương Phong sai cắt họ ra ngoài dùng nhục sắc để khích động
Trùng Dương cho lụỵ Ngờ đâu tiếng ngọc tiêu bí mật trỗi lên khiến trận
tuyến của Mỹ sắc liền sanh biến động.
Tây Độc Âu Dương Phong từ Bạch Đà Sơn đem lại trên bốn mươi my
nữ đẹp nhất của mình, cho bọn họ uống vào thuốc hồi xuân, lửa dục như
nung nấu lòng họ, nhưng Trùng Dương lại trơ trơ như đá tạc. Bọn họ dục
tình phát động đến cực độ định ùa đến để đè Trùng Dương xuống đất làm
chuyện ngược đời "Ong chẳng hút nhụỵ Nhụy lại nút ong".
Tiếng ngọc tiêu vang lên vừa phải lúc bốn mươi mấy nàng mỹ nữ
không hẹn đồng dang ra, tiếng tiêu như réo rắt ru hồn bọn họ đầu óc ngơ
ngẩn, trong người bỗng phát sanh ra một cảm giác lạ kỳ, liền quay người
lại hướng vào đám thiếu niên áo trắng đang tấu nhạc kia mà vồ vập hôn
hít như điên.
Trong khoảnh khắc trên trăm mạng cả nam lẫn nữ, xà nẹo nhau
thành mấy mươi cặp, quấn quýt như sam lăn tròn giãy giụa trên mặt đất,
gái thì cười cắm cất dâm dật, còn trai thì tru tréo van xin!
Thì ra đám thiếu nên áo trắng kia là đám nô bộc của Âu Dương
Phong. Y là con người rất âm độc trên Bạch Đà Sơn y nuôi trên mấy trăm
tỳ nữ nam nô, nhưng không bao giờ cho bọn họ lấy nhau, đối với bọn nam
nô, y canh chừng rất nghiêm ngặt và đối đãi rất hà khắc, nếu nam nô với
nữ tỳ tư thông nhau, thì nam nô sẽ bị hành phạt đốt sống, còn nữ tỳ thì
bị đưa vào hầm rắn để làm mồi nuôi rắn độc.
Thậm chí đến nam nô và nữ nô nót cười nhau một câu cũng bị hình
phạt cắt lưỡi ngay, bởi thế bọn nam nô bỗng dưng bị bọn nữ nô ôm chặt
lấy mình để săn sàng hiến dâng thân ngọc, bọn họ chẳng những không dám
hưởng lấy phúc trời mà trái lại khiếp sợ đến hồn bất phụ thể, như vừa bị rắn độc cắn nhằm!
Những tên nào chưa bị đám mỹ nữ ôm được, liền co giò chạy thục
mạng, còn gã nào bi người ngọc ấp yêu thì giẫy giụa chống cự kịch liệt,
kêu cứu liên hồị
Trong lúc bọn nam nô, nữ nô náo loạn xốn mắt chẳng thể nhìn, thì trong rừng cây tiếng tiêu vang lên dồn dập "Ù...u"! tựa như tiếng sắt
thép chạm nhau lại mường tượng vó câu dong ruổi giữa thiên binh vạn mã.
Lạ lùng thay, giọng tiêu vừa trỗi lên, bọn nữ nô trong tình thế
loạn động như cuồng điên kia và đám mỹ nữ đang ôm cứng bọn nam nô liền
tự động buông ra rồi lồm cồm ngồi dậỵ Gương mặt ngơ ngác như kẻ mất hồn. Tiếng tiêu cũng lập tức ngưng ngay ở giữa chừng điệu khúc, rồi trở nên
dịu dàng êm áị
Một giọng nói khàn khàn chát tai như tiếng phèn la bể cất lên:
- Vị bằng hữu nào thổi tiêu trên ngọn cây đó, mời xuống đây! Nếu như muốn giúp tay Trùng Dương cũng nên quang minh chính đại mới phảị
Tiếng nói vừa dứt, tiếng tiêu cũng dứt theo ngay, tiếp theo đấy
là một chuỗi cười rồi từ trên cây nhảy vút xuống một người mặc áo xanh.
Trùng Dương định thần nhìn kỹ thì không ai khác chính là chúa
đảo Đào Hoa Hoàng Dược Sư, trên tay y cầm một ống ngọc tiêu dài độ ba
tấc, cười lên ha hả và nói:
- Lão độc Âu Dương kia, sao lại núp kín trong rừng để dùng mưu
ám toán người, đâu phải là anh hùng hảo hán? Mời ra đây, ta đường đường
chính chính đối diện nhau phải hơn!
Trong rừng liền có một tiếng "Hừm"! thật lớn đáp lại, tiếp theo
đó là tấm màn gấm rung rinh, rồi đến mười mấy tên nam nô áo trắng phò hộ một gã mày đậm mắt to, râu rồng bó hàm vẹt màn bước rạ
Trùng Dương thấy đúng là Bạch Đà Sơn Chủ Âu Dương Phong Tây Độc.
Trùng Dương cũng vội đáp lại một lễ. Âu Dương Phong lại quay người lại, cười lạnh lủng bảo Hoàng Dược Sư:
- Huynh đài đúng là Đào Hoa đảo chúa Hoàng Dược Sư rồi, hôm nay đến Hoa Sơn định giúp tay Trùng Dương chớ gì?
Hoàng Dược Sư ngạo mạn trả lời:
- Nói bậy!
Âu Dương Phong thấy Hoàng Dược Sư không chịu nhận là kẽ giúp tay cho Trùng Dương trong bụng thầm bất bình và nghĩ:
- Vậy mắc mớ gì mà lúc nãy nhà ngươi thổi Ngọc tiêu trỗi khúc
Phượng Cầu Hoàng làm lỡ dở vũ điệu "Câu hồn phong vũ" của đoàn nữ nô tả
Nghĩ thế y liền biến sắc mặt hỏi:
- Hoàng Đảo Chủ, nếu ông chẳng phải là kẻ của Trùng Dương thì đến Hoa Sơn này làm gì?
Hoàng Dược Sư đáp:
- Đến để xem ngươi và Trùng Dương đánh nhau, ta chờ bên nào
thắng sẽ ra tay kẻ đó. Cửu Âm Chân Kinh nếu chưa qua khỏi tay Hoàng mỗ
này thì đừng mong đem khỏi núi nửa bước.
Âu Dương Phong nổi giận đùng đùng, dù sao y cũng là bá chủ một
cõi Tây Vực ngang dọc đã quen nết, đối với Trùng Dương còn đôi phần
khiếp nể thôi, còn Hoàng Dược Sư y xem ra gì!
Y liền gầm lên một tiếng giận dữ, tay tả khoác một cái, hữu
chưởng vung lẹ ra như chớp đấm thẳng vào ngực Hoàng Dược Sư Hoàng Dược
Sư không chút bối rối, hơi rùn người xuống một chút là lẻn nhẹ ra sao
lưng Âu Dương Phong rồị
Âu Dương Phong lẹ làng tréo tay ra sao móc ngược một quyền, Hoàng Dược Sư kêu lên một tiếng "Úi chà"!, lại lòn người tránh khỏị
Hoàng Dược Sư mặc cho đối phương ra tay thần tốc mạnh bạo thế
nào, thân hình chàng nhẹ như bông gòn bay theo chiều chưởng phong luồn
qua lộn lại một cách tài tình.
Âu Dương Phong giận như điên, định giở "Cáp Ma công" độc đáo của mình ra để hạ đối phương. Bất chợt lúc ấy, từ trong rừng chạy ào ra ba
bốn người nam tử, nhìn kỹ thì là bọn xà nô của Âu Dương Phong, chúng hớt hải kêu lên:
- Sơn chủ! Không xong rồị Từ sau núi có một tên ăn mày xông lên, chúng tôi đã dự bầy xà trận tấn công nhưng bị tên ấy đuổi phá chạy tán
loạn hết.
Lời nót ấy làm Âu Dương Phong kinh sợ không ít! Thì ra Âu Dương
Phong lần này rời Tây Vực trở lại Trung Nguyên quyết ý đoạt cho được Cửu Âm Chân Kinh, nên trước cụm rừng dưới chân núi Hoa Sơn, ngoài sự bố trí mỹ nhân trận ra, y còn cho mai phục ở sau rừng hàng vạn rắn độc, chờ
đợi cho đến lúc cần yếu sẽ dụ Trùng Dương vào "Vạn Xà Trận". Một tiếng
hiệu lịnh hô lên mấy vạn độc xà sẽ bổ tới, bất luận võ công có cao diệu
bực nào chỉ cần bị một con cắn phải, thì dù thần tiên tái thế cũng khó
giải cứu được vận nguỵ
Nào ngờ bao nhiêu công trình sắp đặt chỉ trong khoảng khắc bị phá hết, bảo y làm sao chẳng kinh hãi, chẳng phẫn uất cho được.
Âu Dương Phong hét lên như sấm, hỏi:
- Gã ăn mày ấy tên họ gì? Tại sao lại phá xà trận ta, nói mau!
Đám xà nô kìa đồng rạp đáp:
- Mấy đứa tôi phụng mệnh canh giữ xà trận phía sau núi, bỗng
nghe sau lưng chúng tôi có những tiếng người ho lên, chúng tôi hốt hoảng quay đầu lại liền nhìn thấy là một gã ăn mày mặt mày lếch thếch. Chúng
tôi vừa định đuổi y đị Gã ăn mày la lối đòi một ngàn cái mật rắn độc
ngay lập tức để nhậụ Chúng tôi vừa định mắng y một tiếng. Y liền quay
mòng mòng nhằm vào giữa đoàn rắn, phóng ra hai viên đạn khói lưu hoàng,
bầy rắn ngửi thấy mùi khói liền chạy loạn cả lên, y còn dùng chiếc gậy
trúc đập đuổi lung tung giết một hơi trên mấy mươi con rắn chúạ Bầy rắn
còn lại hoảng sợ thi nhau lủi ra sau núi phút chốc đã trốn sạch trơn.
Gã ăn mày phá xong xà trận mới dùng đầu gậy trúc giải huyệt cho chúng tôi, còn nói nhiều câu xốc óc không chiu nổị
Tây Độc tức giận khôn cùng, gầm rống như điên, quên cả Trùng
Dương và Hoàng Dược Sư đang đứng trước mặt mình, nhảy dựng lên như gà
mắc đẻ. Trong lúc ấy từ bên ngoài bìa rừng bỗng có tiếng rơi nhẹ như
tiếng lá rụng, rồi có một người ăn mày trung niên khăn rách áo vá, lưng
đeo hồ lô, tay cầm gậy trúc lững thững bước vàọ
Bỗng Trùng Dương vừa thấy người ấy, mừng rỡ kêu lớn:
- Hay quá, cho đến Hồng Bang Chủ cũng đến nữa à!
Cửu Chỉ Thần Cái Hống Thất Công lúc trước gặp mặt Trùng Dương ở thành Yên Kinh, bèn chắp tay vái Trùng Dương và nói:
- Lão ma độc, mi đến Hoa Sơn để cưỡng đoạt Cửu Âm Chân Kinh còn
có thể châm chế được nhưng mi lại đem theo chỉ cái thứ rắn độc dơ dáy ấy làm cho vẻ đẹp thanh u của Hoa Sơn bao trùm uế khí, tanh hôi nặc nồng!
Cho nên ta giúp mi Đuổi giết bớt bầy trùng nhớp nhúa ấy chạy mất hết
rồi! Nếu mi không phục thì cứ việc cùng ta thử sức một hồi chơi!
Âu Dương Phong vừa định ra tay đấu với y, nhưng sực nghĩ lại ba
người trước mặt mình đều là những nhân vật đặc sắc vào hạng thượng đẳng
võ lâm cả, nếu đấu chống lại một người tánh mạng cũng khó bảo toàn rồi
nên y liền lên tiếng khích:
- Hay lắm! Ba người đồng đến đây để đánh một mình ta! Chấp hết chấp hết!
Y đang kêu oai oái như thế thì từ xa có tiếng vó ngựa lốc cốc
vọng lại, rồi từ ngoái bìa rừng có Mấy thớt ngựa phóng tới như baỵ Âu
Dương Phong đưa đôi mắt ốc nhồi nhìn ra, thấy có ba thớt ngựa chạy lại
đều là loại ngựa thấp nhỏ lanh khỏẹ
Vị khách đi đầu là Đoàn Hoàng Gia của Nam Tấn Quốc, thành đại Lý cũng thân hành giá lâm đến đâỵ Sau mấy năm cách biệt, Đoàn Hoàng Gia đã khác hấn lúc còn là Thái Tử Đoàn Cẩm!
Trùng Dương thấy vị Đoàn Hoàng Gia hiện nay hùng tráng ánh mắt
anh hào long lanh thoát lộ ra ngoài, đường hoàng bệ vệ không còn là tánh nết thơ ngây nữạ
Hai người kỵ khách phía sau có lẽ là hai vệ sĩ của Nam quốc được đặc phái theo bảo vệ Đoàn Hoàng Giạ Đoàn Hoàng Gia giục ngựa đến bìa
rừng, liền xuống ngựa chấp tay vái chào Trùng Dương và nói:
- Vương Chân Nhân vẫn mạnh!
Thì ra Hồng Thất Công và Đoàn Hoàng gia, hai người là do Trùng
Dương phái Châu Bá Thông xuống núi Tung Sơn lúc trước mời đến nơi đây
(chỉ có Hoàng Dược Sư thì không mời nhưng tự đến tham dự). Trùng Dương
lấy danh nghĩa Toàn Chân Giáo chủ đưa cho Châu Bá Thông ba tấm thiếp.
Một tấm mời Cái Bang chủ Hồng Thất Công. Một cái mời Đoàn Hoàng Gia của
vua nước Đại Lý. Cái còn lại thì mời Thiết Bang Chủ Thiết bang Cầu Thiên Nhậm.
Đại hội Hoa Sơn bắt đầu khai mào dưới mưa tuyết nhẹ rơi! Chỉ có Ngũ bá là:
Bắc cái, Nam Đế, Trung Thần Thông, Đông Tà và Tây Độc.
Âu Dương Phong thấy năm nhân vật cao thủ trong thiên hạ động
danh với mình đều tụ họp đông đủ ở Hoa Sơn và như vậy đối với chuyện
tranh đoạt Cửu Âm Chân Kinh giữa hắn và Trùng Dương đã trở thành đại qui mô hơn và phổ biến khắp thiên hạ, vô hình trung biến thành một cuộc
tranh chấp của năm nhân vật sắc nhọn nhất trong Võ lâm.
Trong năm người ấy, Trùng Dương là người bảo Trì Cửu Âm Chân Kinh.
Âu Dương Phong là kẻ đối đấu chính thức, Hồng Thất Công, Đoàn
Hoàng Gia tuy lấy danh nghĩa là đến tranh chấp Cửu Âm Chân Kinh nhưng
thực tế là đi ủng hộ Trùng Dương, chỉ có Hoàng Dược Sư ở vào thế đứng
trung lập, không theo ai cũng chẳng nịnh aị
Âu Dương Phong vốn tính âm hiểm. Trước tiên y lớn tiếng quát đuổi bọn nam nữ nô tỳ.
- Bọn bây chưa lui đi còn đứng đó làm gì?
Đám nô tỳ thấy chủ sắp nổi hung, lập tức rút lui vào trong.
Âu Dương Phong nói:
Tại hạ là tên dân miền quê Tây Vực, hôm nay may mắn được hội ngộ một lượt bốn vi cao hiền. Cửu Âm Chân Kinh chỉ có một bổn do Vương Chân Nhân giữ trong taỵ Chúng ta tranh chấp bằng cách nào cần phải nói cho
minh bạch để tìm một phương thức so tài cho công bằng. Trong các vị ai
có cao kiến gì xin đem ra đây, chúng ta cùng thảo luận.
Lời nói của Tây Độc bề ngoài tuy rất êm ái nhưng thâm tâm độc
hiểm vô cùng vì câu nói đầu của y nói là Cửu Âm Chân Kinh ở trong tay
Trùng Dương, nói một cách khác, y bảo là Trùng Dương muốn một mình độc
chiếm Cửu Âm Chân Kinh quý báu kiạ
Âu Dương Phong tự biết vô thuật của mình tuyệt nhiên là không
thắng được Trùng Dương, nên có ý dùng lời nói ấy, để khích động mọi
người và hy vọng họ sẽ liên kết nhau đối phó với Toàn Chân Giáo Chủ,
đánh ngã Trùng Dương đoạt lấy chân kinh! Hoặc giả Hoàng Dược Sư, Đoàn
Hoàng Gia và lão ăn mày ra tay đấu với Trùng Dương để mọi người tàn sát
nhau chí mạng còn y đứng bên ngoài làm ngư ông đắc lợị Như vậy con người của Âu Dương Phong lòng dạ thật là độc địa thâm hiểm.
Nhưng Trùng Dương là một người từng trải, làm sao lại không hiểu mưu ý thâm độc của Âu Dương Phong. Chàng khẽ mỉm cười nói:
- Hôm nay, ngoài bần đạo đến Hoa Sơn còn mời bao nhiêu cao nhân
đến đây, mục đích là đem bổn Cửu Âm Chân Kinh này làm giải danh dự,
người nào có đủ tài nghệ áp đảo được bốn người kia thì vị ấy sẽ làm chủ
quyển Cửu Âm Chân Kinh. Bản cổ kinh quý giá ngàn đời nầy là tâm huyết
của tiền nhân để lại, cần phải truyền giao cho vị anh hào đệ nhất võ lâm mới là xứng đáng, các vị nghĩ có phải chăng?
Hồng Thất Công vỗ tay cả cười và nói:
- Hay lắm! Quyển sách mục ấy, ai nấy đều thèm thuồng như trân
châu bảo ngọc không bằng. Lão ăn mày ta lại chẳng xem ra cái quái gì cả, so tài thì cứ so tài, thử xem ai là thiên hạ đệ nhất võ thuật.
Âu Dương Phong gằn giọng hỏi:
- Hồng Bang Chủ định tỉ thí cách nàỏ
Hống Thất Công cười nhạt đáp:
- Thi tài cách nàỏ Tất nhiên là một quyền, một cước, một đao,
một thương mà đấu nhau, chẳng lẽ còn âm thầm lén lút dùng rắn độc để cắn người nữa saỏ
Lời nói ấy khác nào đánh mạnh vào tim đen của Tây Độc, y là một
tay âm trầm độc hiểm nhưng cũng không thể dằn được sự giận tức, Y "Hừm"
lên một tiếng và quát lớn:
Nói xong vù ra một chưởng. Chưởng phong bay ra hết sức trầm mình phạt vào trái của Hồng Thất Công.
Lúc nãy Âu Dương Phong công ra hai chưởng đánh Hoàng Dược Sư đều không trúng, nên lần này đã có kinh nghiệm, chưởng vừa đánh ra xem như
một thế liều mạng kỳ thật hắn chỉ dùng có ba thành chưởng lực, dẫn dụ
cho Hồng Thất Công tung chưởng đánh lại, hắn sẽ tăng cường thêm chưởng
lực, dùng lối đánh chớp nhoáng như sấm sét trước hư sau thực, để cho
Hồng Thất Công trở tay không kịp. Hồng Thất Công chẳng chút vội vàng,
thuận tay vung chưởng gạt một cái thế "Chiến long tại dã" (đánh rồng nơi khoảng không), Còn Âu Dương Phong thì sử dụng chiêu Băng Sơn Đảo Khóa
trong chưởng pháp Tuyết Sơn thần Đà. Âu Dương Phong chờ chỗ hai luồng
chưởng lực vừa giao nhau trong miệng liền kêu lên một tiếng "Cốc" quái
dị, sử dụng ngay Cáp Ma Công tấn công vào ngực Hồng Thất công thì thế
nào Hồng Thất Công cũng bị nguy ngaỵ
Nào ngờ chường lực Cáp Ma Công của Âu Dương Phong chưa thoát ra
khỏi bàn tay thì Trùng Dương bất thần nhảy vụt vào trận, vung nhẹ ngọn
phất trần. Tức thì ngọn phất trần nhọn thẳng như đầu bút phất vào Tam Lý Huyệt nơi cánh tay Âu Dương Phong, miệng thì quát to:
- Khoan đã!
Cái phất của Trùng Dương vừa rồi, xem ra rất tầm thường nhưng Âu Dương Phong vừa bị phất trúng, cánh tay liền cảm thấy tê buốt và mềm
nhũn mất cả sức lực.
Y kinh hãi vội thâu chưởng lực nhảy tọt ra sau, cười gần và nói:
- Toàn Chân Phái có danh là môn phái chánh tông trong thiên hạ,
nhưng giáo chủ này lại bội ước định lấy hai chọi một, thật chẳng biết sĩ diện gì cả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT