“Cái gì?” Chân Tâm không còn kìm nén được mình nữa, hét lên
trong giờ học. Tuy nhiên, tình cảnh của cô ấy lại tốt hơn tôi nhiều, ít ra thì
ông thầy dạy văn đáng ghét đã không gọi cô ấy đứng dậy, cũng không bắt cô ấy
chép phạt những câu đại loại như: “Lên lớp không được nói chuyện”, mà chỉ nhẹ
nhàng hỏi han: “Trò Từ Chân Tâm, em không được khỏe hả?” Bực thật! Người đẹp quả
đúng là người đẹp, sự ngộ đãi cũng khác. “Không sao, xin lỗi thầy. Chỉ là lúc
nãy em nhìn thấy một con gián bò dưới chân mình thôi!” “Ừ! Vậy thì tốt, nếu em
thật sự cảm thấy không khỏe, cứ tự nhiên nằm nghỉ một chút cũng được!”
Hứ, gì chứ?! Đúng là “cùng người không cùng mạng”. Con gián?
Thầy ơi, thầy có kiến thức không vậy? Bây giờ đang là mùa đông, làm gì có gián
được chứ? Đúng là bực mình, lòng tự trọng của tôi trời sinh chỉ để người khác
chà đạp thôi sao? Nhưng củng may là Chân Tâm không sao. Tôi tin rằng khi đem
câu chuyện đã xảy ra hôm qua kể cho bất cứ người nào nghe họ cũng sẽ có phản ứng
như thế. Chân Tâm phản ứng mạnh cũng là lẽ thường tình. Thì ra chuyện xảy ra
hôm qua không phải do tôi thích xé chuyện bé ra to, và lời lẽ của hắn từng khiến
cho tôi cảm thấy mình là một con người quá bảo thủ. Bây giờ xem ra, ngay cả người
có tố chất tâm lý cực tốt như Chân Tâm mà cũng phản ứng mãnh liệt như thế, tôi
mới tỉnh ngộ ra, chuyện xảy ra hôm qua tồi tệ đến dường nào.
Sau khi tan học, Chân Tâm vẫn còn bị ám ảnh bởi câu chuyện của
tôi, tiếp tục truy hỏi: “Lẽ nào hắn… Không có chút phản ứng nào sao? Ngay cả mặt
không đỏ ửng một cái à?” Chân Tâm ơi là Chân Tâm, cậu đừng nhắc đến chuyện đó nữa
được không vậy? Tôi vẫn còn cảm thấy ê mặt lắm đây này! Thấy tôi rầu rĩ im lặng
không nói gì, Chân Tâm biết điều không tiếp tục truy hỏi nữa, chỉ cảm thấy
không cam tâm mà tự lẩm bẫm một mình, “Kì thật, không lẽ… Hắn… Là người đồng
tính?: Bất giác tôi rùng mình ớn lạnh… “Yên tâm đi Cinrella, Tiểu Tuyết đối với
con gái không hề có cảm giác!” Cái hôm Chân Hy nài nỉ tôi cho Hàn Tuyết Hàm ở
nhờ, cậu ta đã sơ ý nói ra một câu như thế, lúc đó tôi đang nghĩ cách từ chối
khóe nên không để tâm. Còn hôm qua khi hắn xông vào phòng tắm, hình như có nói
một câu nói… Một câu gì nhỉ…? Hình như ý của hắn đại loại là không có hứng thú
với tôi, và từ đầu đến cuối ở trong tình cảnh đó, hắn vẫn giữ được vẻ bình tĩnh
dường như có chút không hợp tình hợp lý.
Tôi cứ vẩn vơ suy nghĩ rằng, thật là hoang đường, từ ngày
Hàn Tuyết Hàm xuất hiện, cuộc sống của tôi bị hắn làm đảo lộn hết. Đáng ghét thật!
Mới nghĩ đến những hành vi kì quặc và thái độ ngang ngược của hắn, tôi lại tức
điên cà người. Nói chung hắn là một tên cực kì khó đối phó.
“Cinrella!... Cinrella!” Chân Tâm dùng tay hươ hươ trước mắt
tôi, hỏi: “Đang nghĩ đến hoàng tử của cậu hả? Sao cứ như người mất hồn vậy?
Nghe điện thoại kỉa!” “Ừ!” Bây giờ tôi mới phát hiện nhạc chuông điện thoại của
mình đã kêu vang lên rất lâu. Chưa kịp xem hiển thị số gọi đến tôi liền bắt máy
ngay: “Ai vậy?” Khảu khì của tôi vẫn còn vương vấn chút bực tức, thật không biết
ai xui xẻo dữ vậy gọi cho tôi đúng ngay lúc tâm trạng tôi không được tốt này!
“Chân Hy đấy à, có chuyện gì vậy?” đầu dây bên kia truyền
qua giọng nói khàn khàn cực kì quyến rũ của Chân Hy, cứ như nước bạc hà mát lạnh
đổ từ đầu xuống chân, phút chốc đã khiến tôi vui sướng bay bổng lên chín tầng
mây. “Cinrella, tất cả vẫn ổn chứ?” Tất cả… Vẫn ổn… Chứ? Hỏi như thế mình biết
phải trả lời thế nào đây? Không lẽ đem chuyện xảy ra hôm qua kể cho Chân Hy biết?
Làm sao tôi dám mở miệng được chứ? “Vẫn ổn… Không không… Không ổn!” Tôi khong
biết mình đang nói gì nữa. “Tiểu Tuyết ức hiếp cậu à?” Chân Hy hỏi.
Chân Hy thật là dịu dàng, giá như em trai của cậu ấy có một
nửa ưu điểm đó thôi tất cả đều dễ giải quyết hơn rồi. Ức hiếp? Biết nói thế nào
nhỉ? Tuy rằng hôm qua xảy ra chuyện không được vui cho lắm, song… Bình tâm mà
nói, hắn đích thật chưa hề làm gì tôi cả, chỉ là thích sai bảo người khác, và
tính tình có chút quái đản thôi. Đúng là đáng ghét, tên đó vẫn chưa có hành động
chí mạng nào đáng để tôi có lý do chính đáng để kể tội hắn cả. “Không… Không có
ức hiếp tôi, tôi…” Tôi cứ lí nhí nói không lên lời. “Ừ! Vậy thì tốt, nhờ cậu
chăm sóc Tiểu Tuyết dùm tôi nhé. Thôi bây giờ tôi có việc bận, phải cúp máy
đây, bái bai!”
Thật bực mình không hiểu sao khi đối mặt với Chân Hy, hình
như lúc nào tôi cũng bị chướng ngại về ngôn ngữ, đúng là vô dụng thật!
“Gì thế, thật sự là hoàng tử của cậu mới gọi đến hở?” Chân
Tâm mỉm cười trêu ghẹo: “Sao cậu vẫn còn ngốc thế, được gặp người mình thích mà
còn cà lăm như thế? À đúng rồi, cậu đã ngỏ lời với chàng chưa?”
“Hì hì!” Tôi lúng túng gãi đầu gãi tai, tỏ vẻ vẫn chưa ngỏ lời.
Hoàng tử luôn thích công chúa yêu kiều xinh đẹp, còn tôi thì… Giá như trên đời
này có sự tồn tại của “Ma pháp sư” thì tốt quá, như thế họ có thể dùng cây trượng
ma pháp vạn năng của mình phù phép tôi thành mẫu người con gái mà hoàng tử yêu
thích.
“Ý, Cinrella! Cậu nhìn kìa, hai người đàn ông đó…” Nhìn hướng
chỉ của Chân Tâm, tôi thấy trước cửa khách sạn Thiên Nhĩ, có hai người đàn ông
đang lôi kéo nhau, dường như là đang tranh chấp gì đó. Người đàn ông lớn tuổi
hơn hình như đang cố nài nỉ bạn ông ta ở lại, còn người đàn ông trẻ tuổi kia
hình như đang tức tối muốn rời khỏi ông ấy ngay. Trông hình dáng họ cũng không
đến nỗi nào, khồng biết họ đang làm gì thế không biết? Giữa hai người đàn ông
này có chuyện gì vậy? Tôi kéo Chân Têm chuẩn bị bỏ đi thì, ai ngờ người đàn ông
lớn tuổi hơn đột nhiên quì xuống đât, nắm lấy góc áo của đối phương noi gì đó.
Xung quanh dần dần tụ không ít người đi đường đứng lại tò mò, che mất tầm nhìn
của bọn tôi. Lòng háo kì bất chợt thúc giục chúng tôi phải chạy lên phía trước
xem xét đã xảy ra chuyện gì cho bằng được. Khó khăn lắm bọn tôi mới từ trong
đám người lấn lên phía trước.
Người đàn ông lớn tuổi nói: “Rất yêu em, hãy theo anh về nhà
nhé?!” Trời ạ! Hai người đàn ông dám ở thanh thiên bạch nhật thế này lại… lại
dám cả gan tỏ tình với nhau. Hừm, đúng là kinh dị. “Thấy chưa, tôi đã bảo con
trai đẹp không đáng tin cậy mà…” Chân Tâm nhỏ tiếng thì thầm bên tai tôi. Đấy
chính là quan niệm trước giờ của Chân Tâm. Tôi dùng hết sức lực từ trong đám
người đưa đầu ra nhìn. Hô hô, Chân Tâm không thích người đẹp trai, nhưng tôi lại
rất thích: Khuôn mặt góc cạnh phân minh, làn da trắng mịn, sóng mũi cao thẳng,
đôi mắt sâu thẳm như viên lam ngọc, thuần khiết phảng phất như không bị thứ gỉ
nhiễm bẩn cả.
Trong khoảnh khắc anh chàng đẹp trai quay đầu qua phía tôi,
những nhận xét như trên đột nhiên nhảy nhót trong đầu tôi… Nhưng sao trông quen
thuộc thế này?... Làn môi tuyệt đẹp cười nhếch mép tỏ ra chút tà khí… Hàn Tuyết
Hàm! Đúng là hắn đây sao? Người dàn ông lớn tuổi kia đang quì gối năn nỉ tỉ tê
hắn quay về là thế nào? “Tiểu Tuyết tuyệt đối không có cảm xúc với con gái.”
“Tôi không có hứng thú với cô…” “Rất yêu em, hãy theo anh về nhé!...” Những cảnh
xảy ra trước đó cứ lần lượt hiện ra trong đầu tôi. Không lẽ hắn thật sự là…?
Tôi hoàn toàn ngẩn ngơ cà người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT