“Này cô ngốc! Sao về muộn thế?” Một giọng nói không thể quen thuộc hơn ngay lúc tôi bước vào Lâu đài pha lê ập vào tai tôi. Tôi ngỡ ngàng thốt: “Hàn Tuyết Hàm?!”

“Tôi ở đây đợi cô suốt cả ngày trời. Thật không biết cô lết đi đâu tới giờ này nữa? Cô không biết hôm nay tôi xuất viện sao?” Vẫn là giọng điệu khó lọt tai như ngày nào, vẫn là vẻ mặt ngạo mạn nhìn trời bằng vung đó, song vào lúc này xem ra… lại có cảm giác êm dịu và thân thiết như đột nhiên gặp lại người thân lâu ngày không gặp vậy.

“Hu hu…” Tâm trạng uất ức kìm nén đã lâu của tôi cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa cũng phát tiết ra ngoài. “Nhìn thấy tôi cô không cần xúc động thế đâu!” Trong tình cảnh này mà hắn vẫn còn tâm trạng để nói đùa được nữa? Ghét thật. Tôi không màng để ý đến hắn nữa càng khóc lóc thảm thiết hơn, như muốn đem tất cả nỗi buồn trút hết ra ngoài.

“Này… Cô không sao chứ?” Hàn Tuyết Hàm tay chân lóng ngóng, như muốn an ủi tôi nhưng lại không biết an ủi thế nào, đành vụng về đưa tay lên lau chùi nước mắt đang dính tèm lem trên mặt tôi. “Đúng là một tên đáng ghét!” Tôi hất cánh tay vụng về của hắn ra, bởi cái tên hậu đậu này lau mặt tôi đau muốn chết.

“Đúng là không biết điều!” Hàn Tuyết Hàm bất phục mà không ngừng làu bàu, nhưng vẫn tiếp tục giúp tôi lau nước mắt. Tôi càng khóc lớn hơn, “Ai cần ông lau chứ?! Các người… Các người đều là đồ xấu xa! Tôi… Tôi không cần ông quan tâm đâu… Hơn nữa… tôi là một người vĩnh viễn bị người khác lãng quên rồi… Ông hãy để mặc tôi… sự sinh tự diệt vậy!...” Hàn Tuyết Hàm nhón người qua ôm chầm lấy tôi thật chặt, như sợ tôi sẽ chạy mất vậy. “Không đâu! Sao lại như thế chứ!” Hắn khe khẽ không ngừng lặp lại câu nói này an ủi tôi.

“Tôi… Tôi bị tòa soạn… khai trừ mất rồi!...” Nói xong tôi rúc vào lồng ngực săn chắc của hắn. Nhưng chưa bao giờ tôi cảm thấy yên lành như bây giờ.

“Tại sao vậy?” Hàn Tuyết Hàm hỏi. “Bài phỏng vấn giáo sư John của tôi… Họ nói là tôi đã xâm phạm đời tư của giáo sư?” “Nhất định lại là Bút…” Hàn Tuyết Hàm thốt ra rồi lại khựng lại. Tôi ngước đầu lên, kì vọng nhìn Hàn Tuyết Hàm hỏi: “Ông biết việc này do Bút Thúy Nhi gây ra phải không?” “Không… Tôi không biết…”

Ánh mắt trở nên ảm đạm. Hắn nhất định biết rõ mọi chuyện, nhưng tại sao lại không dám nhận chứ? Hắn đang lo cái gì? Hay muốn trốn tránh chuyện gì thế?

Chợt hắn giật thót như điện giật, hất tôi ra thốt lên: “Anh hai!...” Chân Hy? Tôi kinh ngạc quay đầu qua nhìn. Đúng là Chân Hy rồi! Cậu ấy đang thất thểu đứng trong bóng tối, lạnh lùng nhìn thấy hết tất cả… “Tôi lên phòng trước nhé…” Hàn Tuyết Hàm chạy thẳng lên lầu, tọt vào phòng như chạy trốn kẻ thù vậy, dường như muốn tránh né gì đó. Còn tôi ngại ngùng lau vệt nước mắt còn lưu lại trên mặt, lúng túng, trong đầu không ngừng hiện ra lời nói của Thân Ân Thể.

Trầm lặng… Một bầu không khí trầm lặng khó tả… Hồi lâu sau, Chân Hy nhè nhẹ xoay người đi, sầu đau rời khỏi. Tôi liền vội vàng chạy lên trước kêu lên: “Chân Hy! Cậu đi đâu vậy?” “Ờ! Thì ở đây không ai hoan nghênh tôi đến nên tôi đành đi về nhà vậy thôi!” “Gì chứ! Lúc nãy… Hàn Tuyết Hàm hắn…” Tôi không biết mình đang nói gì nữa mà chỉ giải thích một cách vụng về.

“Được rồi, Cinrella. Không sao đâu. Tôi biết cậu vì mất việc làm nên mới không vui. Đúng không?” Tôi gật gật đầu. Không ổn, sao Chân Hy lại biết việc này? Nói thế, chẳng nhẽ diễn biến lúc nãy Chân Hy đều trông thấy hết rồi sao. Thật mất mặt quá! Tôi ngại ngùng liền chuyển sang đề tài khác: “Cậu vào nhà ngồi nhé!” Nhìn bóng dáng có vẻ buồn rầu của Chân Hy, tôi cứ lưỡng lự không biết có nên nói cho Chân Hy biết việc Thân Ân Thể vẫn chưa đi du học không nữa? Song… mình nên mở miệng nói thế nào đây? Lẽ nào mình lại nói cho cậu ấy biết là nguyên nhân Thân Ân Thể rời bỏ cậu ấy là… vì tôi sao?

Chân Hy lo lắng nhìn vào khuôn mặt sầu não của tôi hỏi: “Sao thế Cinrella, có phải cảm thấy không khỏe không?” “Không… Không có gì… Tôi… Thân Ân Thể cô ta…” Tôi lắp bắp. Chân Hy buồn rầu nói: “Cô ấy đi rồi! Có lẽ làm thế cũng tốt cho tất cả!” Cái gì? Đây mà là lời nói phát ra từ miệng Chân Hy sao? Tôi khó hiểu liền hỏi cậu ấy: “Cậu… Lẽ nào không có một chút lưu luyến sao?” “Cô ấy cứ như một con nhím bao bọc kín mít bởi gai nhọn, bất luận tôi có nỗ lực thế nào đi chăng nữa, cũng không tài nào nhìn thấy được trái tim của cô ta.” Chân Hy lau lướt mặt mình một cái, rồi không còn tỏ ra vẻ gì nữa. “Bởi thế nên… Cậu để cho cô ấy ra đi à?” Chân Hy rầu rĩ ôm lấy đầu tóc không ngừng làu bàu, “Đừng hỏi nữa!”

Tôi giật mình, ngẩn ngơ đứng ngay tại chỗ, kinh hãi nhìn một Hàn Chân Hy mà tôi như chưa bao giờ quen biết. “Xin lỗi, Cinrella!” Chân Hy đột nhiên từ trên ghế nệm ngồi phắt dậy, ôm chầm lấy tôi vào lòng, “Tôi không cố ý đâu. Xin lỗi, thật xin lỗi!” Chân Hy không ngừng nói xin lổi với tôi. Tôi lắc lắc đầu, giãy dụa ra khỏi vòng tay của cậu ấy, rồi có chút thăm dò truy hỏi Chân Hy: “Có phải… Thân Ân Thể gặp phải chuyện gì rồi không?”

Im lặng chốc lát. Cuối cùng Chân Hy cũng chịu nói rõ thực hư, “Cô ấy bởi do thường xuyên phạm tôi cướp bóc, nhiều lần bị bắt vào đồn cảnh sát, cho nên ba cô ấy mới quyết định đưa ra nước ngoài du học.” Những gì mình biết được đúng là như thế, thì ra Chân Hy cũng đều biết hết. “Nhưng… Tại sao cô ấy lại cướp bóc? Lẽ nào cô ấy lại thiếu tiền sao?” Việc này trước giờ tôi vẫn cảm thấy khó hiểu.

Chân Hy nói: “Khi Thân Ân Thể còn rất bé, quan hệ giữa ba mẹ cô ấy đã trở nên tồi tệ. Vào năm cô ấy 10 tuổi, người mẹ đột nhiên tự sát qua đời. Việc này đã trở thành vết thương lòng vĩnh viễn không thể xóa nhòa của cô ấy. Sau này cô ấy nghe bà ngoại mình kể lại: cái chết của mẹ mình, bởi do ba cô ấy thường xuyên ngoại tình. Bắt đầu từ lúc đó, cô ấy vô cùng căm ghét ba mình, thậm chí căm ghét tất cả đàn ông.”

“Hừm…” Tôi gật gật đầu. Hôm nay trò chuyện với cô ấy, tôi cũng có cảm giác như thế, không ngờ lại bởi do nguyên nhân này, khiến cho cô ấy căm ghét đàn ông đến tận xương tủy.

“Đến khi lớn lên được một chút, cô ấy bắt đầu biết cách xoay chuyển gạ gẫm đàn ông. Cô ấy muốn đem tất cả đàn ông nắm hết vào lòng bàn tay của mình, sau đó chơi chán rồi thì liền lạnh lùng vứt bỏ, để như trả thù. Sau này, ba cô ấy tái hôn, tiếp sau đó là sinh con, khiến cho cô ấy càng lúc càng cảm thấy mình là kẻ dư thừa, càng ngày càng cảm thấy mình không được người khác xem trọng. Do đó, cô ấy bắt đầu nảy sinh thói hư ăn cắp, và chuyên ăn cắp tiền của những tên háo sắc. Thậm chí cô ấy còn mong muốn sẽ được bị bắt vào đồn cảnh sát, để từ việc đó ba cô ấy sẽ bỏ ra chút lòng yêu thương nhỏ nhoi cho cô ấy…”

“Trời!” Tôi há hốc mồm kinh ngạc khi nghe Chân Hy kể lại chuyện này, thì ra cô ấy là một cô gái đáng thương và kiên cường như thế. Chân Hy cúi thấp đầu, đau thương tiếp tục kể chuyện của Thân Ân Thể, giữa đôi lông mày thoáng tỏ ra vẻ buồn bã: “Khi ba tôi giới thiệu Thân Ân Thể cho tôi quen biết, ngay lúc giữa hai công ty đang hợp tác làm ăn mật thiết, và công ty của ba tôi ở trong thời kì yếu thế hơn. Cho nên ba tôi hy vọng tôi sẽ đính hôn với Thân Ân Thể, làm như thế sẽ có thể kiến lập mối quan hệ hợp tác lâu dài tốt đẹp với đối phương…”

Tôi nói với Chân Hy: “Tôi nhớ lúc đó cậu còn cầm tấm hình của Thân Ân Thể hươ qua hươ lại trước mặt tôi hỏi, có muốn cậu đính hôn với cô ấy không? Đúng là đáng ghét!” Tôi giả vờ tức giận bêu xấu cậu ấy. Nghĩ lại lúc đó không biết mình đang ôm tâm trạng gì với việc này, mà vẫn còn nhẫn nhịn, xem như không có chuyện gì xảy ra, cùng cậu ấy thao thao bất tuyệt thảo luận cô gái trong hình thế này thế nọ…

“Ừ. Lúc đó, tôi chưa hề để cô gái nào vào trong lòng mình cả, cả khi sau đó ba tôi dẫn tôi đi gặp mặt Ân Thể. Tôi chỉ cảm thấy cô ấy trông rất xinh đẹp, chỉ có vậy thôi. Vì công ty của ba, tôi có thể chấp nhận cô ấy, nhưng…” Đến đây, chợt giọng nói của Chân Hy trầm lắng xuống, cậu ấy nhẹ nhàng nhíu mày thở dài, “Nhưng… Cho đến một ngày tôi phát hiện khi đi chơi với tôi, Ân Thể nhân lúc tôi sơ ý lấy cắp ví tiền của tôi, việc đó khiến cho tôi rất tức giận. Tôi có thể chấp nhận hôn nhân không có tình yêu, nhưng không thể nào chấp nhận chung sống với một người nhân phẩm có vấn đề. Bởi thế tôi quyết định rời khỏi cô ấy, tuy đã mang lại ảnh hưởng nhất định cho công ty của ba tôi, nhưng tôi không hề cảm thấy hối tiếc.” “Chắc tại lúc đó cô ấy cũng đã quy loại cậu vào sổ đen những người đàn ông cô ấy phải trả thù rồi.” Tôi cười cười thay Thân Ân Thể biện hộ. Không hiểu tại sao, sau khi nghe Chân Hy kể lại thân thế của cô ấy, tôi có cảm giác đồng tình với cô ấy?

Chân Hy mỉm cười đau xót: “Có lẽ vậy! Nếu lần thứ hai không gặp lại cô ấy trong quán bar, tôi vẫn còn tiếp tục hiểu lầm cô ấy.” “Quán bar?” Chợt tôi nhớ lại những câu hỏi về việc liên quan đến Thân Ân Thể làm việc ở quán bar của viên cảnh sát trưởng hỏi tôi trong đồn cảnh sát. Chân Hy gật gật đầu: “Ừ! Cô ấy làm hầu rượu trong quán bar!” “Có chuyện đó thật sao?” “Lúc tôi gặp lại Thân Ân Thể, thì cô ấy đã say tí bỉ đứng cũng không vững rồi, và còn bị hai người đàn ông kéo ra ngoài nữa chứ. Tôi cố tình giả vờ như không thấy gì hết, đi theo ra ngoài…” “Một mình cậu thôi sao?” Mới nghĩ đến tình cảnh đó thôi thì tôi đã thấy sợ rồi, “Sao gay cấn li kì thế, cứ như đang đóng phim vậy.” “Ha ha, tại lúc đó không còn thời gian để tôi suy nghĩ nhiều nữa thôi, ngốc ạ!” Chân Hy trách yêu nhìn tôi, cảm thấy tôi như con nít đang chú tâm nghe kể một câu chuyện trinh thám vậy.

Chân Hy mỉm cười nói tiếp: “Tôi xông lên cho Thân Ân Thể một bạt tai, sau đó chửi mắng cô ấy: Đồ thối tha, sao cô cứ đày đọa mình mãi thế? Cô bảo tôi: Vậy các con ở nhà phải làm sao đây?” Nói xong Chân Hy ôm bụng cười ngấu nghiến, song thần sắc rõ ràng đã biểu hiện ra những tia trắng bệch và lạc lõng. “Cứ thế, Ân Thể đã từ miệng cọp thoát ra. Làm việc tốt phải làm đến cùng, tôi không nỡ để cô ấy say mèm nằm giữa đường, nên tôi dìu cô ấy về nhà, không rời nửa bước mà chăm sóc cô ấy cả đêm.” Tôi gật gật đầu đồng ý, Chân Hy là một người vô cùng có trách nhiệm, điểm này tôi rất tin tưởng, mặc cho là một người xa lạ, cậu ấy cũng không bàng quan đứng nhìn.

“Những việc tiếp theo tất cả đều thuận lợi mà phát triển tốt đẹp. Cô ấy tiêu trừ địch ý với tôi, và giải thích cho tôi nghe tại sao lại đi ăn cắp đồ và làm nghề hầu rượu. Tôi rất đồng tình và cũng rất thương xót cho cô ấy. Tôi từng nghĩ rằng bản thân thực sự rất thích cô ấy, và cũng tin rằng cô ấy sẽ vì người mình yêu sẽ dần dần thay đổi. Song… Cô ấy vẫn còn đóng kín nội tâm với tôi, và vẫn không hề thay đổi các thói hư tật xấu của mình. Tôi nghĩ rằng, cô ấy chưa thật sự yêu tôi, nên chưa thể vì tôi thay đổi. Nhưng trong lòng của cô ấy thì ngược lại, cô ấy lại cảm thấy tôi không có để hình bóng của cô ấy trong lòng, nên cô ấy cảm thấy vô cùng bất ổn…”

Chân Hy từ trong túi quần móc ra một gói thuốc lá, rút ra một điếu, châm lửa, phà hơi nhả ra từng vòng khói. “Cậu bắt đầu biết hút thuốc từ khi nào vậy?” Tôi rùng mình kinh ngạc, trong mắt tôi và tất cả mọi người, tại sao hoàng tử Chân Hy lại đột nhiên trở nên sa sút như thế chứ? Tôi hụt hẫng, bởi Chân Hy ở trước mắt mình không còn là Chân Hy lạc quan ôn hòa như trước nữa. Cứ như bị thiên sứ đày đọa xuống nhân gian, đã bị viêm nhiễm sự ảm đạm và phàm tục của người trần mắt thịt mất rồi. Chân Hy vẫn cầm điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay đưa lên xuống hút, cười đau khổ đáp lại tôi: “Thỉnh thoảng tôi lại muốn ỷ lại vào những thứ này để giải sầu. Có lẽ, bây giờ nghĩ lại, mối tình giữa tôi và Ân Thể hoàn toàn xây trên nền móng đồng tình và thương xót, cho nên mới có sự chuyển biến to lớn như thế này, hoàn toàn bởi do thân thế của Thân Ân Thể… quá giống cậu!”

Phút chốc thời gian như ngừng đọng. Toàn thân tôi như bị một luồng hơi kì diệu bao quanh, say xẩm, có một cảm giác như không nói nên lời… Lẽ nào khi cô bé Lọ Lem nghe thấy lời tỏ tình trông ngóng bấy lâu của hoàng tử lại xuất hiện sự bình lặng như thế sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play