“Cinrella…”Hử?
Ai gọi tôi thế nhỉ? Buồn ngủ chết đi được, làm ơn cho tôi ngủ thêm một chút
đi.” Tôi mơ hồ làu bàu. “Cinrella, thầy lên kìa!” Cái ghế của tôi bị đạp một
phát thật mạnh, suýt chút tôi bị té nhào xuống đất rồi. Không cần nói, đây
chính là hành động của anh bạn cầu thủ bóng rổ Thiên Du nữa rồi, anh chàng này
lúc nào cũng có lòng tốt nhưng hay làm hư chuyện cả. “Á!... Thầy đến!” Tôi như
bị một bàn tay vô hình từ trong giấc mơ kéo ra, chưa kịp mở mắt đã nghe một câu
hỏi: “Làm việc mệt mỏi lắm phải không? Mệt thì cứ ngủ thêm chút nhé!” Giọng nói
dịu dàng này đến từ đâu thế? Ý thức của tôi mơ hồ tìm kiếm quanh quẩn…
Nếu như tôi
nghe không nhầm, những lời nói dịu dàng này đang phát ra từ miệng của ông thầy
dạy văn đang đứng cạnh tôi. Lần trước cũng bởi vì ngủ gật, bị phạt chép 100 câu
“Lên lớp không được ngủ gật” cũng chính là ông thầy này. Nhưng… Nhưng tại sao
trước sau lại có sự khác biệt lớn như thế này nhỉ? Thật khiến cho người ta phải
nghi ngờ ông thầy có bị chứng tâm thần phân liệt không nữa? Tôi nghi hoặc nhìn
chằm chằm vào thầy dạy văn đang tươi cười với cặp mắt nhỏ ti hí của mình. Tôi bất
mãn trong lòng: Bộ dạng ngủ gật của em buồn cười lắm sao?
Đợi đến khi
thầy quay lưng đi lên bục giảng, Chân Tâm lập tức quay phắt đầu qua nhìn tôi.
“Gì thế?” Tôi chẳng hiểu gì cả, cảm thấy mình như một sinh vật ngoài vũ trụ vậy,
không có cách nào có thể tiếp xúc với con người một cách bình thường. “Từ khi
bài báo phỏng vấn giáo sư John của cậu được đăng tải khắp các tạp chí danh tiếng,
thầy Mắt Ti Hí (biệt danh của thầy dạy văn) gặp ai đều nói cậu là học trò cưng
của thầy. Nghe nói thầy ấy còn chuẩn bị mượn danh tiếng của cậu phát biểu một
luận văn nội dung đại loại là Phương pháp dạy học nữa đấy. Thật là quá đáng!”
Thì ra là vậy,
ở trên thế giới này quả thật là không có gì không thể xảy ra! Lẽ nào thầy ấy
không biết quy định của nhà trường là “Trong thời gian theo học, học sinh không
được làm thêm” sao? Thật không ngờ thầy lại vì chút tà niệm ích kỷ của mình mà
dễ dàng tha cho tôi. Ha ha! Còn ông anh tổng biên tập “3 từ” ở tòa soạn của tôi
thì từ khi tôi có được bài phỏng vấn riêng với giáo sư John, anh ta kích động đến
nỗi nói quá 3 từ không biết bao nhiêu lần, còn không ngừng căn dặn tôi rằng, đợi
đến khi tôi tốt nghiệp, sẽ lập tức từ vai trò phóng viên tập sự chuyển sang làm
phóng viên chính thức cho tòa soạn. Lẽ nào cái thế giới này lại thực tế đến mức
độ này sao?
Rất không dễ
dàng tôi mới chống cự đến giờ ra tan học, thật ra thì suốt trên giờ học tôi cứ
gà gật suốt. Tôi liền vội vã chạy qua lớp học của Chân Hy, dự định sẽ cùng cậu ấy
đi thăm Hàn Tuyết Hàm. Nhưng tiếc rằng cậu ấy không có ở đó, có lẽ đang túc trực
bên Hàn Tuyết Hàm ở bệnh viện chăng? Tôi vội rời khỏi đó ngay, nếu không lỡ bị
các cô nữ sinh trong lớp Chân Hy phát hiện ra tôi lại đến kiếm cậu ấy, chắc chắn
sẽ bị la ó, tôi ăn cơm không vào mất.
“Á!...” Một
tiếng hét thất thanh vang lên làm tôi giật bắn cả người, suýt chút nữa là hồn
siêu phách lạc. “Chuyện gì thế?” Tôi liền xoay người tìm kiếm nơi phát ra tiếng
hét. Trời, trong lớp học của Chân Hy có rất nhiều nữ sinh đang ló đầu ra nhìn
tôi chằm chằm, như đang ngắm nghía một bảo vật vô giá vậy. Có gì nhầm lẫn không
nhỉ? Tôi lúng túng sờ sờ mái tóc trên đầu, cứ nghĩ rằng chắc là do ngủ gật quá
lâu nên trên đầu có những sợi tóc bất trị bù xù nổi lên chăng? Sau đó tiếp tục
kiểm tra quần áo giày dép. Tất cả đều bình thường mà! Đáng ghét! Chỗ không bình
thường chính là đám người kì cục điên khùng đó. Tôi bực mình mà nguyền rủa họ
trong lòng. Chắc chắn họ đang khoa tay múa chân chỉ chỉ trỏ trỏ về hướng tôi
bàn tán xầm xì về mối quan hệ giữa tôi và Chân Hy đấy mà. Lần nào cũng thế! Phiền
chết đi được, không thế có chút gì mới mẻ hơn sao?
Tôi giả vờ
tỏ vẻ kiêu hãnh, không màng chú ý đến họ, ung dung tự đắc chậm rãi mà đi ngang.
Tôi thật tự khâm phục sự điềm tĩnh của bản thân, khi gặp phải tình trạng này cuối
cùng mình cũng đã có thể không cần hoảng loạn bối rối chạy trốn nữa.
“Ồ! Cô ta
chính là Cinrella đó!” “Đúng vậy, đúng vậy! Chính là cái cô được mọi người đặt biệt
danh là cô công chúa bé nhỏ được mọi người tung hô trong đêm hội pháo hoa của lần
trước!” Ha ha! Gì chứ? Công chúa à? Cám ơn quá khen! Tôi rùng mình sung sướng,
chợt cảm thấy mình như dần dần trở thành một cô công chúa thật: Bước đi nhẹ
nhàng… Váy áo lộng lẫy… Xung quanh có ánh hào quanh tỏa sáng lấp lánh… Mọi thứ
đều rất hoàn mĩ…
“Khó trách
Chân Hy lại say mê như điếu đổ!” “Đúng rồi! Nghe nói cô ấy còn là phóng viên nữa
đấy, và còn được phỏng vấn riêng giáo sư John danh tiếng lẫy lừng trong giới y
học…” Những lời khen ngợi đó có chút nói quá chăng? Nhưng tôi cũng có lòng tham
hư danh của con gái, nên không ngại ngùng mà tiếp nhận hết lời khen ngợi của họ.
Khi một người tiếp nhận lời khen ngợi, cứ như đang uống một thức uống có cồn vậy,
cơ thể dần dần như được một dòng khí lưu phình lên, sau đó cứ xông thẳng lên
tràn ngập cả định đầu... Rồi lại nhẹ nhàng bay bổng khiến cho người ta phải đảo
điên say đắm…
“Á!...”
Đương nhiên, khi say đắm quá độ cũng phải trả giá trầm trọng. Ví dụ như tôi,
khi lâng lâng bay bổng quá mức dẫn đến sản sinh ảo giác, xem những thứ có hình
hài thành không có, mắt trừng trừng mà đụng vào cây cột điện đứng lồ lộ ngay
trước mặt! Khi cảm giác đau nhói, trên dưới phát tán ra khắp mỗi một sợi dây thần
kinh trong toàn cơ thể, tôi vẫn phải cố gượng đứng dậy bước đi ưu nhã của một
cô nàng công chúa. Cho đến khi đã đi đến một góc đường không có người, tôi mới
dám ôm lấy vết thương cắn chặt răng lợi lộ ra nguyên hình nhăn nhó vốn có của
mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT