“Năm cậu ấy học năm thứ hai, bác nhớ hôm đó là thứ sáu. Như
mọi khi cậu ấy đến quán ăn cơm, đột nhiên có một người đàn ông trung niên bệnh
tim tái phát ngã lăn xuống đất bất tỉnh. Cậu ấy liền chạy qua xem người đàn ông
đó, và phát hiện mạch đập của ông ấy vô cùng yếu ớt. Cậu ấy bình tĩnh đập mạnh
bên ngoài cơ tim của bệnh nhân ngay…” Trông tôi có vẻ như không hiểu, giáo sư
liền giải thích: “Tức là định vị rõ bộ vị ngực lệch sang phải một chút của bệnh
nhân, dùng lực đánh thật mạnh vào đó từ 1 đến 2 cái, sau đó lập tức sờ vào động
mạch cổ của bệnh nhân ngay. Nếu như có nhịp đập lại, có nghĩa là bệnh nhân đã
khôi phục được nhịp đập của tim.
Tôi như giật mình tỉnh ngộ hiểu ra sự việc, liền gật đầu lia
lịa.
“Nhưng rất tiếc. Bệnh nhân không hề có dấu hiệu trái tim đập
trở lại. Cậu ấy liền căn cứ theo phương án A,B,C tiến hành cấp cứu ngay. A,B,C
là cách gọi tóm tắt trong y học, tức là chỉ Airway (Khí đạo), Breathing (Hô
hâp), Circulation (Tuần hoàn). Nhưng bệnh nhân vẫn không có dấu hiệu hồi phục
nào cả. Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc đó, cậu học trò của bác không
màng đến sự can ngăn của bạn học, cố chấp đòi tiến hành Phẫu thuật xoa bóp tim
can với bệnh nhân ngay. Cuộc phẫu thuật này phải mổ lồng ngực của bệnh nhân ra,
lấy một cái xương sườn ra và thò tay vào xoa bóp trái tim của bệnh nhân. Có độ
nguy hiểm tương đối lớn trong phẫu thuật này, nhưng vào 10 năm trước trong một
cuộc phẫu thuật ở Australia từng có một tiền lệ thành công.”
“Cái gì?!...” Tôi kinh ngạc thét lên, dù tôi không rõ cuộc
phẫu thuật đó có độ nguy hiểm thế nào, chỉ nghĩ là cậu ấy đang ở trong quán ăn
thì làm sao có thể tiến hành cuộc phẫu thuật lớn đó chứ? Tôi không dám tưởng tượng
tiếp, liền hỏi giáo sư: “Phẫu thuật ngay tại chỗ đó sao bác John?”
“Đúng vậy. Bác đã nói rồi, lúc nào cậu ấy cũng mang theo
thùng đồ nghề nhỏ bên người. Cậu ấy nhanh nhẹn khử trùng và tiến hành phẫu thuật
cho ông ta. Cậu ấy quả thật là một người vô cùng tài giỏi, bởi đã thành công cứu
được sinh mạng của người đàn ông đó: nhịp đập trái tim bệnh nhân bắt đầu yếu ớt
đập trở lại.” Nghe xong đoạn tốt đẹp của câu chuyện gây cấn, tôi như nhẹ nhõm hẳn
cả người, trong lòng bắt đầu cảm thấy khâm phục cậu học trò chưa hề biết mặt
đó. Tâm trạng của giáo sư dâng trào lên rõ rệt, giáo sư thật sự cảm thấy kiêu
ngạo vì có một người học trò tài giỏi như thế… Tiếc rằng tâm trạng đó kéo dài
không được bao lâu, giáo sư lại tiếp tục trầm ngâm. Tôi cũng im lặng theo, và
hy vọng giáo sư sẽ tiếp tục câu chuyện…
“Nhưng sau khi bệnh nhân được đưa vào bệnh viện không lâu,
bác được báo tin rằng, bệnh nhân đó bởi vết thương quá lớn, nên bị nhiễm trùng
dẫn đến hôn mê bất tỉnh, nghiêm trọng hơn thì có thể dẫn đến phát sinh các chứng
bệnh khác và có thể tử vong. Tất cả những việc đó đều rất bất lợi với cậu học
trò của bác. Người thân của bệnh nhân một mực đòi lên tòa án thưa kiện, và đối
tượng bị thưa là Viện Y Học Hán Thâm.”
Tôi không còn kìm chế được tâm trạng bức xúc của mình nữa, bất
bình thốt: “Thật không thể tin được. Họ lại lấy ân trả báo?” Giáo sư John gật đầu:
“Học viện vì muốn bảo vệ thanh danh của mình, nên đã quyết định khai trừ cậu ấy
ra khỏi trường.”
“Sao họ lại làm thế? Thật bất công. Lẽ nào ngồi ở một chỗ mở
to mắt nhìn bệnh nhân chết dần chết mòn mới là triết lý sống của con người sao?
Nếu như học trò của bác không ra tay cứu giúp, thì người đàn ông đó đã chết từ
lâu rồi?!” Tôi có chút kích động, nên hoàn toàn không còn chú ý đến người đang
đối thoại của mình là một giáo sư danh tiếng hiển hách. Giáo sư lực bất tòng
tâm run rẩy đôi vai nói: “Đành chịu thôi! Bởi nước Mỹ được trị vị bằng pháp luật,
không có tình người gì cả, họ chỉ xem trọng kết quả và nguyên nhân dẫn đến kết
quả đó, chứ không hề quan tâm đến động cơ của người khác. Chỉ còn một cách duy
nhất là bệnh nhân đó mau tỉnh dậy, và thân nhân của bệnh nhân đó hủy bỏ việc
thưa kiện. Như vậy, cậu học trò của bác mới đi học tiếp được.”
Tôi bắt đầu ý thức lại vai trò phóng viên của mình, cố gắng
khắc chế lại tâm trạng quá mẫn cảm hỏi giáo sư: “Vậy… có phải là bệnh nhân đó
đã tỉnh dậy rồi phải không?” “Không…” Giáo sư thở dài. “Lần này đến đây, bác định
đem tác quyền của đề tài ESS chính tay giao lại cho cậu ấy.”
Tôi hỏi: “Bác làm như thế, có mang tính chất ý nghĩa gì
không? Có thể giúp cậu ấy thoát được tội oan ức không?” Không hiểu sao những lời
tôi đang nói, đều đứng về phía cậu học trò nghĩa hiệp đó, mặc dù chúng tôi
không hề quen biết nhau, nhưng tôi lại vô cùng lo lắng trước tình cảnh của cậu ấy,
cứ như cậu ấy là một người bạn vô cùng quan trọng của tôi vậy.
“Khi bệnh nhân mới nhập viện, từng chụp một tấm hình X-quang
điện tâm đồ. Lúc đó bác cũng đang tìm bằng chứng có lợi cho cậu ấy, nên bác đã
lợi dụng quyền lực chức vị của mình, nhờ người khác tìm ra tấm hình X-quang đó
rất nhanh. Điều đáng để vui mừng là, trên tấm hình X-quang hiển thị sức khỏe của
bệnh nhân trước khi nhập viện, không hề có một dấu hiệu bị nhiễm trùng nào cả.
Từ đó có thể kết luận rằng, bệnh nhân trước khi đưa vào bệnh viện vết thương
không hề bị nhiễm trùng.”
“Thế thì tốt quá. Vậy là khi ra tòa, tấm hình X-quang đó sẽ
là một bằng chứng hữu hiệu chứng minh cậu ấy trong sạch đúng không?” Tôi bắt đầu
trở nên phấn khởi. Không hiểu sao tâm trạng vui buồn của tôi cứ theo diễn biến
câu chuyện của cậu học trò mà tôi chưa hề biết mặt của giáo sư, trở nên vui buồn
lên xuống thất thường.
“Chỉ trách bác quá sơ ý. Lúc đó đáng lẽ bác nên đem tấm hình
X-quang đó về nhà giữ cẩn thận mới đúng. Nhưng bác lại ỷ y, để tấm hình đó lại
vào kho tài liệu của bệnh viện. Thầm vui mừng vì đã nắm chắc phần thắng trong
tay, đợi đến ngày ra tòa mới đi lấy tấm hình đó ra. Ai dè… tấm hình X-quang có
thể chứng minh cậu ấy trong sạch đó lại không cánh mà bay biến đi đâu mất?” Sao
lại như thế được nhỉ? Tôi cứ nghĩ rằng tình tiết như thế này chỉ xuất hiện
trong tiểu thuyết hoặc trên phim ảnh thôi, ai ngờ lại xảy ra trong thế giới hiện
thực của chúng ta? Tôi thật không dám tưởng tượng nổi, đối với một người trẻ tuổi
có tương lai sáng lạn như cậu ấy, đây quả là một đòn chí mạng.
“Cho nên… Cậu ấy mới bắt đầu tránh né bác, nghi ngờ bác. Thậm
chí… cậu ấy còn cho rằng tất cả những chuyện này đều do một tay bác sắp đặt.”
“Nhưng, bác sao có thể làm ra chuyện như thế được chứ?” Tôi thật không hiểu, vị
giáo sư lúc nào cũng lấy cậu học trò ưu tú của mình làm niềm kiêu hãnh, làm sao
mà cò động cơ để làm những chuyện vô liêm sỉ như thế được? “Cậu ấy nghĩ rằng
bác muốn độc chiếm đề tài ESS!” Giọng nói của giáo sư có chút đau lòng và bi
ai.
Trực giác mách bảo tôi, giáo sư đích thật không nói dối.
Nhưng tấm hình X-quang sao lại có thể biến mất một cách ly kỳ như thế chứ? Nhất
sự tình còn nhiều chỗ mờ ám đây.
Bút Thúy Nhi xông cửa chạy vào nói: “Ba, trả lời phỏng vấn đến
đây thôi. Sức khỏe của ba không tốt, đến lúc phải nghỉ ngơi rồi.” Sự suy đoán của
tôi đứt đoạn. Tôi nhìn vào đồng hồ đeo tay, mới biết rằng cuộc trò chuyện của
tôi và giáo sư John đã kéo dài gần 3 tiếng đồng hồ. “Thưa bác John, nãy giờ làm
phiền bác lâu thế này thật là áy náy quá. Cuộc phỏng vấn hôm nay cháu sẽ sắp xếp
lại thật nhanh, sau đó sẽ đưa cho bác xem qua nội dung, rồi sẽ chỉnh sửa sau.”
Giáo sư đã điều chỉnh lại tâm trạng của mình rất nhanh, bình lặng mà nói:
“Không cần làm thế đâu cháu gái, chỉ cần cháu viết theo sự thật là được rồi,
bác tin tưởng vào cháu mà!” “Nếu thế, bác John, tiểu thư Bút Thúy Nhi. Cháu xin
ra về ạ.”
Tôi cúi đầu chào họ xoay người chuẩn bị bước ra cửa thì bị
giáo sư gọi lại: “Đợi chút… Cin…” Nhất thời gấp gáp hình như giáo sư đã quên mất
tên của tôi, lúng túng đứng ngay tại chỗ mà lục lọi trí nhớ của mình. “Ba, là
Cinrella đó.” Bút Thúy Nhi mỉm cười bổ sung. Giáo sư cũng mỉm cười ngại ngùng
nói: “Đúng rồi, là Cinrella…”
Tôi cố sức giả vờ làm bộ mặt phóng khoáng, để họ nhìn vào
không thề thấy được là tôi đang căng thẳng: “Dạ! Bác John gọi cháu lại có gì dạy
bảo ạ?” Giáo sư rất khó khăn mà nói ra lời thỉnh cầu của mình: “Bác muốn… Bác
muốn nhờ cháu giúp bác tìm một người…”
“Cháu cảm thấy rất vui khi được giúp bác. Nhưng cháu không
biết có thể giúp bác đạt được nguyện vọng không nữa?” Tôi cảm thấy nhất định là
giáo sư đã đánh giá con người tôi quá cao rồi. Tuy rằng tiếp xúc với giáo sư
không được bao lâu, tôi lại có cảm giác rất quí mến ông già hiền từ này. Nhưng
tôi lại sợ năng lực của mình có hạn giúp bác ấy không được. Tôi ghét nhất là nhận
lời người khác rồi mà không giúp được họ.
“Cậu nhất định sẽ giúp được cha con tôi mà Cinrella. Người
này cậu cũng biết mà…” Trong lời nói dịu dàng của Bút Thúy Nhi phảng phất một
luồng khí thế như ép tôi phải nhận lời. Tôi kinh ngạc hỏi lại: “Tôi cũng biết
à?” Giáo sư gật đầu nhè nhẹ: “Chính là cậu học trò mà bác cất công đến quí quốc
tìm đó.”
“Cậu học trò của bác?” Tôi càng cảm thấy khó hiểu hơn. “Cháu
có quen biết cậu học trò của bác thật à?” Tôi liền hồi ức lại những người bạn
quen từ thuở học mẫu giáo, tiểu học, trung học… Nhưng không hề có người nào có
dấu hiệu liên quan cả? Giáo sư chậm rãi mà nói ra tên của cậu học trò: “Cậu ấy
tên là Hàn Tuyết Hàm.”
“Hàn Tuyết Hàm?” Tôi kinh ngạc tột độ, giống như gặp một quả
mìn hẹn giờ hạng nặng, có thể khiến tôi hồn siêu phách lạc bất cứ lúc nào. Hàn
Tuyết Hàm? Tại sao lại là Hàn Tuyết Hàm nhỉ? Trên hội nghị phóng viên hắn cố
tình đội nón thật thấp… Khi gặp Bút Thúy Nhi không thèm quay đầu lại nhìn một
cái liền chạy ra ngoài khách sạn… Còn cuộc phỏng vấn này Bút Thúy Nhi sắp xếp
cho tôi… Tất cả sự thật dường như đã được vén màn. Tất cả những điều khó hiểu,
bấy giờ xem ra đều đã được phơi bày.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT