Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, chất cồn trong người
tôi đã từ từ bốc hơi sạch, và hậu chứng của rượu whisky bắt đầu phát tác dữ dội.
Đầu óc tôi choáng váng đau nhức dữ dội, cả cổ họng cũng bị khô rát. Tôi bật đèn
ngủ để ở trên đầu giường lên, cái đồng hồ hình con gấu đang chỉ số 3. Hèn gì trời
chưa sáng, thì ra là còn sớm như thế. Tôi vỗ vỗ vào cái đầu nhức như búa bổ của
mình, lâng lâng ngồi dậy ra ngoài tìm nước uống.
Vừa mới mở cửa phòng, ngay lập tức có luồng ánh sáng gay gắt
chiếu rọi vào mắt tôi. Chói mắt quá! Đã xảy ra chuyện gì thế nhỉ? Sao ở bên
ngoài trời lại sáng thế? Còn ở trong phòng thì tối thui? Tôi dụi đôi mắt mới bị
ánh nắng chiếu rọi, sau đó nhìn lại căn phòng của mình một lần nữa. Thì ra
nguyên nhân dẫn đến căn phòng trở nên tối thui là màn treo ở cửa sổ đã bị ai đó
kéo kín mít, ngay cả một lỗ hổng để ánh nắng rọi vào cũng không có. Vậy bây giờ
là 3 giờ chiều? Đáng ghét thật, thế là đi tong một buổi học, mà còn là buổi học
của ông thầy dạy văn khó chịu nữa chứ! Thế là tôi chết chắc!
Tôi kêu la thảm thiết trong lòng phóng về nhà vệ sinh. Nhìn
thấy Tuyết Hàm đang loay hoay làm gì đó trong bếp. “Biết dậy rồi hả? Đồ ngủ nướng!”
Không biết có phải sau lưng hắn có con mắt thứ 3 không nữa, sao hắn lại biết có
người ở sau lưng mình nhỉ? Tôi chống nạnh trả lời lại hắn: “Còn dám nói nữa à?
Sao không gọi tôi dậy? Ông thừa biết là hôm nay tôi phải đi học mà? Đúng là đồ
xấu xa.” Hắn liền quay người qua, cầm lấy cái muỗng múc canh để ở trong tay lên
như làm vũ khí, rồi kích động chất vấn tôi: “Hả! Cô còn nhớ mình là học sinh à?
Sao hôm qua nhìn cô uống rượu say sưa đâu có giống học sinh một tí nào đâu? Thật
mất mặt chết đi được!”
Ý! Tôi phát hiện trên cổ tay hắn có một vết sẹo mới? “Tay của
ông?...” Bỗng hình ảnh đã xảy ra hôm qua đột nhiên từng chút một hiện ra trong
đầu tôi. Đàn ông? Chai rượu? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhỉ? Tuyết Hàm nhíu
mày khó chịu hỏi tôi: “Sao hôm qua cô lại dám cùng loại đàn ông đó uống rượu vậy?
Cô có biết họ làm nghề gì không?”
“Người đàn ông nào? Tôi… Tôi nhớ là… Đó là Chân Hy mà?...”
Biết mình xém lỡ miệng nói ra, nên tôi bịt miệng lại ngay, mặt đỏ vì xấu hổ.
Ánh mắt hắn nhìn tôi một cách chế nhạo: “Tưởng người ta là Chân hy phải không?”
Đáng ghét thật! Lẽ nào mình đã bị hắn nhìn thấu tâm can?
Hắn vẫn nói tiếp:”Cho nên cô mới bám lấy người ta không
buông, và không thèm từ chối lời mời uống rượu của tên đó phải không?” Hắn nhìn
thẳng vào mắt tôi, hỏi: “Cô thật sự yêu Chân Hy đến thế sao?...” Tư thế của hắn
lúc này như có thể nhìn thấu tâm can của người khác, tôi bị ánh mắt đó “chiếu
tướng” đến nỗi không còn chỗ lẩn tránh, đành ngoan ngoãn mà buông xuôi.
Hàn Tuyết Hàm hình như vẫn còn vương vấn vẻ âu lo, rất
nghiêm túc mà trách móc tôi rằng: “Bắt đầu từ lúc cô uống say, trên miệng cô
lúc nào cũng lẩm bẩm cái tên Chân Hy, nên quơ đại một người làm thế thân. Nhưng
cô có biết là đang ở trong tình cảnh nguy hiểm lắm không? Cô có biết người đàn
ông mời rượu cô là một người như thế nào không hả? Đồ ngốc! Nếu không nhờ đồng
nghiệp của tôi kịp thời nhắc nhở, không biết bây giờ cô đã ra sao rồi đấy!”
Tôi đã nhìn quen bộ dạng lúc nào cũng tưng tửng, như không
có gì để làm của hắn, đột nhiên hắn lại trở nên nghiêm túc như thế này, khiến
tôi cảm thấy buồn cười, và… cảm động. Vì muốn che dấu ý nghĩ buồn cười sắp hiện
ra mặt của mình, nên tôi liền vội vã hỏi hắn ngay: “Hả! Vậy người đàn ông đó là
người thế nào?” “Hắn là trùm buôn thuốc lắc kinh doanh thuốc lắc trong quán bar
đó đó.” “Cái gì?” Tôi kinh ngạc, bây giờ lại đến lượt tôi cảm thấy sợ hãi! Hàn
Tuyết Hàm liếc xéo tôi một cái nói tiếp: “Cũng may là cô không phải là đối tượng
để người ta bỏ thuốc.” Rồi hắn lại quay vào bếp tiếp tục nấu cái gì đó, trên miệng
vẫn còn treo lơ lửng một nụ cười chế nhạo.
Đáng ghét thật, mình đang sợ muốn chết, mà hắn vẫn còn tâm
trạng trêu ghẹo người khác sao? Thoáng một cái, hắn xoay người lại, đặt một tô
canh đen thui trước mặt tôi: “Hãy uống đi!” Tôi bịt mũi lại, làu bàu: “Ý ẹ, nước
gì mà ghê thế?” “Kêu cô uống thì uống đi! Phải uống một cách nhanh lẹ như hôm
qua cô nốc rượu đó. Biết chưa?!” Tôi gật đầu lia lịa: “Tại sao phải uống thứ nước
đen thui này chứ? Uống vào không chùng sẽ ngộ độc chết mất?”
Nghe tôi nói, Tuyết Hàm giận run cả người, lắc lắc những cọng
tóc lõa xõa trước cái mũi cao thẳng của mình nói: “Cô lại lì lợm nữa rồi. Cô tưởng
tôi ăn xong không có gì làm nên vác cái nồi ra nấu thuốc chơi hả? Hành vi nốc
rượu như điên của cô mới có thể chết người được. Thật tình… Tôi chưa gặp qua cô
gái nào ngốc như cô: yêu người ta lại không dám nói, lại lao đầu vào men say để
giải sầu. Tôi phải đích thân đi nấu canh giải rượu cho cô uống, vậy mà còn luôn
mồm chê bai. Đúng là…”
Tôi nhìn vào tô canh chứa một thứ nước hỗn độn nghi ngờ hỏi
lại hắn: “Là canh giải rượu à?” “Nhìn gì mà nhìn ghê thế? Trong đó lại chứa 18
loại thuốc bắc quí giá. Bình thường cô muốn uống cũng không có để uống đâu!”
Hàn Tuyết Hàm cáu kỉnh. Tôi quên là Hàn Tuyết Hàm đã từng nói mình học y khoa.
Hừm! Xem ra hắn vẫn còn có chút lương tâm. Tôi cầm tô canh lên, từng ngụm từng
ngụm một nuốt vào bụng, mùi vị của tô canh thật là… Nhưng nghĩ đến tấm lòng của
hắn, tôi lại cảm thấy mùi vị đó còn ngọt ngào hơn nước dâu tây mà tôi thường
yêu thích nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT