Đem buông xuống sâu thăm thẳm, lấp lánh muôn vàn vì sao hoa
lệ. Trong học viện Hán Dương lại rộn rã náo nhiệt, không giống như thường ngày.
Nhưng bầu không khí vui vẻ như thế không biết sau khi tôi bước lên sân khấu vẫn
sẽ còn tồn tại không nữa? Tôi thật không tưởng tượng cục diện tồi tệ nào sẽ đến
với tôi nữa đây? Mới nghĩ đến với tôi nữa đây? Mới nghĩ đến ánh mắt ghen tuông,
lời nói chua ngoa của các nữ sinh yêu thích Chân Hy thôi tôi lại rùng mình ớn lạnh
cả người. Lạy Trời! Xin người hãy ban phép lành cho con để vượt qua tất cả?
À! Đúng rồi. Sao Chân Hy cứ nhất quyết đòi tôi làm đại sứ
thân thiện với cậu ấy nhỉ? Không lẽ?... Tôi lại bắt đầu mơ mộng hão huyền. Chân
Hy vừa nhìn vào gương vừa chỉnh sửa lại quần áo mình lần cuối, vừa nhìn bóng
dáng âu sầu ngẩn ngơ của tôi phản chiếu trong gương, hỏi: “Cinrella, cậu đang
nghĩ ngợi gì thế?” Tôi như lập tức giật mình tỉnh dậy, mỉm cười che dấu sự phiền
muộn ở trong lòng của mình trả lời: “Không… Không nghĩ ngợi gì cả!” Nghe xong
Chân Hy liền xoay đầu qua thì thầm bên tai tôi: “Hôm nay trông cậu xinh quá.
Lúc nãy vào đây suýt chút nữa là tôi không nhận ra cậu rồi.”
Lời khen của Chân Hy quả là liều thuốc vô cùng hữu hiệu đối
với tôi. Nghe xong lời khen của Chân Hy, mọi phiền muội ở trong lòng tôi như
không cánh mà bay đi hết! Thế là tôi có thể yên tâm cùng cậu ấy bước lên sân khấu
rồi!
Cô chủ nhiệm vội vã chạy vào phòng hóa trang nói: “Các em
chuẩn bị xong chưa, sắp tới giờ lên sân khấu rồi đấy!” Trông thấy chúng tôi đã
chuẩn bị ổn thỏa, cô chủ nhiệm gật đầu tỏ vẻ vừa ý, và còn vỗ vào vai tôi khích
lệ: “Hôm nay em đẹp lắm! Còn nữa, cái váy rẻ tiền cô đưa cho em, em sửa lại mặc
trông tuyệt lắm! Cái gì? Đồ rẻ tiền? Đáng ghét thật!...” Không hiểu sao, bỗng
nhiên trong đầu tôi hiện lên bóng dáng mệt mỏi và đôi mắt thâm quầng của Hàn
Tuyết Hàm…
Trước giờ lên sân khấu, tôi cởi áo khoác dày cộm đang mặc
trên người ra thì ở đâu bay qua một con gió lạnh khiến tôi không nín được, liên
tục hắt xì hơi mấy cái. Lạnh quá, tôi liền xòe đôi tay ra thổi một luồng hơi ấm
vào tay, miệng suýt xoa. Trong giây phút đó tôi vô tình ngước đầu lên, bắt gặp
ngay ánh mắt của Chân Hy đang nhìn tôi say đắm. Cả hai chúng tôi đều xấu hổ
xoay mặt nhìn vào chỗ khác ngay! Mặc dù có chút ngại ngùng, nhưng trong lòng
tôi cảm thấy vô cùng vui sướng. Ha ha! Đây đúng là loại hiệu quả mà tôi mong muốn
đạt được đã lâu.
“Tiếp sau đây… Chúng tôi xin mời hai vị đại sứ thân thiện
cùng bước lên sân khấu, thay mặt chúng ta đốt pháo bông đầu tiên nhân ngày
thành lập trường!” Thầy hiệu trưởng căng thẳng đến nỗi nói chuyện đều cùng một
âm điệu. Nhân điểm gây cười này, tôi liền chỉnh lại khuôn mặt cứng ngắc vì hồi
hộp của mình, và không ngừng nhắc nhở mình trong lòng khi bước lên sân khấu, phải
thật điềm tĩnh, thật tự nhiên…
Trông thấy tôi đang hồi hộp, Chân Hy liền ga lăng đưa cánh
tay qua nói: “Tiểu thư Cinrella… Xin mời!” Tôi liền đánh vào tay cậu ấy một cái
thật mạnh: “Xí! Chúng ta quen mặt nhau lâu rồi. Đừng làm những hành động sến
như vậy nữa!” Sau đó hai chúng tôi cười một trận thật đã đời.
“Tiếp sau đây… Chúng tôi xin mời… hai vị đại sứ thân thiện!”
Thầy hiệu trưởng lau mồ hôi lặp lại một lần nữa, và không ngừng nhìn vào cánh
gà trông ngóng chúng tôi… Tôi nghĩ nếu chúng tôi còn chưa chịu bước ra sân khấu
nữa chắc thầy hiệu trưởng sẽ té xỉu vì căng thẳng mất. Dưới sân khấu bắt đầu rộn
rã tiếng vỗ tay và la hét, “Chân Hy! Bọn tôi ủng hộ cậu!” “Không biết cô gái
làm đại sứ thân thiện cùng Chân Hy là thần thánh phương nào nữa? Cứ úp úp mở mở
không chịu ló mặt hoài!”
Chưa kịp đợi tôi chuẩn bị tâm lý Chân Hy đã kéo tôi bước ra
sân khấu hồi nào không hay. Dưới ánh đèn màu ngũ sắc, và bố cục trong suốt trên
sân khấu khiến tôi cứ ngỡ rằng mình đã mang đôi giày thủy tinh, đang cùng hoàng
tử Chân Hy thả bộ dưới ánh trăng lung linh. Các nam sinh im lặng nhẫn nại chờ đợi
nãy giờ bỗng nhiên ồ lên bàn tán xôn xao về tôi: “Trời! Cô gái ấy xinh quá, bạn
học chung trường với tụi mình à? Sao bọn mình chưa gặp cô gái đó bao giờ nhỉ?”
Còn các nữ sinh thì há hốc mồm kinh ngạc: “Hình như… Cô gái đó là Cinrella?”
“Không… Tôi không tin cô gái đó là con nhỏ mập đó đâu?!” “Nhưng trông họ cũng xứng
đôi quá nhỉ!”
Trong giây phút đó, tôi thật sự cảm thấy mình giống như một
nàng công chúa kiều diễm, vừa xinh đẹp, trang nhã và quí phái được mọi người
yêu mến. Còn hoàng tử Chân Hy thì vừa tuấn tú đẹp trai, dũng mãnh và đầy kiêu
hãnh. Chúng tôi dưới ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người tiếp nhận lời chúc phúc tốt
đẹp của họ. Và kết cục của câu chuyện sẽ là:… Từ đó công chúa cao quí và hoàng
tử phong nhã sẽ cùng trải qua những ngày tháng êm đềm… Và tràn đầy hạnh phúc…
Đột nhiên Chân Hy thét lên: “Cinrella! Cẩn thận!” Nhưng đã
quá trễ, vì sơ ý tôi đã sẩy chân lọt vào chỗ lõm ở giữa sân khấu, chẳng mấy chốc
người tôi mất trọng tâm, hai tay quờ quạng hươ giữa không trung chờ đợi một cái
kết cục thảm hại. Thế là hết, chấm dứt giấc mộng công chúa tuyệt đẹp! Từ tuyệt
vọng, tôi quờ quạng, đau khổ và nhắm nghiền đôi mắt, chờ đợi khoảnh khắc bi kịch
sắp giáng xuống đầu mình… Á á á! Bên dưới sân khấu mọi người đều hét lên, chờ đợi
chứng kiến một màn hay ho. Thượng Đế ơi, hãy để con té một cách nhanh lẹ, tốt
nhất là ngất xỉu thì càng tốt.
Khi tôi chỉ còn cách mặt sàn sân khấu chỉ khoảng 2 tấc thì…
Ý?! Chuyện gì đã xảy ra nhỉ? Tôi đang nằm mơ phải không? Tại sao cả người tôi đều
nhẹ nhõm, chân không đụng đất, giống như đang bay bổng giữa không trung vậy?
Tôi còn cảm nhận được một cánh tay vô cùng mạnh mẽ, vừa dịu dàng, vừa cẩn thận
giống như đang bê một món đồ quí giá mà bế lấy tôi?... Tôi liền lén hé mở một mắt
ra xem thì… bắt gặp ngay khuôn mặt tuyệt mĩ của Chân Hy, thậm chí còn cảm nhận
được hơi thở nóng hổi và cả trái tim đang đập thình thịch rất mạnh của cậu ấy…
Có ai cứu lấy tôi không? Nếu không tôi sẽ bị chết chìm bởi đôi mắt sáng trong
như nước, và ánh mắt dịu dàng của Chân Hy mất.
Bỗng bên dưới sân khấu ai nấy đều gào lên: “Hôn cô ấy đi!...
Hôn cô ấy đi!...” Trong giây phút tuyệt vời này, dường như tôi chỉ cảm nhận được
sự tồn tại của hai chúng tôi, chỉ nghe thấy nhịp tim đập mạnh của cả hai, và cảm
nhận được hơi thở hấp tấp vì xấu hổ của cả hai… Tất cả… như đều rất ngọt ngào…
Chân Hy cẩn thận đỡ thân hình sắp ngã xuống sàn của tôi, để
tôi tiếp tục đứng trên sân khấu và hỏi: “Cậu không sao chứ?” Rồi cậu ấy tiếp tục
nắm lấy tay tôi bước lên đài bắn pháo hoa. Còn tôi thì giống như một bé gái mới
bị hù dọa, sợ sệt chạy theo. Chẳng mấy chốc bầu không khí cả hội trường đều trở
lại như phút ban đầu, thế là tan vỡ hết mộng tưởng mà tôi cố ý tưởng tượng ra.
Chân Hy cầm lấy cây đuốc, và nắm lấy tay tôi nói: “Chúng ta cùng đốt pháo bông
nhé!” Sau đó chúng tôi cùng đếm: “1…2…3...!” Rồi mồi lửa vào cây pháo bông cực
lớn dành cho lễ khai mạc.
“Bùm! Chíu!...” Cây pháo bông bay thẳng lên, rồi ngừng lại
giữa trời, xẹt ra như muôn vàn hoa lửa như từng bó hoa hồng phát tán ra khắp bầu
trời… Đẹp quá! Lãng mạn quá! Phút chốc tôi bị bầu không khí ấm áp này làm cho
kích động. Không còn kìm nén nỗi sự kích động trong nội tâm, tôi liền nhìn thẳng
vào Chân Hy gào lên: “Tôi thích cậu! Tôi rất thích…” “…Bùm!” Tiếng nổ cực lớn của
pháo hoa đã vô tình mà át đi 3 từ “…Hàn Chân Hy!” mà tôi vừa nói ra. Chân Hy cứ
tưởng rằng tôi nói rất thích pháo hoa, nên cậu ấy hươ hươ cây đuốc pháo hoa trả
lời: “Cinrella! Tôi cũng rất thích! Pháo hoa đẹp tuyệt!”
Tôi có chút hụt hẫng. Cậu ấy là chàng hoàng tử Chân Hy dịu
dàng đa tình. Là chàng Chân Hy khiến cho cô bé Lọ Lem mang đôi giày thủy tinh
vào chân. Nếu như nói mỗi một giấc mơ là một đóa hoa tươi, trong tiếng nở rộ của
đóa hoa đều hàm chứa nụ cười thân thiết của cậu ấy, sự chân thành của cậu ấy,
khiến cậu ấy giống như một cây xương rồng vừa mềm dịu vừa kiên nghị, mặc dù ở gần
bên cạnh, nhưng không có cách nào chạm vào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT