Thất là hết biết! Lừa người ta ra khỏi lớp học xong rồi lại
biến đi đâu mất, hắn quả là một tên xấu xa kì quặc! Nhưng như thế cũng tốt
thôi, bởi vì mỗi lần chạm trán với hắn thì hai chúng tôi lại giống như sao chổi
đụng địa cầu.
Lâu lắm rồi mới được thanh tịnh như thế này. Mình phải nhân
cơ hội này ghé tòa soạn một chuyến, sẵn tiện xem xem có việc gì để làm thêm, kiếm
chút tiền xài mới được. Nghĩ là làm, tôi đưa tay ngoắc một chiếc taxi đang chạy
đến. Bỗng có một người chạy nhanh qua mặt tôi, mở chiếc taxi thoắt một cái ngồi
vào trong ngay. Cơn lửa nóng giận của tôi lập tức đã tăng lên mạnh mẽ, rõ ràng
chiếc taxi đó do mình đón trước, sao lại có người ngang ngược giành giật như vậy
chứ?! Xem ra cọp không ra oai họ tưởng mình là mèo chết rồi!
Tôi săn tay áo nhanh nhẹn như con chuột chui vào xe, thì bắt
gặp ngay ánh mắt của một người đàn ông trung niên có vẻ mặt hung dữ liếc nhìn
tôi: “Cô làm gì thế?” Tôi không một chút do dự, phản kích lại ngay: “Ha! Này
chú. Chú không nói đùa chứ? Câu này tôi hỏi chú mới đúng!”
Ông chú đó có việc gì đó đang vội bắt đầu đổ mồ hôi nói: “Được
rồi được rồi. Cô nhóc, cứ coi như là cô đón xe trước vậy, nhưng tôi đang có việc
gấp! Tôi phải đi bắt cướp ngay!”
“Vậy hả? Còn tôi thì phải đi chữa cháy. Việc đó có liên quan
đến tính mạng con người đấy!” Bất chợt tôi phát giác rằng, từ ngày tiếp xúc với
Hàn Tuyết Hàm đến nay, mình đã rèn luyện được một cái miệng lanh lợi, dù cho ở
bất cứ trường hợp nào cũng có thể đem ra sử dụng được, khiến cho tôi có chút cảm
giác sùng bái bản thân.
“Hết biết! Hừ! Cái cô nhóc này, sao lại đùa dai thế?” “Này
chú! Sao chú biết tôi nói đùa? Chú nói chú phải đi bắt cướp? Thế thì chúng ta
đi chữa cháy trước đi! Chú nói đùa hay như thế, hậu bối chúng cháu cũng phải
theo sát chứ!” Tôi nói lại. Hừ! Đối đãi với người ỷ già ăn hiếp trẻ như chú này
thật không nên khách sáo làm gì.
“Bác tài! Chạy về phía trước đuổi theo chiếc xe có biển số
5768 mau lên! Tên cướp đang ở trong đó!” Ông chú không thèm đếm xỉa gì đến tôi,
bắt đầu xuống tay. Kĩ năng diễn xuất kém thế thì gạt được ai chứ? Tôi cũng
không một chút tỏ ra yếu thế, lần đầu tiên lợi dụng ưu thế giới tính của mình,
nháy mắt với bác tài xế: “Bác tài xế ơi, bác làm ơn chạy thẳng đến siêu thị Mùa
Xuân.”
Không ngờ bác tài xế đạp ga một cái thật mạnh, chiếc xe liền
giống mũi tên chạy thẳng về phía trước! “Dừng lại! Dừng lại! Con đường nhỏ thế
này… Làm ơn chạy chậm lại đi!” Tôi la lớn. Bác tài vẫn dửng dưng chạy như điên
cuồng, không thèm ngó ngàng gì đến lời tôi, tiếp tục tăng ga đến số 5. Chỉ tội
nghiệp cho ông chú đang sống dở chết dở ở phía sau.
Còn tôi? Thật bực mình, lúc nãy cứ lo tranh luận với ông chú
“ngang ngược” quên thắt dây an toàn, nên bây giờ mới giống như trái bóng rổ,
nhào lên trước té ra sau, có thể bị ném đi bất cứ lúc nào. “Xoẹt!” Tấm phù hiệu
trường đang nằm trên tay tôi sau vụ va chạm đã bị xé làm đôi, rơi ngay vào cái
bụng bia của ông chú “ngang ngược”. Tôi liền chồm lên đưa tay lấy lại. Ai ngờ
ông chú đáng chét đó lại giành được trước, nhặt lấy rồi đưa lên cao xem xét một
cách khó khăn.
“Chú làm gì thế?! Trả lại cho tôi ngay! Đó là đồ của bạn tôi
mà!” Trong lúc gấp gáp muốn lấy lại tấm phù hiệu, tôi lại nói Thân Ân Thể là bạn
của mình sao? Hử! Tình địch sao có thể làm bạn bè được nhỉ? Cinrella ơi chắc là
mày bị điên mất rồi!
Đột nhiên ông chú này mở to đôi mắt, giận dữ hỏi tôi: “Cái
gì? Cô nói cô có quan hệ gì với người trong tấm phù hiệu này?” “Bạn bè… À
không… Là…” Tôi nói không nên lời. Thật sự tôi cũng không biết mình có mối quan
hệ gì với cô ta nữa. “Không còn gì để chối cãi nữa phải không? Hình cô gái
trong tấm phù hiệu này chính là người đã cướp tiền của tôi. Chắc chắn các cô là
đồng bọn! Tôi biết mà! Hèn gì nãy giờ cô cố ý đôi co với tôi. Chắc cô muốn lôi
kéo thời gian, để cô kia trốn thoát chứ gì?! Bây giờ cô xuống xe đến cảnh sát với
tôi mau!”
Vậy là người con gái chạy trốn kia thật sự đúng là Thân Ân
Thể rồi… “Oan ức quá! Chú ơi… Cô ta không phải là bạn cùa tôi, mà là bạn gái của
bạn trai tôi. Không, không phải. Cô ta là bạn gái của người tôi yêu thầm…” Tôi
thật sự không hiểu mình đang nói gì nữa, xem ra sự việc càng ngày càng trở nên
rắc rối. Ông chú kia vẫn không một chút động lòng, mặt mày hung hãn, môi trên bặm
chặt môi dưới:
“Tôi mặc cô gì mà bạn trai bạn gái, mặc cô có bao nhiêu đồng
bọn, đến cảnh sát rồi tất cả đều sẽ sáng tỏ!” Thật tình không biết mình có xúc
phạm đến vị thần tiên nào không nữa, mà sao cứ bị đày đọa thế này?
Két! Chiếc xe đột nhiên phanh gấp xoay lại 180 độ. “Aaa!”
Tôi hét lên thảm thiết vì sợ, đầu bị đập vào cửa sổ sau. Cái này không nói đến
làm gì, cái đáng để nói là ông chú “ngang ngược” với thân hình nặng nề như voi
ngồi không vững cả người té nhào đè vào tôi. Bất giác tất cả lục ngũ phủ tạng của
bọn tôi như bị chèn ép thành một đống. “Ục!” Mùi vị chua lét bất chợt từ dạ dày
của tôi dâng trào lên, nôn hết vào mặt ông chú. Thứ dịch thể hỗn độn đó giống
như sự oán hận tích tụ đã lâu của tôi trút hết lên mặt của “đại thúc” này.
Mặc dù bụng cảm thấy rất khó chịu, nhưng tô lại cảm thấy vô
cùng khoái chí, giống như đã trả được thù vậy. Ông chú “ngang ngược” từ từ ngước
cái đầu lấm lem đủ thứ vô danh kèm theo ánh mắt như muốn xé tôi thành trăm mảnh
nhìn trừng trừng vào tôi. “Ha ha ha!” Tôi tức cười lộn cả ruột khi nhìn vẻ mặt
của ông chú đó.
“Thả tôi ra! Thả tôi ra mau! Lũ điên khùng kia!” Cửa xe đột
nhiên mở toang, một cô gái tay chân không ngừng giãy dụa, luôn miệng la hét bị
nhét vào xe một cách không thương tiếc. Rất không may cô ấy lại bị đẩy té vào
người ông chú vẫn còn nồng nặc mùi hôi thối. Cô ta vẫn còn phản kháng: “Kinh tởm
chết đi được! Các người là đồ con lừa ngu ngốc! Hãy thả tôi ra mau!”
Ông chú bỗng nhiên nhón người ngồi thẳng lưng lên, xoay qua
nắm lấy cổ áo của cô gái đó chửi rủa: “Đồ thối tha! Dám ăn cướp tiền của ông hả?
Đồ tiện tì!” “Bốp!” Tiếng bạt tai ở trong thân xe không được rộng lớn cho lắm
này ròn rã vang vọng trong không khí. Tôi bất ngờ đến nỗi điếng cả người. Cô
gái đó cũng vậy. Trong khoảnh khắc khuôn mặt xinh đẹp của cô gái đó từ từ hiện
rõ ra sau những lọn tóc lõa xõa trước mặt, hai tôi đều thấy bất ngờ…
“Là cô?!...” Chúng tôi không hẹn mà cùng một lúc kinh hãi
thét lên. Là Thân Ân Thể?! Đúng là cô ta đây rồi! Bộ dạng của cô ta bây giờ như
đã hoàn toàn trở thành một con người khác: Quần áo trên người thì bị cấu xé
thành những mảnh vải vụn, đầu tóc lõa xõa như tổ quạ, một chiếc giày cao gót đã
không còn tăm tích… Điều đáng sợ nhất chính là ánh mắt của cô ta lại tỏ ra ánh
nhìn lạnh lùng và phẫn nộ, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ thấy qua ánh mắt lạnh
lùng và vô hồn như thế ở cô ấy.
Tiếp đó lại có thêm một người thân hình mập mạp chớp nhoáng
bị nhét vào xe. Hình như người đó… Là người đàn ông trung niên đuổi theo cô nữ
tướng cướp mình gặp trên đường đây sao? Ông ta vẫn còn thở dốc vì mệt mà cùng bị
nhét vào chiếc xe này.
“Cuối cùng… cũng bắt được cô rồi! Đồ hư hỏng! Làm gì không
làm lại đi làm ăn cướp?!” Ông chú “ngang ngược” vừa lấy áo lau những thứ vô
dang mà tôi nôn ra tren đầu, vừa tích cực quàng vai ông chú “Mập mạp” hỏi: “Con
nhỏ này ăn cắp tiền của anh hả? Nó cũng ăn cắp tiền của tôi nữa đó!” Ông chú “Mập
mạp” dữ dằn nhìn thẳng vào mặt Thân Ân Thể nói: “Thật là chó chết! Hôm nay quả
thật là một ngày xui xẻo.” Còn ông chú “ngang ngược” thì vửa quàng tay xiết chặt
cổ tôi, khiến cho tôi không dám nhúc nhích, vừa nói: “Còn con nhỏ nay nữa. Tụi
nó là đồng bọn với nhau đấy!”
“Tôi không phải!... Tôi…” Tôi không ngừng biện hộ. “Thế thứ
này là cái gì?” Ông chú “ngang ngược” hươ hươ tấm phù hiệu trường đang cầm trên
tay trước mặt tôi: “Thứ này không phải rớt ra từ trên người cô sao? Đồ hư hỏng,
còn chối cãi gì nữa!” Tôi liền hường ánh mắt cầu cứu nhìn sang Thân Ân Thể:
“Làm ơn… Giúp tôi giải thích cho họ biết chúng mình không phải đồng bọn của
nhau đi!” Nhưng cô ta không thèm mở miệng nói nửa lời, chỉ cúi đầu với vẻ mặt
thảm hại. Sự kiêu ngạo và sáng sủa của ngày trước đã biến đâu mất rồi?
Bác tài xế biến đi đâu từ nãy đến giờ lạnh lùng bước vào chỗ
lái nói: “Các anh xác định là tội phạm đều ở trên này hết phải không?” Ông chú
“Mập mạp” giơ tay tỏ ý cho xe chạy đi: “Đúng rồi, chính là tụi nó, cho xe chạy
đi!”
Thật là đáng ghét! Rốt cuộc ai giống băng nhóm ăn cướp chứ!
Tôi hoài nghi mình đã lên nhầm xe của một băng cướp.
Ông chú “ngang ngược” đột nhiên hỏi: “Các anh làm bằng cách
nào bắt được tên cướp này thế?” Ông chú “Mập mạp” liền đưa ngón tay cái lên tỏ
ý khen ngợi nói: “Đều là công lao của anh tài xế này hết!” Thật là kinh tởm,
nhìn bộ mặt đắc ý của ông chú “Mập mạp”, tôi muốn phá hủy khuôn mặt đầy mỡ nảy,
sau đó băm thành tương.
“Hô hô! Có gi đâu, chuyện nhỏ thôi mà! Lúc trước tôi từng là
cảnh sát. Lúc nãy nghe ông anh này nói là bị cướp mất tiền, kêu tôi đuổi theo
chiếc xe đang chạy phía trước, tôi liền đuổi theo ngay, sau đó chạy vượt lên cản
đó lại. Hừ! Thật không ngờ, người cầm tay lái lại là vị tiểu thư này, tôi còn
tưởng là đuổi nhầm xe nữa chứ!” Ông chú “ngang ngược” đẩy Thân Ân Thể một cái
thật mạnh vừa nói: “Đáng chết thật, bản thân mình đã có chiếc xe đắt tiền như
thế mà còn đi làm ăn cướp.”
Ông chú “Mập mạp” cũng nói: “Tôi nghi là chiếc xe đó cũng là
chiếc xe ăn cắp quá, hay là tôi đem chiếc xe đó đi bán, sau đó chia đều cho ba
chúng ta, các anh nghĩ sao?” Ông chú “ngang ngược” mở to đôi mắt tham lam: “Ừ!
Ý tưởng này quả thật không tồi.” Bác tài xế cựu cảnh sát cũng sắc mặt không
thay đổi tiếp lời: “Đã thế, tôi cũng không khách sáo!”
Hử! Thế này là thế nào? Tôi thấy những người có ý nghĩ như
thế còn đê tiện hơn bọn cướp. Nhưng… Tại sao Thân Ân Thể lại có thể lại đi ăn cắp
tiền nhỉ? Sao lại đi lấy tiền của mấy ông chú thối tha này chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT