Từ lúc gặp Chân Hy vào hôm thứ Bảy, không hiểu sao, suốt cả
tuần nay đầu óc của tôi đều ngập tràn hình bóng của Chân Hy: Ánh mắt lo lắng của
cậu ấy, cánh tay đưa qua bên tôi khi tôi đang sợ hãi, vẻ mặt chịu đựng sự đau đớn,
và cả những vết thương bị tôi cào cấu mà ra… Lẽ nào… Lẽ nào tất cả những điều
đó chỉ có thể nói rằng đó là sự quan tâm xuất phát từ quan hệ bạn bè thôi sao?
Lẽ nào… Lẽ nào cậu ấy không có một chút cảm giác nào với tôi hay sao? Lẽ nào… Lẽ
nào…
Tôi cứ hoang mang mà trôi qua một ngày cuối tuần như vậy.
Nhưng… Mỗi lần nghĩ đến đến trường là có thể gặp được Chân Hy, tôi lại không thể
kìm mém được cơn phấn khởi vì sự mong đợi. Vào buổi học sáng thứ Hai, tôi không
ngừng liếc mắt nhìn qua lớp học của Chân Hy. Ấy! Quái lạ, hôm nay Chân Hy không
đi học hay sao? Thường ngày dù cậu ấy đứng ở đâu, không cần tìm kiếm mà vẫn thấy
cậu ấy ngay, còn hôm nay?... Tôi tìm kiếm cả buổi trời mà vẫn không thấy Chân
Hy. Không lẽ cậu ấy bị bệnh rồi? Hứ! Nhất định là cậu ấy đang bị cô gái hồ ly
tinh kia bám theo rồi.
“A!... Em yêu anh, Chân Hy!” “Làm ơn chỉ dùm con hoàng tử
Chân Hy đang ở đâu đi?!...” Cái gì? Chân Hy? Tôi xoay người 180 độ, đưa mắt dáo
dác tìm kiếm khắp nơi, rồi thuận theo ánh mắt hàm chứa sự mến mộ của hàng trăm
cô gái xinh đẹp đang nhìn, cuối cùng tôi đã nhìn chăm chăm lên sân khấu. Quả
nhiên là Chân Hy của tôi đây rồi! Nhìn thấy cậu ấy, suýt chút nữa là tôi bị ngừng
thở bởi quá vui mừng. Chân Hy đang đại biểu cho những học sinh ưu tú phát ngôn
trên cuộc hội nghị này.
Hứ! Quả thật là… Đáng chết… Đã ngắm cậu ấy suốt mười mấy năm
trời, mà bây giờ vẫn bị bộ dạng của cậu ấy “lạnh lùng” đốn ngã? Tôi tham lam
nhìn chằm chằm vào khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của Chân Hy, càng ngắm càng mê mẩn…
“…Và sau đây, tôi xin trân trọng cám ơn một bạn có tên là
Cinrella, lúc nào cũng ở bên cạnh tôi, ủng hộ tôi, cô…” Hử? Cái gì? Tôi đột ngột
từ trong trạng thái mơ mộng bừng tỉnh lại, Chân Hy đang nhắc đến tôi đấy à? Cậu
ấy trên hội nghị này nhắc đến tôi sao? Tôi bắt đầu rùng mình sung sướng. Cô bạn
học chung lớp Thiên Du đang ngồi cạnh lạnh lùng vỗ vào vai tôi một cái đau điếng:
“Nói cậu đó. Đang nói cậu đó!”
“Thật là đáng ghét. Cái cậu này lúc nào cũng kích động như
thế, làm cho tôi đau chết đi được!” Chưa kịp xoa dịu cơn đau trên vai, đột
nhiên tôi như ngửi thấy mùi thuốc nổ nồng nặc. Không ổn rồi! Giác quan thứ 6
báo của tôi cho biết. Tôi lập tức sợ sệt như một tên cướp đã làm việc xấu, lén
lút cất dấu đi nụ cười sung sướng khỏi khóe miệng. Dùng ánh mắt láo liên thám
thính tình hình xung quanh: Những tia nhìn đang tập trung nhìn lên khán đài, bất
chợt đã xôn xao mà chuyển qua chằm chằm vào tôi, giống như một mũi dao, giống
như những mũi dao, khiến cho tôi trở nên mất tự nhiên.
“Xí! Tưởng ai chứ! Thì ra lại là cái cô bánh bao phình to đó
hả!”
“Chân Hy sao lại để ý cô ta chứ, cô ta đâu có xinh đẹp gì
đâu!”
“Đồ đáng chết, không biết cô ta đã bỏ bùa mê thuốc lú gì mà
khiến cho Chân Hy say mê như điếu dổ chứ?!”
Tôi đã biết trước sẽ có hậu quả như thế này mà. Mỗi lần chỉ
cần đem tôi và Chân Hy ra thảo luận, sẽ lại dẫn đến những làn sóng phản đối thế
này. Lòng đố kị của con gái quả thật là vô cùng đáng sợ, cũng may ở bên cạnh
Chân Hy bao lâu nay, tôi dần dần thích ứng rồi. Ai bảo Chân Hy là hoàng tử được
các cô gái mến mộ làm chi?
Về đến lớp học Chân Tâm không thể chờ đợi thêm được nữ liền
lao ngay sang hỏi tôi: “Hi! Cinrella, cậu nói thử xem có phải Chân Hy tỏ tình với
cậu không?” Bỗng chút tôi cảm thấy khó thở, tim đập liên hồi, trong lòng ít nhiều
cảm thấy phấn khởi và kích động. Tôi cố gắng bình thản kìm chế nội tâm lên xuống
thất thường của mình mà trả lời Chân Tâm: “Đừng nói bậy nữa, Chân Hy đã có bạn
gái rồi.”
Trên thực tế thì bản thân tôi cũng đang đau đầu muốn biết rốt
cuộc đã xảy ra chuyện gì nữa đấy. Trong khoảnh khắc Chân Hy nhắc đến mình đó, bất
chợt như lóe ra ánh hào quang của thiên đường! Tôi có cảm giác, lời phát ngôn của
Chân Hy hôm nay, sẽ khiến cho tôi trở thành chủ đề bàn tán của cả trường. Bởi
vì tôi phát hiện rằng mặc cho tôi chạy đến nơi nào đó trong trường, tôi cũng trở
thành nhân vật tiêu điểm có tỉ lệ 2% người xoay đầu nhìn lại tôi xoi mói. Theo
dự tính sau khi về đến nhà, hất hết những ánh mắt xoi mói trên người đó xuống đất,
tôi đã không còn là quyền lợi riêng của Chân Hy nữa.
“Này! Bà thím!” Hử… Theo phản xạ tôi ngước đầu lên láo liên
nhìn tứ tung, tìm kiếm cái người nhắc đến 2 từ “Bà thím”. Cớ sao trong lớp học
mình lại có người thích gọi người khác là “Bà thím” như Hàn Tuyết Hàm vậy này?
Đáng ghét thật! Nhất định là do hành vi gọi bậy gọi bạ của Hàn Tuyết Hàm, mới
khiến cho tôi đối với 2 từ “Bà thím” sản sinh “phản ứng mẫn cảm” chăng?
“Bà thím Cinrella!” Lại có một tràng âm thanh khó lọt tai
phát ra từ đâu đó. Các bạn đang tự học ở xung quanh, cô chủ nhiệm đang sửa giáo
án ở phía trên như cùng một lúc đưa ánh mắt “sát thương” nhìn chăm chăm vào
tôi… Bầu không khí ảm đạm chẳng mấy chốc đã bao vây. Trong lòng tôi vừa cầu Trời
lạy Phật phù hộ xin đừng có phải là hắn đang gọi mình, vừa từ từ xoay đầu qua
nơi vừa phát ra tiếng ra tiếng réo gọi.
Hàn… Tuyết… Hàm…? 3 từ này như sợi roi da, quất vào lòng tôi
3 cái đau điếng, và tôi có cảm giác kinh hãi như ngày tận thế đã đến.
“Bà thím… À không, Cinre…la” Đột nhiên Hàn Tuyết Hàm từ cửa
sổ sau lớp học đưa đầu ra, kèm theo nụ cười nham hiểm thường ngày của hắn.
“Oa! Đẹp trai quá!” “Trên thế giới này sao lại có người con
trai đẹp trai dữ vậy này?!” “Thật là đáng ghét! Sao anh chàng đẹp trai đó lại đến
tìm Cinrella cơ chứ?” Cả lớp học chẳng mấy chốc như ong vỡ tổ, trở nên ồn ào, lời
khen ngợi và tiếng la hét của các nữ sinh càng lúc càng ồn ào hơn. Thật là một
hám người ham trai đẹp?! Giá như các cô mà biết được bộ mặt thật của hắn, mà vẫn
còn thốt ra những lời khen ngợi như thế, Cinrella này xin thề sẽ uống cạn một
chén nước mắm!
Cô chủ nhiệm đeo mắt kiếng gọng đen siêu lớn tay cầm xấp
giáo án dày cộm, ngước mắt nhìn về phía tôi, sau cặp kính tỏa ra một ánh mắt sắc
nhọn đủ để ép bức người đối diện. “Cinrella! Em quả thật là một cô gái không
đơn giản nhỉ?!” “Em?!” Mặt tôi đỏ bừng xấu hổ, nhưng lại không tài nào tìm ra một
lý do chính đáng nào đó để biện hộ. Cũng tại gã Hàn Tuyết Hàm đáng chết cả,
chính bởi vì hắn nên tôi mới rơi vào tình thế khó xử như thế này.. Tôi nắm chặt
nắm đấm đến nỗi chảy cả nước.
Cô chủ nhiệm vẫn hỏi: “Cinrella. Nghe nói ở cuộc hội nghị hồi
sáng, Chân Hy nói muốn cảm tạ một người… Người đó là em phải không? Quả thật là
con người không thể nhìn bề ngoài… Bây giờ được rồi đấy. Xem em làm sao dọn dẹp
đống hỗn loạn này đây?!” Hầu như toàn bộ ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi ở xung
quanh lúc này có vẻ không được thân thiện cho lắm. Mắc mớ gì đến tôi chứ? Từ
sáng đến giờ, tôi có làm gì đụng chạm đến ai đâu? Tại sao tất cả mọi người đều
tẩy chay tôi thế? Trời ơi! Thật là oan ức quá đi! Tôi giận run cả người, từ miệng
phát ra 3 từ “Hàn Tuyết Hàm!”
“Có chuyện gì? Nhớ tôi hả?”
“Á!” Tôi thật sự bị hắn làm cho giật cả mình. Thật sự tôi
không biết hắn đứng ở sau lưng tôi từ khi nào nữa, và bầu không khí của cả lớp
học càng trở nên hừng hực… Cô chủ nhiệm tức giận đến nỗi mặt đỏ tía tai, những
vết chân chim giống như bùa chú đang trù ếm ai hiện rõ trên mặt.
“Em Cinrella, vần đề cá nhân liên quan đến em, tôi hy vọng
em có thể ra ngoài giải quyết, không nên ở đây làm gương xấu cho mấy bạn khác!”
Tôi có thể thấy cô chủ nhiệm đang cố kìm nén cơn tức giận trong lòng. Thế là hết.
Quả thật là không nên đụng vào những bà cô không chồng đang ở thời kỳ trung
niên. Tôi đành tuyệt vọng nhắm nghiền đôi mắt lại, chịu trận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT