Cantin trưa thứ hai. Sau khi gây ra vụ tỏ tình chấn động, quy mô nhất, đem độ nổi tiếng của “Rain couple” (tên Hân đặt cho Chi và Trần Duy) lan ra toàn trường, rồi gây bão diễn đàn với màn clip quay lại chi tiết từ đầu đến cuối, hiện tại, các nhân vật lại tập trung ở nơi hẹn cũ. Nhưng thời thế thì đã thay đổi. Trước đây, vị trí ngồi mỗi ngày một kiểu, thì nay đã cố định với thứ tự theo vòng tròn: Hoàng, Yến Nhi, Chi, Trần Duy, Thiên, Hải, Hân, Duy. Có những hai cặp đôi trong nhóm, không khí cứ phải gọi là hồng chói lòa đi, tim cứ thi nhau bay phấp phới. Không quá tình cảm đến mức sến rệt như Yến Nhi và Hoàng, nhưng trong từng hành động, ánh mắt, lời nói của Rain couple cũng đều tràn ngập vị ngọt ngào hơn cả kẹo.

Hân ngồi chọc ngoáy đĩa khoai rán, hết nhìn trái, lại qua phải, lập tức bùng nổ:

- GOD! Sai lầm khi mai mối cho mấy người! Có cần phải tình cảm quá mức trước cả đống người đang độc thân ở đây không????

4 cặp mắt cùng liếc nhanh qua Hân, sau đó thờ ơ tiếp tục ai làm việc nấy, mỗi người ném một câu:

- Ghen à? – Trần Duy

- Chị kiếm người yêu đi là được! – Hoàng

- Không thích chị đừng nhìn hihi! – Yến Nhi

- Do mày tự giúp, đâu ai nhờ! – Chi

Hân há hốc mỏ nhìn mấy người vong ơn bội nghĩa, ngậm ngùi ngồi im, tự kỷ cùng bát cơm bốc khói nghi ngút. Bị bắt nạt thế đấy! Thở dài. Hân nhoài sang, đập tay Thiên, tự an ủi:

- Xem ra, chỉ còn tôi với ông là đồng minh! Haizzzz!

Cả chục con mắt nhìn Hân quái dị. Nhỏ này hay phát ngôn những câu bất ngờ ngoài hành tinh không ai hiểu, tỷ dụ như bây giờ, Hân lại quăng 1 câu không ăn nhập chủ đề, khiến toàn dân ngơ ngác. Hân chán nản nhìn quanh, tiếp tục…tự kỷ

- Ai cũng có đôi có cặp, có mỗi tôi và ông độc thân còn gì! *nhìn sang Thiên vẫn ngơ ngáo*

- Hả???? – đồng thanh tập thể

- Trần Duy, Chi, Nhi, Hoàng đã xong. Ngay đến Duy, Hải cũng đã tự thừa nhận quan hệ còn gì! – Hân cúi đầu thở dài thườn thượt, không để tâm đến cái không khí quái lạ bao trùm không gian sau khi cô phát ngôn câu đó.

Đột nhiên Hân ngẩng phắt đầu dậy, nhìn Thiên, hai mắt long lanh. Thiên bất giác nuốt khan, mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng. Có chuyện bất ổn! Giác quan thứ 6 réo ầm ỹ. Hân hồn nhiên bật thốt ý tưởng:

- Hay tôi với ông cũng thành một cặp cho đẹp đội hình nhỉ???

CẠCH! Loảng xoảng! Rơi thìa, rơi đũa tập thể. Thiên nhắm chặt mắt, thầm cầu nguyện. Hân ơi là Hân, lại dâng bạn vào chỗ chết rồi!!!!!!!!!!!!!!!

Hân vừa nhún nhảy vừa hát vang cả sân trường. Vui quá đi, mới nhận thông báo sinh viên năm 3, năm 4 không cần tham gia hoạt động Trung thu, chỉ cần tham dự, không phải chuẩn bị. Thế là đỡ một việc rồi, có thể tập trung hoàn thành bản kế hoạch định hướng cùng với liên hệ địa điểm thực tập, làm đồ án trong năm tới rồi. vừa chạy vừa hát, va chạm là chuyện dễ dàng gặp phải. Hân vừa mới rẽ qua chỗ ngoặt đã đâm sầm phải một người đi ngược chiều, súy ngã ngửa nếu không được người đó nhanh tay đỡ lấy. Đứng vững trở lại, Hân bật công tắc….loa phát thanh:

- Đi kiểu gì thế hả?

- Bà đi không nhìn đâm phải tôi, còn mắng cái gì? May không phải người khác, không thì ngã đập đầu rồi nhá! – Duy cũng không vừa, đốp chát lại

- Chứ không phải ông vừa đi vừa chúi mũi vào điện thoại à? – Hân đành hanh – lại tán tỉnh em nào chứ gì?

- Ờ đó! Việc của bà hả? – Duy gân cổ lên thách thức

- Tôi mách Hải!- Hân giở giọng trẻ con cãi cùn, nhất quyết không chịu thua

Vừa dứt lời, ngay lập tức Hân đã bị Duy nắm hay vai ấn chặt vào tường đau điếng, tập giấy tờ cũng theo đó bay tứ tung dưới đất. Hân bàng hoàng, mở to mắt nhìn Duy đứng ngay sát mình, ánh mắt tức giận, đôi tay cứ bóp chặt vai cô. Hân hơi run, chưa bao giờ cô thấy Duy tức đến như vậy, ánh mắt tỏa ra luồng khí lạnh đến mức đông cứng. Cô lắp bắp không thành câu:

- Ông….sao….đau tôi…..

- Tôi đã nói, tôi và Hải không có bất cứ tình cảm gì, tại sao bà không nghe? – Duy gằn giọng nói từng tiếng, nắm tay vô thức khép chặt hơn như muốn ngiền nát đôi vai nhỏ bé của người con gái trước mặt.

- Tôi….tôi – Hân hoảng hốt, càng run mạnh hơn, đáy mắt dần ngập nước

Duy vẫn chú mục vào Hân, cái nhìn càng lúc càng quyết liệt, gương mặt cứ thế sát lại gần hơn. Hân ngửa đầu hết cỡ ra sau, trốn tránh, cho đến khi đầu đụng tường, không thể lùi được nữa. Duy định đánh cô sao? Đánh người bạn đã quen thân 5 năm, đánh người cậu luôn chiều theo ý kiến sao???? Quá sợ hãi, Hân nhắm tịt mắt, chuẩn bị tâm lý, chờ đợi….chờ đợi……một cái tát? Một cú đấm?

Nhưng, ngoài dự đoán, Duy không đánh cô, mà hành động khác hẳn. Đôi môi bỗng dưng cảm nhận thấy một cái gì đó ép nhẹ, ấm áp, mềm mại. Hân mở bừng mắt, sững sờ. Duy….Duy……đang…..cái này……cái này là….hôn….là kiss đấy hả????????

Duy hôn cô?????????? Hân cứng người, không động đậy, trong tầm mắt chỉ hiển hiện gương mặt Duy đang phóng đại, mắt nhắm lại. Hân còn nhìn thấy rõ hàng mi dài đen của Duy cũng đang rung nhẹ.

Nụ hôn chỉ thoáng qua vài giây, rồi Duy rời khỏi Hân, nhìn thẳng vào cô vẫn chưa hết bàng hoàng, nói nhanh:

- Lần sau….đừng chọc giận tôi nữa!

Ngay sau đó, cậu quay lưng bỏ đi, chạy thẳng không một lần nhìn lại, để lại Hân chưa thoát khỏi cơn choáng váng. Đôi chân mềm nhũn như vừa bị rút hết sự sống, Hân trượt người dọc theo bờ tường, ngồi phịch xuống đất, ngón tay khẽ chạm vào môi. Cảm giác mềm mại, ấm áp đó vẫn còn lưu lại, nhắc nhở cô biết mình không nằm mơ. Hân cứ ngồi im ở đó, không hề biết bóng người đứng khuất sau lưng, hai tay nắm chặt, kìm nén giận dữ.

Hân không biết mình về phòng thế nào, thay quần áo ra sao, thậm chí còn không biết tại sao leo lên giường an toàn không xảy ra tai nạn. Căn phòng chìm dần vào bóng tối. Đèn cao áp ngoài khung cửa sổ bật sáng, chiếu hắt vào trong, nơi một bóng người nhỏ nhắn đang ngồi co ro một góc.

Tiếng động từ cửa truyền vào, ánh sáng bừng lên chiếu rọi không gian. Chi vừa cất ba lô vừa nhìn vào góc nơi có con mèo đang cuộn tròn

- Mày làm gì ngồi trong bóng tối thế? Sao không bật đèn lên?

-…………………

- Tắm chưa? Xuống cantin ăn tối luôn không? – Chi vẫn tiếp tục hỏi

-……………….

- Mày sao thế? Ốm hả? Hay đau ở đâu? – Chi thấy lạ khi Hân im lặng không đáp, bơ cô tận hai lần, liền lò dò lại gần, cúi người xem xét

- Oa oa, huhuhuhu! – Hân bỗng nhiên bật khóc, nhoài người ôm chầm lấy Chi – mày ơi………

- Có chuyện gì thế? – Chi cũng hốt hoảng theo, xảy ra điều gì khiến Hân mạnh mẽ vui vẻ lại khóc như trẻ con thế này???

- Huhuhu! Mất rồi……. – Hân vùi mặt vào vai Chi, nức nở

- Cái gì mất? Tiền? Điện thoại? Hay báo cáo? – Chi đoán mò, không ngừng vỗ vai an ủi

- Hức…..nụ hôn đầu của tao oa oa oa!

Chi đứng hình, cúi mặt nhìn trân trân bờ vai đang run rẩy của Hân. Cái gì cơ???

Khóc chán chê, kêu gào chán chê, hết nước mắt, hết sức, đau họng. Chờ đến khi đủ dấu hiệu, Hân mới bình tĩnh, ngồi ngay ngắn kể lể sự tình cho Chi, không thiếu chi tiết nào. Nghiền ngẫm xong xuôi, Chi gật gù, rồi kết luận:

- Mày vẫn không hiểu sao Duy làm thế?

- Hức! Tao đã bao giờ nói Duy khi giận rất ghê gớm chưa? – Hân lấy khăn giấy xì mũi một cái rõ kêu – lần này tao chọc giận Duy rồi, hix!

- Mày nghĩ là Duy giận mày nên làm thế? – Chi chất vấn

- Chứ sao! – Hân gục gặc đầu – Duy còn để lời cảnh cáo đừng chọc giận cậu ấy còn gì! Chắc cậu ấy muốn chứng tỏ mình thích con gái, không hứng thú với con trai. Nhưng có cần lấy tao làm vật thí nghiệm thế không? Kiếm đứa khác hôn trước mặt tao là được mà! (ôi mẹ ơi bó tay rồi >
Chi ôm trán. Có ai lý giải được bộ não con nhỏ này làm bằng gì không? Thế cũng nghĩ ra được. Chi đành phải….giảng giải tỉ mỉ:

- Mày nghĩ coi! Nếu muốn chứng tỏ cậu ấy có thể tìm người khác như mày nói, nhưng cậu ấy lại không làm thế, tại sao?

- Chắc là… – Hân ngẫm nghĩ – một cách trút giận à?

- …………..*câm nín*

- Hay đây là cách cậu ấy hành hạ tao khi tao chọc giận? – Hân tiếp tục suy luận

-………..*không còn khả năng phản ứng*

Chi bất giác thấy tội nghiệp cho những ai lỡ…..cảm nắng Hân quá, đối diện với đứa tinh thông tình cảm người khác nhưng chuyện của mình lại không biết chút gì như vậy, e rằng yêu phải vắt kiệt toàn bộ trí thông minh mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play