Có phải chú thích thêm mức độ đoàn kết, hợp rơ, độ hiểu nhau, linh cảm giữa
các thành viên trong gia đình nhí nhố này không? Khi nào, ở đâu, bất cứ hoàn
cảnh, ai nấy đều có phản ứng đồng loạt như một. Chả phải lặn lội lại nhiều,ngay
lúc này, chỉ có 1 cái tên được xướng lên, thế mà cứ phải có đủ…..(đếm nào) 8 đôi
mắt cùng nhìn mới chịu.
Ngay khi xác định được người gọi tên mình trong đám đông nhốn nháo chật ních
người ở bữa tiệc, Hân mừng quýnh, từ mặt đất phi thân một nhát, nhảy lên ôm chầm
lấy người ấy, miệng tíu tít không ngừng:
- Anh Việt!!!!!!!!! Sao anh lại ở đây? Không phải đang ở bên Sing sao? Về khi
nào thế? Nhớ em không? Về sao không nói? Định trốn không đưa quà cho em à???
Hân nói không ngừng, hỏi tới tấp, không cần biết người con trai đang đứng
chịu trận cho mình bám như bạch tuộc ấy phản ứng thế nào, càng bỏ qua mất chục
con mắt chiếu thẳng vào.
- Thôi thôi, tha cho anh, anh mới xuống máy bay chưa được 2 tiếng đâu nhóc! –
người con trai tên Việt khẽ càu nhàu, nhưng trong ánh mắt đen láy tỏa ra niềm
vui, sự cưng chiều không che giấu
- Sao anh lại ở đây? – Hân cuối cùng cũng buông tha cho Việt, nắm tay nắm
chân đánh giá anh từ đầu đến ngón chân
- Ăn cưới chứ làm gì! – Việt xoa đầu Hân, nói thêm – chú rể là anh trai của
bạn học của anh ở bển (quan hệ rắc rối =_=), anh được mời về dự lễ cưới!
Hân cứ tiếp tục bô lô ba la không ngừng. Đằng sau lưng, một người chỉ biết
đứng đó, nhìn cô trân trối, không thể phản ứng. Yến Nhi quay sang Chi hỏi
nhỏ:
- Ai thế chị?
- Chị cũng chịu! – Chi nhún vai, chuyển sang hỏi Duy – ông biết ai không?
- Biết! – Duy gật đầu 1 cái – người quen của Hân!
Cả đám ngã ngửa sau câu trả lời rõ ràng rất hiển nhiên của Duy, trừ một người
đã quên đi thế sự, chỉ nhìn mục tiêu không dời ^^. Chi cốc đầu Duy không thương
tiếc:
- Tôi không ngu mà không biết đó là người quen, đang hỏi quan hệ thế nào cơ
mà!
- Tôi mới gặp, biết quá nào được! – Duy bực bội gắt om sòm, đã phải kiềm chế
lắm rồi, sao mấy người cứ đâm bị thóc chọc bị gạo thế?????
Nhưng chả cần cả đám phải đứng đó xầm xì với nhau, Hân đã kéo Việt đến, hào
hứng giới thiệu:
- Đây là các bạn của em! – Hân chỉ từng người, sau đó quay sang Việt – giới
thiệu với cả nhà, anh họ tôi, anh Việt!
Đâu đó có 2 tiếng thở phào nhẹ nhõm, đâu đó có 2 nụ cười nhếch mép, đâu đó có
vài ánh mắt đầy ẩn ý (xời, trước mặt còn lắm chuyện =_=).
Tua nhanh qua cái đoạn làm quen rất bình thường kìa,bữa tiệc nhanh chóng bắt
đầu, với lời giới thiệu của chỉ gia đình Khánh, sau đó là ăn uống, tiệc tùng. Vì
là bữa tiệc trước lễ cưới nên cũng không quá sang trọng, chỉ là tiệc đứng với
những món ăn nhẹ nhàng, thanh nhã, những món tráng miệng thơm lừng. Hân bám cứng
lấy Việt, anh đi đâu cũng theo đó, bỏ rơi hoàn toàn đám bạn phía sau, cứ để đó
cho Yến Nhi phụ trách. Hải đứng gần quầy giải khát, nhìn xung quanh biển người,
cố tìm kiếm một bóng hình nhưng vô vọng, người thì đông, mục tiêu lại chả có
điểm gì nổi bật, đã vậy chiều cao lại khiêm tốn, tim được mới tài. Đang mải mê
chìm đắm trong thế giới riêng,một cái đập nhẹ bên vai phải thu hút sự chú ý của
cậu.
- Đứng một mình vậy? Không đi cùng mọi người sao?
- Uhm! – ừ hử một câu, Hải tiếp tục cho mắt hoạt động (đúng với phong cách
lạnh lùng)
- Chị Hân đang ở vườn sau! – Yến Nhi che miệng cố giấu nụ cười, đằng hắng
cung cấp thông tin
- Uhm! – lại 1 từ (cậu có biết Tiếng Việt không hả? Tiết kiệm lời quá thể
>_ Đấy, vốn dĩ là người nói khá nhiều, chả kém Hân là bao, thậm chí có phần hơn,
Yến Nhi cũng phải cứng họng với người này. Bảo sao Hân không nghĩ đến việc Hải
thích mình, cứ chối đây đẩy, có ai đời thích người ta lại giữ thái độ thế này
không? Muốn giúp chả được!!! Thở dài cái thượt, Yến Nhi đành phải nói thẳng:
- Rốt cuộc cậu ý thức được tình hình không? Biết rõ ràng mình có đối thủ, vậy
mà cứ tỉnh bơ như vậy à? Nếu cậu còn có thái độ đó, khi mất đừng hối hận đấy
nhá!
Không thể nói thêm gì khi gương mặt bên cạnh không thay đổi sắc thái, vẫn cứ
bình chân như vại, Yến Nhi vùng vằng bỏ đi sau khi đế thêm một câu “Anh Duy cũng
đang ở vườn sau đấy!” cho Hải tỉnh ngộ.
Bóng Yến Nhi khuất dần nơi góc vườn,Hải cụp mắt,đưa tay xoa nhẹ vành ly
cocktail, trầm tư. Không ai biết cậu đang nghĩ ngợi điều gì.
Bữa tiệc kết thúc,10 giờ đêm, cả đám lại kéo nhau về nhà riêng, sau này là tổ
ấm của Khánh. Mệt nhoài sau 1 ngày đầy bận rộn, không ai còn sức ngồi tám chuyện
nữa, chỉ tự giác về phòng nghỉ ngơi. Hân, Chi, Yến Nhi được ở phòng rộng nhất
nhà ở tầng trệt. trên tầng hai là phòng Trần Duy, Thiên. Đối diện có Duy, Hải,
Hoàng.
Tắm gội xong xuôi, Yến Nhi ngồi thu xếp hành lý, Chi chạy qua phòng ăn cầm 3
cốc nước mát về, ngồi trên giường nhởn nhơ nghịch điện thoại. Hân chui ra khỏi
phòng tắm, kéo theo hơi nước nóng hổi phả ra rồi nhanh chóng tan biến bởi không
gian mát mẻ của căn phòng. Yến Nhi lên tiếng:
- Hai chị ngủ luôn chưa?
- Chưa buồn ngủ lắm! – Chi ngẩng đầu lên đáp – mọi khi chị còn ngủ muộn
hơn!
- Vậy giờ chúng ta làm gì??? – Hân hỏi
- Hay rủ đám con trai chơi gì chút rồi đi ngủ? – Yến Nhi góp ý kiến – mọi
người lần đầu về đây chơi, em sẽ bảo anh Khánh chiêu đãi vài món ăn đêm nổi
tiếng!
- Món ăn đêm á? – Hân sáng mắt – ô kê con gà đen, em goi đi, Chi nghĩ trò
chơi đi, chơi mới thích! Chị lên gọi mấy người kia!
Không đợi câu trả lời từ Chi, Hân đã xông ra ngoài cửa, phi hai bậc cầu thang
một, tiến thẳng đến cửa phòng, không biết phòng ai với ai. Khi đám con trai lên
nhận phòng, Hân đâu có đi theo, cứ gọi thôi. Chả cần gõ cửa mất thời gian, lại
còn đau tay, kiểu cách, Hân không ngại ngần đưa tay cầm nắm đấm cửa,vừa mở banh
cửa vừa gào lớn:
- Mọi người, xuống nhà chơi……….chơi…………..
Hân đơ miệng, mắt trố như mắt ếch, nhìn cảnh tượng hoành tráng hiện ra trong
căn phòng sang trọng, và rồi…..
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT