Hiện tại đang giờ nghỉ trưa, mọi người đều đã tập trung về ăn uống, nghỉ
ngơi, trong khu vực mỗi khoa chỉ còn lại vài người ở lại trông nom. Hân nhìn
quanh quất một hồi, đúng là không thấy ai trong nhóm, có lẽ cũng đi nghỉ rồi.
Nghĩ vậy nên cô bước nhanh chân vào “Con đường xanh”, thẳng tiến khu vực nhiệt
đới, bước đi không chút do dự.
Áng sáng bên trong được giảm thiểu tối đa để tạo độ chân thật cho khung cảnh,
một phần do các phụ kiện trang trí lấn át hết không gian. Chính vì lẽ đó, Hân
không hề hay biết ngay khi cô bước vào chỗ rẽ, cửa ra vào,được đan kết tài tình
bằng tre và lá cây đã đóng lại một cách bí mật.
Khoa Sư phạm
Yến Nhi cầm theo vài chai nước ngọt (khoa này chơi sang ^^), cầm theo chút đồ
ăn vặt tung tăng chạy qua Khoa BVTV kiếm Chi, Hân ăn chung cho vui cửa vui nhà.
Cả sáng cô bận rộn với gian hàng trao đổi sách của khoa, chưa có thời gian đi
đâu. Giờ phải tranh thủ chút xíu. Đoạn đường từ khoa cô đến khoa Hân, Chi phải
đi qua khu vực khoa Kinh Tế. Đến gần cổng chào của khoa, Yến Nhi nhác thấy bống
người quen quen,liền lên tiếng chào:
- Anh Duy! Anh không nghỉ sao?
Duy đang đứng bồn chồn đi lại ngoài cửa, nghe tiếng Yến Nhi ngoái đầu lại
phía sau:
- À, anh đang trực!
- Anh sao thế?- Yến Nhi khẽ hỏi khi thấy thái độ kỳ lạ của Duy
- Khi nãy Hân có qua đây… – Duy hơi chần chừ, nhưng cũng quyết định kể cho
Yến Nhi nghe – sau đó có người gọi về khoa có việc. Nhưng….anh thấy bất an sao
đó!!!
- Hừm! – Yến Nhi xoa cằm, nghĩ nhanh – em với anh qua đó, vừa may em cũng
định đi tìm chị Hân. Dù sao…..em vẫn không tin tưởng mấy đứa bên đó đâu!
- Ừ được rồi!
Duy vào trong lều,nhờ vả một người đổi ca đứng gác cửa rồi nhanh chóng chạy
ra cùng Yến Nhi đi về hướng khoa BVTV. Một bóng đen do dự nhưng cũng nhanh chóng
bước theo 2 người.
Đến nơi, Duy ngó ngang dọc, chả thấy một bóng dáng ai chịu trách nhiệm ở lại
trực trưa ở khoa. Có chút nghi vấn nên Duy ra hiệu cho Yến Nhi cùng mình đi vòng
quanh ra phía sau cổng chính. Vì cả không gian trong lẫn ngoài đã được trang trí
tỉ mỉ, hơn nữa đường đi hạn hẹp do không gian chèn ép của hai khoa khác bên
cạnh, cả hai người di chuyển hơi khó khăn. Đang mải tìm kiếm, Yến Nhi bất chợt
thấy bóng dáng 2 người đứng khuất sau gốc cây gần đó, cô khẽ kéo tay Duy. Hiểu
ý, Duy cùng Yến Nhi đứng nấp mình sau góc tường, nghe ngóng
- Mày đảm bảo không ai biết chứ? – 1 giọng nói vang lên
- Chắc chắn đấy,giờ này có ai đi tham quan đâu chứ! Tao đóng cổng rồi,ai hỏi
chỉ cần nói đi nghỉ là xong – 1 giọng nói khác vang lên, có chút đắc ý
- Haha, được lắm! Lần này để xem con đó còn coi thường tao nữa không! – tiếng
cười đắc ý pha chút nham hiểm vang lên không do dự
- Nhưng….liệu có ổn không? Nhỡ nó bị làm sao….
- Mày bênh ai thế? Con nhỏ đó luôn cố tình chọc giận đến tao, còn suốt ngày
cặp kè hết người này đến người kia, đã vậy không biết điều dụ dỗ Hải của tao,
tao không dằn mặt, nó sẽ lấn tới!
-Haizzzz, mày tên Hiền mà sao chả hiền chút nào!
-Hiền để bị bắt nạt sao? Haha, thôi tao về khoa, không lại bị nghi ngờ! Mày
qua trông đi, nhỡ có ai đi vào kiểm tra, hỏng hết việc!
- Ừ, được rồi!
Bóng dáng 2 người con gái vừa khuất, Duy và Yến Nhi quay sang nhìn nhau,mặt
tái mét. Ngay lập tức Duy quay lưng, guồng chân chạy vòng về hướng cửa chính.
Yến Nhi cũng hối hả chạy theo sau. Đến nơi, Duy định xông vào bên trong, nhưng
bị 1 người cản lại
- Anh ơi, giờ chúng em không mở cửa đâu ạ! – 1 nữ sinh chạy đến, ngăn cản
Duy, Giọng nói đúng là của 1 trong 2 người lúc trước
- Tôi muốn vào,tránh ra! – Duy gằn giọng, ánh mắt lóe lên sự tức giận
- Nhưng….giờ không mở cửa, anh có thể chờ đến 1 giờ được không???
- Không có luật đến giờ nghỉ không được mở cửa, bạn nghe phổ biến chưa? Giờ
nghỉ trưa cũng phải có người phụ trách! – Yến Nhi nói lý lẽ
- Thật sự là….không được! Có ai không??? – nhỏ đó bị hai người bắt bẻ, trở
nên hốt hoảng, hét lớn cầu cứu đồng minh
- Xê ra!!! – Duy hét to, đẩy mạnh nhỏ đó vẫn đứng cản đường,bật tung hai cửa,
phi vào trong. Cùng lúc, những người trong khoa nghe tiếng ồn ào cũng đỏ xô ra
ngoài. Thanh Hiền liếc nhìn cô bạn, ánh mắt có phần hoảng loạn, Hải chỉ nhìn
thoáng qua Yến Nhi đang chuẩn bị nối bước Duy,sau đó cũng nhanh chóng đi vào
trong, theo sau là Chi. Tất cả đều khó hiểu không biết sao Yến Nhi lại hốt hoảng
đến mức đi vào trong khu vực không một bóng người.
Trong khu vực rừng nhiệt đới, Hân nheo mắt,cố gắng kiểm tra thật kỹ từng chi
tiết hòng phát hiện ra sơ suất mà cô bé kia nói. Nhưng với thị lực kém người
thường, Hân vẫn không nhìn thấy gì.Bật điện thoại, hi vọng tia sáng yếu ớt có
thể giúp mình phần nào, Hân giẫm chân lên thảm lá khô, bước sâu hơn vào bên
trong.Tiếng lá khô gãy giòn tan dưới gót giày, càng khiến không gian yên ắng có
phần….kỳ dị. Khẽ rùng mình, Hân hít thở sâu, tiếp tục quan sát,
May sao, một lúc sau,cô đã phát hiện được thiếu sót. Một mảng lớn đám rêu và
dương xỉ được gắn lên bờ tường ngay sát mặt đất bị bong tróc,nhìn rõ được cả ánh
sáng bên ngoài hắt vào qua lớp vải mỏng.
Hân ngồi thụp xuống, dùng vài que củi nhỏ gần đó, lúi húi gắn lại mảng rêu
lên trên tường. Xong xuôi đâu đó, Hân định đứng dậy thì tiếng lá khô xào xạc
vang lên rất nhẹ. Hân thận trọng ngồi nghe ngóng.Thảm lá khô được rải xuống khá
dày,chỉ cần 1 chuyển động nhẹ cũng sẽ tạo nên âm thanh. Giờ Hân đang ngồi im,
không di chuyển, lấy đâu ra tiếng động chứ?
Nghe thêm chốc lát không thấy gì, Hân nghĩ có lẽ mình nghe nhầm, liền đứng
dậy nhanh chóng. Vừa quay lưng lại, Hân đã mở to mắt sửng sốt. Ngay dưới chân
cô, một con rắn lục đang uốn ** thân mình, bò chậm rãi. Cái đầu nó ngóc dậy nhìn
Hân chăm chú, như thầm đánh giá xem nên tấn công hay bỏ qua. Cứ mỗi lần con rắn
trườn mình, lá khô lại khẽ vang lên lạo xạo.
Hân cứng người, muốn chạy thật nhanh nhưng đôi chân không nghe điều khiển của
não, chỉ biết dính chặt lấy nền đất. Cô thật sự….thật sự rất sợ.Nhìn thấy ánh
mắt vàng khè bé tạo qua đôi mắt ti hí của con rắn,cái lưỡi chốc lát lại thè ra
thụt vào, Hân không còn nghĩ ngợi được gì nữa.
Ký ức từ ngày bé lại ùa về như lũ vỡ đê, tràn ngập trí óc đã sớm hoảng hốt
của Hân. Hân không thể mở miệng kêu cứu, âm thanh dường như đã tắt hẳn trong cổ
họng.
Con rắn càng lúc càng trườn đến gần hơn với Hân, đầu mũi nó đã chạn nhẹ đến
mũi giày của cô. Hân muốn quỵ xuống, hai đầu gối run rẩy, mồ hôi lạnh toát ra
không ngừng sau gáy. Ánh mắt cô mờ dần vì làn nước mỏng đang từ từ dâng lên.
Có ai….có ai cứu cô không???
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT