Chi chạy vội xuống cầu thang KTX, xém vấp ngã mấy lần nhưng cô không để tâm, chỉ nhanh chóng hướng tới sân bóng mini gần khoa Sư phạm. Thoáng thấy bóng dáng 1 người con gái đang đi qua đi lại ngay cửa sân, Chi gọi lớn:

- Nhi!

Yến Nhi nghe tiếng Chi, vội vàng chạy lại đón

- Chị Chi!

- Có chuyện gì? Em nói biết chuyện gì liên quan đến Hân? Nói xem? – Chi giục rối rít, không còn điềm đạm lạnh lùng như thường thể hiện khiến Yến Nhi hơi bất ngờ

- Chiều nay em có ghé qua khoa chị Hân, định rủ chị ấy qua khoa em chơi. Đến đó thì không thấy đâu, không khí mọi người thì nặng nề. Em có đứa bạn quen 1 người bên đó. Hỏi thăm mới biết…..bla…bla….bla (giản lược phần kể chuyện)

Yến Nhi thuật lại cho Chi biết tất cả những gì mình nghe được. Chi trầm tư suy nghĩ. Vậy đó là lý do cho tâm trạng khó hiểu của Hân khi chiều.

- Thế ra….chị ấy dám trút giận lên em chỉ vì em giống nó????

Một giọng nói uất ức vang lên phía sau khiến cả hai giật mình. Hoàng không biết xuất hiện từ khi nào, đi đến gần Chi kháng nghị, mắt hướng qua Hải đứng bên cạnh

- Chị nói xem? Rõ ràng chiều nay em không có sai, em còn không biết mình làm sai gì, vậy mà hết người này đến người kia đổ tội em làm chị Hân khóc! Chị nói coi???

- Chị Hân khóc á? Sao cậu dám??? – Yến Nhi nổi khùng, đấm Hoàng một cái rõ mạnh vào tay

- Điên không hả? – Hoàng gắt – Đã nói là Hải cơ mà!!!!!!!!!! (khổ thân, bị ép đến đường cùng mới mắng mỏ thế đấy =_=’)

- Tạm ngừng vấn đề đó! – Chi ngăn chặn cơn cãi vã bùng nổ – đi tìm Hân đã! Khi nãy Hân nói ra ngoài, nhưng với tình trạng này…..

- Hân đi đâu? – Hải lúc này mới mở miệng nói, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Chi chằm chằm

- Chị biết vài chỗ Hân hay đến! Nhi cùng chị qua công viên gần trường, Hoàng, em gọi thêm ai thì gọi, đi tìm ở thư viện, khuôn viên sau trường và xung quanh xem!

Chi tảng lờ câu hỏi của Hải, phân phó cho hai người còn lại, nhanh chóng kéo Yến Nhi đi. Hoàng tặng cho Hải thêm cái nhìn cảnh cáo “Tối về anh xử” rồi cũng chạy đi tìm thêm nhân lực. Chỉ còn lại Hải đứng đơn độc giữa sân.

Ghế đá gần công viên, từng người ngồi nói chuyện vui vẻ, rôm rả, chộn rộn một góc trời, chỉ riêng Yến Nhi ngồi một mình, ánh mắt thẫn thờ nhìn từng người đi ngang qua mình, một cách cực kỳ….soi xét. Sau một hồi tìm kiếm không thấy, Chi đã qua hồ nhân tạo đối diện tìm tiếp, Yến Nhi được lệnh ngồi đây, phòng trường hợp Hân bất ngờ đi dạo ngang qua,

Bỗng Yến Nhi thấy từ bên tay trái, một người đang vừa đi vừa ngó nghiêng, túm tay hết người này đến người kia níu lại xem mặt. Khẽ nhíu mày, Yến Nhi đứng dậy đi lại gần, đập đập vào vai người quen:

- Cậu làm gì ở đây?

Hải giật mình quay mặt lại, thoáng mừng rỡ hiện lên trong ánh mắt, nhưng rồi cũng nhanh chóng biến mất khi phát hiện không phải người mình tìm. Không trả lời câu hỏi của Yến Nhi, Hải tiếp tục đi thẳng

- Chờ đã! – Yến Nhi níu tay Hải – cậu theo mình và chị Chi đến phải không? Tìm chị Hân???? (hỏi hay ghê)

- Cậu không cần biết! – Hải cộc cằn nói nhanh

- Mình muốn nỏi rốt cuộc chuyện đó là sao? Mình không tin cậu lại có thể khiến chị Hân như thế! – Yến Nhi một phát ăn ngay,đâm thẳng vào chủ đề chính,không vòng vo nhiều lời

-……………… – Hải vẫn im lặng, nhưng bước chân đã ngừng lại, dáng lưng cô độc nhìn từ phía sau khiến Yến Nhi thông cảm

- Cậu cứ nói ra xem! Có lý do thì chị Hân sẽ bỏ qua mà, chị ấy đâu phải người thù dai? – Yến Nhi lên tiêng an ủi

- Lỗi của tôi! – Hải cúi gằm mặt, nói nhỏ

- Sao cơ?

- Khi nhìn thấy cảnh ấy,không hiểu sao tôi lại không lên tiếng bảo vệ Hân, đến khi Hân nói đến cả tôi cũng không tin cô ấy, tôi không thể lên tiếng thanh minh cho chính mình! Tôi điên rồi! Sao tôi lại nghi ngờ người mình thích, khiến Hân tổn thương cơ chứ????

Hải nói liên tục không ngừng nghỉ, tưởng như đang tự trách chính mình hơn là nói chi Yến Nhi nghe. Yến Nhi thở dài nhìn cậu bạn kiêu ngạo, lạnh lùng thường ngày mất hết tỉnh táo, tiến đến gần vỗ vai động viên:

-Bây giờ cậu xin lỗi và giải thích cũng đâu có muộn????

Hải không nói, ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy đầu.Yến Nhi không biết làm gì, tay chân luống cuống, đành đứng….canh bên cạnh (sợ bị bắt cóc sao canh dzị ^^)

Vừa đúng lúc này, hai người phụ nữ trung niên tập thể dục quanh công viên, đến gần hai người, miệng vẫn liên tục nói không ngừng nghỉ:

- Vụ tai nạn khi nãy thê thảm thật! Tội nghiệp con bé, trẻ vậy mà….- 1 người chép miệng

- Thanh niên ngày nay thế đấy! Đi xe không điều khiển tốc độ, không nhìn đèn báo hiệu, chỉ biết phi như điên! – 1 người khác phê phán

Yến Nhi ngước lên nhìn hai người phụ nữ, có chút tò mò.

- Kể ra thì….không biết đứa nhỏ có sao không, máu chảy lênh láng hết mặt đường, nhìn con bé nhỏ loắt choắt tôi cảm giác như con mình gặp nạn vậy!

- Cặp kính của nó bị nghiền nát luôn, thằng kia gây tai nạn xong còn bỏ chạy nữa chứ!

Yến Nhi hốt hoảng mở to mắt, nhìn chằm chằm chằm phía trước, Hải cũng ngẩng phắt đầu dậy nghe không sót một từ. Yến Nhi chạy đến gần hai người phụ nữ hỏi thăm:

- Bác cho con hỏi, hai bác nói đến vụ tai nạn nào thế ạ?

- À, vụ tai nạn ở trên góc phố đằng kia, xe máy đâm phải người đi bộ đang qua đường, tắc nghẽn giao thông lâu lắm đó con! – người phụ nữ hồ hởi kể lể chi tiết cho Yến Nhi nghe, thêm đối tượng để buôn bán dưa lê dưa chuột

- Ai gặp tai nạn thế ạ? – Hải nhảy xổ tới, hỏi gấp

- Bác cũng không nhìn rõ cho lắm, chỉ biết một cô bé có vẻ như là học sinh, dáng người thấp thấp, bé con…..hình như có đeo kính đúng không bà? *quay sang hỏi người bên cạnh*

-Ừ, đúng rồi!

Câu khẳng định chắc nịch của hai người phụ nữ như con dao đâm thẳng vào tim Yến Nhi và Hải.Yến Nhi sơ hãi quay sang níu tay Hải:

- Không phải chị Hân đâu,đúng không???? Chị ấy…..chị ấy người lớn mà,đâu phải học sinh nữa????

Hải thần người trong chốc lát, bên tai không còn nghe được bất cứ âm thanh nào. Trong đầu cậu giờ chỉ tập trung được vài thông tin. Tai nạn….nữ sinh….đeo kính.

Hải gạt tay Yến Nhi, guồng chân hướng về góc phố nơi xảy ra tai nạn, bất chấp việc cậu xô ngã bao nhiêu người, hứng chịu bao nhiêu lời mắng nhiếc, bỏ qua cả tiếng gọi và bước chân đuổi theo của Yến Nhi.

Đến góc phố nhỏ, hiện trường vụ tai nạn vẫn còn đó, một mảng màu đen sẫm trải dài ngay giữa lòng đường, mảnh thủy tinh, mảnh nhựa lấp lánh sáng li ti mỗi khi ánh đèn chiếu tới. Dải băng màu vàng khoanh vùng càng làm nổi bật lên hình ảnh thê lương, khiến mỗi con người đi qua đều phải chột dạ, ngước nhìn trong chốc lát. Yến Nhi cuối cùng cũng đuổi kịp đến nơi, vừa nhìn thấy cảnh tượng đó, tim cô đã thót lên một cái, đưa tay lên mũi che đi mùi máu tanh nồng nặc còn vương lại trong không khí.

Hải thẫn thờ, cúi xuống cần lấy gọng kính đỏ văng lên vỉa hè, mắt kính đã bị vỡ nát, gọng gãy làm đôi, cong vẹo, không còn ra hình dáng. Cậu nắm chặt nắm tay,hai mắt nóng hổi, dần trở nên ướt đẫm. Yến Nhi nhìn cảnh tượng đó, lệ cũng bắt đầu dâng, chuẩn bị rớt thì…..

- Hai đứa nhìn cái gì đó????- giọng nói êm ái vang lên trên đỉnh đầu

Hải thoáng giật mình, từ từ ngước đầu nhìn lên, sợ rằng âm thanh mình vừa nghe chỉ là ảo giác.

Trước mắt cậu, Hân đứng đó, lành lặn, nguyên vẹn, mắt mở lớn nhìn hai con người kỳ quặc trước mặt với biểu hiện cứ như đang đóng phim.Trên tay trái đang cần que kem ăn dở, tay phải lủng lẳng túi bánh ngọt nóng hổi, thơm phưng phức

- Chị Hân! – Yến Nhi mừng rỡ ôm chầm lấy Hân, gọi tên ríu rít

- Bị sao thế? Cứ như lâu không gặp chị ý? – Hân nhăn nhó đẩy Yến Nhi ra. Đã nói rồi thì chớ, còn ôm với ấp >_
- Chị đi đâu thế? Em cùng mọi người tìm chị lâu lắm rồi!!!

- Chị nói với Chi đi ra ngoài mua đồ, tìm làm gì????- Hân ngạc nhiên

- Khi nãy nghe nói có vụ tai nạn, em cứ tưởng…..

- À, vụ tai nạn ấy hả? Chị có đứng xem một lúc,không đến nỗi ghê gớm đâu ,một đứa nhỏ dắt chó đi dạo, con chó phi qua đường đúng lúc đèn xanh, thế là xe cán phải cả người lẫn chó. Chó chết, người chưa biết tung tích!

Hân tường thuật lại hồn nhiên như cô tiên, không có chút nào hoảng hốt. Hải đứng im nhìn chằm chằm Hân, như để kiểm tra lại lần nữa cho chắc. Đến khi xác định đúng là Hân không bị gì, cậu thấy ánh mắt động viên thúc giục của Yến Nhi bên cạnh, khẽ hắng giọng

-À….

- Hân!!! – Chi từ xa chạy đến, nhìn thấy Hân đã ôm lấy thật chặt, miệng không ngừng mắng – mày đi đâu không nói thế hả? Biết mọi người lo thế nào không?

- Ơ hay? Mày bị gì thế? Tao nói đi mua đồ, cứ ăn cơm trước cơ mà? Mày bắt đầu điếc từ khi nào? Triệu chứng lâu chưa?

Hân, như cũ, đẩy Chi ra ngay, cố thoát khỏi vòng ôm nóng nực của con bạn, nhìn mấy người trước mắt như vật thể lạ

- Không sao là may rồi! – Thiên cười nhẹ nhõm – Mọi người nghĩ Hân đang buồn, lại đi ra ngoài, sợ xảy ra chuyện thôi!

Hoàng đá chân Thiên một cú không nhẹ. Đang yên đang lành, tự dưng lại nhắc đến chuyện không nên nói. Không khí trong chốc lát lại rơi vào trầm mặc, mọi người e dè nhìn Hân, thận trọng, cẩn thận, thăm dò. Yến Nhi đứng cạnh Hải, đưa tay kéo nhẹ gấu áo, nhắc nhở cậu lần nữa (không hề biết đối diện có ánh mắt hậm hực tức tối nhìn theo ^^).

Hải cúi đầu nhìn Yến Nhi, chần chừ do dự, rồi hít sâu, khẽ mở miệng lần nữa:

- À…..

- Có sao đâu! Chuyện nhỏ mà! Muộn rồi, đi về thôi! Tao có mua bánh ngọt này! Bù đắp cho mọi người mất công, mất sức đi kiếm. Vào cantin nhá!!!!

Hân cười tươi, toe toét nhìn quanh một vòng, cố tình bỏ qua một góc, nhanh chóng nắm tay Chi, vứt túi bánh cho Hoàng, kéo đi một mạch về trường.

Thiên cũng nhanh chóng ra hiệu cho Hoàng đi theo, khoác vai cười dùa thằng em lại lên cơn….làu bàu bất mãn.

Hải đứng như phỗng trên dường, mặt ngơ ra ngốc nghếch nhìn theo đám người phía trước. Cơ miệng như đông cứng. Yến Nhi chỉ biết vỗ vai, nhìn cảm thông rồi chạy đi.

Thật sự….xui quá đỗi. Thu hết can đảm mới dám lên tiếng, lại hết bị người này cắt, người kia xen!!!!

Đau khổ chưa có kết thúc đâu Hải à. chuẩn bị tinh thần đi nhé!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play