- Ông phải chịu trách nhiệm chép bài cho tôi trong 1 tuần, biết chưa hả??

Hân xì xụp hút trà sữa liên tục, răn đe Duy lần nữa can tội đá bóng gây thương tích 1 cách “có chủ ý” sáng nay. Duy chỉ biết nhăn nhó xoa cánh tay vừa được mát- xa cực nhiệt tình. Sau vụ rượt đuổi ầm ĩ kia thì cả 3, à quên 4 thêm Hoàng nữa được Duy kéo đi theo đề phòng Hân tấn công hiệp 2, trước mặt người lạ, hay mỹ nam thì ít nhất Hân cũng không manh động để tỏ ra là “con nhà lành”- hiện đang ngồi tụ tập tại quán trà sữa đối diện cổng trường.

- Bà lải nhải nhiều quá đấy, tôi biết rồi!!

- Muốn kháng cự tôi bắt ông trả tiền chầu hôm nay đấy – Hân dứ nắm đấm về phía Duy, sau đó quay sang toe toét với Hoàng (thay đổi nhanh thật)

- Hóa ra em là thành viên mới mà cả đội bóng khen ngợi đấy hả?

- dạ…- Hoàng nhìn Duy, lại nhìn Chi, thầm thấy sợ con người trước mặt.

- Sao rụt rè thế?cứ nói chuyện như người trong nhà

Hân vẫn tiếp tục khủng bố tinh thần Hoàng mà không hề biết bằng điệu cười quá mức…sáng láng, quá đáng nghi

- Mọi người quá khen rồi ah. em…mới vào mà. Vậy…..

- Sao em?

- Chị là quản lý đội bóng à?

- Chị nào kia? – Hân Nhìn chi rồi quay lại hỏi Hoàng

- Chị ý ạ, chị…Hân đúng không nhỉ?

- Đúng rồi. nhưng chị đâu có quản lý đội nào đâu

- Quản lý đội côn đồ chứ gì nữa.- Duy sầm sì bên cạnh rủa thầm

- Nói gì đấy hả?

- Oái oái, không nói gì. tôi thề đấy – Duy méo mặt, tay níu lấy đôi tai vàng ngọc đang bị Hân túm

- hừ! – hân ngồi xuống sau khi cấu cho Duy đỏ nhừ 2 tai – Chị không quản lý đội bóng, sao em hỏi vậy?

- Vì nãy chị nhận xét em….khá đúng

- Úy, đúng hả – Hân ngửa cổ cười khoái chí – Chị không quản lý nhưng chi lại biết.chị có mắt nhìn người mà há há

Hoàng trố mắt nhìn Hân. người đâu mà vừa dữ dằn, vừa tự kiêu thế này!!

- mày không phải về chốt danh sách thành viên mới nộp cho câu lạc bộ hả?

Chi ngồi im nãy giờ cũng lên tiếng khi thấy mặt Hoàng chuyển màu xám ngoét. con nhỏ này lại dọa người

- oái, quên quên, trời ơi, tao bị giết sống mất. Sao không nhắc sớm hả???

Hân cuống quýt thu dọn đồ đạc, nhanh chân hút nốt vài hột trân châu còn sót

- Ai bảo đánh nhau cho lắm còn kêu ca gì?

- Tao về trước, có gì chờ tao đi ăn tối đấy nhà

Hân co giò chạy lẹ, ra đến cửa bỗng Hân chợt nhớ, quay ngược vào trong nói lớn;

- Hy vọng ngày mai gặp em ở câu lạc bộ nhé Hoàng!!!

Hoàng ngây mặt,, nhìn sang Chi:

- Chị ấy nói thế là sao ạ???

- À, ý nó là ngày mai gặp em ở câu lạc bộ ảnh ý mà- Chi giảng giải. Khó ai hiểu được ý nghĩ của Hân khi mới gặp

- Câu lạc bộ ảnh á? em đâu có tham gia????

Lần này đến lượt Chi ngây mặt nhìn Hoàng

- Hả???? Thế sao………………

**********************

sáng hôm sau

Hân đang say giấc nồng, cuộn tròn như mèo nằm trong chăn, tay ôn chặt con chim cánh cụt, ngủ không biết trời trăng gì. bỗng:

” Hoe không dòi ăn cơm, heo không đòi ăn cám

Heo chỉ cần em bế trên tay ầu ơ

em không thèm mua kem………”

Nhạc chuông điện thoại vang lên ầm ỹ ở đầu giường. sau 20s. nhạc tắt.sau đó lại điệp khúc bé và heo tiếp tục vang lên.nhưng….con mèo lười trong chăn vẫn không có động tĩnh gì. chuỗi âm thanh lặp đi lặp lại dễ đến gần chục lần. Chi nằm giường bên cũng đang say ngủ cũng phải khó chịu vì bị làm phiền. đang trong cơn tức giận, Chi cầm dép ném thẳng sang giường bên cạnh, chờ 5s, vẫn thấy bé heo kêu liên tục (cái điện thoại ý mà ^^). Chi vùng dậy, lôi mạnh chăn ra khỏi người Hân, hít sâu:

- HHHHHAAAAAAAAAANNNNNNNNNNNNNNNNNN!!!!!!!!!!!!

- Cái gì thế? Bom nổ à????

Hân giật mình choàng tỉnh, tay giữ khư khư con chim cánh cụt, ngó dáo dác xung quanh

- Mày nghe điện thoại ngay cho tao còn ngủ (tiếp). Để ngay đầu giường mà không nghe thấy à????????

- Ủa, có điện thoại bao giờ thế (bó tay <_ tao nghe m n th>
Hân mắt nhắm mắt mở cầm điện thoại lên,chưa kịp trấn tĩnh vì màn hét của Chi (đã qay lại giường) đã tiếp tục thủng màng nhĩ:

- LÀM GÌ GIỜ MỚI NGHE MÁY HAAAAAAAAAAAAAA??????????

Hân bịt chặt tai, ném luôn cái điện thoại xuống giường,. cứ cái đà này chắc cô thành người khiến thính mất

- hét thế không sợ vỡ giọng hả anh???

- Lại đang ngủ chứ gì??

- Đâu có, nãy em…..đi WC,, không biết có điện thoại hehe

- Không phải bao biện, đến họp câu lạc bộ, Phó mà thế à?

- Em biết rồi, đến ngay đây

Hân ngáp ngủ, cụp máy cái rụp, lò dò đi làm vệ sinh cá nhân. ngày nghỉ hiếm hoi của Hân bắt đầu kỳ quái như thế

**************

10p sau, hân có mặt ở phòng họp

Bảo nhìn Hân, lừ mắt cảnh cáo ý muốn nói: ” còn đến muộn lần nữa ta cách chức”. Hân nhìn anh trai mình, cười hihi “đố anh dám, em mách mẹ”

Chờ Hân ngồi vào chỗ, Bảo bắt đầu nói:

- hôm nay các thành viên mới ra mắt.chúng ta vẫn như truyền thống, mỗi người chọn 1 thành viên mới để giới thiệu cũng như giúp các em làm quen với nội quy và cách hoạt động của câu lạc bộ. sau 1 tuần tôi cần mọi người tiến cử những thành viên có năng lực, để cho vào vị trí còn trống bên bộ phận diễn đàn, ai không đủ tiêu chuẩn thì loại ngay. Hiểu chưa vậy???

Bảo nói 1 tràng dài, lướt qua 1 vòng những người trong phòng như cảnh báo ai nương tay sẽ bị phạt

- Chi người mới vào đi anh

Hân uể oải nói, không cần biết Bảo lại lườm mình 1 cái

- Các em vào đi

cánh cửa phòng họp mở ra, mọi người ai cũng chú tâm xem năm nay những thành viên mới như thế nào. Hân cũng cú mục ra cửa nhìn, vẫn nằm soài ra bàn. Lần lượt từng người tiến

vào, Hận bắt đầu đếm. 1…2…3….5….7 Sao không thấy Hoàng nhỉ??? Hân thầm thắc mắc. AAAA!!! đây rồi!! Hân reo thầm

Người thứ 8 bước vào phòng, kết thúc chuỗi người nối đuôi nhau xếp hàng trước mặt. Hân ngồi hẳn dậy, nhìn chăm chăm vào Hoàng, lẩm bẩm

- Sao hôm qua tóc còn chổng ngược như bờm sư tử mà hôm nay lại xẹp thế kia???? lại còn…..màu đỏ?????????????????

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play