Một buổi sớm âm u, mây đen che phủ kín trời, không để chút lỗ hổng nào cho
mặt trời bon chen, Biển động khá mạnh, từng đợt sóng cuồn cuộn nối tiếp nhau đập
vào bờ, như muốn nhấn chìm tất cả. Dần dần, từng hạt mưa cũng đã rơi xuống sau
khi tích đủ sức nặng, mưa rào rào, bền bỉ, Mưa trên mặt biển nhìn thì có vẻ
chẳng thấm vào đâu so với lượng nước khổng lô biển đang chứa đựng, nhưng cũng đủ
nhiều để chảy thành từng dòng lênh láng trên đường phố.
Ngày mưa, ướt át, lầy lội, đất cát. Kết cục hay nhất…….ngồi nhà nhìn
nhau!
Người đông, đến gần chục người, dù cái phòng khách có to đến cỡ nào cũng gây
ra cảm giác chật chội, nhìn sơ đã thấy, nói gì đến thảm cảnh bây giờ trong nhà
Thiên là mỗi người ngồi 1 chỗ, làm 1 việc, càng khiến không gian thêm bí, nhìn
chỗ nào cũng…..người.
Mưa từ đêm tới sáng, từ sáng dông dài đến trưa (tác giả cũng dông dài lời dẫn
đến mấy chục dòng =_=). Sau 1 hồi ôm tivi chán chê, Duy vươn vai, kêu gọi:
- Đến giờ cơm trưa rồi!
Im lìm! Không 1 ai có phản ứng, Duy nản, nói to lần nữa:
- Đến giờ cơm trưa rồi!!!!!!
- Thì sao?
Cuối cùng cũng có người đáp trả, nhưng đạp vài tai Duy lại là cái câu…..thừa
không đỏ đi hết. Duy tiến đến, xách tai Hoàng không do dự, hét lanh lảnh:
- Thì ăn cơm chứ sao thằng ngơ này!!!
Hoàng ôm tai lăn lộn dưới sàn, lăn đến chân Thiên ngồi trên ghế sô pha, tạo
hiệu quả thức tỉnh
- Mưa thế này…..sang được bên nghỉ dưỡng cũng khó đây! – Thiên nhìn mưa càng
lúc càng lớn, bệnh lười trỗi dậy….
- Hay là ăn mì tôm cho nhanh! – căn bệnh lan nhanh sang Hân như lửa bén
rơm
- Có mấy gói snack ở phòng ngủ lầu 2, đói lên lấy mà ăn! – và cuối cùng trở
thành bệnh truyền nhiễm khi đến tay Hải
Duy nhìn cả bọn, híp mắt khinh thường. Cả đám chả thèm động tay động chân thế
này sao?
- Lâu rồi không tự chế biến, giờ đi nấu ăn! – Bảo hùng dũng oai phong ra dáng
chỉ huy đứng dậy đề nghị
- Nấu á? – Đồng thanh phản bác
- Chứ sao? Đến đây ngày nào cũng ăn nhà hàng, ăn đồ từ khu nghỉ dưỡng đưa
đến. Ăn bám nhà người ta không thấy ngại à? – Bảo được thể to tiếng
- Có sao? Nhà Thiên tự nguyện mang đến cơ mà? – Hoàng
- Ở nhà đâu có nguyên liệu nấu cơm? – Yến Nhi
- Anh cũng ăn bám có khác gì bọn em? – Hân
Bảo giơ cờ trắng đầu hàng trước sự tấn công tới tấp của đám em nheo nhóc đầy
nhà. Khanh ngồi im chốc lát, rồi cũng góp ý:
- Dù sao ăn hàng mãi cũng ngấy, thôi thì nấu 1 bữa đơn giản, coi như tụ tập,
thế cũng vui mà!
- Ờm, thế cũng được! – Trần Duy
- Ý hay đó chị, em ủng hộ! – Duy
Bảo nhìn mấy thằng em trân trối, phân biệt đối xử! Không phục, không phục
chút nào. Mấy đứa hám gái này! Thấy sắc khinh anh em! Anh hận chúng nó!!!!!
- Thế ở nhà có những gì? – Chi hỏi Thiên
- Ừm, có ít thịt bò hôm qua nông trường đưa đến, tớ có mang về nhà….ăn dần.
Còn có chút đồ hải sản đông lạnh. Rau củ quả có thể ra nhà kính ngoài vườn lấy!
– Thiên ngước nhìn trần nhà, lục lọi trí nhớ, liệt kê từng thứ!
- OK, vậy thì thế này! Hân, Yến Nhi, Trần Duy, Hoàng, ra nhà kính lấy rau!
Hải, Duy lo ngâm thịt, rửa sạch đồ đông lạnh, Chi, Thiên phụ trách nấu chính! –
Bảo đứng giữa nhà chỉ tay từng người giao nhiệm vụ, rõ ràng, rành mạch,
nhưng…..dường như ở đây, anh không hề có cái uy nghiêm của chủ nhiệm 1 câu lạc
bộ, hay giảng viên vĩ đại của trường. Vừa dứt lời, đã có ngay người chống
đối:
- Thế anh làm gì? – Hân
- Cả chị Khanh nữa? – Thiên
- Ừ thì….. – Bảo ấp úng – anh chị lo…..chuẩn bị bát đũa, phụ giúp hai đầu bếp
chính!
Chục con mắt nhìn Bảo coi thường. Nhận phần việc rõ nhẽ nhàng, còn lên giọng
nữa. May thay cả lũ đều đang chịu sự sinh sát của Bảo ở trường đại học, nên ngậm
bồ hòn làm ngọt, lẳng lặng đứng lên lôi nhau đi theo sự chỉ đạo.
Hân, Yến Nhi che chung ô, vừa đi ra nhà kính vừa tíu tít trò chuyện không
ngừng, Hoàng, Trần Duy đi đằng sau, nhìn thấy mà ngạc nhiên
- Họ thân nhau từ khi nào thế? Hoàng hỏi
- Ừ hôm qua, sau vụ lạc trong Hang chứ bao giờ! – Trần Duy trả lời
- Sao bỗng dưng thân nhau dữ vậy? – Hoàng lại hỏi
- Có trời mới hiểu bọn con gái! – Trần Duy lại nhẫn nại trả lời
Nhà kính nằm ngay sát dãy nhà nghỉ của khu nghỉ dưỡng, tức là đi đến cũng
bằng khoảng cách đến khu nhà nghỉ, nhưng gần hơn và có 1 đoạn đường dài có mái
che nên cũng coi như đỡ vất vả. Ở vùng biển nhưng nhà kính của nhà Thiên trồng
không thiếu thứ gì, từ rau xanh, đến củ quả, hành lá, tỏi…..cái gì cũng có….một
ít, ngay cả cây nào chí sống ở nơi khô hạn cũng có nốt. Thành ra, lấy 1 loại thì
thiếu nhưng mỗi thứ một chút thì quá thừa.
Trước khi ra, Chi đã nói sơ qua thực đơn để nhóm lấy rau biết tìm đúng nguyên
liệu. Hân nhìn quanh 1 lượt, chỉ đạo chính, nói đến đâu 4 người cùng lấy đến
đó:
- Hành lá nè! Lấy 1 nắm đi, dùng nhiều!………Khoai tây, 20 củ nhé! Củ nhỏ quá
thì lấy thêm! (lấy hết của nhà người ta rồi còn gì)
- Có cà rốt nè chị! – Yến Nhi ới, xong tự giác có bao nhiêu lấy bấy nhiêu
luôn
- Ớt nè, Các loại rau gia vị, mỗi thứ 1 nắm! Hai người kia, đấy là rau dền,
lất làm cái gì hả? – Hân tiếp tục hò hét – Gừng nè! Hoàng, đấy là giềng, vứt
xuống ngay!
- Ối, anh Duy, đấy là cà pháo, lấy cà chua cơ mà! – Ở 1 góc Yến Nhi cũng góp
giọng cùng bà chị – Đấy là rau thơm, lấy rau thì là, cây này cơ!!!!
Cả nhà kính vang vọng tiếng nói không ngừng của hai cô gái, còn hai chàng
trai lơ ngơ, hết nhổ cây này lại đặt cây khác, gần như xới tung cả khu vườn
nhỏ.
Sau 1 hồi lao lực, Hân đấm đấm lưng đã thoáng mỏi, thông báo:
- Giờ hái nốt lá lốt nữa là xong! Hái lá to thôi nhé! Cứ lá to nhất thì
hái!
- Lá lốt là cái gì? – Hoàng hét lên hỏi
- Đây này! – Yến Nhi tiện tay bứt 1 lá lên làm minh họa, rồi chỉ sang 1 góc
vườn, bảo Hoàng cùng Trần Duy hái, sau đó lon ton chạy sang chỗ Hân tranh thủ
tâm sự.
Hoàng chăm chú cầm lá mẫu Yến Nhi vừa đưa, tập trung nghiên cứu. Trần Duy
tiến đến gần, nhìn cái lá, rồi nhìn sang góc vườn, bỗng nhiên lay lay Hoàng nói
nhỏ:
- Bên này lá to lắm nè! To gấp đôi chỗ Nhi chỉ!
Trần Duy chỉ sang phía đối diện, Hoàng cũng nhìn theo, Cả hai đến gần hơn
tường nhà kính được 1 loại cây lá to bản hình trái tim đang phủ kín, so sánh với
lá cây mãu, gật gù nhìn nhau tự sướng:
- Lấy lá to thế này cho hai người kia lác mắt, nãy giờ toàn mắng vốn anh em
mình! – Hoàng cười sung sướng nhìn Trần Duy.
Nghĩ đến viễn cảnh tươi đẹp nhận được lời khen của chị em nhà kia, cả hai hăm
hở dùng cả hai tay vặt không ngừng, đến khi cây lạ mất cả 1 mảng lớn.
Hân cho hết các nguyên liệu vào rổ, chờ Trần Duy cùng Hoàng đi ra. Vừa đến
gần, Hoàng đã đắc ý giơ cao nắm lá to đùng cách mạng lên cho Hân chiêm
ngưỡng:
- Xem đi, em hái hơi bị được! Lá to vô địch nhá há há há!
Hân cầm lấy đống lá mà Hoàng cho rằng đó là “lá lốt” về. Vừa cầm lên, cô đã
trợn tròn mắt, Yến Nhi đứng gần quay sang nhìn cô, kinh dị.
- Sao, quá được đúng không? – Trần Duy cười toe toét, cứ ngỡ 2 người kia biểu
hiện vì quá sốc, càng thấy lâng lâng hơn!
Hân ánh mắt xẹt ra tia lửa điện nhìn 2 tội đồ, hét ra lửa:
- ĐƯỢC CÁI ĐẦU ÔNG! ĐÂY LÀ LÀ
TRẦUUUUUUUUUUUUUUUU!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Trong khi ngoài nhà kính náo loạn, trong bếp cũng nhộn nhịp không thua kém.
Nếu ngoài trời có bản hợp tấu của hai giọng nữ trong, thì ở đây có phần song cả
của nam trầm và….nữ cao
- Bảo thái thịt bò chứ bảo băm hả???? – Chi mắng sa sả Duy đang mày mò chặt
từng thớ thịt
- Đánh vẩy cá đi chứ! Ấy, cái đuôi sao chặt cao quá vậy? Bỏ vây đi!!! – Thiên
đứng chống hông chỉ đạo hải cũng khổ cực không kém vì làm cá
- Lấy bàn chải cọ cua mới sạch, ông lấy tăm xỉa răng thì làm đến bao giờ?
- Tách mang cá, anh có nói chặt nguyên cái đầu nó đi đâu!!!!!!
- Giỏi thì tự làm đi! – Duy nổi cơn thịnh nộ, vứt luôn con cua đang giãy giụa
xuống chậu nước
- Nhiệm vụ là nhiệm vụ, cấm cãi. Giỏi thì ông nấu thay đi, tôi chấp nhận
luôn! – Chi khoanh tay nhìn thách thức
- Hừ, thì…….nói từ từ người ta mới làm được chứ! – Duy ỉu xìu chấp nhận đau
thương ngồi xuống im thin thít
Ngoài nhà
- Liệu bữa trưa nay có ăn nổi không? – Khanh kề tai Bảo, thầm thì. Nghe cái
kiểu cãi nhau như đánh trận trong bếp, cô lo xa nghĩ đến thảm cảnh hoặc là bữa
trưa biến thành bữa tối,hoặc là…..dạ dày chịu trận, đi gặp WC họp mặt 2 ngày
- An tâm, ầm ĩ thế thôi, chứ lại đâu vào đấy ngay! – Bảo trấn an Khanh là vậy
nhưng cũng lo lắng, không ngừng nhìn vào gian bếp sạch đẹp thủa ban đầu nay còn
đâu.
Khi nhóm hái rau trở về, tình hình từ hơi nghiêm trọng trở thành….không thể
dẹp loạn.
Chỉ đến khi mẹ Thiên tiện đường ghé qua nhà, ghé vào bếp, phát hoảng vì đống
bừa bộn không còn nhìn ra món ăn, bà mới hét lớn yêu cầu cả đám ra ngoài, không
ai được bén mảng đến bếp.
Bữa ăn tự túc dự định thoắt cái đã lại trở về với bữa cơm do đầu bếp đảm
nhiệm!!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT