1 tuần trôi qua cùng những thú vị, những điều mới mẻ, những trải nghiệm hiếm
có khó tìm. Loáng cái đã đến cuối tuần. Đáng lẽ cả đám có thể ở nhà Chi chơi
thêm những nghĩ cảnh người đông như kiến, bản thân cũng tự thấy e ngại vì đã làm
phiền,gia dình Chi vốn yên tĩnh bị khuấy đảo bởi sự ồn ào nên rát nhanh chóng
quyết định đã được đưa ra. Ngày hôm sau cả nhóm sẽ lên đường về nhà Thiên chơi
theo như lời mời và kế hoạch từ trước, dĩ nhiên Chi cũng sẽ đi cùng. Nếu tính
ngắn gọn, mỗi nhà ở 1 tuần thì dư sức ở nhà thêm 1 tháng trời trước khi lên
đường nhập trường.
Do vậy nên hiện tại sau bữa cơm trưa, cả nhóm đều tất bật, không phải chuẩn
bị đồ, mà là giúp bố mẹ Chi những việc cuối. Chiều mát, Hân, Duy, Thiên, Hải phụ
trách ra ruộng rau nhà Chi tưới tắm đám cây lần cuối, tiện thẻ lấy ít rau về làm
bữa liên hoan chia tay. Bảo, Trần Duy, Duy ra suối bắt cá, lấy dư mấy ngày cho
bố mẹ Chi ở nhà….ăn dần trong 1 ngày, trời nóng dễ hỏng, không lấy nhiều thì
hơn. Chi, Hoàng, Yến Nhi hái đầy rổ cây quả trong nhà đem đi ăn trên đường và
làm quà cho nhà Thiên.
Mỗi người 1 tay 1 chân nên khi mặt trời đỏ rực từ từ lặn xuống nơi chân trời,
tất cả đã tập trung nấu nướng, dọn dẹp, tắm rửa, xong xuôi chờ bố mẹ Chi đi làm
về.
Vào bữa ăn được vài phút, Bảo, người lớn nhất nhóm thay mặt tất cả cám ơn bố
mẹ Chi:
- Cháu cám ơn hai bác đã đón tiếp nhiệt tình chúng cháu cả tuần qua! Làm
phiền đến hai bác, thật ngại quá!
- Ngại gì chứ, đều là con cháu hai bác! – Bố Chi vỗ vai Bảo, hào hứng nói –
bác định giữ mấy đứa ở lại nhưng cứ đòi về, bác cũng không tiện!
- Nhà chả có gì đón tiếp, các cháu phải tự tay lấy thức ăn, nấu nướng hết cả!
Hai bác lại bận nữa! – mẹ Chi áy náy nhìn cả bọn
- Không có gì bác, cháu thấy thế lại hay ý ạ! – Hân hồ hởi nói, không hề nịnh
nọt chút nào
- Vâng, đúng đấy ạ! – Cả đám cũng hùa theo
- Bọn cháu làm hao cơm tốn củi của hai bác thôi! – Duy vừa nhai vừa nói
- Nhai xong hãy nói, bất lịch sự!- Thiên đấm mạnh vai Duy khiến cậu suýt sặc,
rồi lại vội vàng dâng nước tạ tội
Mẹ Chi hiền từ nhìn cả đám. Ở cùng 1 tuần bà cũng thấy thân thuộc, quý mến,
có tình cảm nhiều không kém phần con ruột của mình với bạn bè của Chi.
Trời tối xuống nhanh chóng, đem theo những kỷ niệm, những tiếng cười đùa,
tình cảm trào dâng, lấp đầy trái tim từ người trẻ đến người lớn tuổi, thêm mặn
nồng bữa cơm sum vầy.
*********************
Sáng sớm, cả nhà lần này đặc biệt, ai cũng đã dậy chuẩn bi hành lý, phải đi
bộ ra chỗ gửi xe nên cần đi sớm. Theo như lời bố Chi có nói, để đến được nhà
Thiên cũng phải mất nửa ngày đường. Thiên ở gần biển, nên còn phải đi chán mới
đến nơi.
Mẹ Chi nhiệt tình đem cho mỗi đứa 1 túi hoa quả làm quà, khiến cả đám hết từ
chối lại cảm ơn, không ngớt lời.
7h30, xe đã lăn bánh. Ai cũng nuối tiếc ngoái nhìn bóng bố mẹ Chi tiễn xa
dần, không giấu được nỗi buồn và sự tiếc nuối.
- Này, nhà ông gần nhà Thiên chứ? – Hân đột nhiên quay xuống hỏi Trần Duy
- Cùng tỉnh, khác huyện, cách nhau 60km! – Trần Duy vừa đeo tai nghe nhạc vừa
nói
- Ầy, thế thì vãn đi đến dược nhỉ! – Hoàng hớn hở, không ngừng lên tưởng viễn
cảnh được đến nhà tất cả mọi người
- Không! – Trần Duy nói cộc lốc, cắt đứt sự hào hứng của Hoàng
Cả đám khó hiểu nhìn nhau, rồi nhìn Thiên chờ đợi lời giải thích nhưng Thiên
cũng nhún vai, không bình luận thêm.
Lại ngồi xe ê ẩm đến giữa chiều, lắt léo đi qua đủ loại đường, hết to đến
nhỏ, hết rẽ trái lại rẽ phải, đến lái xe là Bảo cũng phải bực mình vì đường về
nhà Thiên. Cuối cùng….cuối cùng….cuối cuối cuối cùng
- Đến nơi rồi! – Thiên hô to, vực dậy những con người mỏi mệt thi nhau lả đi
trên ghế
Cả dám chen nhau nhào xuống xe, hít thở khí trời, đón gió, vươn vai, ngáp
dài. Đủ cả. Gió từ biển thổi vào đem theo mùi tanh của hải sản, mùi mặc của
muối.
- Oa, đẹp hết xẩy! – Yến Nhi trầm trồ.
Biển xanh trong trải dài trước mặt, như không thấy giới hạn, từng cơn sóng
thi nhau đợt này nối tiếp đợt khác phô bày vẻ đẹp trên mặt biển.
Nhà Thiên có 2 tầng nhỏ nhắn, màu trắng tinh khôi như 1 căn nhà cổ tích, mặt
tiền đối diện với khung cảnh hùng vĩ, có thể nhìn trọn biển cả bao la, nhìn thấy
cả những ngọn dừa nhấp nhô bên đường. Vì ở trên cao nên không bị ảnh hưởng bởi
sự tấp nập thường gặp ở các bãi biển.
Thiên mở cửa, mở Gara để Bảo đưa xe tiến vào. Cả đám vào nhà Thiên, thêm 1
lần kinh ngạc. Nhà tưởng rằng nhỏ nhưng rộng bất ngờ với khoảng sân lát đá
trắng, sau nhà chính còn có 1 dãy nhà phụ
- Dãy nhà phía sau là khu nghỉ dành cho khách du lịch! – Thiên giải thích –
còn nhà chính này thì gia đình tớ ở!
- Nhà cậu kinh doanh khách sạn? – Chi hỏi
- Gần như thế, Khu du lịch thì đúng hơn!
- Nhưng….ở phía sau như thế không thấy biển, ai đến ở chứ? – Hoàng lên tiếng
hỏi sau 1 hồi quan sát
- Phía đối diện có đường đi xuống bãi tắm, còn ở đây biệt lập vì ông tớ muốn
gia đình có sự riêng tư, yên tĩnh! – Thiên bê nước ra phòng khách, nói cụ thể
từng chút một cho mọi người
- Vậy cũng hay! – Bảo đồng tình – Vậy thì rộng lắm nhỉ?
- Vâng, cũng kha khá! – Thiên cười mỉm
- Không ai ở nhà hả mày? – Trần Duy vào WC rửa chân tay, chạy ra tham gia đám
đông
- Mẹ tao chắc đang ở bên kia quản lý, bố thì….hình như là về nhà bà nội!
- Không anh em gì hả? – Trần Duy hỏi tiếp
- Không, tao con một mày!
- Sao tao không biết nhỉ?
- Có thèm quan tâm đến bạn bè đâu mà biết! – Thiên lườm 1 cái sắc lẻm, trách
móc.
- Đông thế này, đủ phòng không? – Duy
- Khỏi lo đi, thiếu thì qua khu nghỉ dưỡng! – Thiên cười phá lên, châm
chọc
- Xời, mày là chủ, mày phải lo! – Trần Duy trả đũa
- Tao có nói không đâu! Có khi mai chị họ tao lên chơi đấy! Chi ấy về nhà bà
nội nghỉ hè, bố tao kiểu gì cũng lôi về nhà chơi! – Thiên nói thêm để mọi người
đỡ bất ngờ
- Nhà cậu được mùa khách thật dấy! – Hân trầm trồ, chẳng bù nhà cô, chả mống
nào ghé qua chơi
- Chị ấy cùng ở thành phố với cậu ý, hay đến nhà tớ nghỉ hè lắm, rất dễ tính!
– Thiên gật đầu đồng ý với nhận xét của Hân.
- Thôi, về phòng nghỉ ngơi, tắm rửa, rồi còn đi chào bố mẹ Thiên! – Bảo nhắc
nhở, rồi nhanh chân đi vào phòng ngủ tầng 1, Duy cũng đi cùng.
Còn Hoàng, hải, Trần Duy, Thiên, 3 đứa con gái đều đi lên tầng trên. Tầng hai
có đầy đủ những 6 phòng ngủ xếp xen kẽ hai bên hành lang.
Buổi tối ở miền biển thường xuống muộn, mặt trời vẫn còn lững lờ đi lại trên
đường chân trời, bãi tắm càng lúc càng đông, vì vậy khu nhà nghỉ của nhà Thiên
cũng nhộn nhịp người vào người ra.
Cả đám kéo nhau đến phòng quản lý tìm mẹ Thiên. Mẹ Thiên còn khá trẻ, hiện
đại, với mái tóc nâu xoăn được búi gọn gẽ, quần âu áo sơ mi lịch sự mỉm cười
chào đón cả nhóm:
- Các cháu đến nơi rồi đấy hả? Đi có mệt không?
- Cám ơn cô! Chúng cháu ổn! Cô đang bận ạ? – Chi cười đáp lại
- Cũng không có gì, đang dịp nghỉ nên hơi nhều khách, có lẽ giờ cô không tiếp
đón được, các cháu thông cảm nha!
- Không sao đâu cô! – Hân
- Cô đã bảo đầu bếp chuẩn bị bữa tối, đến giờ ăn sẽ đem về nhà cho các cháu,
cứ tự nhiên nhé! – Mẹ Thiên dặn thêm trước khi đi tiếp khách
- Chúng cháu cảm ơn ạ!
- Mẹ Thiên ăn cơm ở đâu? – Cho thắc mắc thêm khi đang về nhà chính
- Ăn ở đấy cùng nhân viên luôn, cứ 3 tháng hè lại thế, không sao đâu! – Thiên
cười trấn an đám bạn còn đang thiếu tự nhiên
Về đến cổng nhà, Thiên nhìn thấy chiếc ô tô con màu xám bạc xuất hiện, khẽ
cười quay lại nói:
- Bố tớ về rồi!
Lại kéo nhau rồng rắn vào nhà. Trên ghế sô pha, 1 người đàn ông mái tóc hơi
điểm bạc đang ngồi….gọt hoa quả, cực đảm đang, ra dáng nội trợ kiểu mẫu, dáng
người to cao, gương mặt nghiêm khắc nhưng ánh mắt lại rất hiền hòa, ấm áp.
- Bố vè khi nào thế? Sớm vậy à? – Thiên mở miệng gọi
- Ừ, mai bố có việc đột xuất! A, bạn con đây hả? – Bố Thiên ngẩng mặt nhìn
từng đứa, từng đứa đi vào – Đông quá ha!
- Vâng, để con giới thiệu – Thiên vừa nói vừa chỉ từng người – đây là Trần
Duy, cùng phòng, cùng lớp con, Duy, cùng khoa khác lớp, Hân, Chi, cùng trường
khác khoa, 3 em này là Hoàng, Hải, Yến Nhi, cùng trường con năm nhất! Anh Bảo là
giảng viên của trường, anh trai Hân!
Giới thiệu cả loạt xong cũng mệt, người đông như kiến cỏ. Bố Thiên gật gù
nhận xét
- Đủ độ tuổi, đủ các khoa, xem ra con bố kết bạn rộng rãi ghế! Thế là
tốt!
- Chị Khanh về cùng bố chứ?
- Chà, lần đầu thấy em đưa bạn về nhà đấy!
Bố Thiên chưa đáp đã có tiếng nói thay câu trả lời. Từ nhà trong, 1 người con
gái đi ra, nhẹ nhàng lên tiếng. Tiếng nói trong trẻo, tinh nghịch. Cô mặc áo
phông quần jeans đơn giản, cũng đeo kính như Hân,ánh mắt thông minh, lanh lợi,
mái tóc đen nhánh được buộc gọn gàng phía sau. Nhìn như bằng tuổi chứ không phải
hơn tuổi cả đám.
- Khanh? – Bảo đang đứng im lặng ngoài cửa đột nhiên lên tiếng, mắt mở lớn
nhìn người vừa xuất hiện như không tin sự thật trước mắt
- Bảo? là cậu thật đấy à? – Chị Thiên cũng ngạc nhiên không kém, cười tươi
đến gần, nhìn Bảo không ngớt
Tất cả đổ dồn ánh mắt vào hai người trước mặt, đồng tâm hỏi 1 câu hỏi:
- Hai người quen nhau sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT