- Chị….chị đã đến rồi sao? – Yến Nhi mặt trắng bệch, gắng gượng duy trì nụ
cười, nhìn Hân vẻ không thể tin được
- À! – Hân cười mỉm, mắt lúng liếng nhìn Yến Nhi quan sát – chị vốn hay lo xa
trước những chuyến đi nên thường có thói quen đến sớm, không ngờ lần này mọi
người cũng vậy, may thay!
- Vậy ạ! – Yến Nhi mặt méo xệch, thất vọng thấy rõ. Kế hoạch vốn dĩ hoàn hảo
đã sụp đổ trong chốc lát.
Yến Nhi ngồi lên ghế sau Hân, ánh mắt tức tối, không ngừng nhìn Hân và vẽ nên
những kế hoạch mới. Mọi người dường như không ai hay biết chuyện xảy ra giữa hai
người, lần lượt lên xe. Chi ngồi ghế phụ để tiện chỉ đường cho anh Bảo, còn Duy,
Thiên ngồi cùng ghế Hân, Hoàng, Trần Duy, Hải thi nhau tranh giành ghế cuối cùng
để ngồi 1 mình. Mỗi người 1 lý do, phải giải quyết bằng…oẳn tù tì mới xong được
phần ổn định. Hoàng thắng!!!
Xe lăn bánh được 10 phút, Hân đã bắt đầu díp mắt, gục lên gục xuống, hết đập
vào cửa kính đến thành ghế, sau cùng hạ cánh ở vai Duy ngồi cạnh. Hàng ghế dưới
cũng chả gọi gì là xôm tụ, chỉ có tiếng nói không ngớt của Yến Nhi với Hoàng ở
hàng ghế cuối mà không 1 lời đáp.
Chiếc xe vì thế mà nhanh chóng duy trì trạng thái yên tĩnh. 5 tiếng đồng hồ
nhồi nhét, chật chội, nóng nực kết thúc.
Vươn vai 1 cái, hân hút căng 1 bụng không khí trong lành miền sơn cước, hét
inh ỏi:
- Đẹp quá đi! Núi kìa! – Hân chỉ trỏ không ngừng về trùng điệp những dãy núi
cao vút, xếp tầng tầng lớp lớp phía xa
- Mày đừng có ra vẻ như thấy núi lần đầu thế chứ? – Chi vứt ba lô cho Hân,
càu nhàu
- Riêng tao đâu, ai cũng thế đây nè! – Hân cãi lại
Quả là đúng thế thật. Hiện tại không ai thèm để ý việc khuân đống hành lý đi
nữa, chỉ chăm chăm nhìn ngắm cảnh vật hùng vĩ, gần gũi thiên nhiên, hòa nhập với
đất trời. Cả nhóm đứa ở thành phố, đứa thì gần biển, nên việc đặt chân đến miền
núi cao, chỉ có núi và cây cũng gây sự thú vị không nhỏ.
- Đi thôi, quá giờ trưa rồi! – Bảo lên tiếng nhắc nhở.
Cả đám rục rịch tay xách nách mang đủ thứ, đi bộ thêm 500m vào nhà Chi. Đường
nhỏ nên xe to không vào được, hạn chế mang nặng nên ai cũng chỉ mang đủ đồ dùng
cần thiết.
Nhà Chi ở một nơi yên tĩnh, nhưng không vắng vẻ. Nhà nào ở đây cũng được bao
phủ bởi cây cối, xanh bạt ngàn, không cây ăn quả thì cây lấy gỗ. Những ngôi nhà
đơn sơ, mái ngói đỏ rêu xanh phủ kín tạo nên sự tự nhiên, cổ kính, nhưng ấm áp,
giản dị.
Bố mẹ Chi cũng nhiệt liệt chào đón bạn bè con mình tới chơi. Cả 1 đoàn người
rồng rắn kéo nhau đi đến. Cũng may là nhà Chi rộng rãi, có cả 1 khoảng sân rộng,
rồi mấy căn phòng rộng rãi nên không tạo cảm giác chật chội.
- Các cháu nghỉ ngơi, ăn uống đi nha! – Mẹ Chi cười hiền hậu, nhắc nhở –
chiều bảo Chi dẫn đi xung quanh tham quan, bác và bác trai đi làm!
- Vâng, cháu cám ơn! Hai bác đi làm ạ! – Anh Bảo thay mặt cả nhóm cùng Chi ra
tiễn bố mẹ đi làm, chỉ còn cả đám quỷ sứ ở nhà đập phá (nói cho to tát chứ ai
dám đập cái gì ^^)
- Ở đây có chỗ nào đi chơi không mày? – Hân nằm khểnh ra phản giữa nhà,
hỏi
- Gần đây có con suối nhỏ, có nhiều cá lắm! Chiều mọi người thích thì đi bắt
cá, cho bữa tối luôn! – Chi đưa tay chỉnh quạt, nói qua
- Không đi thì ở nhà, đỡ vướng chân! – Hoàng nhanh mắt liếc thấy thái độ coi
thường, không hòa nhập của Yến Nhi, chém đểu ngay lập tức
- Không, đi chứ! – Yến Nhi tươi tỉnh ngay lập tức
Hân nhìn hai đứa, bĩu môi, lắc đầu. Hoàng lên tiếng thì nói gì con nhỏ đó
cũng nghe. Hân thấy khó chịu, thấy ghét Yến Nhi, xấu tính rõ rệt.
************
Giữa chiều, Chi dẫn đường cho mọi người di len lỏi vào sâu trong thung lũng,
đi đến điểm cuối của làng, rồi thêm 1 đoạn qua vườn táo mọc hoang (theo lời Chi
nói khi cả lũ hò reo đòi….hái trộm), đến 1 dòng suối nhỏ, chảy róc rách qua từng
khe đá, nước trong lành đến mức nhìn thấy cả từng hòn sỏi ở dưới đáy. Nhìn thấy
cả đáy nên chẳng cần tốn công cũng thấy cá bơi tung tăng.
Tính ham chơi nổi lên, cả đám hò hét chạy nhanh về dòng suối, nhảy xuống thi
nhau té nước, quên cả việc bắt cá, làm ồn ào, khuấy động không gian.
- Mấy đứa này, đuổi hết cá đi còn gì! – Bảo hét lớn, lùa như lùa vịt cả nhóm
lên bờ.
- Lấy lưới chặn ở dưới, 1 nhóm lùa cá từ trên xuống là được! – Chi vừa đưa
lưới bắt cho Hân, vừa hướng dẫn mấy tên con trai
- Câu cá được không chị? – Hoàng tò mò hỏi
- Câu thì được, nhưng cá có cắn câu không chị không đảm bảo! – Chi mím môi
nén cười, trêu chọc
- Sao lại thế? – Hoàng ngu ngơ hỏi lại
- Ngu thế! – Duy mắng – nước trong thế này cá nó biết chú mày thả mồi, sao
câu được!
- Ờ ha! – Hoàng gục gặc đầu hiểu ý, khiến cả đám cười rần rần
Hân cùng Hoàng, Yến Nhi, Thiên cầm lưới đi xuống, vắt ngang hết chiều rộng
con suối, chèn đá cẩn thận, chờ đợi nhóm trên nguồn lùa đàn cá đi xuống. Ở trên
Hải, Trần Duy, Duy cùng Bảo làm đủ cách để đàn cá bơi đi, thấy con nào đuổi con
đó.Chẳng mấy chốc lưới đã đầy cá, Hoàng, Thiên luôn tay bắt cho vào xô Chi cầm
sẵn trên bờ.
Vừa làm vừa nghịch, nên sự mệt mỏi không hề ghé thăm qua mọi người. Yến Nhi
chỉ cầm mép lưới, không dám đụng đến con cá nào hết. Hân cũng chả kém. Chỉ lo
chặn lưới, còn lại để việc bắt cho 2 tên con trai. Gì chứ cá sống giãy đành đạch
thế cô cũng hơi nhát động đến.
Đang chăm chú làm thì Yến Nhi liếc ngang sang Hân đứng bên cạnh, ý tưởng khẽ
lướt qua cái đầu ranh mãnh.
Cô làm vẻ vội vàng nhìn sang bên Hân, nói nhanh:
- Chị, ở đây có con cá sắp thoát đi này!
Sau đó nhanh như chớp Yến Nhi đưa chân sang, dẫm lên chân Hân ở dưới, khuỷu
tay nhẹ nhàng huých thẳng vàn người Hân, đẩy ra sau.
Hân hơi bất ngờ trước tình huống phát sinh, nhưng ánh mắt nhanh chóng nhận
định tình hình. Ngay lập tức cô buông hai tay đang cầm lưới, cả thân mình khẽ
lắc, chân trái bước ra sau, nghiêng người tránh cú huých của Yến Nhi, mặc cho
chân phải đang bị chặn đứng không thể di chuyển.
Vì lấy đà cho cú huých người nên Yến Nhi nhanh chóng mất thăng bằng khi có cả
khoảng trống ở bên cạnh, kết quả là….chính mình mắc bẫy của mình. Yến Nhi ngã
nhào xuống nước, phóng sinh đám cá mắc lưới chưa kịp bắt đi mất.
Hoàng đứng ngay cạnh, tỉnh cơ ngoảnh mặt đi:
- Thôi, xong! Cá chạy hết rồi!
- Gì mà hậu đậu quá vậy! – Chi khó chịu, nói không khoan nhượng
- Bình tĩnh! – Hân rút chân phải về, đứng hùng dũng giữa dòng suối, ra vẻ
bênh vực – Yến Nhi mất đà thôi mà! Có bị sái chân không em?
Hân khẽ đưa tay đỡ Yến Nhi ướt như chuột lột đứng dậy, đã buồn cười vì tình
huống rồi còn buồn cười hơn nữa khi thấy vẻ mặt tức giận không kìm chế của Yến
Nhi.
Yến Nhi giận dỗi giậm chân lên bờ, nhìn Hân như ăn tươi nuốt sống. Bỗng cảm
nhận được cơn ớn lạnh chạy dọc toàn thân, Yến Nhi khe khẽ ngảnh sang, chạm phải
tia nhìn sắt bén, tỏa hàn khí của Hải, cô quay đi ngay lập tức, tự nhủ không
ngừng rằng mình chỉ lạnh vì ngấm nước suối thôi, không có gì hết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT