Qua 1 hồi bàn ra tán vào chả được ích lợi gì, cả đám quyết định cứ để cho
chính chủ khẳng định là hay nhất, đỡ tốn sức, lại thỏa mãn trí tò mò. Duy vẫn
không ngừng lải nhải, thắc mắc, khiến Chi nổi sung:
- Ông nhiều chuyện quá đấy! Từ đầu năm ông đã rút lui khỏi đội thì biết được
ai vào ai ra? Ngậm miệng vào!
Duy trố mắt nhìn Chi vứt bỏ hoàn toàn vỏ bọc thục nữ trước đây từng gây dựng
với Trần Duy, trở lại làm lưu manh như ngày nào, bất giác thấy ghê người, ngoan
ngoãn nghe lời ngồi tự kỷ bên chai Cola.
Trần Duy và Thiên cũng sốc chả kém là bao nhiêu, nhưng thái độ thì đối nghịch
hoàn toàn. 1 người nhanh trí hiểu ra vấn đề, chớp nhoáng đã thích nghi với ngoại
cảnh, 1 người thì ngu ngơ, thẫn thờ, chỉ biết há hốc miệng cho ruồi bay vào làm
tổ.
- Khoan! – Hân sực nhớ, thốt lên bất thình lình khiến Trần Duy giật mình tỉnh
giấc, cũng gọi là có công đi – Ai cho tên nhóc này vào đây?
Hân chỉ thẳng mặt Hoàng, nói không thương tiếc. Nãy mải nghe chuyện rồi nghĩ
vẩn vơ nên không để ý đến Hoàng đột nhập vào khi nào
- Chị à! – Hoàng chạy đến nịnh nọt – đừng xa em chứ! Em đâu có làm gì nên
tội, em là người bị hại!
- Không có hại ai hay ai hại gì hết! Tránh ra! – Hân lạnh lùng bác bỏ, gạt
phắt tay Hoàng đang bám cứng lấy tay mình
- Đừng, chị ơi! Đừng bỏ rơi em!!!! – Hoàng dùng ánh mắt cún con ướt sũng nhìn
Hân, rưng rưng, rưng rưng nhưng không rơi lệ
Hân đứng ngay dậy, cứ thế đi thẳng đến quầy bán đồ ăn, không quan tâm đến
xung quanh.
Cả lũ được chứng kiến 1 màn mùi mẫn như phim tình cảm hàn quốc, chuyện tình
tay 3, 1 bên là bạn gái phát hiện bạn trai ngoại tình, dứt khoát bỏ đi, 1 bên
bạn trai quay lại năn nỉ xin tha thứ. Ờ mà giống thật ha!
Hân cứ thế lôi xềnh xệch Hoàng ôm tay mình kéo lê khắp cantin, khiến cho cả
cantin bùng nổ trận cười to chưa từng thấy, đám bạn Hân và Hoàng chỉ biết giấu
mặt mình, xấu hổ thay cho 2 đứa trẻ con kia!
Chỉ có 1 người….không hề cười.
***********************
Buổi học cuối cùng trước khi nghỉ hè là thời gian vừa đau khổ, vừa sung sướng
với sinh viên chuyên ngành Bảo vệ thực vật nói riêng, không có nói chung. Bởi vì
sao? Thầy cô hoa này, tính cả giáo sư tiến sĩ đầu ngành hay trưởng phó khoa đều
lép vế rõ ràng so với những Khoa phổ biến khác. Không hiểu có phải vì thế mà độ
biến thái cũng gọi là bậc nhất. Thông thường đến học kỳ mới sẽ thông báo điểm
thi cho sinh viên, thế mà ở đây cứ nhè vào ngày cuối cùng sinh viên chuẩn bị
thoát ly khỏi sách vở để nghỉ cho đã lại đi thông báo điểm.
Điểm cao thì còn đỡ, chứ cứ thử chơi 1 con điểm kém, hay 1 thông báo học lại,
thi lại thì bao nhiêu kế hoạch ngâm giấm từ đầu năm chứ chục năm trước cũng bị
dẹp bỏ trong tức khắc. Bảo sao sinh viên khoa này căm thù giáo viên đến tột
đỉnh.
Ngày hôm nay cũng là 1 ngày phán quyết như thế! Hân ngồi nhấp nhổm không yên
ở lớp, hết nhìn ra cửa chính, lại đến cửa phu, mong mỏi từng phút từng giây cô
chủ nhiệm đến thông báo bảng điểm. Chi vẫn bình thản ngồi im, hầu như không thèm
quan tâm, cả bảng điểm lẫn bạn chí cốt đang sốt ruột bên cạnh.
Giờ vàng đã điểm, các thầy cô chủ nhiệm hiên ngang xếp hàng đi đến giảng
đường, cứ như đang đi trên sàn catwalk. Lằng nhằng, phức tạp, rắc rối. !0 phút
sau, Hân cầm trên tay bảng điểm huy hoàng của mình, cười ngu, nhìn ngắm bảng
điểm như nhìn 1 anh đẹp zai sáng chói.
Chi ngâm cứu xong điểm của mình, qua hết các môn, liền ghé qua của Hân. Gì
thế? Thi lại Thể dục??? Trời đất hỡi, nhỏ này đánh chết cũng không thèm chừa.
Chi ngán ngẩm nhìn Hân với ánh mắt khinh thường, châm chọc:
- Thi lại thể dục mà sao mày cười sướng thế? Lần trước tao nhớ có đứa rên rỉ
với tao hàng tuần cơ mà?
- Ôi dời, khỏi lo đê! Tao thăm dò rồi, năm nay ông béo tổ chức thi lại trước
khi vào học kỳ mới, chả lo!
Hân vênh mặt tự đắc, hứng chi vì kế hoạch nghỉ hè không bị bể show.
À, nói mới nhớ, trường nó chế độ học cũng khác người. Năm học vắt đầu từ
tháng 1 đến tháng 12, chứ không phải từ tháng 8 đến tháng 6 như bao trường khác.
Vậy nên mói có chuyện nghỉ hè là thời gian đan xen giữa hai học kỳ.
- Mừng quá ha!- Chi dẩu môi – Có kế hoạch gì à? – Chi vừa cất sách vở, vừa
hỏi vu vơ
- Ừ, về nhà mày! – Hân gật đầu như giã tỏi, vẫn nhìn vào bảng thành tích
hoành tráng nửa trên, đủ qua nửa dưới, ngăn cách bằng 1 môn thi lại của mình
- Thế hả? – Chi điềm nhiên rồi giật mình quay ngoắt lại – Nhà tao?????
- Ừ, mày ghé nhà tao, nhà Duy, nhà Hoàng, Hải cũng qua hết, phải cho tao biết
nhà mày chứ!
- Cả 3 tên kia cùng đi? – Chi càng ngạc nhiên hơn nữa
- Không! – Hân lắc đầu, khiến Chi thở phào nhẹ nhõm rồi lại lên cơn sốc nặng
– 5 chứ không phải 3!
- Ai nữa mà 5? – Chi hét
- Thiên, Trần Duy, Duy, Hoàng, Hải, thêm tao nữa là đủ bộ 6 người ! – Hân giơ
từng ngón tay đếm, chốt hạ bằng nụ cười rạng rỡ dành cho Chi
- Sao lại có….. – Chi hăng máu, nhưng chưa kịp nói hết Hân đã thanh minh
- Ban đầu chỉ có tao, nhưng Duy nghe lén được chuyện tao nói với anh Bảo năm
nay không theo ổng về quê nên hắn đòi đi theo, rồi lại rủ thêm 2 anh em nhà kia,
rồi Hoàng lại rủ 2 thằng bạn kia kia, thành ra……
- Có đứa nào hỏi ý kiến tao chưa? – Chi không thể kìm nén hơn nữa, mắng sa
sả
- Tao…..Duy nói sẽ phụ trách về phía mày, tao tưởng….. – Hân rụt cổ, so vai,
tự vệ, sẵn sàng “36 kế” khi có nguy cơ ăn đập
- Hừ! – Chi hằm hằm ngồi xuống bàn, không còn gì để nói, hay là cố kìm chế
cơn giận
Cứ thế đến cuối giờ, khi tan lớp, về KTX chuẩn bị đồ đạc, Hân vẫn lấm lét
nhìn Chi rồi thấy bộ sậu 5 anh em siêu nhân liền nhanh như chớp phi đến cầu cứu.
Nhờ có 5 cái miệng lẻo mép, lưỡi dẻo còn hơn kẹo dẻo, Chi cũng bị khuất phục sau
khi đưa ra cả trăm nguyên tắc gọi là “cơ bản”, và được Thiên bonus thêm miễn phí
du lịch biển sau khi kết thúc chuyến thăm viếng nhà Chi. Khi ấy mới tạm gọi
là….yên ổn
- Thế thì hẹn nhau thứ 2 tuần sau tập trung ở trường nhé – Hân chốt hạ nhanh
chóng, không cho ai đổi ý
- Không đi luôn hả? – Trần Duy sốt sắng
- Vội cái gì, tôi phải về nhà diện kiến hai tiên sinh mới được đi chơi chứ! –
Hân híp mắt nhìn Trần Duy như tên dở người
- Em cũng phải về qua nhà nữa, đồ đạc ở trường đâu có thoải mái cho đi chơi!
– Hoàng cũng nói thêm
- Vậy thì 8 giờ sáng thứ hai nha! – Thiên nhắc thêm phần giờ giấc – tôi chịu
trách nhiệm cho kỳ nghỉ này, sẽ trực tiếp thông báo cho mọi người
- Tại sao? – Cả lũ ầm ầm phản đối
- Nghĩ xem có ai nữa đủ khả năng không? – Thiên nhìn qua cả bọn, đắc ý
Cũng đúng thật, Hân, Hoàng thì bộp chộp, chủ quan, vô tâm, làm sao chỉ đạo
được, hải, Chi thì thờ ơ, Trần Duy cùng Duy lại cạn nghĩ, lên kế hoạch khác gì
giết người không cần vũ khí.
- Ừ, được rồi! – Hân ỉu xìu
- Tôi sẽ thông báo cho 1 người, rồi cứ thế lan truyền nha! – Thiên nói nhanh
– đỡ phải thông báo nhiều!
- Đồ lười! – Trần Duy mắng
- Em đi với!
1 giọng nữ cao vút chêm vào cuộc nói chuyện, đám con trai không hẹn mà gặp
đều quay sang nhìn Chi, đến Hân, nhận được cái lắc đầu mới biết người khác
nói
- Cậu đi theo làm gì? – Hoàng đanh giọng
- Mình chỉ muốn thân thiết với mọi người thôi – Yến Nhi cười bẽn lẽn, quay
sang Hân nhỏ nhẹ – Em cũng muốn xin lỗi chị về những rắc rối em đã gây ra! Chị
có thể bổ qua không? Em sẽ mời mọi người về nhà em chơi nữa!
Yến Nhi lắc lắc tay Hân làm nũng, khiến cô đứng như tượng, nhìn Yến Nhi kinh
dị không hiểu chuyện gì đang diễn ra với con bé này. Cả đám im phăng phắc. Lát
sau hân cười tươi nói
- Vô tư đi! Nhưng em sẽ phải bao toàn bộ chi phí ăn ở đi lại, cả mua sắm vui
chơi nếu muốn rủ đến nhà em!
- Cái đấy chị khỏi lo! – Yến Nhi mừng rỡ, cười tíu tít – chị cho em số điện
thoại nha!
- Ừ được rồi!
Hân cũng hào phóng đọc làu làu số của mình cho Yến Nhi. Hoàng bất lực nhìn
theo không nói nên lời, đám người còn lại nhìn nhau khó hiểu, chỉ có Chi, đáy
mắt lóe lên sự thú vị, sắc bén.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT