Tiếng nói của Chi vốn dĩ…..khá nhỏ nhẹ, trừ những khi nổi nóng thì tần số
không khác sóng siêu âm, vậy nên bình thường nói chuyện với Chi, trừ Hân đã
quen, cứ phải gọi là dỏng tai lên mà nghe.
Thế mà hôm nay, đặc biệt, khác thường thế nào, trong cái không khí ồn ào đủ
mọi tiếng nói tạp nham như thế, tất cả đều có thể nghe được giọng Chi, rõ mồn
một. cả chục con mắt đều hướng về Chi, đủ mọi hỷ, nộ, ái, ố. 4 con người đang
hớn hở chờ con mồi sập bẫy, 1 con người thì thấp thỏ hy vọng 1 tương lai, à quên
nói thế hơi to tát, 1 cánh cửa sẽ mở ra cho mình.
Chi nhìn lướt qua 1 lần, dửng dưng nói:
- Vào lớp rồi! Giải tán đi!
RẦM! Cả lũ té ghế! ất cả đều nhìn Chi…..kinh dị! Đúng, chính xác là từ kinh
dị. Không hiểu có ai còn rắn hơn Chi được nữa. Làm như thế mà vẫn không “xi
nhê”.
Chán nả, thất vọng, 4 anh chàng lôi thôi lếch thếch đi ra khỏi lớp, để lại
Hân 1 mình chống chọi với 1 cơn bão chuẩn bị đổ bộ lên đầu cô.
Chi nhin đám người đi khuất, quay sang Hân, hằm hằm đe dọa:
- Tự thú sẽ được khoan hồng, không thì đừng trách tao là bạn thân mà ác,
nghe?
Hân nuốt nước bọt, sợ sệt nhìn Chi không có 1 biểu hiện đùa giỡ nào trong ánh
mắt hay gương mặt, khẽ kêu khổ, rồi đành….tuôn 1 tràng, miệng lẩm nhẩm xin lỗi
các đồng minh:
- Thực sự là tao….không có tội! – Hân trưng dụng bộ mặt mèo nhúng nước, tỏ vẻ
vô tội – vì tên Trần Duy kia năn nỉ thương tâm quá, mày cũng biết tao lại dễ
xiêu lòng nên tao chấp nhận là…nhắm mắt cho qua, cứ để hắn tiếp tục theo đuổi
mày! Có vậy à!
- Chỉ thế thôi? – Chi nheo mắt, nghi ngờ
- Thật đấy, tao không hề tham gia bàn luận tác chiến gì hết, chỉ có…..tạo
điều kiện cho hắn, chứ tao mà ngăn cản sao hắn lại gần được mày trong ngần ấy
thời gian chứ?
- Hừm! Thế còn hôm nay? – Chi vẫn không tha, truy đuổi đến cùng
- Hôm nay thì là….tao thấy hắn làm phiền mày nhiều quá, ngứa mắt từ trước nên
hành hạ hắn thôi! Mày….đau lòng…… – Hân thận trọng thăm dò, nhưng khi thấy ánh
mắt tia lửa điện của Chi bèn ngoan ngoãn ngậm miệng, ngồi im thin thít
- Còn lần sau nữa thì tao với mày tuyệt giao!
Chi đe dọa mạnh mẽ, sau đó lại coi như không có gì, tiếp tục đọc sách. Hân
lén lau mồ hôi hai bên thái dương, thở phào nhẹ nhõm. Kiểu này…hỏng, hỏng thật
rồi!
*********************
Cantin, hai bóng người lẻ loi đơn độc ngồi trên cùng
1 chiếc bàn, không khí im lặng bao phỉ từ đầu đến giờ. Có gì lạ, đang giờ học,
hầu hết đều an tọa trên lớp, bói đâu ra người mà gây ồn ào vào cái giờ giữa trưa
giữa sáng, buổi chẳng ra buổi thế này ở nơi ăn uống chứ!
Thiên tu chai Sting ừng ực, rồi đặt bộp xuống bàn cái chai rỗng, nhìn Trần
Duy sâu sắc
- Vậy là vẫn không có hiệu quả hả?
- ……… – Trần Duy nằm dài ra bàn, thểu não, không nói gì
- Hay vì mày….chưa thật lòng? – Thiên ngờ vực
- Thế nào gọi là chưa thật lòng? – Trần Duy nổi đóa – chưa bao giờ tao thật
lòng đến mức này, thế mà cuối cùng nhận được cái gì, hả???
Thiên nhìn thằng bạn đã mất lí trí, chép chép miệng, nói như đủng rồi
- Biết đâu mày chỉ là hiếu thắng, muốn chinh phục cho bằng được như lần gần
dây nhất là 6 tháng trước thì sao?
Trần Duy ngồi phịch xuống ghế, tay vắt lên trán, chân gác lên bàn, đăm
chiêu.
Có thật là chỉ vì hiếu thắng? Vậy còn cái cảm giác đau như xé lòng khi Chi
quay đầu chạy đi không 1 làn nhìn lại, cảm giác thất vọng nặng nề khi Chi từ
chối bao nhiêu thiện ý từ mình, rồ cái cảm giác sung sướng chỉ vì Chi 1 lần vô
tình liếc mắt nhìn? Nếu là hiếu thắng, thì mấy cái thứ chưa bao giờ xuất hiện ấy
là cái gì????
Trước đến giờ, hầu như Trần Duy chỉ việc ngồi chờ người ta đến tỏ tình, thậm
chí việc lấy lòng cũng đã là 1 thói quen cố hữu, chỉ làm cho xong nhiệm vu, chưa
bao giờ nghiêm túc như lần này. hắn cũng thấy lạ, tại sao lại…..thích Chi
nữa!
Đang trầm mặc thì điện thoại có tin nhắn, Trần Duy uể oải mở ra xem ==>
…..Hóa đá ngay lập tức
Thiên nhìn thằng bạn, tò mò, giằng lấy điện thoại trên tay Trần Duy
” that bai tham hai, bi phat hien, tu gio tu lo lieu” (thất bại thảm hại, bị
phát hiện, từ giờ tự lo liệu)
Thiêm mím môi nín cười. Đúng là tác phong của Hân, nhanh gọn nhẹ, dễ hiểu.
Xem ra đồng minh đã buông tay, chỉ còn chờ…bản lĩnh của chính chủ thôi!
Giờ cơm trưa, Hân, Chi, Duy, Hoàng, Hải cùng tập trung ăn uống. Duy, Hoàng,
Hải, vẫn không hay biết gì, tiếp tục thực hiện kế hoạch hành xác, kêu Trần Duy
cùng Thiên đến nhập hôi, ròi thi nhau sai Trần Duy chạy đi chạy lại, tần suất
còn gấp đôi buổi sáng. Thiên nhìn theo thằng bạn hết đi bên trái sang bên phải,
ngờ nghệch, sau rốt cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thiên nhếch mép cười. Biết
là đã bị bại lộ, sao Trần Duy còn nhiệt tình như thế?
Hân, khác hẳn ban sáng, ngồi im lìm tự xử phần cơm của mình, không hó hé nói
năng gì, chỉ nhìn Duy, Hoàng, Hải, ra chiều cảm thông sâu sắc. Mấy cái người
không biết đánh giá tình hình kia, tự rước họa vào thân rồi!!!
Trần Duy gọi món xong bê 1 khay thức ăn đầy ắp lại gần bàn ăn của cả đám, cẩn
thận bước từng bước 1, không thì đổ. Đối diện, 1 bóng người nhỏ con, hai tay giơ
cao khay thức ăn che gần hết khuôn mặt, cũng đang chậm rãi đến gần bàn ăn xôm tụ
nhất cantin.
Khoảng cách 2 phía càng ngày càng gần, Trần Duy dần tiến đến mặt bàn, đang
chuẩn bị đặt khay thức ăn xuống thì bỗng dưng thấy người đi đối diện, hai tay
run rẩy, khẽ nghiêng khay thức ăn đầy những súp, sốt cà chua, rồi cả canh bí
RẦM!!!!
Trần Duy ném mạnh khay thức ăn xuống bàn khiến đồ ăn bay tung tóe, bước 1
bước đến chắn ngang trước mặt Hân, hiển nhiên là hứng trọn số thức ăn nóng bỏng
tay ấy
-Duy!!
Cảm đám kêu thất thanh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT