Trở lại trường sau vài ngày được sống trong “nhung lụa”, nhưng đồng thời bị
tra tấn về tinh thần, Hân cùng Chi chạy tung tăng về phòng, chả thèm dọn dẹp đồ
đạc hay căn phòng bừa bãi bị bỏ trống vài ngày không ó hơi người, chưa gì đã
phải mỗi đứa 1 việc, Hân thì đến câu lạc bộ hộp gấp, còn Chi mải mê chạy ngay
đến đội bóng của khoa họp thi đấu.
Hân vừa khệnh khạng bước trên sân trường, ngắm nghía khắp nơi, nhìn hết người
này người kia tay xách nách mang hành lý, gặp bạn bè tay bắt mặt mừng. Nghỉ có
vài ngày sao ghê gớm vậy ta? Đến khi nghỉ hè chắc còn loạn nữa.
Vừa đến cửa phòng, Hân lại chạm mặt ngay “gương mặt thân quen” đã ngắm chán
chê mấy ngày nghỉ, đến mức ngán ngẩm. Không chào nhau tiếng nào, cả hai ai đi
đường nấy, vào phòng chào tổng thế các thành viên, rồi mỗi người ngồi 1
phía.
Thế nhưng, ngược lại với tinh thần hớn hở của trưởng nhóm, tất cả đều lộ dáng
vẻ mệt mỏi, thậm chí còn căng thẳng
- Chơi đủ rồi thì….phải làm gì? – Bảo tiếp tục vòng vo
- Phải…..nghỉ ngơi ạ! – Hân láu táu phát biểu hòng phá tan cái không khí
này
- Chơi mệt nên phải nghỉ hả? – Bảo lườm nguýt cô em gái
- Ơ…hơ….vâng! – Hân ngập ngừng-
- Được, anh sẽ cho em nghỉ, trong 1 tuần không cần đến họp!
- Thật á? – Hân trố mắt, không tin lời ông anh vừa thốt ra, tất cả ánh mắt
cũng đổ dồn về trung tâm
- Đúng, 1 tuần sau nộp cho anh tổng hợp những bức ảnh đoạt giải của câu lạc
bộ trong các cuộc thi, thành tích cá nhân của mỗi người từ ngày thành lập đến
nay, sau đó thì trình chiếu báo cáo lại cho toàn thể! OK?
Hân choáng. Nghỉ mà làm cả đống việc như thế, đứa nào chịu nổi chứ. Trường
thành lập hơn 50 năm, câu lạc bộ cũng ngót nghét tuổi thọ như thế, sao có thể
tổng kết hết nổi!!!! Đúng là hành hạ. Chỉ vì lòng tốt muốn không khí vui vẻ mà
trả giá quá lớn! Chưa thấy ai dại như mình, hân chỉ biết cúi mặt im lặng.
Nhờ nhiệm vụ bất khả thi đó của Hân, cả câu lạc bộ bắt đầu nghiêm túc, tập
trung hẳn, không ai dám lơ là chểnh mảng, càng không ai để ý 1 con nhóc đang tự
kỷ ở 1 góc phòng.
Tan họp, Hân lê xác trở về phòng, không còn biết thời gian là cái gì, chỉ
biết đi mà không biết mình đi đâu.
- Bà cô!
Giọng nói trầm khàn vang lên đằng sau, Hân hơi ngoái lại nhìn
- Định đi đâu thế? – Hải hai tay đút túi quần, hờ hững hỏi thăm
- về ký túc xá! – Hân bắn câu trả lời theo bản năng được hỏi phải trả lời
- Mới chuyển phòng à?
- Đâu có!
- Sao đi về phía ký túc xá nam làm gì?
Đến khi ấy Hân mới bừng tỉnh, ngó dáo dác xung quanh, Đúng là cô đang dần
tiến đến sảnh ký túc xá nam thật
- Không hề biết bà cô có hứng tham quan ký túc nam à nha, định gặp ai hay
nhòm trộm gì trong này hả?
- Cậu….._ Hân nghẹn họng, không bật lại được vì sự thật đang sừng sững trước
mắt
- Sao thế? Cần tôi dẫn vào cho đường hoàng không?
-……………Khỏi!
Hân nói cụt lủn rồi quay lưng đi thẳng về hướng ký túc nữ, để lại Hải sửng
sốt nhìn theo. Bình thường chỉ cần chọc vài câu là bà chị này bật lại choanh
choách mà sao hôm nay lại ‘hiền” quá vậy?
Hân không thèm quan tâm đến Hải, 1 đi không ngoảnh lại, Hôm nay Hân không có
hứng đấu đá với tên nhóc ấy, phải lo nịnh nọt Chi thế nào để Chi giúp làm cái
báo cáo thống kê dài vô tận ấy mới là vấn đề hàng đầu Hân quan tâm.
Chính vì cái khoảnh khắc im lặng bất ngờ ấy đã khiến Hân…..chẳng thể biết 1
người đứng ngay sảnh ký túc nam, nhìn mình chăm chú và có phần gian xảo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT